Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 74: Vùng Đen 2
Trong bức ảnh trên màn chiếu là hình một khối thịt và một vài đoạn ruột đỏ quạch rơi ra.
Thứ này gợi lên cảm giác giống như một miếng thịt thối dính thêm cả nội tạng và xương cốt được nhét vào trong miệng cắn xé, nhai nát; sau lại được nhổ ra, trộn lẫn với nước mủ vo viên thành một đống như vậy.
Ms.
Lưu ngừng lại một giây rồi mới nói tiếp: “Đây là tình trạng của một con “chó săn trưởng thành” mà nhân viên công tác đã đem theo và để bị lộ sau 5 phút trong quá trình thực nghiệm.
Điều đáng nói là, mãi đến khi chụp bức hình này thì nó vẫn còn sống, hơn nữa vào phút thứ 6… nó bèn biến thành như thế này…”
Nói rồi, bức hình trên màn chiếu lại được thay đổi.
Tuy vẫn là hình ảnh khối thịt kia, song nó không còn là hình cầu nữa, mà giống như đã bị một lực lượng nào đó vặn thành hình dạng chẳng hề theo một quy tắc nào cả.
Cứ như thể, có một thứ gì đó muốn dùng khối thịt nát này để đắp nặn ra một thứ đồ chơi mới vậy.
“Từ bức hình này có thể thấy, thi thể của con chó săn này đang biến hóa, hơn nữa còn có dấu hiệu mạnh mẽ của sự sống.
Có điều, phân bộ Châu Á không chuyển bức hình tiếp theo qua nữa, cho nên chúng ta vẫn không thể biết được sau khi phát nổ càng lâu thì tình hình sẽ diễn biến như thế nào.
Nhưng chắc chắn đây không phải là thứ mà chúng ta muốn thấy.”
Nói xong, một đoạn bản tin lại xuất hiện trên màn chiếu.
“Đây là đoạn tài liệu cuối cùng mà phân bộ Châu Á truyền về cho chúng ta.
Đây là đoạn video ngắn của một tình nguyện viên được yêu cầu không mặc đồ phòng hộ, tiến vào trong phạm vi dị thường kia…”
Lúc này, đoạn video đã bắt đầu chạy.
Hình ảnh rung lắc, lay động liên tục, có thể thấy rằng đầu camera được đeo trên cổ áo của người “tình nguyện viên” nọ.
Vì là ban ngày nên ánh sáng đầy đủ, trước mặt anh ta là một đồng cỏ mênh mông, ngoại trừ ánh sáng mặt trời ra, còn có vài tia sáng kỳ dị từ đủ hướng chiếu tới, khiến cho hình ảnh không được rõ nét mấy.
Tình nguyện viên (gã chuột bạch): “Tôi… đã đến nơi rồi… Ở đây chẳng có gì cả.”
Nhân viên công tác: “Anh làm rất tốt.
Bây giờ hãy tiếp tục tiến về phía trước, quan sát xung quanh, đồng thời nói ra những chỗ anh cảm thấy kỳ lạ.
Chú ý đừng có chắn mất camera đấy.”
Tình nguyện viên: “Ở đây có tia sáng… nhưng không phải được phát ra từ một chỗ nào đó.
Tôi có cảm giác ghê ghê.”
Nhân viên công tác: “Điều này cũng rất bình thường.
Đừng để ý đến nó, hãy đi về phía trước tiếp đi.”
Một lúc sau…!
Tình nguyện viên: “Tôi rất khó chịu… Tôi có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình ở xung quanh đây, tôi bị đau đầu.”
Nhân viên công tác: “Không, chúng tôi không hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả.
[Thiết bị dò tìm sự sống] cũng hiển thị xung quanh anh chẳng có sinh vật nào khác, cho nên xin đừng lo lắng.”
Tình nguyện viên: “Không.
Chắc chắn là có thứ gì đó.
Bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi, ở ngay trước mặt tôi đây! Cút ra!…!Oái…”
Âm thanh của người tình nguyện viên kia bỗng trở nên vô cùng hoảng sợ.
Anh ta dùng hết sức vẩy cánh tay của mình, cứ như đang xua đuổi một thứ vốn không hề tồn tại.
