Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 125: Gọi là bà Từ, không thích hợp với tôi
Edit: Xi
***
Kể từ lần cuối cùng Cảnh Húc Nghiêu ở nhà Thạch Hâm sau khi rời khỏi, anh cũng không từng quay trở về Ấn Tượng Thành.
Thạch Hâm mấy lần cũng không có hiệu quả, hơn nữa cô cũng chẳng thích, cũng tùy theo anh đi.
Ngày hôm nay lúc nhận được điện thoại gặp mặt cuả Ngu Dao, gặp nhau Cảnh Húc Nghiêu đang ở bên cạnh.
“Anh đưa em đi.”
Thạch Hâm ngay từ đầu vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng vừa nhìn sắc mặt không ít vui mừng của anh, lời nói cự tuyệt cũng không nỡ nói ra. Gần đây bởi vì chuyện hợp tác của Cảnh Thị cùng một công ty nước ngoài tiến hành không qua thuận lợi, tâm tình Cảnh Húc Nghiêu vẫn luôn không được tốt lắm. Tuy rằng anh đối với Thạch Hâm cũng không có nóng giận, thế nhưng những nhân viên cấp cao làm việc dưới tay anh mỗi người đều bị anh mắng xối xả, mỗi lần đưa ra đề án hợp tác, đều bị Cảnh Húc Nghiêu dùng “Không có năng lực” bị trả trở lại.
Thạch Hâm cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này cùng anh cãi nhau, anh muốn đưa cô đi thì đi. Bản thân cô còn có thể tiết kiệm chút tiền đi xe, sao không đồng ý chứ.
Gần tới nhà hàng hẹn gặp, Thạch Hâm để Cảnh Húc Nghiêu dừng xe nhưng anh không nghe, anh lái xe lao thẳng đến đối diện nhà hàng, mới dừng lại.
“Đi đi.” Cảnh Húc Nghiêu mở khóa xe để cho Thạch Hâm xuống xe.
Sau khi Thạch Hâm cầm túi của mình ở ghế sau lấy lại, đã đi xuống xe.
Hôm nay Ngu Dao hẹn cô gặp nhau ở một nhà hàng Tây, đây là nhà hàng trước đây các cô thỉnh thoảng tới, tuy rằng số lần tới không nhiều lắm nhưng ông chủ và nhân viên phục vụ đối với các cô lại có ấn tượng.
“Cô đã tới, bạn của cô đang ở bên kia chờ cô.”
Một người phục vụ thấy Thạch Hâm đi vào nhà hàng tay chỉ hướng ngồi của Ngu Dao.
Thạch Hâm đối với anh ta cười cười sau đó nói “Cảm ơn.” Liền đi qua đó.
“Dao Dao! “Thạch Hâm kêu một tiếng.
Ánh mắt Ngu Dao vốn còn đang nhìn ngoài cửa sổ liền thu hồi lại.
“Tới rồi.” Cô mỉm cười nói.
Thạch Hâm ngồi vào chỗ, chỉ một ly nước bắp và một phần hành tây chiên.
“Cậu nhìn gì vậy?”
Lúc cô tới, đã thấy ánh mắt của Ngu Dao vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, cô cũng nhìn thoáng qua cũng không tìm ra có gì đẹp.
“ Không có gì.” Ngu Dao trả lời.
“Chuyện của ba cậu thế nào rồi?”
Trước mắt đây là chuyện Thạch Hâm quan tâm nhất.
“Không sao.”
Ngu Dao khuấy nước chanh trong tay mình một chút, cô vẫn còn suy nghĩ hỏi thế nào, chuyện của Cảnh Húc Nghiêu và Thạch Hâm.
Cô hiển nhiên không biết, quan hệ bây giờ của Thạch Hâm và Cảnh Húc Nghiêu.
Hai người cùng chìm trong im lặng, Thạch Hâm vẫn muốn hỏi, chuyện của Ngu Dao và Diệp Tử Mặc bây giờ thế nào? Vì hai ngày trước, ở trong hành lang cô đụng phải Diệp Tử Mặc và một cô gái xa lạ ở chung một chỗ, khi đó trên mặt anh ta rất khó có thể hình dung đang biểu cảm gì.
Ngay lúc ấy Thạch Hâm muốn tiến lên hỏi Diệp Tử Mặc, chuyện gì xảy ra? Lại bị cô bé kia đem Diệp Tử Mặc lôi đi trước một bước. Sau đó Thạch Hâm đi lên trên lầu tìm Diệp Tử Mặc nhưng trong nhà không có người, cô đang phân vân nên hay không nên nói cho Ngu Dao biết chuyện mình nhìn thấy. Điện thoại của Ngu Dao đã gọi tới.
“Dao Dao, cậu và Diệp Tử Mặc, gần đây có liên lạc không?”
Suy nghĩ cả buổi, Thạch Hâm vẫn quyết định lên tiếng hỏi.
Ngu Dao rõ ràng không tính đến, Thạch Hâm sẽ hỏi mình chuyện này.
“Làm sao vậy?”
“Lần trước, tớ gặp anh ta và một nữ sinh ở chung một chỗ, cậu biết không?”
