Đọc truyện Trò Chơi Địa Ngục – Chương 48
Sau khi người phụ nữ rách miệng chạy trối chết, Dung Âm liền vén rèm giường lên.
Ôn Nhã và Bộ Lương hình như còn đang ngủ say, bọn họ vừa rồi náo động tĩnh lớn như vậy, đều không có ảnh hưởng giấc ngủ của bọn họ.
Dung Âm cầm lấy điện thoại, phía trên hiển thị Ngụy Hiên đã gọi hai cuộc đến.
Anh gặp phải phiền phức gì rồi sao?
Thanh niên không phải là kiểu tính cách thích cầu xin giúp đỡ hay là thích làm nũng, đêm khuya gọi cho cô, khẳng định là có chuyện gấp, Dung Âm tự động bỏ qua ghi chú là “chồng”, nhấn gọi lại.
Điện thoại rất nhanh thì được nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của thanh niên: “Hửm?”
“Bên kia của anh xảy ra chuyện gì?”
Phòng ngủ của nam sinh, bên cửa sổ của cửa thang lầu tầng một, Ngụy Hiên dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Cây đường đao đã lấy ra khỏi vỏ, cùng với vỏ đao song song tựa vào trên vách tường bên cạnh anh.
Phía dưới mũi đao, là camera giám sát bị anh linh hoạt chém xuống.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của thiếu nữ trong điện thoại, chân mày nhíu chặt của Ngụy Hiên mới chậm rãi giản ra: “Cái gì mà bên tôi, rõ ràng là bên cô.”
“Vừa rồi sói của tôi nói với tôi cô có nguy hiểm, nếu như cô không nghe điện thoại của tôi nữa, thì tôi sẽ tiến vào phòng ngủ nữ sinh xách cô ra, vừa rồi cô xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sói của anh?”
Dung Âm rũ mắt nhìn chiếc nhẫn bạc kim trên ngón tay, phía trên điêu khắc một con sói đang chạy.
“Vừa rồi tôi bị con nữ quỷ tập kích, tôi dùng bùa trừ tà làm cô ta trọng thương, không cần để ý.”
“Bùa trừ ta?”
“Phần thưởng vượt ải của trò chơi lần hai.”
Ngụy Hiên hồi tưởng lại khoảng thời gian không hề vui vẻ đó, có chút bất mãn mà nhíu mày: “Nói mới nhớ, lúc trò chơi lần hai của cô sao lại không triệu hồi tôi.”
“Trò chơi lần hai của cô là thôn Liên Tử, tôi biết trò chơi đó, thân thể nhỏ này của cô giải quyết đám thôn dân đó như thế nào?”
“Tôi gặp được Tiêu Độ.”
Dung Âm cầm lấy điện thoại, thả nhẹ giọng nói: “Thanh niên đó không khác gì anh, nhưng mà tội ác không nặng như anh, không có trở thành Kẻ thu gặt.
Anh ta bảo vệ tôi rất tốt, tôi không có gặp qua nguy hiểm gì.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, thỉnh thoảng nghe thấy được tiếng thở nhàn nhạt của thanh niên.
Thấy anh không có lời quan trọng gì muốn nói, Dung Âm nói câu ngủ ngon, tắt điện thoại đi.
Điện thoại bị cúp máy, Ngụy Hiên lắng nghe tiếng tút tút có chút buồn tẻ, trong con mắt màu vàng nhạt, con ngươi màu đen khẽ co rút lại.
Anh nhếch môi, thản nhiên cầm lấy đường đao: “Tiêu Độ…”
“Ha, ở đâu ra người đàn ông này chứ.”
Sáng sớm hôm sau, ông bác của ký túc xá nam phát hiện, tất cả camera trong cả tầng lầu đều bị chém xuống, trên vách tường còn có vài vết trầy lung tung cực kỳ.
Những vết trầy đó cực sâu, lớp vôi cũng sắp bị chém không còn, nhất định phải quét vôi lại một lần nữa mới được.
“…”
Ông bác khóc.
Chim chóc dậy sớm có trùng ăn, chuyện này rất nhanh liền bị các nam sinh trong lầu phát hiện.
Có bạn học còn chụp hình, gửi lên diễn đàn trường học, vô cùng náo nhiệt cả tầng lầu.
