Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 22
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.2738: CỜ TỶ PHÚ
CHƯƠNG 22: GẶP LẠI
Wattpad: ssongrbb
“Trình Mạch, tự nhiên đực mặt ra thế?” Bạn học đột ngột vỗ vai Trình Mạch từ phía sau.
Trình Mạch hoàn hồn – nắng chiều đỏ cam như mật phủ một lớp sơn dịu dàng lên khuôn viên các tòa giảng đường, những đám mây bồng bềnh như kẹo bông gòn đè lại nơi giao nhau giữa trời và đất.
Hai ba sinh viên tan học vừa nói vừa cười lướt ngang qua anh, họa lên bức tranh hoàng hôn mùa hạ bình yên êm ả.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi anh trở về thực tại từ trò chơi kỳ quái đó.
“Không, không có gì.” Anh lắc đầu cười với bạn mình, ý bảo đừng lo lắng quá.
Một đám nữ sinh trung học đi bên cạnh họ, thanh âm nói chuyện nhỏ nhẹ trôi theo làn gió đến tai Trình Mạch: “Ây, cô ấy nhá, ngôi sao nữ xinh đẹp như vậy, sao tự nhiên giải nghệ rồi nhỉ?”
“Có tin đồn như này nè.” Một nữ sinh trong đó liếc nhìn xung quanh, hạ giọng, “Nghe nói là không biết tại sao mặt lại bị hủy.”
Bạn bè bên cạnh cô nàng thở dài, giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác lại vờ vĩnh tiếc thương: “Biết ngay mà, rõ ràng là tuổi cũng không còn trẻ nữa, sao mà đẹp mãi không già thế chứ, xem ra lần này phẫu thuật thẩm mỹ hỏng rồi đấy.”
“Thấy bảo không phải phẫu thuật hỏng.” Nữ sinh vừa kể tin đồn đáp lại, “Hình như sau một đêm đầu tự nhiên bạc trắng, không ai biết sao lại thế luôn, quái thật.”
“Điêu vừa, sao thế được chứ.” Bạn học đi cạnh chọc ghẹo.
Nhóm người cười nói huyên thuyên, nói từ chuyện nữ ngôi sao sang chuyện chăm sóc da rồi đến các nhãn hàng làm đẹp lớn nhỏ, đề tài lúc nãy nhanh chóng bị các cô nàng vứt ra sau đầu.
“Hê, mấy bé cấp ba này, hóng drama cũng ghê thật.” Người bạn cong môi, không đỡ nổi đề tài nói chuyện vặt vãnh của các cô gái.
“Có thời gian bàn tán chuyện showbiz chẳng bằng quan tâm đến tình hình kinh tế của nước ta dạo này.”
Gần đây tin tức động trời, ngay cả Trình Mạch, người luôn không hứng thú với những chuyện này cũng đã nghe qua chút ít.
Một là việc nhóm nữ sinh vừa rồi đang bàn tán, nữ ngôi sao điện ảnh nổi tiếng thường xuyên tham dự các liên hoan phim lớn đột nhiên tuyên bố giải nghệ, trong ảnh chụp paparazzi truyền ra, dung mạo xinh đẹp chỉ sau một đêm dày đặc các vết nhăn, cứ như bị thứ quỷ quái gì đó hút khô.
Hai là như cậu bạn vừa rồi than thở, CEO của một công ty kinh doanh khổng lồ, chiếm vị trí hơn phân nửa ngành công nghiệp trụ cột của cả nước đột nhiên phá sản, chấn động kinh tế khiến cho các ngành nghề có liên quan đến nó đều bị ảnh hưởng, vô số nhà nhà máy và cửa hàng tư nhân vì thế mà cắt giảm nhân viên, anh trai của cậu ta cũng là một trong số đó, cũng khó trách cậu tức giận bất bình như vậy.
Nghe nói người sáng lập đế quốc kinh doanh đó vì vậy mà cửa nát nhà tan, người vợ bỏ đi, đứa con trai bảo bối cũng được tra ra là con của người khác.
Là trùng hợp thôi sao? Trình Mạch nghĩ trong lòng, tất cả những chuyện này đều phát sinh kể từ sau khi phó bản kia kết thúc, chuyện nữ ngôi sao và ông trùm kinh doanh kia trải qua đều giống hệt như Trâu Tinh Tinh và Ngụy Quốc Cường.
“Mà này, cậu biết gì không, hôm qua trường mình có người chết đấy.” Bạn học nhớ ra điều gì đó, đột nhiên đề tài quay ngoắt đến trường họ.
“Một nữ sinh viên năm hai nửa đêm không hiểu tại sao nhảy xuống từ cửa sổ, tầng tám đấy, chết ngay tại chỗ, xe cấp cứu còn chưa kịp gọi.”
