Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 16
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 16: QUYỀN ĐƯỢC MIỄN
Wattpad: ssongrbb
“Cái gì?” Trâu Tinh Tinh và Quả Quả nghi ngờ nhìn anh.
“Auxilio divino, dựa vào sự giúp đỡ của Chúa.” Trình Mạch mỉm cười nói, “Tôi biết nơi này là đâu.”
“NOVED, nếu đọc ngược lại …” Trình Mạch ra dấu, anh nhận được gợi ý từ các chữ cái hiện ra trên mặt sau của băng rôn lúc nãy, “Đó là DEVON, tỉnh* Devon nước Anh”.
*County (hạt/tỉnh): đơn vị hành chính nhỏ hơn bang và lớn hơn thành phố, có chính quyền riêng để xử lý các công việc địa phương.
“Tên đầy đủ của Ngải Cách là Agnes, ám chỉ Cornwall, một tỉnh nghi lễ* lân cận Devon.
Có một ngôi làng du lịch rất nổi tiếng ở Cornwall, đó là St.
Agnes.
Đêm lửa trại là một lễ hội truyền thống hàng năm không thể bỏ qua ở Devon, vào ngày đó, những người đàn ông trưởng thành rượt đuổi nhau trên đường phố với những thùng hắc ín được đốt sáng trên lưng.
Phong tục này ban đầu nhằm kỷ niệm sự kiện vua James I* đã sống sót sau âm mưu thuốc súng* vào thế kỉ XVII, và sau đó nó dần dần phát triển thành một lễ hội tôn giáo”.
*hạt/tỉnh nghi lễ: (Ceremonial county, Lieutenancy area) là một khu vực của nước Anh mà một người đại diện cá nhân của Quốc vương Anh tại các đơn vị hành chính được bổ nhiệm.
Mục đích là để tổ chức các nghi lễ hoàng gia, trái ngược với các khu vực được sử dụng cho chính quyền địa phương.
*James I: (19 tháng 6 năm 1566 – 27 tháng 3 năm 1625) là vua Scotland với vương hiệu là James VI, và là vua Anh và vua Ireland với vương hiệu là James I.
Tìm hiểu thêm ở Wikipedia.
*Âm mưu thuốc súng: (Gunpowder Plot) hay Mưu phản thuốc súng, xảy ra năm 1605, là một nỗ lực thất bại của một nhóm tín đồ công giáo ở các tỉnh của Anh, nhằm mưu sát vua James I của Anh, gia đình của ông, cũng như tầng lớp quý tộc theo đạo Tin lành.
Vào ngày 5 tháng 11 hàng năm, mọi người ở Vương quốc Anh cũng như các nước và vùng thuộc Khối thịnh vượng chung Anh đều kỷ niệm sự thất bại của vụ mưu sát, buổi kỷ niệm được biết đến là Guy Fawkes Night hay Đêm pháo hoa/đêm lửa trại.
Tuy nhiên, ngày nay ý nghĩa chính trị của lễ hội chỉ là thứ yếu.
“Trên huy hiệu của Hội đồng Tỉnh Devon, một con bò tót và một con sư tử biển giơ lên chiếc khiên khổng lồ.
Trên mặt khiên, một con sư tử đỏ đội vương miện vàng đứng giữa cánh đồng màu trắng bạc, ngay trên đầu nó là chiếc thuyền buồm đang nhấp nhô trong sóng.” Trình Mạch giơ huy hiệu trên tay lên rồi chỉ vào khu vực trò chơi “Cuộc phiêu lưu kinh hồn” trên bản đồ, “Tôi đã nhìn thấy tất cả hình ảnh có trên huy hiệu ở đây”.
“Mấu chốt là cụm từ “Trông cậy vào sự giúp đỡ của Chúa” mà Ngải Cách đã nói.” Trình Mạch dừng một chút rồi lặp lại câu nói anh vừa thốt ra, “Trông cậy vào sự giúp đỡ của Chúa, Auxilio divino trong tiếng Latinh là khẩu hiệu của Devon”.
Trình Mạch hít sâu một hơi, đứng giải thích từ nãy làm anh hơi khát nước.
