Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 5


Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 5


TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 5: ĐỨA BÉ NÁT VỤN
Wattpad: ssongrbb
“Hạ Khải! Hạ Khải, anh đang làm gì vậy!” Tây Tây thân thiện với Hạ Khải nhất, giờ phút này tuy cô bé bị dọa đến phát run nhưng vẫn run rẩy vươn tay ra định kéo hắn về phía mình.
“…” Dường như Hạ Khải không nghe thấy Tây Tây nói gì, dễ dàng hất cánh tay của cô bé sang một bên rồi bổ nhào về phía cái bát.

Hắn hoàn toàn không để ý trong bát có cái gì, toàn thân điên loạn, mạnh mẽ nhét thân thể nhỏ bé máu thịt lẫn lộn kia vào miệng, như thể đó là một bát thức ăn thơm ngon hiếm có.
Bộ dạng này của Hạ Khải khiến những người khác sợ chết khiếp, không ai biết hắn ta đang làm cái quái gì, tuy mọi người cũng muốn cứu hắn, nhưng chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ trong cái phó bản đang dần trở nên quỷ dị này cả.
Vẻ mặt Trình Mạch còn khá bình tĩnh, nhưng dù sao anh cũng là người mới, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy dạ dày cũng thấy hơi khó chịu.

Anh nhìn Hạ Khải, người đang tự cô lập mình với thế giới bên ngoài điên cuồng cắn nuốt đồ ăn, ném cho Tần Sở Hà một ánh mắt dò hỏi.
Khuôn mặt của Tần Sở Hà càng bình tĩnh hơn, hắn đã quá quen với những cảnh tượng như này, khoanh tay lạnh lùng nói:
“Không cứu.”
Dường như đáp lại lời hắn nói, Hạ Khải đang ăn như hổ đói vồ mồi đột nhiên nghẹn ngào một tiếng, như bị cái gì dừng lại.

Hắn sửng sốt vài giây, ánh mắt hơi thanh tỉnh.
“Tôi…a…a…aa!!!”
Hắn vừa mở miệng nói vài câu, cả người đột nhiên co giật dữ dội.

Bụng hắn ta dần căng phồng từ dưới lên trên, như thể có thứ gì đó đang từ thực quản chui lên cổ họng.
Hạ Khải há to miệng, lồng ngực hắn hiện giờ giống như quả bóng được bơm căng lên, trong ngực truyền ra tiếng “răng rắc” giòn tan, âm thanh xương sườn đang gãy từng cái một.
Mùi hương tanh tưởi đột ngột bốc ra từ miệng hắn.

Cổ họng hắn phồng lên, phát ra tiếng “khẹc, khẹc”.


Trình Mạch có một dự cảm mãnh liệt, có lẽ sắp có gì đó khá kinh khủng chui ra từ nới đó.
Quả nhiên, dự cảm của anh đã được chứng thực sau vài giây – đầu tiên, một bàn tay trẻ em sơ sinh nhuốm máu gãy nát vươn ra khỏi cổ họng của Hà Khải.
Tiếp theo đó lần lượt là cánh tay mảnh khảnh máu thịt rời rạc, khuôn mặt nhỏ nhắn với mái tóc thưa thớt lộ ra nửa bộ não, mạch máu ở cổ nứt toác, phần thân yếu ớt, bụng bị phanh ra, đôi chân không còn nguyên vẹn.
Một đứa bé đầy máu bò ra khỏi cổ họng Hạ Khải.

Dường như hai bàn tay nhỏ bé yếu ớt của nó có rất nhiều sức lực, chúng chống lên hàm trên và hàm dưới của Hạ Khải, bẻ nát xương hàm của hắn.
Hạ Khải ngã lăn ra đất, hắn ta không hét thảm lên vì hắn thực sự không thể hét lên được nữa.

Dây thanh quản của hắn đã bị xé rách từ lâu, hai hàm cũng không thể đóng lại được.

Trên thực tế, việc đến bây giờ hắn ta vẫn còn sống cũng là một sự trừng phạt đầy độc ác.
Đứa bé vừa bị hắn ta ăn thịt lại lần nữa kéo cơ thể bị xé thành mảnh nhỏ ra khỏi miệng.