Ngay khoảnh khắc này, Trần Tiếu nhìn thấy một chiếc đèn chỉ thị thon dài trên cổ tay của anh ta, nó đang phát ra ánh sáng đỏ.
Tiếp sau đó, người này lập tức bị nôn mửa, ói ra chỗ đồ ăn đã được tiêu hóa.
Tình nguyện viên: “Không… Tao không phải người ở đây… Tao muốn ra ngoài!”
Anh ta nói những lời rất kỳ lạ.
Nhân viên công tác: “Hãy bình tĩnh! Anh chỉ cần đi vào bên trong 5 phút là có thể về nhà rồi.
Tất cả những ghi chép phạm tội của anh đều sẽ được xóa sổ.”
Tình nguyện viên: “Mẹ nó chứ… Tao không thuộc về…”
Nhân viên công tác: “Bình tĩnh!”
………!
Nhân viên công tác: “Hít thở sâu!”
………!
Tinh thần của nhân viên tình nguyện kia đã trở nên bất thường, không thể kết nối được nữa.
Trên màn chiếu, anh ta bắt đầu xé rách quần áo, chiếc camera cũng bị ném xuống đất, nhưng đầu ghi hình lại chiếu thẳng vào anh ta.
Lúc này, anh ta cứ thế mà cào cấu khắp cơ thể mình một cách điên cuồng.
Từng cú cào đều có thể lột ra một mảng máu thịt lớn, cứ như thể các tế bào đã trở nên vô cùng lỏng lẻo rời rạc.
Tiếp theo, phần rìa các vết thương bắt đầu thối rữa một cách nhanh chóng, hơn nữa còn tiếp tục lan rộng ra.
Rồi người đàn ông nọ ngã ầm xuống đất, sau đó cuộn thân mình lại, tứ chi bắt đầu cuộn vào chính giữa.
Mọi người có thể nghe rõ tiếng xương cốt vụn vỡ giữa đủ loại tạp âm.
Cả quá trình này diễn ra rất chóng vánh, chỉ vẻn vẹn mười mấy giây, hơn nữa, người “tình nguyện viên” liên tục rên lên: “Tao không thuộc nơi đây… Tao không thuộc nơi đây…”
Video kết thúc trong im lặng.
“Tách!” Đèn lại được bật sáng.
Trần Tiếu có thể nhìn thấy sắc mặt của Ms.
Lưu hiện giờ còn trắng hơn cả lúc mới bước vào.
“Tiếp theo, mời mọi người lên tầng 1 tập hợp, sẽ có người lập tức tới đón mọi người.
Một chút nữa, những tài liệu này sẽ được phát cho mọi người bằng bản giấy…”
Rõ ràng bà ta còn định nói thêm gì đó nữa, thế nhưng khi nhìn thấy những vẻ mặt ngưng trọng của mấy người trước mặt, bà ta bèn ngậm miệng lại, đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Trần Tiếu vẫn một bộ dạng như kẻ vô lo, nhìn theo bóng lưng của Ms.
Lưu thì lúc lắc chân, tự lẩm bẩm một câu: “Ái chà! Cũng không phải là mất hết nhân tính nhỉ.”
………!
………!
Trên con đường quốc lộ ven thành phố có vài chiếc xe tuyền một màu đen đang lao đi vun vút, mà Trần Tiếu thì ngồi trong một chiếc thùng xe.
Trên chiếc xe này còn có cả “Bạch Hùng”, “Vương Billy”, “Đinh Mãn Sơn”, “Bà chị cơ bắp” song chẳng ai nói lời nào, biểu cảm của mọi người đều rất ngưng trọng.
Giữa bầu không khí đè nén ấy… Trần Tiếu lại một lần nữa vô cùng nhàn nhã, vô vị mà cất tiếng lẩm bẩm lầu bầu.
Tuy nhiên giờ thì cũng chẳng có ai tỏ thái độ quá ngạc nhiên nữa.
Dù sao những người ở đây đều đã biết rõ cái đức hạnh của Trần Tiếu cả rồi.
“Tao sẵn sàng bỏ ra 20 điểm tích lũy để đổi lấy một đội ngũ…” Đinh Mãn Sơn khẽ nói.
“Có ai muốn nói gì không?” Bạch Hùng trầm giọng nói.