# Tối qua bạn ngủ say như heo chết tuyệt đối không thể bỏ lỡ #
# Kinh hoàng! Đêm khuya ký túc xá của nam sinh vậy mà lại xảy ra chuyện này #
# Vết trầy kinh hãi thần bí xuất hiện trong ký túc xá nam sinh, có hình có chân tướng #
# Sinh vật thần bí đêm khuya cào tường là loài nào #
Lúc Dung Âm tỉnh lại, đã là 8h rồi.
Cô ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, phát hiện đồng hồ báo thức cô chỉnh 6h đã vang lên ba lần, nhưng mà cô lại không có chút ấn tượng nào.
Tối qua cô ngủ vô cùng say, cho đến bây giờ, ý thức của cô mới khôi phục lại.
Nhưng cái này không phải là hiện tượng tốt gì.
Dung Âm tiện tay nhấn vào diễn đàn, nhìn thấy tin tức hot nhất hôm nay: “…”
Ôn Nhã cũng thức dậy, đang cầm lấy chậu chuẩn bị đi vệ sinh.
Thấy cô tỉnh dậy, cô mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, tối qua cô ngủ ngon không.
Hôm qua vốn dĩ tôi nơm nớp lo sợ, kết quả nửa ngày trời cũng không có chuyện gì xảy ra, rất nhanh liền buồn ngủ đến mức ngủ thiếp luôn.”
“Tối qua tôi làm thương con nữ quỷ đó, cô ta tạm thời sẽ không đến tìm chúng ta.”
Dung Âm nhàn nhạt bỏ lại tin tức có tính bùng nổ này, bưng chậu đi ra khỏi cửa phòng ngủ: “Rửa mặt.”
Lúc bọn họ đi, Bộ Lương còn đang ngủ, lúc bọn họ rửa mặt trở về, rèm giường của cô vẫn kéo chặt lại.
Dung Âm mím môi, thuận theo cái thang bên giường leo lên, vén rèm giường ra một góc.
Bộ Lương đang nằm ngửa mặt, sắc mặt trắng bệch, trán chảy mồ hôi.
Dung Âm lắc lư vai của cô: “Tỉnh lại đi, cô gặp ác mộng rồi.”
“A a a a —“
Bộ Lương đột nhiên phát ra tiếng thét, bất chợt ngồi dậy, cô trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Dung Âm đang đứng trên thang, lồng ngực phập phòng kịch liệt.
Dung Âm nhìn thấy hai mắt của cô phủ đầy tia máu, trán cũng nhất thời không ngừng chảy mồ hôi, trạng thái vô cùng tệ.
“Xảy ra chuyện gì rồi.”
Ôn Nhã đưa khăn giấy lên, Dung Âm truyền khăn giấy cho cô.
Bộ Lương vội vàng cầm lấy khăn lau mồ hôi, hít thở sâu mấy lần, một tay cô nâng trán, giọng nói có chút mệt mỏi: “Tôi biết ngay chơi bút tiên sẽ không có chuyện gì tốt, tôi gặp ác mộng rồi.”
“Trong giấc mộng, tôi đi dạo trong hành lang lầu chính của trường học, trong hành lang không mở đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ xuyên qua có thể chiếu sáng.”
“Xung quanh một người cũng không có, tôi rất sợ hãi, liền đứng ở gần cửa sổ không động đậy, sau đó tôi liền nghe thấy một loại tiếng động kỳ lạ.”
“Tiếng động đó không giống như là tiếng bước chân, cũng không giống như là bò đi, có chút giống như là đang lôi kéo thi thể, nhưng mà lại rất nhẹ.
Tiếng động đó vang lên ở ngay chỗ rẽ phía sau tôi, vì vậy tôi xoay người lại.”
Bộ Lương nói tới đây, hít một hơi khí lạnh.
“Tôi nhìn thấy con nữ quỷ đó, cô ta còn khủng bố hơn so với dáng vẻ mà tôi nhìn thấy trong phòng ngủ 444.”
“Cô ta mặc váy trắng, tóc dài đen xõa tung, hai mắt trợn trắng, khóe miệng xé rách.”
“Mặt của người sao lại có nhiều máu như vậy, máu của cô ta đều nhuộm đỏ cả hơn nửa chiếc váy, máu chảy thuận theo bắp chân lộ ra của cô ta không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt xuống ngón chân của cô ta.”
