Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 26


Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 26


TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.2738: CỜ TỶ PHÚ
CHƯƠNG 26: TRUY TÌM CHÂN TƯỚNG
Wattpad: ssongrbb
Cô gái phục trang xinh đẹp giống như bị Christine trong vở kịch nhập, vươn tay tới cái bóng trong gương, chỉ tích tắc nữa thôi là sẽ chạm vào bóng ma.
“Đừng đụng vào!” Tần Sở Hà quát to.
Cô gái sững sờ vài giây sau đó chợt tỉnh táo lại, bóng ma trong gương căm hận nhìn Tần Sở Hà, nhưng có vẻ nó hơi sợ hãi, không dám nhúc nhích, chỉ có thể nuốt cục tức vào trong rồi dần dần biến mất.

Mặt gương trở lại như cũ, cuối cùng cô gái cũng thoát khỏi sự mê hoặc của Phantom, “Oa” một tiếng bật khóc nức nở.
Đối mặt cô gái mít ướt này, Tần Sở Hà vẫn mắt điếc tai ngơ, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào gương không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trình Mạch thở dài, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô gái đôi mắt đỏ hoe vì khóc, an ủi:
“Đừng sợ, ít nhất còn chưa bị kéo vào gương, phải không?”
Sự dịu dàng của anh khiến cô gái bình tĩnh hơn một chút, cô gái gật đầu, lau khóe mắt đỏ bừng, chuyển từ khóc to thành thút thít.
“Cô là Chloe phải không?” Để cô gái thả lỏng, Trình Mạch trực tiếp ngồi xuống sàn nhà bên cạnh cô gái, ôn hòa nhìn cô, “Phantom xuất hiện khi nào vậy?”
“Ừm…!câu hỏi này, tôi nghĩ lẽ ra Jonathan đã nói cho anh biết rồi.” Chloe hít sâu, thì thầm, “Phantom …!đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi sau buổi biểu diễn cuối cùng vào tuần trước.”
Không hiểu vì sao, Trình Mạch phát hiện Chloe đang né tránh ánh mắt của anh, có vẻ cô gái này đang chột dạ.
“Cô đang nói dối.” Tần Sở Hà lặng lẽ rời mắt khỏi gương, lạnh lùng nói: “Ngoại trừ chúng tôi, không ai ở đây có thể cứu cô.

Tốt nhất cô liệu mà nói hết tất cả cái gì cô biết, nếu không thứ tiếp theo biến mất chính là cô đấy.”
Chloe rùng mình, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trình Mạch.

Trình Mạch bất đắc dĩ nhìn cô gái như con thỏ nhỏ, nhưng biết lúc này mình không thể mềm lòng, cứng rắn quay đầu.
Thấy cầu cứu vô vọng, Chloe run rẩy thu mình lại thành một quả bóng, nức nở mở miệng:
“Các người đều đã biết? Tôi mới đến nhà hát này tháng trước.

Vai nữ chính ở nhà hát này luôn hot.

Vừa đúng lúc diễn viên đóng vai nữ chính nộp đơn xin tạm nghỉ việc.

Trong thời gian đó, rất nhiều người đã đến đây casting, nhiều lắm, tôi chỉ là một người trong số đó thôi.”
“Tôi đã yêu nhạc kịch từ khi còn nhỏ, thích nhất là vở “Bóng ma trong Nhà hát”.


Từ khi còn bé lắm tôi đã nghĩ về nó rồi …!Mười bảy năm trước, từ một góc khuất bí mật trong ngăn kéo của mẹ, tôi tìm thấy đĩa nhạc “Bóng ma trong Nhà hát”, cũng không biết đó là phiên bản nào.

Lần đầu tiên nghe được bản nhạc này, tôi đã bị nó cuốn hút hoàn toàn.

Kể từ đó, tôi đã thề là sẽ trở thành một diễn viên trên sân khấu.”
“Nhưng khi biết được suy nghĩ kia của tôi, mẹ tôi đã rất tức giận.

Bà ghét nhạc kịch và nói rằng diễn viên nhạc kịch là cái nghề ghê tởm nhất trên thế giới.

Nhiều người coi sự giả dối hoa mỹ trong vở kịch thành sự thật bên ngoài, họ không thể phân biệt chúng.”
“”Bất hạnh luôn xảy ra bên ngoài vở kịch.”.

Mẹ đã nói như vậy.” Chloe thở dài, “Tôi không trách bà.

Mẹ tôi là người luôn không có cảm giác an toàn.

