Đọc truyện Trò Chơi Địa Ngục – Chương 5: Con rối búp bê
Đối phương chắc là một thanh niên, giọng nói rất thấp, mang theo một chút khàn khàn, khẽ cười, thậm chí có chút dễ nghe. Lúc đầu là khẽ cười, sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao, trở nên hết sức điên cuồng.
Mấy giây sau, Dung Âm lại nghe thấy tiếng con dao điên cuồng chém kim loại.
Lần này tiếng cách cô gần như vậy, mỗi lần kim loại ma sát đều có thể dẫn đến sự run rẩy từ xương cốt, Dung Âm nhắm mắt ôm lấy bản thân, yên tĩnh như pho tượng vậy, không nhúc nhích tí nào.
Mười mấy phút sau, cô mới nghe thấy tiếng bước chân của thanh niên đi ra xa.
Cô ở yên tại chỗ chờ đợi thêm mười mấy phút nữa, mới nhẹ nhàng đẩy ghế làm việc ra, bò ra từ dưới bàn làm việc.
Cô dùng tư thế đó co rút ở đó, vài phút ban đầu, cơ thể tê đến mức như kim đâm, và sau đó từ từ liền không có tri giác, cơ thể cũng bắt đầu lạnh. Cho tới tận bây giờ, máu mới lưu thông bình thường, cơ thể mới bắt đầu ê ẩm.
Dung Âm hoạt động cổ tay và cổ chân, nhìn hai máy tính đẵ bị thanh niên chém hỏng trút giận.
Máy tính có mạng, có nghĩa là thời gian của thế giới này bình thường, tấm lịch trên bàn làm việc của y tá, đại diện cho thời gian trong bệnh viện.
– — Bây giờ bọn họ, đang ở trong bệnh viện sắp sẽ xảy ra hỏa hoạn vào năm đó.
Điều kiện vượt ải của trò chơi địa ngục lần này, chắc hẳn là chạy trốn khỏi bệnh viện trước 5 giờ sáng, nếu không thì đến lúc đó, trận hỏa hoạn đó sẽ tái diễn, tất cả mọi người đều sẽ bị chết cháy ở nơi này.
Nhưng, cô không cho rằng bây giờ trực tiếp chạy xuống tầng một, ra khỏi cửa lớn bệnh viện thì tính là thành công.
Cái đầu bị chặt của người phụ nữ trước đó, đã cho thấy trong trò chơi này có yếu tố linh dị. Ngoại trừ thanh niên điên cuồng vừa nãy kia, trong tầng chắc chắn sẽ còn có quỷ hồn.
Trực tiếp ra ngoài khẳng định sẽ chết.
Manh mối trước mắt là nhắm vào tầng năm, cô nhất định phải đi xem.
Dung Âm đi tới cửa, cẩn thận lắng nghe tiếng động, sau khi xác nhận thanh niên không còn ở gần đây nữa, liền đi tới cửa thang lầu ở cuối hành lang. Cửa thang lầu được thiết lập cửa lớn kim loại vững chắc, cô đi vào cửa thang lầu, xoay người lại khóa cửa chặt lại.
Cô vịn vào tay vịn, leo lên tầng năm.
Bước ra khỏi cửa thang lầu, Dung Âm liền cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt.
Tầng này quả thật là nhà xác.
Cô nắm con dao trong tay, thả nhẹ bước chân, đi ngang qua hành lang.
Cửa phòng đều là mở rộng, kết cấu mỗi phòng đều giống nhau, vào cửa, ba mặt bức tường trong tầm mắt đều là tủ đựng thi thể thành hàng.
Có phòng thì chính giữa còn được đặt vài chiếc giường, trên giường được đặt thi thể đang đợi ướp lạnh, bên trên thi thể có phủ một vải trắng, vải trắng không gió mà bay, có lúc thì sẽ lộ ra cái chân màu trắng xám.
Lúc ngang qua mỗi một phòng, Dung Âm đều sẽ dừng lại một chút ngay cửa, nhưng lại không có ý định đi vào. Phát hiện không có động tĩnh gì, cô liền tiếp tục đi về phía trước.
Lúc còn có mười mấy mét thì đến chỗ rẽ phía trước, bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng rất quỷ dị.
Chẹp, chẹp.
Tiếng đó có một loại cảm giác ẩm ướt mà dính đầy nhầy, nghe có vẻ là hàm răng đang gặm và nuốt, giống như là có người đang ăn gì đó, sau đó, là một tiếng lục lọi truyền đến.
Lách cách, có một thứ gì đó ướt sũng rơi xuống đất.
Dung Âm hô hấp chậm rãi, dựa vào tường chậm rãi đi từ từ đến góc tường, chờ đợi vài giây sau, nhân lúc tiếng vang lên cao, ló đầu ra nhanh chóng nhìn về nơi phát ra tiếng động.
Một người phụ nữ ốm yếu mặc quần áo bệnh nhân đang quỳ ngồi bên cạnh thi thể máu đầm đìa, đang ăn như hổ đói, một tay cô đang nắm miếng thịt vụn màu đỏ nhét vào trong miệng, tay còn lại mò ở trong khoang bụng thi thể, một dáng vẻ vô cùng vội vã.
