Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 122: Không có gì quan trọng hơn em!
Editor: Dế Mèn
***
Thấy Thạch Hâm không nói lời nào, Cảnh Húc Nghiêu tiến tới, kéo cả người Thạch Hâm vào trong lòng.
“Em biết rõ, cô ta không phải người mà anh muốn.”
Thạch Hâm đang còn giãy giụa lập tức bất động,
Mùi hương quen thuộc khi nằm trong lòng anh, là nguyên nhân khiến cô đã mất ngủ liên tục mấy ngày.
Lúc đổ bệnh, cô vẫn luôn mong chờ người đàn ông này có thể lập tức đến cạnh mình, cho mình cái ôm vững chãi ấm áp, nhưng đợi hôm này sang hôm nọ, cô vẫn không thấy người đàn ông này, cuối cùng gắng không nổi nữa, cô mới phải một mình tới bệnh viện.
Không ngờ vừa từ bệnh viện trở về nhà lại thấy được anh.
“Nhưng hai người có hôn ước.” Thạch Hâm rầu rĩ nói ra những lời này.
Sự thật là, cô thích anh.
“Chuyện đó không quan trọng.”
Rất lâu sau, Cảnh Húc Nghiêu mới buông người trong lòng ra, anh nhìn chăm chú khuôn mặt đã vài ngày không được thấy, có chút tiều tụy, sắc mặt tái nhợt.
“Có sốt không?” Anh nói, tay thử nhiệt độ trên trán cô. Vẫn ổn, không nóng lắm.
“Không sao, tôi có thuốc rồi.”
“Đi lên đi, tránh ở dưới lầu trúng gió.” Cảnh Húc Nghiêu nói, cầm bị thuốc trong tay cô, một tay ôm lấy cô đi lên lầu.
Bởi vì không có Ngu Dao, Thạch Hâm hầu như không nấu cơm nhà, chỉ trữ mì gói, không thì gọi cơm hộp.
“Em ở nhà ăn mấy thứ này đó hả?” Cảnh Húc Nghiêu nhìn mấy gói mì và mấy hộp cơm không chưa vứt nằm đầy trên bàn.
Thạch Hâm nhìn lướt qua.
“Ừ, Dao Dao không ở nhà, một người tôi không muốn nấu cơm.”
Cô đi vào bếp, nấu một nồi nước.
Cảnh Húc Nghiêu nhìn qua một lượt, anh vẫn biết Thạch Hâm ở cùng một người bạn, không ngờ đó lại là Ngu Dao.
Thấy bộ dạng này của Thạch Hâm, hẳn cô ấy vẫn chưa biết chuyện Ngu Dao đã theo Từ Khiêm nhỉ? Cảnh Húc Nghiêu còn đang suy nghĩ có nên nói cho Thạch Hâm biết, chỉ có điều, anh cảm thấy loại chuyện này nên để Ngu Dao tự mình nói sẽ tốt hơn.
Sau đó anh ngồi ở sô pha, lấy thuốc ra.
“Thuốc của em phải uống sau bữa ăn đúng không?”
“Ừm, đợi lát nữa tôi gọi cơm hộp đến, anh mau về đi!”
“Em còn ăn cơm hộp?”
“Chứ còn sao?” Thạch Hâm cảm thấy kỳ quái, không ăn cơm hộp thì ăn gì.
Từ sau khi Ngu Thế Minh xảy ra chuyện, Ngu Dao rất ít khi về đây. Chuyện nấu nướng trong nhà vẫn luôn do Ngu Dao phụ trách; còn cô, từ khi bị Cảnh Húc Nghiêu kéo vòng vòng bảo hộ của anh, chuyện ăn uống đều do Cảnh Húc Nghiêu dẫn đi, cơ bản không có dịp tự nấu cơm, một khi đã lười thì rất khó chữa.
Cảnh Húc Nghiêu lấy lại thuốc của cô. “Đi thôi! Về Ấn Tượng Thành.”
Ít ra, trong nhà có người giúp việc theo giờ tới đó nấu cơm, không cần phải ăn món cơm hộp không có dinh dưỡng đó.
