Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 70: Tiếp tục làm chuyện chưa làm
Thạch Hâm bị dọa đến mức hai mắt trừng lớn.
Rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Cô dùng hết sức đánh lên lồng ngực của người đàn ông, thế nhưng dường như nó không có chút tác dụng nào, người đàn ông trước mặt vẫn không buông cô ra, ngược lại còn tăng thêm lực ôm.
Thạch Hâm bị hôn đến choáng váng mới được người đàn ông trước mặt buông tha.
“Nhớ ra tôi chưa?” Cảnh Húc Nghiêu hôn rất lâu sau đó mới buông cô ra, đôi mắt híp lại tự thấy bản thân đã khiến cho người khác lạc mất hồn phách.
Ngay khi người đàn ông này cất tiếng nói cũng là lúc Thạch Hâm nhớ ra rốt cuộc con người trước mặt mình này là ai. Lần xã giao trước khi Cố Thành bảo cô đi, người này chính là tổng giám đốc của công ty đó.
Hình như tên là tổng giám đốc Cảnh, Cảnh Húc Nghiêu.
Thạch Hâm không nói gì, chỉ nhìn anh ta, cô không rõ vì sao người đàn ông này lại hôn mình?
“Xem ra em vẫn chưa nhớ ra tôi? Vậy thì tôi cũng không ngại giúp em nhớ lại một chút.” Dứt lời, Cảnh Húc Nghiêu vừa cởi cúc áo của Thạch Hâm, ngón tay như vô tình quét qua cần cổ của cô, dường như vô tình mà cũng như cố ý muốn cô lấy lại trí nhớ.
Toàn thân Thạch Hâm run lên, cảm giác này dường như rất quen thuộc? Tối đó ở khách sạn, dường như cô đã có một giấc mộng vô cùng chân thực.
Chỉ có điều, bản thân trong mộng rõ ràng là triền miên dây dưa. Thế nhưng sáng hôm sau khi tỉnh lại, cô lại phát hiện bên cạnh không có người, dấu hôn quả thực xuất hiện trên người, coi như đã tự nhắc nhở bản thân đã trải qua một giấc mộng xuân chân thực.
Như một giấc mộng.
Thạch Hâm không ngốc, loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, tuy nhiên với thái độ của Cố Thành thì cũng có thể thấy được.
“Đêm hôm đó, người ở khách sạn, là anh?”
Trong lòng cô vốn có một tảng đá đè nặng nay cuối cùng cũng có thể buông xuôi được rồi.
Mấy ngày nay, tâm tình của cô vẫn bất ổn, ngoại trừ việc bị Cố Thành tính kế ra, có khổ mà không thể nói, thì điều quan trọng hơn chính là bản thân không biết có bị người đàn ông kia chiếm tiện nghi hay không?
Đến ngày hôm nay, khi người đàn ông đó đang xuất hiện ngay trước mắt mình, thì tảng đá nặng nề trong lòng Thạch Hâm mới từ từ hạ xuống.
“Nhớ ra rồi?” Cảnh Húc Nghiêu bật cười.
“Rốt cuộc là vì sao?” Lúc này bỗng dưng Thạch Hâm lại hỏi câu hỏi này.
Cố Thành muốn kí kết được hợp đồng, nên mới tặng phụ nữ cho Cảnh Húc Nghiêu, cô có thể hiểu được. Nhưng, tại sao lại là cô? Nói về sắc đẹp, thì cô cũng chỉ tính là mi thanh mục tú (khuôn mặt thanh thoát, sáng sủa), Cố Thành muốn tặng cũng đâu thể chọn người như cô chứ?
“Bởi vì em rất hợp khẩu vị của tôi.”
Đã ăn nhiều những bữa tiệc lớn, thỉnh thoảng thưởng thức cháo trắng rau xanh có lợi đối với dạ dày đó chứ. Huống chi, trong mắt Cảnh Húc Nghiêu, Thạch Hâm cũng không khác biệt với những cô nàng trước kia từng hẹn hò với anh ta.