“Biết.” Ngu Dao vốn cũng không định che giấu chuyện này.
“Thạch Hâm, thật ra tớ và Diệp Tử Mặc đã chia tay.”
“Hả?” Thạch Hâm bị những lời này khiến cô bất ngờ. “Chuyện khi nào?”
“Một thời gian rồi.”
“Tại sao?” Thạch Hâm nghĩ không ra. “Hai người các cậu, không phải đang rất tốt sao?”
“Có một số việc, trong một lúc cũng không nói rõ được.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngu Dao càng như vậy, thì Thạch Hâm càng lo lắng.
Trong khoảng thời gian này, vì chuyện của mình và Cảnh Húc Nghiêu, cô cũng không quan tâm tới Ngu Dao lắm, mặc dù có gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng cũng chỉ là vội vàng nói vài câu, liền cúp máy, cũng không có nói vấn đề then chốt.
“Dao Dao, tóm lại chuyện gì xảy ra?”
Ngu Dao có thể bình tĩnh nói những lời này như vậy, nhất định là có chuyện gạt cô, Thạch Hâm cùng Ngu Dao, coi như là người thân nhất ở đại học, tuy rằng cũng Thẩm Trữ Tịch, Úy Lăng quan hệ cũng không tệ, nhưng từ đầu tới cuối không cách gì chân thành với nhau được đến như vậy, so với lần này là tốt rồi, chuyện của Ngu Thế Minh, thật ra nếu như Ngu Dao muốn Thẩm Trữ Tịch giúp đỡ, vấn đề cũng không khó, chỉ là Ngu Dao không muốn để chuyện này có quá nhiều người biết, bất kể là đối với ai cũng không quan tâm quá được.
“Không có gì.” Ngu Dao suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không nói ra.
Cô thật không có biện pháp đem chuyện của mình và Từ Khiêm, dùng một giọng điệu dễ dàng nói ra.
“Có phải hay không có liên quan tới chuyện của cha cậu?” Thạch Hâm suy đoán nói.
“Diệp Tử Mặc sau khi biết chuyện của cha cậu, cùng cậu chia tay?”
Đây là khả năng duy nhất cô có thể nghĩ tới có thể xảy ra, nhưng cảm giác như thế nào cũng không đúng, Diệp Tử Mặc không giống loại người như vậy. Theo cô biết, nhà Diệp Tử Mặc cũng coi là gia đình tiểu tư, cũng có chút thực lực.
“Không phải, anh ấy không có liên quan, là mình.”
Ngu Dao không muốn để cho Thạch Hâm hiểu lầm Diệp Tử Mặc. Chuyện này từ đầu tới cuối, Diệp Tử Mặc căn bản không có lỗi.
“Dao Dao, rốt cuộc là thế nào?”
“Thạch Hâm, mình và Diệp Tử Mặc chia tay, vấn đề là ở mình, không phải anh ấy.” Ngu Dao lúc này mới lên tiếng nói.
“Mình rất sớm đã từ thành phố Côn Minh trở lại rồi, quay về nhà một lần, sau đó liền dọn đến nhà Từ Khiêm. Chính là người đàn ông đến nhà chúng ta ăn cơm.”
“Khi nào?” Thạch Hâm bị làm cho kinh ngạc.
Cô biết, Ngu Dao trong lòng thật sự thích Diệp Tử Mặc, có lẽ ban đầu, Ngu Dao đối với đoạn tình cảm này cảm giác cũng không lớn bao nhiêu, nhưng mà về sau con người Ngu Dao hoàn toàn thay đổi, cô có thể cho làm cho em trai mình biết Diệp Tử Mặc, đã nói lên trong lòng cô đã muốn đồng ý Diệp Tử Mặc là người cùng ở bên cô đến cuối cùng. Không như mong muốn, hai người cuối cùng không thể đi đến cuối cùng. Ngu Dao muốn mở lời hỏi Thạch Hâm và Cảnh Húc Nghiêu thì lúc này điện thoại của Từ Khiêm gọi tới, Ngu Dao nhìn thoáng qua Thạch Hâm, cũng không có gì băn do dự liền nhận điện thoại, dù sao Thạch Hâm cái gì cũng biết.
“Alo.” Ngu Dao nhận điện thoại.
“Có chuyện gì?”
“Ở đâu?”
“Cùng Thạch Hâm hẹn ở bên ngoài.”
Từ Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ Thạch Hâm này là ai.
“Trở về sớm một chút.”
Không nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại.
“Sao vậy? Cậu phải về sao?” Thạch Hâm thấy cô nhận điện thoại xong có phần lo lắng có vẻ lo lắng.
“Không có việc gì.” Ngu Dao cất điện thoại.
Hai người ở nhà hàng ngồi một lát, bởi vì thời gian đi làm của Thạch Hâm đã tới, cho nên cũng phải trở về sớm một chút, hai người liền chia tay, trước khi đi, Ngu Dao dặn dò Thạch Hâm.
“Tiền thuê nhà đúng hạn tớ sẽ đưa cho cậu, cậu giữ gian phòng đó lại cho mình nha.”
