Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 106: Cạm bẫy
Lúc này Cố Tuệ Nhàn đã hoàn toàn không nghe vào được lời nào.
Trong đầu bà vẫn chỉ quanh quẩn câu nói của người vừa rồi gọi điện tới.
“Bởi vì Ngu Thế Minh dính líu tới việc nhập, chi một lượng tiền lớn, yêu cầu chuyển giao qua cục chống tham nhũng.”
Cố Tuệ Nhàn tuy không rõ chuyện lắm, nhưng mấy ngày nay nghe Ngu Dao và Đồng Hâm nói chuyện cũng hiểu việc Ngu Thế Minh bị chuyển qua cho Cục chống tham nhũng nghĩa là gì. Hiện giờ bà đứng không nổi, phải dựa vào sô pha, thêm Ngu Dao đỡ, bà mới đứng lên được.
“Dao Dao, mau!” Cố Tuệ Nhàn bíu chặt tay Ngu Dao.
“Chuẩn bị cho bố con mấy bộ quần áo, gọi cho Đồng Hâm, mau lên!” Bà đã không thể nghĩ thêm được gì nữa.
“Mẹ, rốt cuộc là sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ.”
Diệp Tử Mặc đứng bên thấy vậy cũng bước lên phụ Ngu Dao đỡ Cố Tuệ Nhàn.
“Dì, dì ngồi xuống trước đã.”
Hai chân Cố Tuệ Nhàn đã hoàn toàn mềm nhũn, cơ bản bước cũng không nổi, vẫn phải để Ngu Dao và Diệp Tử Mặc đỡ. Hai người dìu Cố Tuệ Nhàn tới ngồi lên sô pha.
“Mẹ, bố làm sao vậy?” Ngu Dao khẩn trương hỏi.
Cố Tuệ Nhàn hoàn toàn nghe không nghe vào, chỉ không ngừng lảm nhảm: “Chuyển qua Cục chống tham nhũng.”
Ngu Dao ghé lại gần mới nghe rõ Cố Tuệ Nhàn nói gì. Cô thực sự không thể tin được, hai hôm trước lúc đi gặp, Ngu Thế Minh vẫn còn ổn, sao nói chuyển là chuyển.
Cô gọi cho Đồng Hâm, Đồng Hâm nói anh ấy sẽ đi hỏi thăm một chút, bảo Ngu Dao ở nhà chờ tin tức.
Nhìn bộ dạng này của Cố Tuệ Nhàn, Ngu Dao nhờ Diệp Tử Mặc vào phòng ngủ lấy thuốc của bà, rót ly nước chín, giúp Cố Tuệ Nhàn uống thuốc.
“Đây là thuốc gì vậy?” Diệp Tử Mặc thấy Cố Tuệ Nhàn uống thuốc xong trông có vẻ khá hơn, hơn nữa còn hơi mơ màng buồn ngủ.
Anh cầm lấy lọ thuốc nhìn y hệt trong tay Ngu Dao.
“Không có gì, là thuốc an thần bác sĩ kê cho thôi.”
Từ khi Ngu Thế Minh xảy ra chuyện, Cố Tuệ Nhàn luôn xuất hiện triệu chứng ảo giác, hay tưởng tượng, lúc nghiêm trọng bà thậm chí còn nghĩ Ngu Thế Minh đang ở cạnh mình. Ngu Dao đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói đây là bệnh tâm lý, tạm thời chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì.
“Dì sẽ không sao chứ?”
Ngu Dao thoáng nhìn qua Cố Tuệ Nhàn, bà vẫn ngồi thờ thẫn trên sô pha. “Không sao đâu.”
Bệnh của Cố Tuệ Nhàn là tâm bệnh, chỉ có chờ khi Ngu Thế Minh được ra ngoài, bệnh của bà mới tốt lên được.
“Dao Dao, ở thành phố Côn, nhà anh có quen một vài người, chi bằng anh giúp em hỏi thăm thử nhé!” Sau một hồi lâu băn khoăn, Diệp Tử Mặc mở miệng nói.
Ngu Dao theo phản xạ cự tuyệt: “Không cần đâu.”
“Tại sao?” Diệp Tử Mặc khó hiểu.
Lúc này không phải thêm một người thì có thêm một con đường sao?
Ngu Dao xua tay. “Bố em bị người ta hãm hại, chỉ là em không có chứng cớ.”
“Là cái gã anh Từ tối hôm qua?” Tuy hỏi, nhưng giọng điệu của anh lại là khẳng định.
Ngu Dao gật gật đầu.
“Tử Mặc, em biết anh muốn giúp em, nhưng em không muốn anh vì giúp em mà lâm vào trận lốc xoáy không cần thiết.”
Huống gì, Diệp Tử Mặc vốn không phải người thành phố Côn, anh sao quen được những người có chức quyền ở đây.
“Dao Dao, em không tin anh?”
“Không, vì em không muốn thấy anh lâm vào cục diện bị người ta giăng sẵn.” Thời khắc này Ngu Dao mới suy nghĩ được cẩn thận.
Hết thảy tới giờ đều là cục diện của Từ Khiêm.
Từ lúc quen biết nhau ở Cám Dỗ tới nhiều lần anh ra tay cứu giúp sau đó, còn chuyện bảo cô hiến tủy, cho tới bây giờ là chuyện Ngu Thế Minh bị hãm hại.