“Tôi nhìn thấy hai chân trần của cô ta đứng trên mặt đất, nhưng cả người lại bay về hướng của tôi, chân của cô ta lê lết trên mặt đất, bị lết đến chảy ra máu.”
“Trong tay cô ta cầm lấy một cây kéo vô cùng lớn, trên đó dính đầy thịt vụn, loại kéo đó cũng có thể dùng để cắt cành cây thô, có thể cắt đứt cổ người.”
“Cô ta vừa đùa bỡn cây kéo, tạo ra tiếng vang răng rắc răng rắc, vừa trợn mắt trắng cười với tôi.”
“Cả buổi tối tôi đều liều mạng chạy trong hành lang, tôi căn bản không biết lối ra ở đâu, cứ như vậy dốc sức chạy, một vòng rồi một vòng, nếu như cô không đánh thức tôi, thì tôi đã bị cô ta đuổi kịp rồi.”
Bộ Lương nói xong liền không lên tiếng nữa, bả vai cô co rút, muốn khóc nhưng lại khóc không ra.
Nhìn ra được cô thật sự rất mệt mỏi.
Chuyện xảy ra trong giấc mộng, không ít hoặc nhiều khúc xạ lên người cô, cô thoạt nhìn mệt mỏi rất nhiều.
Dung Âm lặng lẽ rũ mi mắt xuống, từ trên cầu thang bò xuống.
Cô kéo mở rèm giường hoàn toàn, khiến ánh nắng vàng rực chiếu vào trong phòng: “Bây giờ chúng ta chỉ là thu thập thông tin, không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, cô cứ nghỉ ngơi trong phòng thật tốt, sau khi ăn sáng xong, tôi sẽ mang đồ ăn cho cô.”
Cô rót ly nước ấm đặt trên bàn, rải chút muối vào trong.
“Ôn Nhã, chúng ta đi thôi.”
Trong trường học có rất nhiều căn tin, giá cả không giống, chất lượng thức ăn cũng không giống.
Thân là con gái nhà giàu, Dung Âm và Ôn Nhã đến căn tin Vi Thiên có giá cả cao nhất, căn tin lấy tên có ý nghĩa là “Dân dĩ thực vi thiên”, mùi vị thức ăn bên trong đều không tồi.
*dân dĩ thực vi thiên: người dân xem thức ăn là trời.
Căn tin bình thường đều là giới hạn cung cấp, đến trước có trước, đến muộn thì chỉ có thể lấy những thức ăn mà người khác chọn thừa lại.
Nhưng ở đây thì không giống, bất cứ lúc nào, chỉ cần học sinh muốn, đầu bếp đều có thể làm liền.
Đồ ăn trong căn tin dùng khay trắng nhỏ và vỉ hấp nhỏ đựng, các học sinh cầm lấy khay đi chọn, có chút giống như là đang ăn điểm tâm sáng kiểu Hồng Kông.
Ôn Nhã tự cảm thấy mình là có sức ăn lớn nhất trong nữ sinh, bữa sáng của cô phải ăn hai bánh bao, một bánh nhân, một trứng luộc, một chén cháo, còn thêm một ly sữa đậu nành nóng hổi.
Thời gian này, người trong căn tin đã không còn nhiều nữa, Ôn Nhã và Dung Âm chọn xong vị trí, thì mỗi người tự đi chọn đồ ăn.
Nhìn cái khay có chút đầy, cô có chút ngượng ngùng, ngay khi cô suy nghĩ có nên đặt bánh bao trở về hay không, thì cô liền thấy cái bàn được đặt thức ăn đầy bàn.
Ôn Nhã: “…”
Cả bàn được đặt đầy các loại các kiểu thức ăn, gần như bao hàm hết tất cả đồ ăn trong căn tin.
Vốn dĩ là vì theo đuổi tinh xảo, trong mỗi một khay chỉ đựng vài bánh bao nhỏ gì đó, vì muốn tiết kiệm không gian, Dung Âm lấy khay ra ngoài, mỗi một khay đều đựng rất đầy.
Những thức ăn bao quanh đầy cái bàn, hình thành đối lập rõ ràng với thiếu nữ nhỏ nhắn.
Thoạt nhìn tráng lệ vô cùng.
Dung Âm còn tương đối tri kỷ mà chừa chỗ trống cho Ôn Nhã, Ôn Nhã đặt khay lên bàn, cân nhắc mà mở miệng: “Nếu tôi nhớ không sai, tổng cộng là có sáu người chơi.”