“Tại sao không làm hết?”
Nếu biết bản thân hợp khẩu vị của anh ta, vậy thì tại sao hôm đó không tiếp tục làm chuyện đó cho hết.
Đêm đó, Thạch Hâm biết giới hạn xa nhất cũng chỉ đến hôn mà thôi, thân thể vẫn không tổn hại gì.
“Bởi vì không muốn làm chuyện đó với quỷ say.” Cảnh Húc Nghiêu nói qua loa sau đó gục đầu trên cần cổ của cô.
Thạch Hâm muốn né tránh, nhưng cơ thể lại bị ôm chặt, không tài nào trốn tránh được, đành phải để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.
“Em muốn tôi làm hết sao?” Giọng nói của Cảnh Húc Nghiêu mang theo vẻ buồn bực hỏi.
Thạch Hâm không đáp, đương nhiên cô không hi vọng như vậy rồi. Điều này còn phải hỏi sao? Chỉ là, đêm đó Cảnh Húc Nghiêu có thể tới gian phòng đó, chắc chắn Cố Thành đã nói cho anh biết, chẳng phải anh ta cũng đã hiểu rõ ý đồ của Cố Thành rồi hay sao?
Sao lại lãng phí một cơ hội tốt đến vậy?
“Chi bằng tối nay chúng ta tiếp tục, thế nào?”
Thạch Hâm nghe được câu này, phản ứng đầu tiên đương nhiên là từ chối rồi, tối nay cô uống cũng không nhiều, cũng không bị người khác tính kế, thì sao cô có thể đồng ý được, cô ra sức lắc đầu. “Không, không được.”
Đại sảnh Cám Dỗ
Ngu Dao và mọi người đã gọi đồ uống được một lúc lâu, nhưng cũng chưa thấy Thạch Hâm quay lại.
“Không phải cô ấy đi lạc đấy chứ.” Ngu Dao lo lắng hỏi.
Cô sợ sẽ xảy ra chuyện giống như ở thành phố Giang Ninh lần trước, đi nhầm phòng hoặc đại loại như vậy.
Nhưng tối nay Thạch Hâm đâu có uống rượu, đâu đến mức độ đó được.
“Chi bằng em đi xem một chút đi.” Diệp Tử Mặc cũng bận tâm đôi chút, nơi này đen trắng lẫn lộn, không thể biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngu Dật Thần thì đã sớm vui mừng đến phát điên rồi, điên cuồng chạy ra giữa sàn nhảy nhót ầm ĩ.
“Anh ở lại đây trông coi Dật Thần, em vào toilet tìm Thạch Hâm đi.”
Ngu Dao liếc mắt nhìn thoáng qua người trên sàn nhày, gật đầu. “Được.”
Đi mất một khoảng thời gian, Ngu Dao cũng không thấy bóng dáng của Thạch Hâm ở bất cứ đâu, cô đi đến trước cửa toilet, lần lượt gõ cửa từng ô một, cũng không thấy có người đáp lời, “Thạch Hâm?”
Ngu Dao cảm thấy kì quái, một người đang sống sờ sờ, vậy mà chỉ thoáng một cái sao đã không thấy tăm hơi đâu rồi?
Cảnh Húc Nghiêu đã sớm mang Thạch Hâm đi trước khi Ngu Dao tới, dù sao bên ngoài cửa toilet cũng không phải nơi hay ho gì, cho nên anh thông báo cho quản lí để cho anh một căn phòng riêng.
Ngu Dao tìm một vòng hoàn toàn không thấy người cần tìm, cô chỉ có thể trở lại chỗ mình ngồi.
“Không tìm thấy sao?” Diệp Tử Mặc thấy chỉ có mình cô trở về, không thấy bóng dáng của Thạch Hâm đâu cả.