Anh tìm một bậc thang ngồi xuống, tiếp tục nói: “Nếu ở đây ám chỉ Devon, thì những ải chúng ta đã trải qua từ trước tới nay đều có thể giải thích”.
“Ải thứ nhất, Hạ Khải bị nghẹt chết bởi chính thức ăn mà anh ta đã ăn, ở ải thứ hai, Thiến Thiến ngủ không thể tỉnh lại, ải thứ tư kế tiếp, Tây Tây bị một con ong cắn chết, ải thứ năm đưa chính ta đến Devon….”
“Chờ chút, em nhớ có một bài đồng dao Châu Âu…” Đôi mắt Quả Quả đột nhiên mở rộng.
“Đúng vậy, Frank J Green đã viết một bài đồng dao vào năm 1869*” Thấy Quả Quả hiểu ra, Trình Mạch gật đầu, đọc lại bài đồng dao:
“Mười người da đen nhỏ đi ăn, một tên mắc nghẹn giờ còn chín tên
Chín tên thức muộn trong đêm, một quên thức dậy, tám tên ngậm ngùi
Devon du thuyền chúng đi, một tên nằm lại bảy người ra đi
Bảy tên bổ củi làm chi, bổ đôi một đứa sáu tên muộn phiền
Sáu đem tổ ong ra nghiền, một ong đốt chết còn năm sững sờ…”
“Mặc dù trình tự bị xáo trộn, nhưng những điều chúng ta đã trải qua cho đến nay đều có thể tìm được trong bài đồng dao này.” Trình Mạch giải thích, chậm rãi đọc hết bài đồng dao:
“Năm tên gậy chuyện lên tòa, một vào nhận án, bốn ra biển ngồi
Bốn tên cùng ra biển trời, bị cá nuốt một giờ còn lại ba
Vườn thú ba đứa la cà, gấu to vồ một còn hai vẹn toàn
Hai tên đi dưới nắng vàng, một khô cong chết, một tên bơ phờ
Người da đen nhỏ thẫn thờ, đau khổ treo cổ rồi chẳng còn ai.”
* Là bài đồng dao “Ten Little Niggers”, Agatha Christie cũng sử dụng bài đồng dao này trong cuốn tiểu thuyết cùng tên của bà, kể về mười vụ gϊếŧ người trên một hòn đảo xa xôi.
Cuốn tiểu thuyết sau đó được đặt lại tên thành And Then There Were None (1939) (Và rồi chẳng còn ai), và vẫn là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà.
*Mọi người có thể tham khảo bản gốc trên google có tên “Ten Little Niggers”, có khá nhiều phiên bản.
Bản dịch đồng dao mượn từ Wikipedia.
Ngay khi Trình Mạch vừa đọc xong, âm thanh nhắc nhở điện tử đột nhiên “Ting ting” vang lên khắp không gian.
Mọi thứ trong công viên giải trí dường như vừa được nhấn nút pause, tháp rơi đột ngột dừng lại ở điểm cao nhất, chiếc thuyền buồm trong “Cuộc phiêu lưu kinh hoàng” vừa lao xuống thác, bọt nước bắn tung tóe trên đầu cũng vì thế mà lơ lửng giữa không trung.
Vài giây sau, nương theo dòng chữ xuất hiện trong khoảng không, giọng nữ điện tử lạnh lẽo vang lên:
“Hệ thống thông báo: Người chơi [Lý Hoa] đã suy luận chính xác bối cảnh cơ bản của phó bản No.1043 trong ải Noved, căn cứ vào đóng góp này, phần thưởng ẩn của phó bản sẽ được mở khóa”.
“Chúc mừng người chơi [Lý Hoa] nhận được phần thưởng ẩn “Quyền được miễn”.
Một tia sáng màu bạc xuất hiện trong không trung rồi rơi xuống trán Trình Mạch tựa như hoa tuyết, chỉ trong khoảnh khắc nó tan biến vào giữa đôi lông mày anh.
“Lưu ý “Quyền được miễn” sử dụng để xóa bỏ một lần tử vong và chỉ có thể được dùng trong phó bản này.
Có một và chỉ một quyền sử dụng.
Mong người chơi cân nhắc hợp lý”.
“Thông báo hoàn tất, phó bản No.1043 sẽ khởi động lại sau 5 giây, đề nghị người chơi chuẩn bị sẵn sàng”.
Giọng nữ không cảm xúc kết thúc thông báo, bắt đầu đếm ngược ổn định.
“5, 4, 3, 2, 1.”
Nút phát như được ấn xuống lần nữa, tháp rơi “Piu” một phát tụt xuống mức thấp nhất, hòa vào tiếng hét vui sướng của các NPC đang tham gia trò chơi.
Cùng lúc đó con thuyền trong “Cuộc phiêu lưu kinh hoàng” cũng rơi “rầm” xuống nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, làm nhóm du khách quên mặc áo mưa trên thuyền ướt như chuột lột.
Trình Mạch còn chưa kịp nói gì, từ phía sau đã có một lòng bàn tay ấm áp vỗ lưng anh.
Khi anh quay đầu lại, khuôn mặt của Tần Sở Hà đã kề sát trong gang tấc: “Chúc mừng cậu.”
“Anh về rồi.” Trình Mạch cười, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.
Kỳ lạ là, việc gặp lại Tần Sở Hà còn khiến anh vui mừng hơn là lấy được phần thưởng.
“Trò chơi đó có khó không?”
“Hơi rắc rối một chút, nhưng tôi đã lấy được huy hiệu rồi mang người này về.” Tần Sở Hà giơ huy hiệu trên tay lên cho Trình Mạch xem, sau đó thu hồi nụ cười nơi đáy mắt, tóm một người từ phía sau lên: “Ra đi”.
Một bóng người run rẩy bước ra từ phía sau Tần Sở Hà, chính là Từ Thanh.
“Từ Thanh? Rõ ràng lúc nãy tôi đã nhìn thấy ông hoàn thành trò chơi sớm nhất? Tại sao bây giờ mới …” Trâu Tinh Tinh nói đến đây, lập tức hiểu được lý do Từ Thanh không muốn xuất hiện, “Ông sợ đến sớm quá thì sẽ có người đẩy ông đi hoàn thành trò chơi khác sao? Giỏi ghê! Khôn thế bao giờ mới chết?”
Mặt mũi Từ Thanh cau có, trong lòng bực bội nhưng vẫn cam chịu, chờ Trâu Tinh Tinh giận dữ xả xong mới ngẩng đầu quan sát những người còn lại, hỏi: “Lưu Huệ …” Thấy vẻ mặt của mọi người, ông cứng miệng, sửa lời, “Không, không có gì, chúng ta đi thôi.”
Tâm tư nhanh nhạy như ông ta, có lẽ đã đoán ngay ra được lý do Lưu Huệ vắng mặt.
Khi cả nhóm đi đến lối ra của công viên giải trí, đồng hồ quả lắc khổng lồ ở trung tâm quảng trường đúng lúc đó cũng rung lên mười hai nhịp.
Ngải Cách xuất hiện ở cuối lối ra rất đúng giờ.
Cô gái vẻ ngoài xinh đẹp rạng rỡ nhận lấy huy hiệu trên tay họ, cẩn thận kiểm tra số lượng rồi gật đầu:
“Giỏi phết nhá, vừa tròn mười hai cái, xin chúc mừng!”
Cô nàng chậm rì rì rút chìa khóa mở lối ra cho bọn họ, bên ngoài cổng là một khoảng hư vô kỳ bí hệt như lỗ đen vũ trụ.
Trình Mạch nhìn thấy từ đôi con ngươi tuyệt đẹp của cô ta sự tiếc nuối và bất mãn vì để vụt mất con mồi trong tầm tay, giống như thú dữ chưa thỏa mãn no nê sau bữa ăn ít ỏi.
“Bước qua nới này là ải kế tiếp.
Chúc các bạn may mắn”.
Trình Mạch đi theo Tần Sở Hà bước vào hố đen, chưa kịp nói gì thì một lực hút đột ngột kèm theo va chạm cực lớn khiến anh bất tỉnh.
—
Khi tỉnh dậy lần nữa, Trình Mạch thấy mình đang ở trong một không gian hình hộp trắng xóa.
Cả chỗ này chỉ có mình anh, Tần Sở Hà, Quả Quả, Trâu Tinh Tinh và Từ Thanh đều biến mất không thấy đâu.
Anh đứng dậy, đầu đau như nứt ra, cảm thấy mình như tên say rượu bị búa đập vào đầu.
Trình Mạch cố nén cơn đau đầu khó chịu, anh dùng tay đỡ lấy bức tường rồi kiểm tra cẩn thận mọi ngóc ngách không gian, có vẻ như nó đã được bịt kín hoàn toàn, ngoại trừ một chiếc loa ở giữa trần thì trong đây không còn một đồ vật nào khác.
Không có cửa ra vào, không có cửa sổ, càng không có nơi nào có thể được gọi là lối vào hay lối ra.
Thế thì …!mình vào đây bằng cách nào?
Trình Mạch lắc đầu, tự nhủ rằng đừng có mà suy luận mấy vấn đề này bằng logic của thế giới thực.
Nếu khối không gian đã được sắp đặt như thế này, thì trừ phi kích hoạt được điều kiện cụ thể nào đó, không thì anh có mọc cánh cũng đừng hòng bay ra được.
Những người còn lại không có ở đây, theo lý thuyết thì có lẽ họ cũng bị ngăn cách một mình trong khoảng không gian tương tự nào đó.
Lo lắng cho người khác là vô ích, điều phải làm lúc này là bình tĩnh, sử dụng những điều kiện có trong tay để phân tích tốt tình hình hiện tại.
Theo như lời bài đồng dao thì kế tiếp họ sẽ phải trải qua thêm năm tình tiết, đó là kiện tụng lên tòa, tai nạn trên biển, gặp gấu trong sở thú, bị ánh mặt trời hong khô và thắt cổ tự tử vì cô độc.
Nơi này rõ ràng không phải là biển hay vườn bách thú, cũng không đủ điều kiện có ánh nắng mặt trời, trò chơi vẫn còn năm người, cũng không đáp ứng việc chỉ có một người treo cổ tự tử.
Thế thì, chỗ này có vẻ là tương ứng với câu thứ sáu của bài đồng dao: “Chết vì kiện tụng trên tòa”.
Nói đến kiện tụng …!đây có lẽ là một nơi như tòa án hoặc phòng xử án?
Ngay lúc Trình Mạch nghĩ đến điều này, một giọng nói đều đều cứng nhắc phát ra từ chiếc loa trên đầu anh.
“Chào mừng bạn đến với ải thứ sáu của phó bản No.1043, đây là phòng xử án số 21460, sau đây thẩm phán số hiệu 4498 sẽ mô tả các quy tắc vượt ải cho ban.”
Loa điện phát ra tiếng “rẹt, rẹt” của sóng âm, một âm thanh khác trầm thấp hơn thế chỗ giọng nói khi nãy.
“Xin chào, tôi là thẩm phán A4498.
Quy tắc của ải này là người chơi chỉ cần trả lời một câu hỏi do thẩm phán đưa ra dựa theo tình huống được mô tả, thì có thể rời khỏi căn phòng này.
Tình huống của tôi như sau:
“Ngoại trừ bản thân bạn ra, bốn người chơi khác trong phó bản hiện tại đã được ngụy trang ở mức độ khác nhau, dĩ nhiên là, trò chơi này cho phép mọi loại ngụy trang”.
“Tuy nhiên, trong đội của bạn tồn tại một người chơi đặc biệt.
Ngụy trang của người này đương nhiên khác với ba người kia.
Bên cạnh đó, vì một số lý do trò chơi cho phép, người này đã trực tiếp gây ra cái chết của một người chơi khác”.
“Bạn có đủ thời gian để suy nghĩ về câu hỏi của tôi.” Trong không gian trắng xóa xuất hiện một chiếc đồng hồ cát treo lơ lửng, cát mịn từ từ rơi từ tầng trên của đồng hồ cát xuống dưới, “Trả lời sai hoặc không trả lời, nhiệm vụ coi như thất bại, biện pháp trừng phạt duy nhất là tử vong”.
“Câu hỏi của tôi là, người chơi đặc biệt này là ai?”.
Huy hiệu đó nè:img.