Đọc truyện Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh – Chương 35: Cầu Sinh Hoang Đảo 35
“Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, tôi đã quyết định không mua và tiến thẳng vào địa đồ tiếp theo.
Tài nguyên trên đảo này quá thiếu thốn, tôi không muốn lãng phí thời gian ở nơi này.
Tuy như vậy sẽ ổn thỏa hơn nhưng đôi khi, không phải lúc nào mạo hiểm cũng là chuyện xấu.” Thật ra Dương Hoằng cũng không nói ra hết toàn bộ, anh ta đưa ra lựa chọn như thế bởi anh ta đã có con át chủ bài.
Đương nhiên, anh ta sẽ không nói với người ngoài về điều này.Biết lựa chọn rời đi của Dương Hoằng là một quyết định được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tuy trong lòng những người khác không nỡ nhưng ngoài miệng vẫn không thể nói lời ngăn cản: “Vậy khi nào thì anh đi?””Tối nay.”Mọi người lại im lặng.Thế thì gấp quá, bọn họ có hơi không kịp chuẩn bị.Thẩm Tiêu đứng dậy nhận lấy gạo thịt từ tay anh ta.
Nói thật thì ở trên đảo lâu như thế, điều cô muốn nhất là được ăn một bát cơm thơm dẻo, lại kết hợp thêm một miếng thịt ba chỉ béo ngậy với nạc mỡ xen kẽ.
Dương Hoằng có thể xài tích phân quý giá để mời những người chẳng biết sau này có còn gặp lại hay không một bữa cơm thế này, anh ta là một người tốt.Có gạo có thịt, không khó để nấu được một bữa ra trò.
Sau khi lấy vài ống trúc đem rửa sạch, Thẩm Tiêu vo gạo với nước sạch, cho thêm nước và một ít muối rồi đổ vào, sau đó dùng dây leo buộc chặt lại, đặt lên bếp lò đun.Còn về phần thịt, có nồi đá, thịt nướng là lựa chọn tốt nhất.
Có điều trước khi nướng thịt, cô phải chuẩn bị vài thứ khác.
Thẩm Tiêu cắt một miếng thịt nhỏ, dùng dao bầu băm nhỏ, thêm nước sạch và tảo bẹ rồi cho vào nồi để hầm canh thịt.
Phần thịt còn lại thì cô định cắt thành từng miếng, ướp với một chút muối.Suốt ngày phải muối cá muối cua, bữa cơm thịt hôm nay đã làm cho sự nhiệt tình của Thẩm Tiêu bùng cháy lên, cho dù công cụ cắt thịt là một con dao bổ củi dùng không quá tiện tay, nhưng mỗi một nhát dao cắt xuống đều cho ra một miếng thịt mỏng vừa, có nạc có mỡ.”Ba chỉ nướng thì tôi thích ăn mỏng.” Thẩm Tiêu nói, “Cắt dày cũng được, nhưng với điều kiện hiện giờ thì cắt dày không ngon bằng cắt mỏng.”Nói đến đồ ăn, bầu không khí nặng nề giữa mọi người cũng tan đi một ít.”Lâu lắm rồi không ăn thịt.” Mắt Phương Minh Tuyết dán vào miếng thịt trong tay Thẩm Tiêu, liếm môi nói, “Lúc còn sống thì thấy thịt quá ngấy, thích ăn rau hơn.
Giờ tôi chỉ muốn được ăn cả con lợn.”Chẳng phải mọi người cũng đều như thế sao, Phương Phương lại cảm thấy rất bất ngờ trước tay nghề cắt thịt của Thẩm Tiêu, không khỏi hỏi: “Thẩm Tiêu, thủ pháp của cô không giống như của một đầu bếp thông thường, trước kia cô làm ở nhà hàng nào thế? Chắc không phải là đầu bếp Michelin chứ.”Mọi người tích cực tìm chủ đề, cố gắng muốn giảm bớt cái đau thương của sự biệt ly.”Nhà hàng là Michelin, tay nghề thì vẫn chưa tới.” Thẩm Tiêu nói, cô rất có ý thức về bản thân.
Thầy của cô là đầu bếp Michelin, cô theo học được 4 năm, cũng có chút thành tựu, nhưng để đạt đến trình độ của thầy thì cô vẫn còn có chút yếu kém, ít nhất là khi xử lý rất nhiều nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa thể điêu luyện giống như thầy mình.”Thảo nào cái gì cô cũng biết.” Trong tiềm thức của người bình thường, đầu bếp có thể vào làm cho nhà hàng Michelin thì dù có là trợ thủ thôi cũng đã rất giỏi rồi.”Chủ yếu vẫn là yêu thích.” Thẩm Tiêu cười nói.
Nhà cô có một tiệm cơm nhỏ, từ nhỏ cô đã tiếp xúc với dầu muối củi gạo, sau khi trưởng thành, bất kể là có làm nghề nào cô cũng không thấy thích bằng làm đầu bếp.Dương Hoằng ngồi một bên nhìn động tác thoăn thoắt của cô thì nhất thời có chút hâm mộ: “Có thể thành thạo một nghề thật tốt.”Ngữ điệu hâm mộ của anh ta khiến Thẩm Tiêu không khỏi nhìn anh ta một cái: “Giờ học vẫn kịp mà.” Mỗi lần đổi bản đồ thế nào bọn họ cũng có cơ hội học.”Vậy cũng phải xem thiên phú.” Dương Hằng tiếc nuối nói.Thẩm Tiêu buông tay, cái này thì đúng là không có cách nào khác.Làm một việc mà không có thiên phú và sự yêu thích thì rất khó để người ta có thể kiên trì.
Thậm chí Thẩm Tiêu cảm thấy sự yêu thích phải lớn hơn cả thiên phú.
Trong những ngày tháng bị thất bại đả kích, chỉ có yêu thích mới cho người ta động lực để tiếp tục kiên trì.Mọi người nói sang chuyện khác, cố gắng không đề cập đến việc sắp chia tay, vừa vây quanh đống lửa vừa vui vẻ cười nói.Sau khi cắt thịt thành những miếng mỏng và tẩm ướp gia vị, Thẩm Tiêu xa xỉ đi nhổ ba cây hành dại từ trong vườn rau.
Lá hành được cắt nhỏ, phần củ thì bằm nhuyễn để trên một phiến lá đã rửa sạch.
Lúc này canh trong nồi đá đã bắt đầu sôi, canh thịt cho thêm chút muối trông thì bình thường, nhưng mùi hương bay theo hơi nước tỏa ra khắp phía lại khiến cho dạ dày phải rục rịch..