Mặt Hạ Khải xanh tím, đáy mắt đỏ như máu, miệng rách toạc một góc khó tin, những ngón tay co quắp giật giật như thể đang giãy dụa lần cuối.
Hạ Khải không động đậy nữa.
Căn phòng im lặng, không ai lên tiếng.
“Há há há há há há”.

Người da đen im lặng từ nãy bắt đầu tuôn ra một tràng cười điên dại, hắn ngồi tại chỗ, gập bụng cười đến mức không thẳng lưng được, vừa cười vừa đọc lên một điệu ca dao kỳ dị:
“Quỷ đạo nhái kêu gào đói bụng, một người nghẹn chết còn lại chín người.”
Tên da đen vừa hát vừa xoay người đi xuống.

Dưới tầng truyền đến âm thanh cửa bị khóa lại.

Mọi người còn chưa kịp thở, đứa bé đang nằm bò trên mặt đất bỗng kêu ra một âm thanh bén nhọn, móng tay đột ngột dài ra hơn một thước.

*1 thước ~ 33 cm
Nó cách Ngụy Quốc Cường gần nhất, bò đến dưới chân của hắn với tốc độ không giống trẻ con chút nào, mở hai tay ra nói với hắn:
“Bố.”
Ở ngoài đời thực Ngụy Quốc Cường cũng có một đứa con trai mới chào đời, nhưng đối mặt với một “đứa bé” lòi nửa não ra như vậy, cho dù mới làm cha, hắn ta cũng chẳng thể phát ra chút tình thương nào.

Giờ phút này Ngụy Quốc Cường chỉ cảm thấy ớn lạnh khắp người, một loạt chuyện ngoài dự đoán liên tiếp xảy ra khiến hắn thấy cáu kỉnh vô cùng, lập tức nhấc chân đạp về phía đứa bé.
“Đứng im!”
Tần Sở Hà nói câu này đã muộn, chưa dứt lời, chân Ngụy Quốc Cường đã đá vào bàn tay nhỏ bé đang vươn về phía mình, đôi tay nhỏ nhắn không ăn khớp với bộ móng dài ngoằng quá kỳ dị, nó trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của Ngụy Quốc Cường.
Ngụy Quốc Cường không để đứa bé nát bét này vào trong mắt.

Nó gϊếŧ Hạ Khải thì đã làm sao? Tên Hạ Khải kia ngu thì chết, việc đột nhiên lấy lại được vị giác chả khác gì một cái bẫy quá rõ ràng, Hạ Khải ngu đến mức nhìn thấy bẫy thế mà lại chủ động nhảy luôn vào.
Phó bản đã muốn gϊếŧ người, chỉ có thể trách số Hạ Khải quá đen, mà hắn sẽ không phạm một sai lầm ngu xuẩn như vậy.

Theo kinh nghiệm trước đây của hắn, thường một ải nhỏ trong phó bản sẽ không có nhiều người chết liên tiếp, có nghĩa là sau khi đứa bé gϊếŧ Hạ Khải, nó sẽ không lập tức gϊếŧ người tiếp theo.

Khi nhìn thấy đứa bé quái đản này, hắn rất tức giận, nó khiến hắn nhớ đến đứa con trai mới sinh của mình, khuôn mặt non mềm của đứa trẻ nhà mình và chiếc hộp sọ nát tươm của đứa bé kia như xếp chồng lên nhau khiến hắn ta kinh tởm và chán ghét muốn ói.
Ngụy Quốc Cường dựa vào kinh nghiệm lúc trước mà kết luận rằng đứa bé sẽ không đe dọa đến tính mạng hắn ta.

Quả thật nhận định của hắn đã đúng – đứa bé kia không làm thịt hắn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc không đe doạ đến “tính mạng” hắn mà thôi.
Lúc nãy khi Tần Sở Hà hô lên, chân của Ngụy Quốc Cường đã đá ra rồi, thậm chí hắn còn thấy khá tự hào với tốc độ của chính mình, vốn dĩ hắn chả ưa gì Tần Sở Hà, người đàn ông này từ lúc vào phó bản đến giờ luôn tỏ ra khinh thường hắn, không phải thù địch hay đề phòng, mà chính sự khinh thường, là không để vào mắt.