Người phụ nữ để tóc đen dài, đầu tóc lộn xộn rũ xuống mặt cô ta, cả người giống như một người điên vậy. Dung Âm nhìn không rõ khuôn mạo của cô ta, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô ta bị dính đầy máu và miệng đang điên cuồng nhai nuốt.
Chỉ nhìn thoáng qua, cô liền rút đầu lại.
Đây chắc chính là người phụ nữ trong bức ảnh rồi, con rối búp bê lúc này không có ở bên cạnh cô ta.
Con búp bê chắc chắn vẫn còn ở tầng này…
Dung Âm nghĩ đến một loại khả năng nào đó, ngay lúc cô định đi tìm búp bê, thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng sột soạt của quần áo ma sát.
Người phụ nữ đó đã đứng dậy rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa còn hướng về phía bên này của cô.
Dung Âm nhếch môi, không tiếng động lùi lại hai bước, xoay người chạy tới căn phòng gần cô nhất.
Cửa phòng nơi này đều là cửa đơn mở vào trong, cửa mở ở gần góc tường. Khi cửa từ bên ngoài đẩy đến cực hạn, cửa sau và góc tường sẽ làm thành một không gian nhất định.
Dung Âm xông vào phòng, ngay lập tức kéo chốt cửa, muốn trốn vào cửa sau, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy cửa sau có một người phụ nữ xa lạ mặc quần áo bệnh nhân đang đứng. Người phụ nữ đó chắc hẳn khoảng 26 27 tuổi, tóc quăn hơi dài, mặt trắng, khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp.
Cơ thể được chặn lại xung quanh đột nhiên bị mất đi, người phụ nữ khẩn trương quay đầu, nhìn thấy Dung Âm đang nhìn cô.
Ngẩn ra trong chốc lát, vẻ mặt của cô ấy nhất thời trở nên lo sợ.
Hai người không nói gì mà nhìn nhau trong hai giây.
Dung Âm nhìn thấy sau lưng cô ấy có lộ ra mép giấy một chút, biết cô ấy chính là người chơi bị thả xuống tầng năm.
Tiếng dép bệnh nhân lê lết trên đất càng ngày càng gần.
Dung Âm xoay người đi về phía tủ đựng xác của thi thể ướp lạnh, cổ tay đột nhiên bị người ta kéo lại, người phụ nữ đó gật đầu với cô, chen chúc vào góc tường bên trong, kéo cô vào không gian cửa sau.
Cô ấy ôm vai của cô, giơ ngón trỏ bên môi, làm động tác “Xuỵt” với cô.
Két một tiếng, là đá nam châm cường lực ở góc cửa sau phát huy tác dụng.
Lách cách lách cách chậm rãi vang lên ở cửa, người phụ nữ mặt đầy máu đã đi vào đây.
Trên cửa có thủy tinh trong suốt, hai người đều cẩn thận tránh khỏi các mảnh thủy tinh, Dung Âm nửa cong đầu gối, nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách rơi.
Cô cẩn thận thuận theo khe hở của cửa nhìn ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ kia.
Máu trên tay phải của người phụ nữ đã được lau chùi qua, các bộ phận khác trên người đã sạch sẽ không ít. Tay trái của cô thì cầm lấy vật hình cầu màu đỏ máu, vật đó đang nhễ nhại chảy máu xuống, bề ngoài hình như có huyết quản màu trắng.
Người phụ nữ đứng ở giữa phòng, tủ đựng xác phủ đầy ba mặt tường, hình như đang suy nghĩ gì đó. Qua vài phút sau, cô ta đi tới trước tủ đựng xác bên phải, kéo cái tủ ở vị trí chính giữa ra.
Tủ đựng xác bị cô ta dùng sức kéo ra bên ngoài, Dung Âm nhìn thấy toàn thân thi thể trắng xám, do nhiệt độ, trên tóc của thi thể còn có chút sương trắng.
Trong tay của thi thể được đặt một vật có màu sắc tươi đẹp, chính là con rối búp bê đang mặc cái váy xinh đẹp kia.
Người phụ nữ dùng tay phải không dính máu cầm búp bê lên, một tay làm ra động tác ôm, nhẹ nhàng đong đưa, trong miệng đang ngân nga khúc hát ru êm ái, tay còn lại bắt lấy trái tim máu đầm đìa, nhét vào trong miệng căn bản không thể há ra của con búp bê.
Máu tươi dính đầy mặt búp bê, người phụ nữ thấy búp bê không ăn vào, càng thêm ra sức nhét vào trong, mặt của búp bê bị bóp đến biến dạng rồi.
Búp bê là chất liệu giống như là cao su, sau khi bị bóp chặt, phát ra tiếng chít chít.
Người phụ nữ vốn như là bị ma nhập vậy, nghe thấy “tiếng khóc” của búp bê, nhất thời tỉnh táo lại, khuôn mặt dính đầy máu xuất hiện hoang mang và luống cuống.
Cô ta ném trái tim đi, hai tay ôm chặt búp bê, vừa đi, vừa nhẹ nhàng đong đưa, bất tri bất giác mà đi ra khỏi căn phòng.
Phòng lại trở về yên tĩnh lần nữa, chỉ lưu lại một vũng máu và một trái tim đã biến dạng.