Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 22: Dùng nụ hôn thay cho thù lao


Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 22: Dùng nụ hôn thay cho thù lao

Vào nhà, Từ Khiêm lấy ra từ phòng ngủ của mình cho cô một bộ đồ ngủ, bảo cô vào phòng tắm tắm rửa bằng nước nóng, tránh bị cảm.

Nhớ tới chuyện lần trước, trong lòng Ngu Dao vẫn còn sợ hãi, cô nhận lấy đồ ngủ người anh đưa tới, cúi đầu nói “Cám ơn” rồi đi vào phòng tắm.

Từ Khiêm nhìn cô vào phòng tắm xong, mới thu hồi tầm mắt. Anh không đứng trong mưa quá lâu cho nên quần áo anh không bị ướt, lúc này anh đột nhiên rất muốn hút thuốc lá, cần một chút nicotine.

Anh móc ra hộp thuốc lá, lấy ra điếu thuốc, đốt, hung hăng hít một hơi. Nicotine tiến vào phổi, làm người ta không tự chủ được buông lỏng, anh chậm rãi phun ra một vòng khói đẹp mắt.

Trước kia, khi ở chung với Quý Tinh, cô ấy không thích anh hút thuốc lá, nhưng cũng rất thích xem dáng vẻ của anh khi phun ra từng vòng từng vòng khói. Khi đó, Quý Tinh đã nói: “A Khiêm, khi anh khép hờ hai mắt mắt, từ từ phun ra một vòng khói, rất đẹp trai nha.”

Chết tiệt thật, gần đây luôn nhớ đến trước kia, cũng không biết là chuyện gì xảy ra?

Trong phòng tắm, Ngu Dao xác nhận quần áo không có vấn đề gì mới dám mở cửa, vừa đi vào phòng khách cô đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.

Nói thật, cô rất ghét mùi thuốc lá.

Trước kia, lúc vẫn còn ở nhà, cô sẽ không cho phép cha Ngu hút thuốc lá, mỗi lần cha Ngu thèm hút một điếu, ông sẽ cõng cô trên lưng, ở bên ngoài hút xong, chờ mùi thuốc lá tan hết, mới có thể vào nhà. Nhưng mũi Ngu Dao rất thính, mỗi lần đều phát hiện được, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm nói: “Ồ, ba ba, ba vừa len lén hút thuốc lá phải không. Thối quá nha.” Nói xong đưa tay bịt mũi.


Ngu Dao đi vào ghế sa lon, chọn chỗ xa anh nhất, ngồi xuống.

Gian phòng mờ sáng, chỉ có một chiếc đèn vàng nhạt. Ánh đèn trên tường lóe lên, lộ ra vẻ rất hài hòa.

“Từ tiên sinh, tôi nghĩ, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng.” Ngu Dao  hai tay bất an đặt song song, chà xát tới lui trên đùi.

Từ Khiêm dùng khóe mắt liếc cô một cái, sau đó hít một hơi thuốc cuối cùng, rồi vùi vào gạt tàn thuốc. Sau đó anh mới mở miệng nói: “Tôi chỉ là đơn thuần thích em, có quan hệ gì đến việc thế thân hay không chứ?”

“Anh Từ à, anh đừng kể chuyện cười. Anh là ai? Mà tôi là người như thế nào chứ?” Ngu Dao nghe được Từ Khiêm nói thích mình, cảm giác có chút buồn cười.

Không phải là cô không biết thân phận của Từ Khiêm là gì?

Loại đàn ông này, dạng phụ nữ nào mà chưa từng thấy? Sẽ thích loại cô bé như cô sao? Cũng không phải quá không thực tế rồi.

Từ Khiêm nhìn cô cười khẽ, nói: “Tôi là đàn ông, em là phụ nữ? Có cái gì không đúng sao?”

Ngu Dao không nói thêm gì nữa, cô cảm thấy, người đàn ông này đang né tránh chuyện chính. Cô không tin, người đàn ông đã từng trải như anh lại không hiểu lời cô nói có ý gì.

Qua một lúc lâu, Ngu Dao cảm thấy sắp ngủ thiếp đi.