“Đúng vậy.” Ngu Dao đáp lời sau đó lập tức lấy di động của mình ra, quyết định gọi điện thoại cho Thạch Hâm.
Cũng may, Thạch Hâm có một thói quen, điện thoại nhất định phải mang theo bên mình, dù có để ở trong túi, nếu như sắp đi đâu thì điện thoại cũng phải lấy ra đem theo.
Ngu Dao bấm gọi số điện thoại của Thạch Hâm, ngược lại kết nối được, nhưng lại không có người bắt máy.
Sau khi bị Cảnh Húc Nghiêu dắt tới phòng riêng, anh cũng không làm gì Thạch Hâm cả, hai người chỉ cùng uống vài ly rượu mà thôi.
Khi điện thoại của Ngu Dao gọi tới, Thạch Hâm muốn nghe máy, nào biết Cảnh Húc Nghiêu đã nhanh hơn một bước, cướp đi.
“Dao Dao?” Cảnh Húc Nghiêu liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, chắc là con gái.
“Bạn của em?”
“Anh đưa di động cho tôi.” Thạch Hâm vươn tay muốn lấy lại điện thoại, Cảnh Húc Nghiêu giơ cao tay khiến Thạch Hâm không thể với tới được.
“Bạn của tôi không tìm được tôi sẽ rất lo lắng.”
Thạch Hâm cũng không quên ba người Ngu Dao còn đang ngồi ở tầng dưới đợi mình, đi toilet đã lâu như vậy, Ngu Dao không thấy cô trở về, chắc chắn sẽ lo lắng biết chừng nào.
“Vậy thì sao?”
“Anh trả lại điện thoại di động cho tôi.” Hai mắt Thạch Hâm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Cảnh Húc Nghiêu cảm thấy Thạch Hâm bây giờ cực kì đáng yêu. Cho tới bây giờ, không có một người phụ nữ nào thể hiện toàn bộ bản chất như vậy trước mặt hắn, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ ngụy trang.
Thạch Hâm phồng má, khuôn mặt hiện giờ trông thật giống một cái bánh bao. Cảnh Húc Nghiêu thấy vậy, cười to.
“Được rồi, trả điện thoại lại cho em. Báo bình an cho bạn bè mình đi.”
Thạch Hâm nhận lại điện thoại, lập tức gọi lại cho Ngu Dao.
“Thạch Hâm? Cậu đang ở đâu?” Ngu Dao vừa thấy người gọi tới là Thạch Hâm, lập tức nghe máy hỏi liên tiếp.
“Dao Dao, tớ vừa gặp được một người bạn cũ trong phòng bao, túi xách của tớ chốc nữa cậu đem về giúp tớ nhé.”
Thạch Hâm không muốn để Ngu Dao phải lo lắng, chỉ nói là mình gặp được một người bạn.
“Không sao chứ?” Bởi vì trước đây Thạch Hâm cũng đã từng gặp phải loại chuyện này, thiếu chút nữa bị người ta…
“Không sao, là đồng nghiệp thôi, đợi lát nữa khi về nhà, nhớ phải mang túi xách của tớ về đấy.”
Thạch Hâm không nói chuyện quá lâu với Ngu Dao, lập tức ngắt điện thoại, Ngu Dao nhìn cuộc gọi kết thúc đột ngột, vẻ mặt phiền muộn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Tử Mặc bên cạnh thấy Ngu Dao đã nói điện thoại xong, lại mang vẻ mặt không vui, có chút lo lắng hỏi: “Thạch Hâm không sao chứ?”
“À, không sao. Cô ấy nói gặp được người quen.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Tử Mặc thở dài.
Nhưng Ngu Dao vẫn không hiểu, rốt cuộc Thạch Hâm gặp ai? Tại sao chỉ đi toilet thôi mà đã không thấy đâu rồi?
Hơn nữa, lần trước ở Cám Dỗ cũng như thế này. Có phải là cùng một người hay không? Ngu Dao nhất thời không nghĩ ra.