“Mình biết rồi.” Thạch Hâm cười nói.
Sau khi hai người tản ra, Ngu Dao phải đi gọi xe trở về, không nghĩ tới, Từ Khiêm lại ở nhà.
“Anh ở nhà sao?”
Hôm nay rõ ràng anh nói có chuyện phải xử lý, đến khuya mới có thể trở về mà.
Từ Khiêm đang ngồi trên ghế sa lon đọc sách, anh quay đầu nhìn thoáng qua người đứng ở cửa.
“Ừ, đã trở về.”
Ngu Dao đổi dép vào nhà, phát hiện hôm nay dì Lữ chưa đến.
“Dì Lữ hôm nay không tới nấu cơm sao?”
“Anh nói dì ấy hôm nay không cần sang đây.”
“Buổi tối ăn gì?”
Ngu Dao vào nhà bếp xem có đồ ăn gì không.
Họ mới từ Giang Ninh trở về, cũng không biết trong tủ lạnh có đồ ăn gì không, có thể ăn tối tạm, mở tủ lạnh ra cô phát hiện có mấy quả trứng gà.
“Buổi tối anh muốn anh trứng luộc không?” Ngu Dao mang trứng trong tủ ra.
Từ Khiêm đóng sách lại, đứng dậy đi tới.
“Em không phải vừa mới ăn cơm xong lại đói bụng?”
Từ Khiêm có chút cưng chiều đánh nhẹ vào chóp mũi cô.
“Đây không phải là lo lắng anh đói sao?”
Ngu Dao có phần ủy khuất nói. Cô thấy dì Lữ hôm nay không tới, khẳng địnhTừ Khiêm cũng chưa ăn cơm trưa.
“Anh từ bệnh viện lúc quay về đã ăn rồi.”
“À.”
Đem trứng bỏ vào tủ lạnh, hai người đi ra phòng khách, Từ Khiêm ôm Ngu Dao ngồi xuống, sau đó từ túi của mình lấy ra hai vé xe đưa cho Ngu Dao, Ngu Dao tiếp nhận lại thấy vé xe quay về thành phố Côn Minh.
“Đây là?” Ngu Dao có phần không rõ.
“Vé xe ngày mai, em trở về thăm ba của em đi.”
Từ Khiêm biết, trong lòng Ngu Dao thật sự vẫn rất nhớ Ngu Thế Minh. Trước là vì đột nhiên phải quay về Giang Ninh, mà Từ Khiêm vừa không nỡ cùng cô ngăn cách quá xa, cho nên buộc lòng phải làm cho cô dời ngày trở về, hôm nay từ bệnh viện trở về lúc đi ngang qua chỗ bán vé xe, anh đã đi xuống xe vì cô mua hai vé về nhà.
“Chỉ có điều, chỉ có thể trở về ở một đêm.” Cuối cùng Từ Khiêm nói thêm một câu.”
“Được.” Ngu Dao cười đồng ý.
Chỉ cần có thể trở về xem Ngu Thế Minh, cho dù là ở một đêm, hay trong ngày vừa đi vừa về, Ngu Dao cũng không hỏi, quan trọng là có thể nhìn thấy Ngu Thế Minh.
—
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Ngu Dao đã thức dậy cô trở về hai ngày, cũng không có đồ đạc gì cần mang, hơn nữa tối hôm qua Từ Khiêm rồi mua cho cô rất nhiều thuốc bổ đưa cho Ngu Thế Minh, Ngu Dao chỉ cần mang một số đồ chăm sóc sức khoẻ những thứ khác cũng không cần.
Dược liệu nổi tiếng và quý giá này đừng nói Cố Tuệ Nhàn sẽ không mua, chỉ là giá cả nhìn liền líu lưỡi, ngộ nhỡ Ngu Thế Minh hỏi, Ngu Dao cũng không trả lời được, vô luận là phương diện kinh tế này, những thứ này Ngu Dao cũng không có khả năng mua được.
Dì Lữ sáng sớm tới đây làm bữa tối cho họ, rất ngon miệng, cháo gạo kê cùng món rau trộn.
“Cô chủ, cô mới dậy?” Dì Lữ bưng cháo gạo kê vừa nấu xong đi ra cười hỏi.
Ngu Dao nghe tiếng cô chủ, có chút ngơ ngẩn.
“Dì Lữ, người về sau gọi con là Ngu Dao là được rồi.” Cô không phải cô chủ gì đó.
Cô và Từ Khiêm rất bình thường, người liên quan gọi cô một tiếng cô chủ, có phần quá đề cao cô rồi.
“Vậy….” Dì Lữ có phần lúng túng, ở nhà người khác làm công gọi nữ chủ nhân một tiếng cô chủ, là tôn trọng tối thiểu.
“Không có việc gì, dì Lữ, về sau gọi con là Ngu Dao là được.”
Thấy cô kiên trì, Dì Lữ sẽ không gọi nữa, cười nói: “Được, Dao Dao.”
Vì có vẻ chưa thân, dì Lữ vẫn chưa gọi đầy đủ tên cô.