Khi bà còn rất nhỏ, ông ngoại ngày nào cũng ở ngoài ăn chơi đàng điếm, chỉ có bà ngoại vất vả làm việc nuôi sống gia đình, thậm chí khi uống say ông còn giơ tay hạ chân với bà, nhưng họ cũng đã từng là một đôi vợ chồng khiến người ghen tỵ.

Họ làm mẹ tôi không tin được trên thế giới này tồn tại thứ gọi là “yêu”.”
“Nhưng tôi không thể, tôi vẫn yêu cái nghề này, điên cuồng yêu nó.

Tôi lén lút tập hát.

May mắn Chúa ban cho tôi một giọng nói hay.

Sau đó mọi chuyện cũng như hai người biết đấy, Chúa đã thương xót tôi, tạo cơ hội cho tôi tới đây casting.”
“Vào ngày thử giọng, điều gì đó giống như phép màu đã xảy ra.” Chloe ngồi thẳng người, nét mặt dần trở nên nghiêm túc, “Sáng sớm hôm đó tôi thức dậy và nhận ra mình bị cảm, cổ họng tôi đau khủng khiếp.

Tôi đến thử giọng trong nước mắt, còn chưa mở miệng, tôi đã cảm nhận được mùi vị của sự thất bại.

Tuy nhiên vào lúc âm nhạc vang lên, họng tôi đã lành lại một cách thần kỳ.

Tôi có thể hát thoải mái như thường, cũng không còn cảm thấy khản cổ như giây trước nữa, đồng thời lúc đó trong tim tôi bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, giọng nói ấy hướng dẫn tôi hát, lúc nào thì nhanh, khi nào nên chậm, nhẹ ở chỗ nào, nhấn mạnh ở đâu, cảm xúc tôi tuôn trào như một cơn sóng dữ.”

“Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, như thể có ai đó đang làm chủ tất cả ý thức của tôi.

Giống hệt nội dung trong vở kịch ấy, ông ta hiện hữu trong trái tim tôi.” Chloe cười thê lương, “Buổi thử giọng đó diễn ra quá thành công, chưa bao giờ tôi hát hay như thế.

Vốn dĩ tôi tưởng âm thanh kia chỉ là ảo giác của chính mình, giờ nghĩ lại, có lẽ đó là lần đầu tôi gặp Phantom.”
“Sau khi thuận lợi thông qua buổi thử giọng, tôi chuyển đến nơi này.

Vào đêm đầu tiên ở ký túc xá của nhà hát, tôi mơ thấy ai đó đang gọi tên mình.

Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ và nhận ra âm thanh đó có thật.

Nó cám dỗ tôi, dẫn lối tôi tìm đến phòng hóa trang này.

Trong gương tôi nhìn thấy Phantom –người sau này là thầy của tôi.”
“Mọi thứ diễn ra y như trong vở kịch, ông ta chỉ bảo cho tôi, mặc dù ông chưa bao giờ hát.

Ông ấy hiểu biết, khôn ngoan và tràn đầy cảm xúc, khiến tôi tạm thời quên đi khuôn mặt xấu xí dưới lớp mặt nạ.

Theo yêu cầu, tôi đã thề sẽ không nói cho bất cứ người nào biết về sự tồn tại của ông ấy.

Lúc đầu chúng tôi rất hợp nhau, ngoại trừ việc thỉnh thoảng ông chơi khăm Leo, nam diễn viên đóng vai Raoul.

Ông ta không thích Leo.”
Nhưng kể từ ngày tôi và Leo yêu nhau, mọi chuyện rối tung lên.” Khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt của Chloe đong đầy nước mắt.

“Tôi chưa bao giờ thấy Phantom tức giận như thế.

Ông ta gầm lên, nói rằng Leo chỉ là một tên đạo đức giả.

Ông nói ông mới là người yêu tôi thật lòng, chất vấn tôi tại sao lại phản bội ông ta, có phải chỉ vì xấu xí mà ông không xứng đáng sở hữu tình yêu thuần khiết nhất trên đời này không.”
“Ông ta bày ra cho tôi mặt bạo lực, quá quắt nhất, bắt đầu điên cuồng nguyền rủa tất cả mọi người trong nhà hát này.” Đôi mắt Chloe đỏ hoe.


“Mấy chuyện phía sau chắc hai người cũng nghe Jonathan kể rồi.

Nam diễn viên sắm vai Phantom bị ông ta giận cá chém thớt, Leo cũng bất ngờ bị thương nặng do chiếc đèn chùm rơi xuống, giờ vẫn đang hôn mê trong bệnh viện.