“Không đi.” Thạch Hâm từ đáy lòng kháng cự.
“Vì sao?”
Thạch Hâm không nói lời nào. Cô sẽ không nói, cô không muốn tới nơi cô hôn thê kia đã tới, ai mà biết, hai người bọn họ đã làm gì ở đó.
“Không vì cái sao hết.”
Cảnh Húc Nghiêu là ai chứ, vừa nhìn bộ dáng của Thạch Hâm anh cũng đã biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
“Hôm đó sau khi em bỏ đi, anh đã đưa Hình Gia Huyên về Giang Ninh.”
Anh giải thích, cũng nói rõ hết cho cô mấy ngày nay anh đã đi đâu.
“Hử, anh không cần phải giải thích.” Thạch Hâm thất thần trả lời.
Cô lấy di động gửi tin nhắn cho Ngu Dao.
Trong khoảng thời gian này, hai người không liên lạc với nhau, Thạch Hâm cũng không biết tình hình Ngu Dao giờ thế nào, Ngu Thế Minh ra sao rồi?
Mỗi lần gọi cho Ngu Dao, cô ấy toàn nói chưa được vài câu đã cúp máy, mấy ngày nay còn hơn thế nữa – không thể liên lạc được.
Cô đoán chuyện Ngu Thế Minh có biến cố nên cũng ngại quấy rầy cô ấy.
Có điều, hôm nay trên đường từ bệnh viện trở về, Thạch Hâm thấy nhàm chán nên lướt xem tin tức của bạn bè một vòng, thấy Thẩm Ninh Tịch đăng status mới, nói mình được gặp người bạn đã lâu rồi không gặp, từ Bạch Sa tới Giang Ninh đi công tác.
Thạch Hâm tự hỏi, người bạn đến từ Bạch Sa, có quan hệ khá tốt với Thẩm Ninh Tịch, không phải cô thì chính là Ngu Dao, chẳng lẽ Ngu Dao đi Giang Ninh?
Cô gửi cho Ngu Dao tin nhắn: Dao Dao, cậu đi Giang Ninh à?
Hồi lâu, bên kia vẫn chưa trả lời.
Thạch Hâm đoán Ngu Dao chưa thấy tin nhắn nên ném di động sang một bên, cầm ly đi lấy nước.
Giọng cô thật sự không thoải mái. “Anh còn chưa đi sao?”
Lấy nước xong, quay lại, Thạch Hâm phát hiện Cảnh Húc Nghiêu vẫn ở đó.
Cảnh Húc Nghiêu liếc mắt nhìn cô một cái. “Ở đây làm phiền em?” Tiểu nha đầu này muốn anh đi vậy sao?
“Nhìn trời không còn sớm, anh về nghỉ ngơi sớm chút đi.” Thạch Hâm thấy sắc mặt anh cũng không tốt.
Cảnh Húc Nghiêu xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu. “Em đi cùng anh đi!”
“Không được. Tôi ở nhà cũng khá ổn.”
Cảnh Húc Nghiêu chỉ chỉ mấy hộp cơm. “Đây là cái khá ổn mà em nói?”
Thạch Hâm không đáp, cô cũng không cảm thấy ăn cơm hộp có vấn đề gì.
“Hiện giờ em là người bệnh, trước tiên tới nhà anh hai ngày, chờ hết bệnh rồi anh cho em về.”
“Không được.” Lỡ như lại bị vị hôn thê của anh gặp nữa thì sao?
“Nếu vậy, anh sẽ ở lại đây.” Cảnh Húc Nghiêu dường như hạ tâm mà nói.
“Cái gì?!”
“Anh nói, em không đi thì anh dọn tới đây.” Cảnh Húc Nghiêu lặp lại lần nữa.
Nói rồi Cảnh Húc Nghiêu đứng dậy. “Em đi mua cho anh đồ dùng vệ sinh cá nhân! Anh đi tắm trước đã.”
Anh đã xem hết kết cấu toàn bộ căn nhà rồi. Phòng tắm hẳn là ở cạnh bếp.
