Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 69: Tố Chất Của Hung Thủ Đợt Này Quá Kém 2
Dịch: Laoshu
***
“Mày… Mày đang nói cái gì thế?” Gã đàn ông kia nhìn Trần Tiếu một cách khiếp sợ.
Trần Tiếu cụp mắt xuống, yếu ớt trả lời: “Bây giờ tốt nhất là mày hãy bình tĩnh lại, đi ra bật đèn lên, cả quạt nữa.
Sau đó tìm chút muối, hoặc không thì kiếm thử dầu ăn ấy, không có nữa thì hãy dùng kem đánh răng hay là thuốc lá đã nhào vụn ra, cho vào trong máy giặt và quần áo, vắt cho khô đi.
Cho tao chút gì ăn được nữa, lượng đường càng nhiều càng tốt, sau đó bật ti vi lên, điều chỉnh sang kênh tin tức.
Còn phải mở hết tất cả cửa sổ ra, đun một ấm nước nóng, rồi tìm một con dao hay cái kéo gì đó, thêm một cái túi nhựa và dây buộc, phải thật chắc vào! Đi làm nhanh lên, tao… đang giúp mày đấy!”
Gã đàn ông nghe xong những lời này, lập tức lui lại mấy bước, có chút lúng túng nhìn người đàn ông trước mặt gã.
Gã không biết rốt cuộc Trần Tiếu muốn làm cái gì, nhưng giọng điệu của đối phương xem chừng vô cùng bình tĩnh.
Đây tuyệt đối không phải là bộ dạng mà một kẻ đang bị trói gô lại nên có.
Thật kỳ lạ, thậm chí gã còn cảm thấy dường như con người này đúng thật là đang giúp gã.
Thế là, gã nọ hít sâu mấy hơi, dần dần lấy lại bình tĩnh.
“Cứ liều thôi!” Gã đàn ông kia nghĩ: “Dù gì hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác.
Cứ làm theo lời của hắn nói đi.”
………!
………!
Vài phút sau.
Bóng đèn trong căn phòng nhỏ đã được bật, trên bếp đang nấu ấm nước sôi, ti vi thì đang phát một bản tin tức vô vị nào đó và tất cả cửa sổ đều đã được mở ra.
Đối diện bên kia đường là tòa chung cư mà bản thân ở; hắn có thể nghe được rõ ràng mọi âm thanh bên ngoài.
Gã đàn ông nọ bước ra từ nhà vệ sinh, trong tay còn cầm bộ đồ vừa vắt xong.
Tuy sắc mặt của gã vẫn còn hoảng loạn, nhưng rõ ràng đã bình tĩnh hơn lúc nãy khá nhiều.
“Giờ thì còn cần làm gì nữa?” Gã hỏi.
Trần Tiếu vừa chậm rãi nhai miếng bánh mỳ, vừa nói: “Cắt vụn quần áo đi, chỗ có vết máu thì bỏ vào nước sôi, những phần khác cứ hong cho khô, kiếm một chiếc chậu đủ úp lên trên bồn cầu.”
Bộ dạng của hắn chẳng có chút để tâm mấy, cứ như thể đang nói về những công việc nội trợ trong nhà bình thường vậy.
Gã đàn ông nọ nhíu mày nghi hoặc, nhưng vẫn theo đó mà làm.
Rất nhanh sau đó, nước cũng đã sôi, gã ta cũng đã cắt vụn chiếc áo, trãi ra nền nhà.
Giữa lúc ấy, Trần Tiếu vừa ăn hết chiếc bánh mỳ, lại đòi thêm một chai sữa, giờ thì đang khó khăn gặm ống hút.
“Làm những việc này để làm gì?” Gã nọ ngẩng đầu lên, liếc Trần Tiếu một cái.
Tầm mắt của gã khẽ dừng trên khóe môi của Trần Tiếu đôi chút, rồi lông mày càng nhíu chặt hơn.
Trần Tiếu gắng sức hút hết miếng sữa cuối cùng vào miệng, sau đó rút chiếc ống hút ra hút không khí, phát thành tiếng “xuýt xuýt”.
“Còn gì nữa không?” Hắn nhấc chiếc chai lên, bình tĩnh hỏi.
Dường như gã nọ đã bị thái độ tùy tiện, nhởn nhơ của Trần Tiếu khơi gợi lên sự phẫn nộ.
Gã lập tức giật lại chiếc chai trống rỗng từ trong tay đối phương,
“Khốn kiếp! Tao đang hỏi mày đấy!!!” Gã ta gào lên.