Dưới lời nguyền của ông ta, đúng thật là tôi không thể có được tình yêu như người bình thường.”
“Nhưng tôi không thể hiểu được, tại sao lại là tôi chứ?” Cô gái tê liệt ngồi khóc dưới sàn nhà rộng lớn của phòng hóa trang, làn váy trải loạn như bông hồng trắng bị vùi dập trong mưa, “Trước tôi cũng có rất nhiều nữ diễn viên đã đóng vai Christine, tại sao cứ phải là tôi?”
“Bởi vì cô đặc biệt.” Tần Sở Hà mở miệng, hắn khoanh tay, biểu cảm vẫn lạnh lùng, “Nhất định là trên người cô có cái gì đó khác với người bình thường, khiến Phantom coi những việc hắn đã trải qua thành chuyện với cô.”
“Nói thế thì có lẽ chúng ta nên bắt đầu điều tra từ quá khứ của Phantom?” Trình Mạch ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời giờ đã gần tảng sáng, bèn an ủi Chloe, “Giờ cô cứ trở về nghỉ ngơi một lát đi, chúng tôi tìm Jonathan trao đổi vài chuyện.”
Sau khi đưa Chloe trở về phòng, Trình Mạch và Tần Sở Hà nhờ nhân viên nhà hát gửi tin nhắn cho Jonathan, hẹn gặp nhau ở văn phòng của hắn.

Thấy trời vẫn còn sớm, hai người cứ chậm rãi đi tới.
“Cả Luân Đôn chỉ có chỗ này diễn vở “Bóng ma trong nhà hát.

Chắc mình nên tìm Jonathan hỏi về các thế hệ diễn viên chính ở đây, xem xem liệu có thể tìm ra manh mối nào đó không?”, Trình Mạch đề xuất.
“Ừ.” Tần Sở Hà gật đầu, như thể nghĩ tới vướng mắc nào đó, hắn hơi cau mày “Còn có một chuyện làm tôi để ý hơn – đĩa nhạc mà Chloe đã nghe.”
“Hả?” Trình Mạch sửng sốt, đột nhiên bắt kịp dòng suy nghĩ, “Đúng rồi, như cô ấy kể thì mẹ cô ấy phải ghét nhạc kịch lắm mới đúng, tại sao bà ấy lại để một đĩa nhạc như thế trong ngăn kéo? Với lại …”
“Với lại nếu chỉ đơn giản là ghét nhạc kịch, có ai sẽ nói mấy câu như “diễn viên nhạc kịch là cái nghề ghê tởm nhất trên thế giới” hay “bất hạnh luôn xảy ra bên ngoài vở kịch” à?” Tần Sở Hà chậm rãi tiếp lời, “Giống như không phải là mẹ cô ấy ghét nhạc kịch, mà là ghét những kẻ vì nhạc kịch mà không thể phân biệt được đâu là hư đâu là thực vậy.”

“Ồ? Muốn xem danh sách diễn viên của nhà hát này á?” Jonathan đẩy kính, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên.

Dậy quá sớm cộng thêm bị mấy vụ việc gần đây của nhà hát quấy nhiễu, dưới đôi mắt hắn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, thoạt nhìn có hơi tiều tụy nhưng vẫn đồng ý rất sảng khoái.

“Để tôi tìm xem…!Hẳn là vẫn được cất giữ kĩ càng đấy, hai người chờ chút.”
Hắn đứng dậy đi vào một kho tài liệu nhỏ ở phía sau văn phòng, nhanh nhẹn lục lọi trong đó chốc lát, không bao lâu sau đã ôm ra một cuốn danh sách dày dặn bìa bọc nhung đen, mở ra trên mặt bàn rộng làm bằng gỗ sồi.
“Xem nào…!Từ lúc bắt đầu thành lập nhà hát cho tới nay, ừm, đây là toàn bộ danh sách.” Jonathan kiểm tra thấy không có vấn đề gì, đẩy danh sách về phía hai người Trình Mạch và Tần Sở Hà, mỉm cười thân thiện: “Tôi còn có thể giúp gì nữa không?”
“À thì, xin hỏi anh có ghi hình lại các buổi biểu diễn trước đó không?” Trình Mạch hỏi.

Đĩa nhạc mà Chloe đã xem khi còn nhỏ chắc hẳn là được ghi lại từ một buổi biểu diễn nào đó, áng chừng là buổi biểu diễn tầm mười bảy năm trước.