“Không được!” Thạch Hâm ngăn anh lại.
Chỗ cô ở nhỏ như thế, sao có thể để anh ở lại được.
Cảnh Húc Nghiêu hoàn toàn không màng tới sự ngăn cản của cô, tự mình đi tới phòng tắm. “Thạch Hâm, không muốn anh khỏa thân ngồi trong nhà em thì mau đi mua đồ cho anh đi.”
Thạch Hâm hết cách, đành cầm ví tiền, đi ra siêu thị ngoài khu nhà mua đồ cho anh.
Nếu không, cô thật sự lo anh nói là làm – khỏa thân trong nhà mình.
Cảnh Húc Nghiêu tất nhiên nghe được tiếng Thạch Hâm đóng cửa. Anh đi ra khỏi phòng tắm, sau đó lấy di động gọi cho trợ lý, bảo anh ta đem mấy bộ đồ ở nhà đến đây cho anh, nếu không anh thật sự lo quần áo Thạch Hâm mua không biết anh có thể mặc mà đi ra ngoài không?
Lo tất cả mọi chuyện xong, Cảnh Húc Nghiêu lúc này mới đi tắm.
Tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng xong, cả người cảm thấy rất thoải mái, Cảnh Húc Nghiêu cầm một cái khăn tắm, quấn người đi ra ngoài.
“Á, sao anh xài khăn tắm của tôi vậy?” Thạch Hâm từ bên ngoài trở về thì thấy Cảnh Húc Nghiêu đang quấn khăn tắm của mình.
“Sao?” Cảnh Húc Nghiêu nhìn thoáng lại người mình. “Cái này không dùng được sao?”
“Đó là của tôi.”
“Anh biết.” Cảnh Húc Nghiêu vô lại nói.
“Vậy anh còn dùng?!”
“Em chậm chạp như vậy, chẳng lẽ em muốn anh trần trụi đi ra ngoài à?” Cảnh Húc Nghiêu nói lý.
Bây giờ thì ngược lại, Thạch Hâm không đúng rồi.
Thạch Hâm trừng mắt liếc anh một cái, sau đó ném mớ đồ trên tay mình xuống sô pha. Cảnh Húc Nghiêu thấy cô nổi giận mới dùng lời ngon lẽ ngọt khuyên nhủ: “Được, bây giờ anh cởi ra cho em là được chứ gì?”
“Ai muốn chứ!”
“Ồ, ghét bỏ anh rồi phải không?”
Thạch Hâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Phải!”
“Không sao, anh không chê em là được.”
Thạch Hâm cảm thấy mình nói không lại anh, đành phải xoay người về phòng, lúc này chuông cửa reo lên.
Cô đi mở cửa. “Ô, Tần Diệp?” Thạch Hâm tiếp xúc với Cảnh Húc Nghiêu lâu như vậy, đương nhiên cũng biết trợ lý của anh.
Tần Diệp cả người vận tây trang nghiêm chỉnh, tay xách một vali nhỏ, “Cô Thạch, tổng giám đốc Cảnh có ở đây không ạ?”
“Tần Diệp, vào đi.” Nghe giọng của trợ lý, Cảnh Húc Nghiêu ngồi trong phòng gọi.
Thạch Hâm nhìn thoáng qua đồ trong tay Tần Diệp, cô đoán Tần Diệp tới đưa quần áo cho Cảnh Húc Nghiêu nên tránh đường. “Anh vào đi.”
Lúc này Cảnh Húc Nghiêu đã thay một bộ quần áo, đồ anh mặc là bộ đồ ngủ giá rẻ Thạch Hâm mua cho anh. “Để đồ xuống đi!”
Ở bên ngoài, ngoại trừ Thạch Hâm, Cảnh Húc Nghiêu luôn mang bộ mặt nghiêm túc, điều này khiến Thạch Hâm luôn hoài nghi, có phải là sắc mặt người này không có trạng thái khác hay không?
Tần Diệp để đồ xuống sô pha, sau đó không biết lấy đâu ra một tập văn kiện đưa cho Cảnh Húc Nghiêu.
