Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 15: Cầu Sinh Hoang Đảo 15


Đọc truyện Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh – Chương 15: Cầu Sinh Hoang Đảo 15


Khởi đầu bằng hai món hải sản làm cho ba người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, mấy ngày nay các cô ăn ốc và tảo tía đến muốn nôn luôn rồi, nhu cầu cấp bách có thịt khác đến bổ sung.

“Tiểu Vân, cô vớt hết tất cả những rong biển này đi.

” Thẩm Tiêu dặn dò, các cô chỉ có một bó đuốc, nhặt mấy thứ này không cần đến ánh sáng của đuốc.

“Được.

” Tiểu Vân là một người tương đối trầm mặc, đối với nhiệm vụ của mình, cô ta không có bất kỳ ý kiến gì.

Mà hai người Thẩm Tiêu và Phương Phương, Phương Phương cầm theo chiếc giỏ đơn sơ, đồng thời cầm bó đuốc chiếu sáng, Thẩm Tiêu thì cầm xiên trúc và kẹp đứng trên bờ cát tìm kiếm hải sản.

Xiên trúc cứng rắn vạch một đường trên bờ cát, ốc biển, sao biển, nghêu, sò… đều bị kéo ra ngoài, đương nhiên số lượng cũng không nhiều, phải làm liên tục năm, sáu lần mới nhìn thấy một thứ, chẳng qua tần suất này cũng đủ khiến đám người Thẩm Tiêu vui mừng.


Hơn mười phút sau, giỏ trong tay Phương Phương đã có hơn hai mươi con sò, sáu con ốc, một con cua và một con cá chết.

Tìm xong đồ trên bờ cát, bên kia Dương Hoằng và Phương Minh Tuyết còn chậm chạp chưa về, đám người Thẩm Tiêu cũng đi đến gần bãi đá ngầm hơn.

Đối với bãi cát mà nói, chỗ đá ngầm càng có nhiều hải sản mắc lại hơn, ví dụ như ngay khi bọn họ đến chỗ đá ngầm đã gặp phải một con sứa mắc cạn, lúc nhấc con sứa lên, còn tìm thấy một con cua núp trong khe đá, ai ngờ gắp con cua này lên, Phương Phương lại phát hiện một con khác ở bên cạnh.

“Thật nhiều cua.

” Giọng nói của Phương Phương mang theo kích động: “Nơi đó còn có một vỏ ốc thật to.

”Thẩm Tiêu cầm theo bó đuốc hướng về phía cô ta nói, chỉ thấy nơi đó quả nhiên có một con ốc biển rất đẹp to bằn khoảng bàn tay, lập tức không chút do dự cầm đi.

Ba người cẩn thận tìm kiếm ở bãi đá ngầm, trong khe hở kia thường xuyên có niềm vui bất ngờ xuất hiện, ở biển thì thứ nhiều nhất là ốc và cua, thậm chí bọn họ còn phát hiện một con cá mú to bằng bàn tay, bởi vì trời quá tối, bị con cá mú kia chạy mất, bọn họ có chút tiếc.

Đợi hai người Dương Hoằng trở về, bên chỗ Thẩm Tiêu chỉ riêng ốc biển cỡ lớn đã có tầm 10 con, cua cũng có sáu con, còn lại sò, ốc nhỏ thì khỏi cần phải nói, có thể xào ra một đĩa to.

So sánh với đám người Thẩm Tiêu, thu hoạch của hai người Dương Hoằng ít hơn rất nhiều, chỉ có hai con cua, ốc biển cũng chỉ có ba con, còn lại gần như không có, hơn nữa quần áo của bọn họ cũng ướt.

“Coi chừng bị cảm lạnh đấy, hai người vẫn nên về sưởi ấm trước đi.

” Thẩm Tiêu không đi sâu vào tìm tòi nghiên cứu xem vì sao quần áo của bọn họ đều ướt, mà chính là bảo bọn họ mau trở về hong khô.

Dương Hoằng giống như có chút xấu hổ: “Tôi không sao, để tôi giúp đỡ tìm đồ ăn.

”Phương Minh Tuyết lại khuyên nhủ: “Trước khi chưa bị bệnh, chẳng ai biết trước mình sẽ không sao, chúng ta vẫn nên đi sưởi ấm trước thì hơn, đến lúc bị bệnh chỉ tăng thêm gánh nặng cho mọi người mà thôi.


”“Đúng đó, mau đi đi.

” Phương Phương cũng nói.

Sau khi khuyên hai người kia rời đi, Thẩm Tiêu chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm ở bãi đá ngẫm, lại nghe Phương Phương ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Vừa rồi mặt Minh Tuyết rất đỏ.

”Nghĩ đến nước trên người bọn họ, Thẩm Tiêu cười, làm thủ thế im lặng với Phương Phương.

Trong lòng mọi người biết rõ là được.

Tìm đại khái ở bãi đá ngầm một lần, đám người Thẩm Tiêu thắng lợi trở về trại.

Tiểu Vân nhặt được rất nhiều rong biển, đầy một giỏ nhỏ, những thứ này có thể giữ lại lâu, cho nên Thẩm Tiêu cũng không có ý định ăn ngay bây giờ, chuẩn bị hong gió giữ lại, còn hải sản mang về, giống như cua và ốc biển, thứ này tạm thời không cách nào bảo tồn được, tối nay bọn họ có thể ăn.

Đống lửa ấm áp, Thẩm Tiêu rửa sạch khoảng 10 con cua kia, xiên vào một que đặt trên đống lửa, con của nóng lên, xác cua nhanh chóng chuyển sang màu cam, không bao lâu, mùi thơm đã bay ra.


“Thơm quá.

” Mấy người ngồi cạnh đống lửa, nước miếng không khỏi ứa ra, ăn mấy ngày vẹm vỏ xanh, bọn họ đã rất muốn ăn thứ khác rồi.

“Còn chưa chín hẳn.

Chờ thêm lúc nữa.

” Bây giờ không phải ở nhà, một khi không nấu chín, ăn vào sẽ rất dễ xảy ra chuyện, Thẩm Tiêu không ngừng lật cua, chờ đến khi xác định bên trong cua đã bị nướng chín, lúc này mới đưa cho Dương Hoằng, để anh ta chia cho mọi người, cô thì tiếp tục nướng bạch tuộc và ốc biển.

Lúc Dương Hoằng chia cua thì hơi khó xử, bọn họ có sáu người, nhưng cua chỉ có 11 con, hơn nữa còn có size to nhỏ, làm sao chia cũng không đều.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.