Dung Âm gật đầu: “Ừm, sẽ có hai nam sinh không khác gì chúng ta qua đây.”
Ôn Nhã: “…”
Ôi đcm, cô chưa từng nhìn thấy qua con gái nào có thể ăn như vậy.
Ngay lúc Ôn Nhã hoài nghi cuộc sống, một giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền đến từ phía sau cô.
“Sao lại dậy muộn như vậy thế.”
Ôn Nhã vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy đỉnh đầu của Dung Âm được bao phủ một cánh tay.
Cánh tay đó trắng ngần, sạch sẽ, khớp xương tinh xảo, móng tay trong suốt mượt mà.
Chiếc nhẫn bạc kim được điêu khắc hoa văn đeo trên ngón áp út, khẽ phát sáng, thoạt nhìn đẹp vô cùng.
Chiếc nhẫn này…
Ôn Nhã chú ý tới trên ngón trỏ tay phải của Dung Âm cũng đeo chiếc nhẫn cùng kiểu này.
Bọn họ là đồng đội?
Đồng đội không phải là đeo cùng kiểu huy hiệu sao?
Bởi vì là đồng đội nam nữ, cho nên làm lãng mạn như vậy sao?
Dung Âm xoay đầu, tầm mắt lướt qua Ngụy Hiên, nhìn thấy tiểu ca áo đen vô tình gặp được ở dưới lầu.
Thì ra anh tên là Hướng Dương.
Tiểu ca thoạt nhìn thê thảm, trên mặt dán rất nhiều băng cá nhân.
Anh giống như là đã bị Ngụy Hiên chiếu cố qua, lúc này đang ôm laptop, giống như là cô gái nhỏ vậy đi theo phía sau anh.
“Nghề nghiệp vốn dĩ của cậu ta là hacker, cô cần manh mối gì có thể tìm cậu ta.”
Ngụy Hiên ngồi bên cạnh Dung Âm, mắt không chớp nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, hưng phấn mà nhếch miệng.
“Đây là cái gì?”
“Bánh bao thịt lợn, ngoài giòn trong mềm, bên trong có nước thịt, lúc ăn cẩn thận bị tràn ra.”
“Cái này thì sao?”
“Đây là bánh trứng, bề ngoài là giòn, bên trong ngọt ngọt mềm mềm.”
“Vậy cái này thì sao?”
“Đây là bánh trôi, nhân là dùng lòng đỏ trứng làm, nhớ ăn nhân lúc nóng.”
“Cái này lại là cái gì?”
“Pudding sữa đậu đỏ, mùi sữa vô cùng nồng.”
Ngụy Hiên híp mắt, hiếu kỳ mà nhìn về hướng bánh hạch đào trong góc: “Cái này thì sao?”
Dung Âm nhấp miếng sữa đậu nành, nhàn nhạt mở miệng: “Ôn Nhã, còn lại thì cô kể cho anh ta biết đi.”
Cô nói xong thì cùng Ôn Nhã đổi vị trí.
Sau khi kể vắn tắt chuyện xảy ra khi chơi bút tiên, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về phía Hướng Dương run lẩy bẩy: “Làm phiền hack vào mạng trường, giúp tôi điều tra tư liệu liên quan đến Triệu Tiểu Hoa, đồng thời tìm thông tin bạn cùng phòng của cô ta.”
Ôn Nhã: “…”
Ngụy Hiên: “…”
Ôn Nhã nhìn khí áp xung quanh thanh niên dần dần giảm xuống, tự nhiên không dám chạm vào xui xẻo, lặng lẽ ăn cơm.
Ngụy Hiên rũ mắt xuống, mặt không biểu cảm mà quét sạch hết.
Áp suất thấp thì áp suất thấp, nhưng đồ ngon vẫn là ăn hết.
Hướng Dương run rẩy, lặng lẽ tập trung lực chú ý lên laptop.
Anh là hacker đỉnh cao, tường lửa của mạng trường đối với anh mà nói còn không lợi hại bằng răng cưa lề đường, anh thuần thục mà hoàn thành nhiệm vụ, xoay chuyển laptop được đặt ở đầu gối.
“Tư liệu của Triệu Tiểu Hoa đều ở đây.”