Hắn cảm thấy ánh mắt Tần Sở Hà nhìn hắn đếch khác gì ánh mắt loài người đang nhìn loài kiến đang giãy dụa dưới chân cả.
Đứa nhỏ giơ tay chặn cú đá của Ngụy Quốc Cường, đưa bộ móng vừa dài vừa mảnh hướng về phía hắn, cả thân mình co quắp lại.

Ngụy Quốc Cường thấy nó hệt như một sinh vật yếu ớt đang cầu xin lòng thương xót.

Nhìn bề ngoài thì mấy cái móng này trông thật đáng sợ, nhưng cũng chỉ là móng tay mà thôi, thậm chí chỉ cần dùng tay là có thể dễ dàng vặt gãy.

Chính vì điều này mà Ngụy Quốc Cường chẳng ngần ngại gì khi thẳng chân đá vào đứa bé cả.
Nhưng lạ lùng là vài giây sau hắn lại không cảm thấy chân mình chạm vào thứ gì cả, cứ như chỉ vừa khua chân vào không khí.
Chả lẽ đá lệch? Không thể nào.
Ngụy Quốc Cường nghi hoặc cúi đầu, nụ cười bỗng chốc cứng lại.
Những cái móng tay mà hắn ta cho rằng “dễ dàng dùng tay vặt gãy được” giờ phút này đã đâm thẳng qua lòng bàn chân rồi xuyên lên mu bàn chân hắn, như thể đôi chân mang giày da chắc chắn của hắn chỉ là một khối đậu phụ non mềm yếu ớt.
Cuối cùng Ngụy Quốc Cường cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn, bộ móng này sắc bén không khác gì thanh kiếm katana, đâm cho đôi chân luôn được chăm sóc kỹ lưỡng của hắn thành một con nhím.
Hắn đau đến mức gào lên, dáng vẻ khí phách tận trời lúc nãy tan thành mây khói trước cơn đau xuyên thấu, chân còn lại cũng run lên, suýt nữa không chống đỡ nổi thân hình cồng kềnh.
Đứa bé kia vẫn duy trì tư thế trước đó, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không hiểu vì sao người “bố” này đột nhiên định đá mình, rồi lại đột nhiên không thể động đậy được như thể bị ai đó đóng băng.
“….!Nhanh đến giúp tôi! Cái thứ quỷ này không rút ra được!” Ngụy Quốc Cường gầm lên, lòng hắn cuống cuồng, nhưng vì ngày thường đã quen ra lệnh cho người khác, nhất thời cái giọng điệu trịch thượng kia không cách nào thay đổi được, lời khẩn cầu nghe cứ như là mệnh lệnh.
Không ai động đậy.
Ngụy Quốc Cường đã tuyệt vọng, chân trái run như cầy sấy nhưng vẫn cắn chặt răng.

Móng tay vẫn còn cắm ở chân, cứ hành động hấp tấp còn có thể bị thương nhiều hơn.

Cũng không biết tại sao đứa bé lại nằm im sau khi đâm hắn ta, giúp hắn tranh thủ chút thời gian cầu cứu.
Càng trì hoãn, hắn càng yếu dần.

Đôi mắt hoảng loạn của Ngụy Quốc Cường quét một vòng qua khuôn mặt của mấy người đang lặng im đứng đó, bỗng nhiên lại va phải ánh mắt Trình Mạch.
Mặc dù người thanh niên này không nói nhiều, nhưng từ những hành động trước đây, có lẽ cậu ta là một người tốt, xác suất được cậu ấy giúp đỡ sẽ cao hơn.