Trần Tiếu không hề đổi sắc mặt.
Giờ đây cảm giác đói khát của hắn đã dần dần được khống chế, cho nên hắn bắt đầu quan sát bốn xung quanh.
Sống độc thân, tính tình nóng nảy, chỗ khớp xương có vết thương, thường xuyên đánh nhau, có vết tích sử dụng “Brass Knuckles” (nắm đấm tay gấu) rõ rệt.
Xem đủ loại sách báo, cạnh giường có giấy, tính dục dồi dào; dầu, gạo, mắm, muối đầy đủ, song lại không biết nấu ăn.
Gương soi bày trên bàn là kiểu dáng dùng để trang điểm, đã chia tay bạn gái cũng được mấy tháng rồi.
Có đồng hồ hẹn giờ, đúng giờ sẽ thức dậy; quần thì có mùi mồ hôi nhưng áo sơ mi lại sạch sẽ.
Hàng ngày đều đi bộ, ở nơi cần đến làm việc có chỗ thay đồng phục, là một cửa hàng tiện lợi, chính là cửa hàng cách hai dãy phố ngoài kia.
Chí ít cũng đã hai tuần không vứt rác trong nhà đi rồi, có điều số lượng vỏ bao mỳ tôm, bánh mỳ thì chỉ chưa đầy một tuần, chứng tỏ trước đây sau khi tan ca đều ăn bên ngoài rồi mới về nhà.
Tuy nhiên thời gian gần đây, không hiểu vì sao bỗng thay đổi thói quen.
Cuối cùng, Trần Tiếu nhìn lướt sang chiếc ống nhòm bên cạnh cửa sổ.
“Thì ra là vậy…” Hắn nghĩ, trong lòng cũng thầm gục gặc đầu.
Gã đàn ông thấy Trần Tiếu chẳng thèm hé môi lại càng phẫn nộ hơn, một lần nữa túm lấy cổ áo của Trần Tiếu, gào lên một cách hung tợn: “Đừng có giả câm giả điếc với tao!!!”
Nói rồi, gã vung mạnh tay lên, chuẩn bị đánh hắn!
Trần Tiếu yếu ớt nhìn đối phương:
“Mày đã giết người rồi… Cho nên, là ở trong phòng hay ở bên ngoài?”
Hắn nhàn nhạt hỏi.
Gã đàn ông ngẩn người đôi chút, cơn thịnh nộ lập tức tiêu tan hầu như không còn chút khí thế nào nữa.
Gã như quả bóng xì hơi, ngã ngồi xuống sàn nhà, sau đó gục mặt vào trong lòng.
Gã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói.
“Trong nhà… Trên ban công tầng hai!”
Giọng điệu mang theo nỗi tuyệt vọng.
Rồi gã ta còn nhấn mạnh lại với chính bản thân mình: “Tao không giết cô ấy, đây là sự cố ngoài ý muốn.”
Trần Tiếu nhún vai, thầm nghĩ: “Haiz… Quả nhiên là thế.”
Sau đó, hắn lại tiếp tục từ từ chậm rãi hỏi:
“Nhìn bộ dạng không hề muốn quay trở lại của mày, chắc hẳn là đã xóa sạch mấy thứ dấu tích kiểu như dấu vân tay gì đó cả rồi chứ.”
Gã đàn ông nọ dùng tay xoa mặt, rồi luồn ngón tay vào mái tóc, nóng nảy bứt rứt:
“Tao không có chạm vào cô ấy… Cô ấy nhìn thấy tao thì rất sợ hãi, tay cầm một con dao, liên tục lùi về sau mấy bước, thế rồi… Không cẩn thận bị ngã… Đến khi tao bước qua xem thì cô ấy đã chết rồi.”
Trần Tiếu khẽ nhíu mày, như thể đã phát hiện ra được gì đó.
“Có nghĩa là, vào một tuần trước, có một cô gái xinh đẹp đến mua đồ tại cửa hàng tiện lợi mày đang làm công, rồi bị mày nhìn trúng.
Hàng ngày, mày đều tò tò đi theo cô ta, cho đến hôm nay, khi mày đi theo cô ta về nhà thì phát hiện cánh cửa nhà cô ta đang mở.
Thế là mày vui vẻ xông vào trong, dự định làm chút gì đó.
Kết quả là khi cô ta nhìn thấy mày đã rất sợ hãi, cầm con dao lên để tự vệ, song lại vô ý té ngã, xui xