Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 12


Bạn đang đọc Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL – Chương 12


TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 12: “MƯA” DỘT
Wattpad: ssongrbb
“Chỉ là tôi không biết cái tần suất nhất định kia là gì…” Trình Mạch chìm trong suy nghĩ.
“Lưu Huệ đã nhắc nhở chúng ta rồi.” Tần Sở Hà chỉ vào tổ ong nhấp nháy trên đầu, “Cậu có để ý cô ấy vừa nói gì không? Tổ ong chớp nhanh, họ chặt nhanh, chớp chậm, động tác của họ cũng chậm lại.

Ý cô ta là tần suất nhấp nháy của tổ ong chính là tần suất chúng ta cần duy trì khi chặt cây”.
“Tại sao cô ấy không nói trực tiếp cho chúng ta biết? Dùng cách ám chỉ khó hiểu như vậy, mọi người rất có thể sẽ bỏ lỡ lời nhắc nhở quan trọng này”.

Trình Mạch hơi khó hiểu.
“Cái cớ chia sẻ thông tin này chỉ lòe được tên ngốc nhà cậu thôi.” Tần Sở Hà vừa bực mình vừa buồn cười xoa nhẹ đầu Trình Mạch, sau đó nghiêm mặt nói, “Trong trò chơi này trừ đồng đội ra, còn lại đều là quan hệ cạnh tranh…sẽ không có ai nguyện ý nói cho người khác những gì mình biết cả.

Vừa nãy Từ Thanh đề nghị như kia, chỉ bởi vì mấy người họ cần một người chơi cũ có kinh nghiệm chỉ đường cho mấy người thiếu kinh nghiệm bọn họ mà thôi.

Mặc dù không biết tại sao Lưu Huệ lại tiết lộ gợi ý cho chúng ta, nhưng rõ ràng cô ấy không muốn Từ Thanh và những người khác biết điều này”.
“Sao anh chắc chắn rằng phương pháp của Lưu Huệ chính xác? Rõ ràng Trâu Tinh Tinh và Tây Tây không chặt cây theo cách này nhưng họ vẫn bình an vô sự”.

Mặc dù trực giác của Trình Mạch nói cho anh biết gợi ý của Lưu Huệ không sai chút nào, nhưng trong lòng anh vẫn thấy hơi nghi ngờ.
“Ấn kí con ong đó.” Tần Sở Hà mở miệng, mỉm cười nhìn biểu cảm của Trình Mạch, khẳng định: “Cậu không nhìn nhầm đâu, quả thật trên trán bọn họ có một ấn kí hình con ong.

Chín mươi phần trăm là có liên quan đến tổ ong kia.

Có lẽ hình phạt ở ải này sẽ được kích hoạt khi đáp ứng điều kiện nào đó, chẳng qua là chưa đến lúc thôi”.
“Vậy thử cách Lưu Huệ nói xem”.

Trình Mạch gật đầu, bước đến dưới thân cây với Tần Sở Hà, giơ cao cây rìu lên.

Trình Mạch canh đúng lúc tổ ong từ tối lóe sáng lên mà hạ rìu.

Như dự đoán, cái rìu cuộn lưỡi này chỉ có thể để lại một vết xước nông trên cành chính của cây đa vững chãi.

Tuy nhiên, khi chiếc rìu theo tần suất nhấp nháy của tổ ong mà bổ vào cây từng đợt từng đợt, ánh sáng của tổ ong thực sự theo âm thanh “phập phập” càng ngày càng nhấp nháy chậm lại, như thể một đám trẻ con hưng phấn đang dần dần yên lại sau khi nghe một khúc hát ru, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Đến cuối cùng tổ ong cũng không còn lóe sáng nữa.

Ánh sáng đỏ tựa máu dần dần nhạt đi, cuối cùng chuyển thành màu hồng cam như ánh hoàng hôn, thoạt nhìn khu rừng đa không còn quá đáng sợ nữa.
“Về thôi.” Sau khi Tần Sở Hà xác nhận tất cả tổ ong không còn nhấp nháy nữa, hắn nhận lấy rìu của Trình Mạch, hai người lần nữa cùng nhau trở về căn nhà nhỏ.
Vừa đẩy cửa ra, giọng nói gắt gỏng của Ngụy Quốc Cường đã đập ngay vào mặt: “Sao bọn mày cũng không mang mảnh gỗ nào về?”
Ngụy Quốc Cường đã quá sợ hãi kể từ khi bước vào khu rừng này, đến bây giờ vẫn mụ mị đầu óc.

Thật không thể ngờ kẻ vẫn giữ được bình tĩnh trước đứa bé nát vụn kia lại bị dọa són ra tại khu rừng đa không có quỷ thần này.
Mặc dù chả ưa gì mấy người như Ngụy Quốc Cường, nhưng một khi hai người còn lại mắc sai lầm, rất có thể Trâu Tinh Tinh và Tây Tây sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng.

Trình Mạch không có ấn tượng xấu với đóa hồng miệng độc Trâu Tinh Tinh, anh hơi do dự một chút, vẫn nói với hai người Từ Thanh và Ngụy Quốc Cường về phát hiện của Lưu Huệ sau khi được nghiệm chứng.
“Ồ, đơn giản vậy à.” Ngụy Quốc Cường vui vẻ ra mặt ngay, hoàn toàn quên béng cái thái độ ác liệt lúc nãy hắn bày ra cho người khác.
Trình Mạch không hề có cảm tình với người như hắn ta, anh quay mặt đi ngay lập tức, coi Ngụy Quốc Cường như không khí.
“Có nghĩa là hai chúng tôi có vấn đề đúng không?” Trâu Tinh Tinh cau mày, “Chúng tôi không chặt cây theo nhịp đó.”
“Nếu nhóm Từ Thanh cũng chặt cây đúng yêu cầu thì chắc là sẽ không kích hoạt hình phạt”.

Trình Mạch an ủi, “Bọn họ đã biết về cách vượt ải, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu”.
Sau khi hai người kia cùng biến mất ngoài cửa, Trình Mạch không khỏi thả lỏng một chút.

Đây đã là nhóm cuối cùng, nếu hai người Từ Thanh có thể vượt qua một cách an toàn, ít nhất họ sẽ không tổn thất người nào ở ải này.

Từ bên ngoài lại truyền đến tiếng chặt cây “phập, phập”, Trình Mạch đang thả lỏng lại cảm thấy cơn buồn ngủ trào dâng, đúng lúc Tần Sở Hà đi tới bên cạnh anh, ấm áp nói: “Ngủ thêm đi.”
Trình Mạch gật đầu.


Anh tìm một chỗ gần lò sưởi hơn ngồi xuống, đã thấy Tần Sở Hà khoanh chân ngồi xuống bên cạnh.

Mấy người còn lại thấy nét mặt Tần Sở Hà không căng lắm, cũng chắc rằng bên ngoài sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, vì vậy ai nấy đều tìm một chỗ ngủ bù.
Lần này mệt mỏi ập đến nhanh chóng, Trình Mạch gần như ngay lập tức chìm sâu vào giấc mộng.

Anh ngủ rất sâu, cố gắng truy đuổi từng mảnh vỡ không hoàn thiện của giấc mơ, khi ý thức của anh ngày càng trở nên chìm đắm, đột nhiên tiếng gào thét khổ sở vang lên kéo anh về thực tại.
“Cái gì thế?” Trình Mạch mở mắt ra, những người còn lại cũng từ hoang mang lo sợ bừng tỉnh, chỉ có ánh mắt Tần Sở Hà vẫn còn tỉnh táo, sắc mặt lạnh như băng.
“Xảy ra chuyện rồi”.

Vừa nói hắn vừa kéo tay áo Trình Mạch dựng anh từ dưới đất lên, “Ra ngoài xem nào”.
Những người khác cũng rối loạn theo sát Tần Sở Hà ra khỏi cửa, song vừa đẩy cánh cửa ra, Trình Mạch cũng đơ luôn.
——Ngụy Quốc Cường và Từ Thanh, những người đáng lẽ đang phải cùng nhau chặt cây, giờ phút này chỉ còn lại Từ Thanh.

Ông lão loạng choạng, trên người bê bết máu, đôi mắt mở to không thể tin được nhìn chằm chằm vào chiếc rìu trước mặt, còn cái rìu kia, lúc này đang tự di chuyển một cách khó tin.
Bang.

Bang.

Bang.
Chiếc rìu bổ về phía cây từng nhát từng nhát một, máu thịt cũng theo đó mà bay tứ tung.
Nửa cánh tay đeo đồng hồ vàng bay ra từ dưới lưỡi rìu đang điên cuồng di chuyển, không thể nghi ngờ nó là cánh tay của Ngụy Quốc Cường.
Ngụy Quốc Cường dưới tàng cây đã biến mất, thay vào đó là những khối thịt nằm xiêu vẹo trên mặt đất.
Trình Mạch còn chưa kịp suy nghĩ gì, đã nhìn thấy thân cây thấm đẫm máu tươi của Ngụy Quốc Cường dường như đột nhiên sống dậy, dòng máu sền sệt dường như bị thứ gì đó hút lên, chảy ngược từ dưới rễ cây qua thân lên tán cây to lớn.
Chỉ một lúc sau, toàn bộ tán cây đều nhuốm đầy máu.
Dòng máu lưu chuyển trong tổ ong ban đầu vốn yên bình, bất ngờ như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, tổ ong đột nhiên nhấp nháy loạn xạ, giống như ánh đèn cảnh báo lập lòe điên cuồng khi bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần, toàn bộ rừng đa đột nhiên bị một thứ ánh sáng đỏ quạch lạ lùng bao phủ.

Nhìn cảnh này thì có ngu đến đâu cũng nhận ra rằng có chuyện lớn rồi.

Tần Sở Hà quả quyết vỗ vào gáy Trình Mạch, quát to:
“Chạy!”
Hắn xoay người kéo Trình Mạch chạy như bay về hướng nhà gỗ, một lúc sau những người còn lại cũng điên cuồng chạy theo.

Từ Thanh theo sát cuối cùng, khi vào cũng không quên đóng vội cửa.

Máu tươi nhuốm đầy mặt còn chưa kịp lau, vừa đóng cửa mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng lên óc mọi người.
Còn chưa kịp truy hỏi rốt cuộc Ngụy Quốc Cường chết như thế nào, sau vài giây im lặng trong bầu không khí ngột ngạt, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng “lộp bộp” như có vật gì đó rơi xuống nóc nhà gỗ.
Lộp bộp.

Lộp bộp.

Lộp bộp.
Chỉ chốc lát sau âm thanh đã trở nên dày đặc, làm cho người ta liên tưởng tới một trận mưa như trút.

Tây Tây đứng gần cửa sổ nhất nhón chân ngó ra bên ngoài, sắc mặt nặng nề nói:
“Những tảng ong đang rơi xuống”.  
“Nhà hỏng, mưa dột …!”mưa” này là chỉ những tảng ong sao?” Trâu Tinh Tinh nghĩ ngợi một chút, đột nhiên như đoán được cái gì, ngẩng phắt đầu quét qua trần nhà một lượt rồi gấp gáp chỉ vào một chỗ, “Chỗ kia hỏng rồi!”.
Mọi người theo hướng ngón tay cô nhìn về phía trần nhà, quả nhiên ở một góc có một khe nứt khó phát hiện.

Không biết là nó vốn tồn tại ở đó hay nó vừa bị tảng ong đập nứt ra.
Lúc đầu, chỉ có những tảng ong nhỏ rơi xuống, nhưng theo thời gian, những tảng ong khổng lồ chứa xác chết cũng lung lay sắp rụng.

Ngôi nhà này vốn không chắc chắn, bây giờ có thể chống đỡ được một lúc, nhưng khi tảng ong lớn rơi xuống, mái nhà đơn bạc đã bắt đầu phát ra tiếng nứt gãy tràn ngập nguy cơ.
Bị cái đống này rơi xuống đầu thì không chết cũng tàn phế.

Mái nhà có thể sập bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ mà chạy ra ngoài thì cũng ngu không kém.

Trình Mạch bắt đầu hơi sốt ruột, đúng lúc đó giọng nói của Tần Sở Hà vang lên:
“Đừng đơ ra nữa! Tìm xem có đường hầm bí mật nào dẫn xuống đất trong ngôi nhà này không!”

Câu nói của hắn đánh thức mọi người, mái nhà đầy nguy cơ sập xuống, đi ra ngoài chỉ có một con đường chết, nếu như phòng này còn cất giấu cơ quan nào khác, cũng chỉ có thể là một đường hầm hướng xuống phía dưới…
Như dự đoán, chỉ vài phút sau Quả Quả kêu lên: “Ở đây!”.
Cô bé ôm tấm thảm nặng nề vốn được trải trước lò sưởi, đúng là bên dưới có một cánh cửa bí mật khác màu với mặt đất xung quanh.
Tần Sở Hà chạy như bay tới kéo cánh cửa ngầm lên, đồng thời phần mái nhà ở lên chốc lò sưởi cũng sụp đổ.
Một tảng ong khổng lồ rơi xuống, trong lúc vội vàng mà Trình Mạch vẫn kịp nhìn thoáng qua, dường như bên trong tảng ong bao bọc một cơ thể người hoàn chỉnh tím tái sưng tấy lên.
Tần Sở Hà rút một khúc củi đang cháy trong lò sưởi ra, kiểm tra không khí trong hầm, thở nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng nói:
“Không khí bên trong không có vấn đề gì, tất cả vào đi!”
Nói xong, Tần Sở Hà kéo Trình Mạch nhét anh xuống trước, mình cũng theo đó mà chui vào sau.

Trong khoảnh khắc tiến xuống đường hầm, Trình Mạch chợt nhìn thấy dường như tảng ong rơi xuống lúc nãy hơi động đậy, cùng lúc đó tiếng kêu thất thố của Trâu Tinh Tinh cũng vang lên trên đỉnh đầu:
“Chạy nhanh lên! Nó nứt ra rồi!” 
Sau Tần Sở Hà là Từ Thanh, lúc tiếp đất ông loạng choạng một chút, được Tần Sở Hà đỡ lấy.

Sau đó là Lưu Huệ ôm Quả Quả, Trâu Tinh Tinh cũng lần lượt nhảy xuống theo.
Tây Tây nhảy xuống đất cuối cùng rồi đóng sập cánh cửa bí mật.

Cô bé thân hình nhỏ nhắn nặng nề ngã trên mặt đất, cô xoa mắt cá chân, sắc mặt hơi tái đi.
“Tôi bị đốt rồi”.

Tây Tây thì thầm, cười quái gở, “Không ngờ trong cái thứ kia còn có cả ong sống”.
“Bây giờ an toàn là được rồi.” Tuy rằng việc Tây Tây hại chết Thiến Thiến khiến Trình Mạch như mắc gai trong lòng, nhưng đối mặt với khuôn mặt tái nhợt của Tây Tây, Trình Mạch cũng không nỡ nói ra mấy lời độc ác.

Anh bước vài bước về phía Tây Tây, định đỡ cô bé dậy.
Một cánh tay vươn ra ngăn anh lại.
“Có lời trăng trối gì thì tranh thủ nói đi”.

Tần Sở Hà thu tay, nhìn Tây Tây với ánh mắt không buồn không vui.
Tác giả có điều muốn nói:
Tên của chương trước đã được sửa đổi nhằm mục đích dễ đọc.

Biểu tượng đáng iu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.