“Hả? Có chuyện này á?” Trình Mạch kinh ngạc, anh sống bên ngoài, mấy drama lớn nhỏ trong trường anh không rõ lắm.
“Ừ, sợ vãi.” Người bạn lắc đầu thở dài “Có một nam sinh khoa chúng ta thích cô gái này, tháng trước bị tai nạn giao thông biến thành người thực vật.
Haiz, không nghĩ trong thời gian ngắn như vậy mà một người thì mất, người thì nửa đời sau cũng không có khả năng tỉnh lại, đúng là tạo hóa trêu ngươi.”
“Cô gái kia ngày thường nóng nảy, tính tình không tốt lắm, thế mà lại có rất nhiều bạn bè.
Sau khi xảy ra tai nạn, rất nhiều người bạn đã gửi lời chia buồn…” Không biết cậu bạn nhìn thấy cái gì lại đột nhiên ngừng nói.
Trình Mạch nhìn theo tầm mắt của bạn mình, một cô gái với mái tóc cắt ngắn đi ngang qua họ, không biết có phải do nghe thấy cuộc nói chuyện của họ hay không, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy.
Sau khi cô gái đi xa, bạn anh mới nhỏ giọng nói một câu: “Cô gái này là bạn thân và bạn cùng phòng của cô gái lúc nãy, có người nói cô gái này cũng thích chàng trai đã thành người thực vật kia, tớ nghĩ, biết đâu cái chết của bạn cô ta cũng có liên quan…”
Trình Mạch cau mày.
Cô gái đã biến mất từ lâu, nhưng tấm lưng gầy guộc của cô ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh không tài nào xóa đi được.
Khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt của cô gái cuối cùng cũng phủ lên khuôn mặt nhỏ bé rụt rè của Tây Tây.
Không phải trùng hợp ngẫu nhiên, anh nghĩ vậy.
Nữ minh tinh đột ngột giải nghệ, ông trùm kinh doanh phá sản, nữ sinh đại học bất ngờ qua đời, tất cả những điều này đều xảy ra trong cuộc sống thực của anh trong vòng một tuần sau khi rời khỏi phó bản.
Tạm biệt bạn bè, Trình Mạch quay trở về nơi ở của mình bên ngoài trường học.
Cha mẹ thường xuyên công tác ở nước ngoài trong thời gian dài nên anh đã sớm quen sống một mình.
Anh cũng không thờ ơ với bạn học, mọi người còn đánh giá rằng anh là người rất dễ chơi, thế nhưng anh cảm giác giữa mình và mọi người xung quanh vẫn tồn tại một khoảng cánh, đây cũng chính là lý do mà Trình Mạch một mình thuê nhà ở bên ngoài.
Không phải anh không muốn thân thiết với người khác, mà là có quá ít bạn bè có thể thực sự bày tỏ tâm tình, hầu hết quan hệ với bạn học đều chỉ mang tính chất xã giao.
Khoảng cách an toàn như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nếu nói Trình Mạch dễ chơi, chẳng thà nói anh quá xa cách.
Lịch sự, nhưng xa cách.
Trình Mạch thay dép lê, cất ba lô, tắm qua rồi bật điều hòa trong phòng.
Khoảnh khắc làn gió mát rượi thổi qua mang đến cảm giác sảng khoái dễ chịu thấm vào ruột gan, anh mới thấy đầu óc đang mịt mờ của mình tỉnh táo hơn một chút.
Anh nằm xuống chiếc giường gấp gọn gàng của mình, nhắm mắt bắt đầu bài tập mà anh đã làm hàng ngày trong cả một tuần nay.
Tỉ mỉ phát lại những chi tiết về trò chơi kia một lần.
Một lần.
Lần nữa.
Lại một lần nữa.
Anh vô tình vào game, Trình Mạch có thể chắc chắn về điều này.
Bằng chứng trực tiếp nhất là những người khác nói rằng họ đã cam kết một số thứ của riêng mình trước khi vào trò chơi, nhưng anh thì không.
Anh xuất hiện trong một tình huống hết sức bất ngờ, không hề có dấu hiệu.
Đáng ra thời điểm nên tiến vào giấc mộng ban đêm thì anh lại bước vào trò chơi.
Cảm giác đối với Tần Sở Hà cũng làm anh vô cùng bối rối.
Trình Mạch chắc chắn rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy người này.
Người đặc biệt như vậy, đã thấy một lần thì chẳng thể nào quên, nhưng kể cả cẩn thận lục tung tất cả ký ức, cũng không tìm thấy bóng dáng nào tương tự Tần Sở Hà.
Trí nhớ xuất chúng của anh được bộc lộ từ thuở nhỏ, sau này trở thành bí quyết thành công, đây là điều khiến anh tự hào nhất từ nhỏ đến lớn.
Vì vậy mà cảm giác quen thuộc như có như không khi ở bên cạnh Tần Sở Hà khiến anh mất ngủ.