“Anh Từ, anh mới vừa nói, anh nhìn thấy bạn tôi ở Cám Dỗ?”

Từ Khiêm gật đầu. Tại sao anh biết Thạch Hâm ở Cám Dỗ? Tình cờ trong lúc chờ Ngu Dao tan việc, anh đến phòng rửa tay nhìn thấy cô nàng đó đỡ một người đàn ông uống say, từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.

“Anh Từ, anh có thể đưa tôi về Cám Dỗ một chuyến được không? Tôi rất lo lắng cho cô ấy.” Ngu Dao thỉnh cầu anh.

Lần trước cô đã tới nơi này, tất nhiên biết nơi này gọi được xe taxi rất khó. Ngày thường cũng không dễ đón xe, nói chi bây giờ trời đang mưa.

Từ Khiêm nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: “Tại sao? Vừa rồi tôi đâu nói muốn đưa em đến Cám Dỗ?”


“Anh Từ? Rõ ràng anh đã nói. . .”

Ngu Dao còn chưa nói hết, Từ Khiêm đã cắt ngang: “Em nên nhớ kỹ lại, tôi mới nói cái gì?”

Nhớ lại hai chữ này, được nhấn rất mạnh.

“Tôi nhớ được, người bạn kia của tôi dường như còn ở Cám Dỗ đúng không?”

Không sai. Từ Khiêm chưa nói qua muốn đưa cô đến Cám Dỗ, từ đầu tới đuôi cũng không đề cập tới một chữ muốn đưa cô đi.

Ngu Dao không thể làm gì được. Thời điểm cô còn ở phòng tắm, vừa gọi điện thoại cho Thạch Hâm, nhưng không có ai bắt máy, cô rất lo lắng Thạch Hâm lại gặp phải tình huống như lần trước ở Lệ Xá.

Cô đứng dậy, rất trịnh trọng đi đến trước mặt người đàn ông, nói: “Anh Từ, coi như tôi cầu xin anh. Anh đưa tôi trở về Cám Dỗ một chuyến đi. Cùng lắm thì tôi trả tiền xe cho anh?”

Thạch Hâm đối với Ngu Dao mà nói, là người bạn thân khó có thể tìm được. Tình bạn bốn năm đại học, cộng thêm bây giờ còn ở cùng một chỗ, lo lắng cô ấy sẽ gặp chuyện, cũng là bình thường.

Từ Khiêm không còn tiếp tục cười nữa. “Em cảm thấy tôi quan tâm đến chút tiền này sao?”

“Không, tôi biết anh không cần. Nhưng là tôi rất quan tâm bạn của tôi.” Nói xong, cô trở về phòng tắm.


Lúc tắm, cô phát hiện phòng tắm xuất hiện thêm một cái máy sấy tóc, cho nên sau khi tắm xong cô sấy khô đầu tóc, sấy khô luôn cả quần áo. Hiện tại mặc lên người chắc cũng không đến nỗi khó chịu lắm.

Cô thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn ngồi ở trên ghế sa lon. Cô há miệng như muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không có mở miệng, đi đến cửa, chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông thấy cô muốn đi, lúc này mới nói chuyện: “Đưa em đi, có thể. Nhưng mà em phải cho tôi một khoản thù lao được chứ?”

“Thù lao?” Ngu Dao không rõ lời anh nói có ý gì.

Mới vừa anh còn nói không cần chút tiền này, hiện tại còn nói phải lấy thù lao, là có ý gì?

Từ Khiêm đứng dậy đi tới cửa trước, nhìn bộ dạng cô còn có chút nghi ngờ, anh vươn tay ôm chầm lấy eo nhỏ của cô, một tay khác giữ chặt gáy cô, khom lưng hôn xuống.

Ngu Dao há mồm muốn nói, nhưng không thốt nên lời nào, lại phát hiện đầu lưỡi người đàn ông tiến thẳng vào khoang miệng của cô, quấn quýt.

Cuốn lưỡi của cô, người đàn ông dùng sức mút thỏa thích, cho đến khi phát hiện Ngu Dao hít thở không thông, lúc này mới nhả ra.

“Đây chính là thù lao mà tôi muốn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.