Đọc truyện Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh – Chương 18: Cầu Sinh Hoang Đảo 18
“Mặc dù chúng tôi là đầu bếp, rất chú trọng đến việc chế biến món ăn ngon, thế nhưng cũng phải chú ý đến đặc tính của một vài món nguyên liệu.
”Đây đều là những kiến thức cơ bản mà thầy đã dạy cho cô, ai có thể ngờ đến lại có một ngày, cô sẽ dựa vào những kiến thức đó để sống.
“Hai thứ này có thể ăn được ư?” Tiểu Vân vừa nghĩ đến ăn, trong miệng đã không kìm được mà có nước bọt ứa ra, thật sự quá đói, nước bọt ứa ra cũng là một loại bản năng,“Ăn thì ăn được, nhưng mùi vị không ngon.
” Thẩm Tiêu bỏ Tiền Hồ vào trong miệng: “Hòn đảo này có thể sinh trưởng những thứ kia, nói không chừng còn có những thứ khác, chúng ta tiếp tục tìm.
”Sau khi phát hiện một lùm rau dại và một cây vả, Thẩm Tiêu đột nhiên dừng trước dốc đứng, phát hiện một gốc cây xanh, cây này có lá giống như cây ráy, nhưng không đẹp như ráy.
“Đây không phải khoai môn à?” Tiểu Vân luôn trầm mặc, vào lúc này cũng giật mình kêu lên.
“Là khoai môn.
” Trên mặt Thẩm Tiêu cũng lộ ra vui sướng, hải sản có thể giúp bọn họ bổ sung protein, nhưng vẫn cần đến tinh bột, trên hoang đảo có rất ít thực vật có thể cung cấp hàm lượng tinh bột phong phú, khoai môn này đối với bọn họ mà nói chính là món quà do ông trời ban tặng.
“Tối nay chúng ta có khoai môn ăn rồi.
”“Ăn?” Thẩm Tiêu lại lắc đầu: “Bình thường khoai môn đều thu hoạch vào sáu tháng cuối năm, cho dù nhiệt độ ở trên đảo cao, khoai môn này cũng chưa chắc đã lớn, vẫn nên chờ.
”Thấy không thể ăn ngay, trên mặt Tiểu Vân lộ ra thất vọng: “Thật đáng tiếc.
”“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi xem buổi sáng còn có phát hiện gì khác không.
” Thẩm Tiêu cũng rất phấn chấn, hải sản trong biển phải dựa vào may mắn, nếu như trên đảo có đồ ăn dự bị, sau này bọn họ cũng không đến mức hít gió mà sống.
Diện tích của hòn đảo này khá lớn, Thẩm Tiêu cũng không muốn dùng một ngày để đi hết, sau khi phát hiện một gốc khoai môn và cây kim ngân, hai người thấy mặt trời đã dần xuống núi, bọn họ hái kim ngân, dọc theo con đường lúc trước trở về.
Đợi bọn họ đến doanh trại, trời cũng sẩm tối.
Thấy bọn họ bình an trở về, Anh Tử rất vui: “Nhanh đến uống nước đi, nước của các cô tôi đều để lại rồi.
”Thẩm Tiêu quả thật rất khát, sau khi nói câu cảm ơn thì nhận lấy uống một ngụm: “Sao chỉ có mình cô thế?”“À, bọn họ còn chưa về.
” Anh Tử nói đến đây thì vẻ mặt có chút xoắn xuýt, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng sau cùng vẫn nhịn xuống.
Nhìn biểu cảm của cô ta trong mắt, thấy cô ta không nói, Thẩm Tiêu cũng làm như không thấy.
Sau khi hai người Thẩm Tiêu trở về không bao lâu thì những người khác cũng lục tục trở về, hôm nay Phương Phương thu hoạch xem như thuận lợi: “Ở chỗ đá ngầm bên kia, quả thật phát hiện một ít muối, chẳng qua không quá nhiều, tôi đoán là do lúc thủy triều lên, những muối kia bị bốc hơi không ít, cho nên tôi định sáng mai lại đi xem, nếu như mỗi ngày có thể tích góp ít muối, chúng ta không cần làm hồ chứa nước làm muối.
Phương Phương nói xong lại nhìn về phía Thẩm Tiêu: “Hai người thì sao, có thu hoạch gì không?”“Chúng tôi tìm được một số loại thảo dược, chẳng qua không thể ăn, rau dại có một ít, ngoài ra còn tìm được hai gốc khoai môn, rau dại và khoai môn còn chưa lớn, tạm thời chưa ăn được, cho nên tôi đã đánh dấu vị trí lại, tiếp theo chúng ta có thể làm một vườn rau nhỏ, chuyển chúng tới.
” Thẩm Tiêu lên tiếng.
“Cũng đúng.
” Dương Hoằng cũng không phải người chỉ chú trọng trước mắt.
Mấy người vừa trò chuyện thu hoạch ngày hôm nay, vừa ăn, sau khi trời tối, mọi người giống như hôm qua chờ thủy triều rút.
Chỉ dựa thu hoạch ban ngày, bọn họ gần như không thể lấp đầy dạ dày, có thể ăn no được hay không, chỉ có thể dựa vào buổi tối thủy triều rút.
Nhưng mà tối hôm nay bãi biển có chút khiến bọn họ thất vọng, sau khi thủy triều rút đi, bọn họ cũng chẳng nhặt được mấy, ngay cả lưới đánh cá còn bị rách, may mắn Thẩm Tiêu dùng phương thức nút thắt giao nhau để bện lưới đánh cá, cho nên còn sửa được.
Thu hoạch ít ỏi này khiến cho cảm xúc của sáu người có phần sa sút.
Chỉ là trong lòng mọi người cũng hiểu, loại chuyện dựa vào trời mà kiếm cơm, bọn họ thật sự không có cách nào.
Một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau, Thẩm Tiêu và Anh Tử cùng nhau vào rừng kiếm đồ ăn, Tiểu Vân chưng cất nước, mà lúc đầu vốn dĩ nên phụ trách cất nước Phương Phương thì buổi sáng đã đến chỗ bãi đá ngầm hôm qua nhìn xem có thêm muối hay không, còn đồ ăn vẫn do Phương Minh Tuyết phụ trách.
.