Mình đã thực sự gặp người này rồi sao? Hay đây chỉ là cảm giác ỷ lại mà mình mắc phải trong hoàn cảnh áp lực cao đến thế?
Tất cả đáp án dường như chỉ khi gặp lại nhau mới có thể biết được.
Trình Mạch thở dài, đau đầu quá.
Mặc dù Tần Sở Hà gật đầu đảm bảo rằng họ có cơ hội gặp lại, nhưng sự thật là anh đã không tham gia trò chơi đó một tuần rồi.
Vào game và thoát ra quá mức đột ngột, cho đến khi phát hiện ra mình đã trở lại thế giới thực, anh mới nhận ra rằng mình thực sự không biết phải làm thế nào để bắt đầu một phó bản khác.
Cũng chưa kịp biết thông tin liên lạc của anh ấy hay bất cứ điều gì.
Nếu không mình có thể hỏi vài thứ.
Trình Mạch trở mình, nghĩ ngợi lung tung.
Sau khi ôn lại bài tập trong ngày, đồng hồ sinh học đều đặn khiến cơn buồn ngủ đến rất đúng giờ, anh đặt báo thức để buổi sáng hôm sau thức dậy, nhìn bầu trời mùa hè lấp lánh ánh sao ngoài cửa sổ, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
—
Một giai điệu quen thuộc xa xăm vang lên bên tai anh, nhưng đó không phải là tiếng chuông báo thức.
Trình Mạch mở mắt.
Đêm mùa hè quang đãng đâu còn nữa, bầu trời u ám những đám mây đen.
Một đàn bồ câu trắng xám bay vù vù lên chiếc cầu tháp trước mặt, nước hồ đục ngầu gợn từng tia sóng.
Gió lạnh gào thét, vòm trời bắt đầu mưa phùn.
Tiếng nhạc không ngừng phát ra từ chuông lớn đứng sừng sững phía xa.
Đồng hồ bốn mặt hình vuông sơn màu cát phức tạp và tinh xảo, mặt đồng hồ màu trắng tinh điểm xuyết những miếng kính opal điển hình của phong cách Phục hưng Gothic cổ điển, tiếng chuông lan tỏa từ đây sang bốn phía
Chuông Westminster*.
Cuối cùng Trình Mạch cũng nhớ ra tên của giai điệu quen thuộc vừa nghe.
* Chuông Westminster là giai điệu đồng hồ đầu tiên được vang lên trong tháp nhà thờ tại trường đại học St.
Mary, Cambridge nước Anh.
Đến năm 1895, giai điệu này được chọn cho tháp đồng hồ St Stepphens tại Tòa nhà Quốc hội ở London mà hiện nay được gọi là tháp đồng hồ Big Ben.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa giăng không dứt, phía kia là dòng sông vẩn đục chia đôi thành phố và cây cầu tháp nối dài hai bên bờ, lòng anh dần sáng tỏ.
Big Ben.
Sông Thames.
Cầu Tháp*.
*Tower Brigde: Cây cầu bắc qua sông Thames.
Đây là Luân Đôn.
[Chào mừng bạn đến với “Trò chơi độc lập 30330”]
[Phó bản No.
2738 tải lên hoàn tất]
[Yêu cầu người chơi đi đến vị trí được chỉ định sau khi trò chơi bắt đầu]
[Lưu ý tất cả người chơi chỉ nghe được hướng dẫn tiếp theo khi tập trung đầy đủ]
Trên mái vòm lóe lên một đoạn ký tự giống như lần đầu tiên vào phó bản, hơi khác ở chỗ là lần này có thêm hai dòng chú thích.
Sau vài giây đếm ngược, dòng chữ [GAME STARTS] xuất hiện ở trung tâm mái vòm, cùng với nó là một mũi tên màu đỏ rất lớn, có vẻ như là đang đánh dấu vị trí chỉ định.
May là vị trí này nằm ở phía bên kia sông Thames, không xa Trình Mạch.
Anh vượt mưa phùn bước lên Cầu Tháp băng qua sông Thames, còn chưa tới đích đã trông thấy một bóng hình quen thuộc.
“Tần Sở Hà!” Gần như theo phản xạ, Trình Mạch buột miệng thốt lên cái tên mà anh đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần.
Nhịp tim tự dưng dồn dập của mình khiến lòng anh bối rối, may mắn thay bóng đen khi nghe thấy tiếng đã dừng lại.
Người mặc đồ đen quay lại, đôi môi mỏng, khuôn mặt thân quen.
Mưa phùn liên tục làm nhòe đi đường cong mạnh mẽ, Tần Sở Hà nhìn anh nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Đã lâu không gặp.” Tần Sở Hà nói vậy, ánh mắt xuyên màn mưa chăm chú nhìn anh, tựa hồ đã đợi lâu rất lâu.