Hết thảy hết thảy những chuyện này, Ngu Dao vô cùng chắc chắn, đều là do Từ Khiêm ở sau lưng thao túng.
Mục đích là để cô phải khuất phục.
—
Tối hôm qua, khi về lại khách sạn, Từ Khiêm nằm dài ra giường ngủ, buổi sáng lại bị Tôn Quân Trác điện thoại đánh thức.
“Alo?” Giọng anh vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, trong giọng nói mang theo một chút khàn khàn.
Tôn Quân Trác còn tưởng mình gọi nhầm số. Anh ta nhìn lại màn hình thấy đúng là Từ Khiêm, giơ tay xem đồng hồ thấy đã không còn sớm, đã qua giờ thức dậy của Từ Khiêm từ lúc nào rồi.
“Nói!” Từ Khiêm không kiên nhẫn quát.
“A Khiêm, là tôi.”
“Ờ.”
“Quý Tinh, có thể chỉ gắng gượng được ít ngày nữa thôi” Chuyên môn của anh ta là gọi điện báo tình hình cho Từ Khiêm.
Từ Khiêm nghe thế thì đột nhiên tỉnh táo hoàn toàn.
“Tôi về ngay.”
—
Giáo sư Lý của bệnh viện quân khu là người Từ Khiêm quen biết, ông vẫn luôn theo dõi bệnh tình của Quý Tinh. Anh nghĩ nếu mình ở đó, giáo sư Lý sẽ nói thật với anh rốt cuộc Quý Tinh còn được bao nhiêu ngày.
Từ Khiêm không lái xe về Bạch Sa mà trực tiếp bay từ thành phố Côn về Giang Ninh rồi bảo Trương Tiêu tới đây lái xe mình về.
Lúc tới nơi đã là chạng vạng, Tôn Quân Trác tới đón anh.
Ra khỏi sân bay quốc nội đã thấy Tôn Quân Trác đang đứng dựa vào chiếc Land Rover đàng xa.
Hôm nay Giang Ninh có bão cát, Tôn Quân Trác đeo kính râm, mặc áo khoác da màu đen, quần màu trắng ngà, tóc tai gọn gàng, nhìn qua rất giống một thương nhân tinh anh.
Người tới lui trên đường đều nhìn chăm chú soái ca đẹp như tượng này. Tôn Quân Trác tựa như cũng quen rồi.
Từ Khiêm lập tức đi tới. Anh lên xe. “Rốt cuộc sao lại như vậy?”
“Giáo sư Lý nói, các bộ phận cơ quan của Quý Tinh đã bắt đầu suy kiệt rồi, lúc này chỉ có nhờ máy thở thôi.”
Bệnh tình của Quý Tinh đã tới thời kì cuối, công năng của tim và thận, phổi đã bắt đầu suy kiệt, thực quản cũng bắt đầu bị hư tổn, ngày nào cũng phải dựa vào ống truyền dịch để duy trì.
“Tới bệnh viện trước!” Thấy Tôn Quân Trác đang định về đại viện, Từ Khiêm liền nói.
“Ông cụ tức giận lắm, cậu cứ về trước xem sao đi.”
Dạo này, trước những hành vi của đứa cháu trai này, ông cụ Từ đã không còn nhẫn nhịn được nữa. Mỗi lần về Giang Ninh, chuyện đầu tiên anh nhất định phải làm là tới bệnh viện gặp Quý Tinh trước, chuyện đó ông cụ vẫn có thể hiểu, nhưng ông không chấp nhận việc gần đây anh về Giang Ninh rồi lại đi mà không về nhà một lần.
Lúc trước, chính ông cụ đã ngầm đồng ý cho phép chia rẽ Quý Tinh và Từ Khiêm. Ông vẫn luôn xem trọng đứa cháu trai này, hy vọng nó có thể chứng tỏ uy tín nhà họ Từ trên đài chính trị như thằng anh Từ Diễn, ai ngờ tên tiểu tử này lại đi học y.
Cứ cho là vậy, nó lại còn đi yêu chết đi sống lại một đứa con gái không rõ gia thế, đây là chuyện duy nhất ông cụ Từ không thể chấp nhận.
“Nam nhi chí tại tứ phương”, sao lại có thể vì tình trường với con gái mà không cần sự nghiệp của chính mình.
Sau khi thu xếp cho Quý Tinh xuất ngoại, ông liền ném Từ Khiêm tới Bạch Sa, nơi không còn hào quang của nhà họ Từ, để anh tự vật lộn. Không ngờ anh lại hòa nhập được với cuộc sống ở Bạch Sa, hơn thế nữa còn thành bạn với con trai gia đình xã hội đen, Nam Dạ Tước.
Đủ loại hành vi của Từ Khiêm ở Bạch Sa, ông cụ Từ đều rõ như lòng bàn tay, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi. Từ Khiêm chung quy vẫn phải về lại Giang Ninh, cho dù là làm chính trị hay làm kinh doanh cho nhà họ Từ đều được, nhưng không được làm bác sĩ.
“Tới bệnh viện!” Từ Khiêm căn bản không muốn về đại viện.
Tôn Quân Trác còn định nói gì đó, nhưng giờ phút này sắc mặt Từ Khiêm đã trông rất khó coi. Anh ta và Từ Khiêm đã cùng nhau lớn lên, sao không hiểu thái độ của Từ Khiêm lúc này có nghĩa gì? Anh ta đành chuyển làn đường, lái xe về hướng bệnh viện.