Bây giờ tính mạng là quan trọng nhất, Ngụy Quốc Cường kệ mẹ hết, khó khăn giương miệng cười cười, cố bày cái vẻ mặt tử tế đã nhiều năm không xuất hiện ra hỏi Trình Mạch:
“Cậu thanh niên….!Cậu giúp tôi được không?”
Nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng xen lẫn hy vọng của Ngụy Quốc Cường, Trình Mạch ngẩn người, anh biết người này luôn mang vẻ mặt tính toán của một thương nhân, sự chật vật và hèn mọn lúc này cũng chẳng phải mong muốn của hắn ta, chỉ do tình hình nguy cấp tạp thời phải mặt dày tìm cách giữ mạng.

Nhưng người ta đã cầu cứu thẳng mình rồi, cũng không thể thấy chết mà không cứu, đi ngược lại nguyên tắc làm người của anh.
Trình Mạch rầu rĩ, nghĩ thầm anh chỉ là ma mới, hoàn toàn không biết xử lý tình huống này thế nào mới tốt.

Nhưng Ngụy Quốc Cường cứ dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn anh, rõ ràng là đang xem anh thành cọng rơm cứu mạng duy nhất, anh cũng không tiện nói thẳng ra, thở dài chuẩn bị bước lên xem xét tình hình.

Không ngờ anh vừa định cử động đã bị Tần Sở Hà ngăn lại.

Tên này cứ như con giun bò trong bụng người khác, lần nào cũng có thể phán đoán được chính xác động tác của anh, thậm trí là cả những ý nghĩ bộc phát.
Tần Sở Hà đè tay lên vai Trình Mạch giữ anh ở chỗ cũ, xoay người đi về phía đứa bé.
Hắn không hề sợ hãi đứa bé cả người đầy máu kia, thậm chí còn ngồi xổm xuống bên cạnh nó.

Đứa bé ngơ ngác nhìn hắn, mấp máy miệng như muốn nói gì đó.

Một lớn một nhỏ cứ yên lặng nhìn nhau, mà Trình Mạch cũng đang nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Sở Hà, không hiểu sao anh lại cảm nhận được nỗi thê lương nồng đậm của đứa bé, dường Tần Sở Hà đã theo đường sóng não truyền đến cho anh vậy.
Một lát sau Tần Sở Hà đứng lên nói với Ngụy Quốc Cường:
“Nó sẽ rút tay ra, đổi lại anh phải bế nó.”
Đôi mắt Ngụy Quốc Cường trừng lớn như sắp lòi ra khỏi hốc, rõ ràng cái giá để bảo vệ tính mạng này làm hắn bực mình vô cùng.

Nhưng trước tính mạng, những cái khác không là gì cả, cuối cùng Ngụy Quốc Cường vẫn xanh mặt đồng ý.
Ngay khi hắn ta gật đầu, móng tay của đứa bé dần ngắn lại.

Những chiếc móng sắc nhọn tựa dao từ từ rút ra, lui khỏi chân Ngụy Quốc Cường sau đó lại khôi phục chiều dài bình thường.

Đứa bé bò đến gần Ngụy Quốc Cường, nâng cơ thể tàn tạ lên đòi bế.
Ngụy Quốc Cường cắn răng bế đứa bé lên, sắc mặt xanh lè xanh lét, rõ ràng không thể chấp nhận được rằng mình phải làm cái chuyện này, nhưng đứa bé dường như rất hài lòng, cọ cọ cái đầu nhỏ chỉ có vài sợi tóc của nó lên cổ Ngụy Quốc Cường.
Trong vòng tay của Ngụy Quốc Cường, màu sắc của nó ngày càng nhạt, cả thân thể dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất.
Ngụy Quốc Cường thở ra một hơi, kiệt sức ngã vật xuống đất.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tần Sở Hà chẳng thấy vui vẻ gì, yên lặng nhìn về phía đứa trẻ biến mất, bỗng dưng hỏi Ngụy Quốc Cường:
“Gần đây anh mới có con à?”
“Hả? Đúng thế.

Sao cậu biết?”
Ngụy Quốc Cường vừa may mắn bò về từ chỗ chết chậm rì rì xoay người lại, vừa muốn hỏi tại sao Tần Sở Hà biết chuyện này, Tần Sở Hà đã nhìn đi chỗ khác, bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện với hắn ta tẹo nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.