Vào lúc này, anh chàng vốn trầm ổn, cường tráng ấy vẫn luôn tạo được cho người ta một cảm giác đáng tin cậy.
Bà chị cơ bắp có hơi suy tư: “Thông thường, khi có những tình huống thế này thì phân bộ đều sẽ cử người tới.”
Vương Billy tiếp lời: “Chắc hẳn chúng ta là quân tiên phong rồi.
Xem trong video và các bức ảnh kia, chí ít thì đây cũng là một nhiệm vụ cấp C, thậm chí còn là cấp B không biết chừng.”
“Cũng có nghĩa là, do sự việc xảy ra quá đột ngột, chỉ có thể tóm đại tổ ngoại cần ở khu vực gần nhất để làm những kẻ tiên phong chứ gì.” Đinh Mãn Sơn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Sau khi nghe xong những lời này, Bạch Hùng nhìn sang Trần Tiếu, hỏi: “Mày thì sao… Mày không thể không có phát hiện gì đâu nhỉ.”
“Phát hiện thì cũng có đó… Nhưng chẳng có tác dụng gì.” Trần Tiếu nhún vai: “Ví dụ như trong đoạn video kia, nhìn màu sắc của thảm cỏ có thể thấy có sương mù, trong khi ánh nắng mặt trời thì lại chứng tỏ đã gần giữa trưa.
Cho nên chí ít cũng đã được quay từ một năm trước, hoặc là địa điểm này thiên về hướng bắc, cũng có thể là một vùng cao nguyên.
Tóm lại, đoạn video này không thể nào mới chỉ được quay vào vài tiếng trước.
Hơn nữa, từ các điểm đặc thù của trang bị như bộ đồ bảo hộ, đèn hiển thị, thiết bị dò tìm,… chứng tỏ Hội ký thác này đã có những hiểu biết nhất định đối với hiện tượng dị thường ấy, và cũng biết nó sẽ lại xuất hiện.
Vậy thì thử đặt giả dụ là, hiện tượng dị thường này đã xuất hiện nhiều lần và có ở nhiều địa điểm trên thế giới, nhưng đến nay đều bị ém xuống.
Thế rồi có thể là vì hiện tượng ấy càng ngày càng khuếch tán ra, hoặc là vì một nguyên nhân nào khác nữa, nói chung là đến bây giờ, Hội ký thác đành phải sử dụng những nhân viên tổ ngoại cần như chúng ta, vậy thì có thể sẽ có rất nhiều loại nguyên nhân.
Ví dụ như: Hội ký thác cảm thấy chúng ta nhất định có thể xử gọn nó nên điều chúng ta qua xử lý; hoặc có thể vì không thể không xử lý như vậy; hay là do không đủ nhân lực; mà cũng có thể là do thời gian quá gấp rút; nói tóm lại, bây giờ vẫn không thể đưa ra kết luận được.
Hơn nữa, điều mà tao quan tâm chính là, trong bản báo cáo có câu Khống chế phạm vi của hiện tượng dị thường trong một phạm vi nhất định; còn nữa, chờ một lát, chắc hẳn từng người trong chúng ta sẽ được cầm theo một ống nghiệm, đã thế còn phải phá vỡ nó ở một địa điểm cố định nào đó nữa,… Mà cái thứ chứa trong ống nghiệm kia nhìn kiểu gì cũng giống như là máu ấy… Những điểm này đều không lộ ra manh mối gì cả.
Người bị bại lộ trong phạm vi dị tượng ấy sẽ nhìn thấy thứ gì ư? Mà tại sao bọn họ lại bị biến thành bộ dạng như thế? Mấy điểm này đều rất… ờm… rất kỳ quặc, không phải sao?”
Trần Tiếu nói những lời này với tốc độ cực nhanh, sau đó bất giác nhếch môi một cái.
Đinh Mãn Sơn nhìn hắn rồi la lên: “Này này… So với mấy cái này thì vẻ mặt của mày còn kỳ quặc hơn ấy.
Nhìn kiểu gì cũng giống như mày đang rất hứng chí thế hả.”
Trần Tiếu chẳng thèm để ý đến gã, chỉ liếm môi một cách quái lạ, rồi còn cười “hí hí hí” mấy tiếng.
.