“Là từ lúc nhà hát bắt đầu có thể ghi hình, cho đến mười bảy năm trước, trong khoảng thời gian này này.”
“Ghi hình?” Dù tỏ ra hơi ngờ vực nhưng Jonathan vẫn tận chức đi đến kho tài liệu để tìm kiếm lại.

Lần này lâu hơn trước rất nhiều.

Phải mất một lúc lâu hắn mới thở hồng hộc chạy lại, tay ôm một hộp các-tông bám đầy bụi bặm, “Tất cả băng ghi hình chiếu theo yêu cầu của cậu đều ở trong này.

Trong văn phòng tôi có một máy chiếu.


Hai người cứ dùng tự nhiên.” Hắn nhìn đồng hồ và nói, “Tôi có một cuộc hẹn, giờ không xem cùng các cậu được, mấy thứ trong phòng cần thì cứ sử dụng bình thường.”
Sau khi Jonathan rời đi, Trình Mạch mở hộp các-tông hắn để lại, bên trong là một cọc dày những băng ghi hình.

Anh thở dài, rút một cuốn ra, lắp vào chiếc máy chiếu mà Jonathan bảo, sau vài tiếng rè rè nhỏ, hình ảnh những bông tuyết rơi xuất hiện trước mắt anh.
Băng ghi hình đã cũ lắm rồi, chất lượng hình ảnh càng không rõ ràng, nhưng nghĩ đến manh mối duy nhất có thể được giấu trong những cuốn băng này, Trình Mạch tĩnh tâm lại.

Sau khi xem xong một đĩa, anh bỏ nó ra khỏi hộp rồi đứng dậy lấy ra một cái mới.

Những cuộn băng ghi hình bên ngoài hộp các-tông dần xếp chồng lên nhau tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Hình ành Phantom từ ôn nhu biến điên cuồng, từ ác độc nguyền rủa biến thành băn khoăn sau khi được cứu rỗi, hắn cất ca không mệt mỏi…
[Hãy hát cùng ta nào cô bé, bản song ca kỳ lạ của đôi ta]
[Quyền năng ta bao trùm lấy em, mạnh mẽ hơn bao giờ hết]
[Dù em có chạy trốn khỏi ta, cứ thoáng nhìn phía sau nào]
[Bóng ma trong nhà hát này vẫn ở ngay đây thôi, hiện diện trong tâm trí em đó]
*Trích từ bản nhạc “The Phantom of the Opera” – “The Phantom of the Opera”.

Trong phòng Christine, một người đàn ông đeo mặt nạ mờ mờ ảo ảo hiện lên trong gương.

Ông tự nhận mình chính là sứ giả âm nhạc rồi dẫn cô xuống nơi ông ở – tầng hầm của nhà hát.
Không biết từ lúc nào, Tần Sở Hà cũng ngồi xếp bằng ngay bên cạnh.

Đoạn băng vừa phát xong, Tần Sở Hà đứng lên, thay anh đổi một cái khác.

Từng mảng sáng tối đan xen trên khuôn mặt Tần Sở Hà, tự nhiên Trình Mạch ảo giác rằng hai người có thể như thế nãy mãi, cho đến khi trời đất hoang tàn.
Nhưng trong nháy mắt khi hình ảnh của một cuộn băng mới được chiếu lên khung hình, Trình Mạch đột nhiên cảm thấy rất kích động.

Cứ như thể là dụng ý của một vị thần, nói với anh rằng câu trả lời đang ở ngay trước mắt.
Cô gái dáng người uyển chuyển bước lên sân khấu, váy đầm lộng lẫy, tóc dài mềm mại như tảo biển trượt xuống bờ vai, chất giọng thánh thót như chim sơn ca nhẹ nhàng cất lên:
[Hãy nghĩ về em, nhớ em với niềm yêu thương, khi chúng ta đã nói lời từ biệt]
[Đôi lúc chàng hãy nhớ đến em, nhớ rằng chàng đã hứa vào ngày không xa kia, khi chàng đã đi xa và tự do]
[Nếu có giây phút nào đó]
[Xin hãy giành một chút để nghĩ về em]
*Trích từ bản nhạc “Think of me” – “The Phantom of the Opera” Raoul và Christine gặp lại nhau, anh nhận ra Christine chính là người bạn thuở bé của mình.
Trong nháy mắt ấy, Trình Mạch bất chợt hiểu tại sao Phantom cứ khăng khăng ám ảnh bởi một mình Chloe như vậy.

Anh nhìn cô gái trong băng ghi hình, nhìn khuôn mặt rực rỡ xinh đẹp như sương sớm ban mai.
Khuôn mặt ấy rất giống Chloe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.