“Tổng giám đốc Cảnh, đây là tập văn kiện khẩn, cần anh ký tên.”
Cảnh Húc Nghiêu nhìn qua tập văn kiên, xác thật đó là một phần văn kiện rất trọng yếu, vốn cần phải xử lý trong mấy ngày này, không ngờ lại phải đột xuất về Giang Ninh nên lại bị trì hoãn. “Được, tôi ký xong ngày mai sẽ mang tới công ty.” Ngụ ý là, cậu có thể đi được rồi, không cần ở đây đợi tôi ký tên.
Tần Diệp nhìn thoáng qua Cảnh Húc Nghiêu, anh đóng văn kiện lại, ném lên trên bàn trà. Anh ta còn định nói mấy câu nhưng đã bị Cảnh Húc Nghiêu nhanh chóng đuổi đi. Trước khi anh ta đi, Thạch Hâm đưa anh ta tới cửa.
“Cô Thạch, cô nhất định phải nhắc tổng giám đốc Cảnh, tập văn kiện kia thật sự rất quan trọng, không thể hoãn nữa, bên đối phương đã giục rất nhiều lần rồi.”
Thạch Hâm gật đầu. “Được, tôi biết rồi.”
Đóng cửa, Thạch Hâm quay lại, chỉ thấy Cảnh Húc Nghiêu đang cầm đồ của mình, bắt đầu bày biện. Tư thế này là muốn coi đây là nhà mình đây mà!
Cảnh Húc Nghiêu lần luợt cất dao cạo râu và kem cạo râu cất vào phòng tắm, sau đó lại quay ra.
“Phòng em là phòng nào?”
Thạch Hâm chỉ chỉ phòng mình, cô tính cho Cảnh Húc Nghiêu ở phòng mình, còn cô sang phòng Ngu Dao, dù sao Ngu Dao cũng không ở đây.
Cảnh Húc Nghiêu đi vào phòng của Thạch Hâm, lần lượt treo quần áo lên, sau đó cầm tập văn kiện Tần Diệp đưa tới, ngồi ở chiếc bàn của Thạch Hâm làm việc.
Anh đi Giang Ninh đột xuất, chuyện công ty cũng tự nhiên chồng chất khá nhiều, may là Tần Diệp lanh lẹn mang laptop của anh tới đây luôn, bằng không không cách nào làm việc.
“Thạch Hâm.” Cảnh Húc Nghiêu ở trong phòng, gọi to.
Thạch Hâm đi tới. “Sao vậy?”
“Đợi lát nữa sẽ có người đưa cơm tới đây, em nhớ mở cửa đấy!” Cảnh Húc Nghiêu phân phó.
Đã qua giờ ăn tối từ lâu, anh gọi điện thoại bảo đầu bếp khách sạn quốc tế làm một ít đồ ăn đưa đến đây, Thạch Hâm còn đang bệnh, cần phải ăn món có dinh dưỡng một chút.
“Cơm nước xong, nhớ uống thuốc đấy!” Anh nhắc.
“Ừm, biết rồi.”
Không bao lâu, nhân viên khách sạn đưa cơm tới, Thạch Hâm bày từng món từng món ra bàn, sau đó đi gõ cửa kêu Cảnh Húc Nghiêu ra ăn cơm. “Ăn cơm!”
Cảnh Húc Nghiêu cũng vừa hoàn thành xong một việc. “Tới đây!”
Hai người yên lặng dùng cơm. Cảnh Húc Nghiêu còn bắt Thạch Hâm uống hết một chén canh gà mới thôi.
“Đi uống thuốc.” Cảnh Húc Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay, đã 9 giờ tối.
Thạch Hâm ngoan ngoãn đi uống thuốc, lúc quay lại phát hiện bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, cô ở trong phòng đi vài vòng cho tiêu bớt cơm rồi mới đi tắm rửa.
Buổi tối, cô nàng đang chuẩn bị về phòng Ngu Dao, nào ngờ lại bị Cảnh Húc Nghiêu giữ chặt, thế nào cũng không cho đi.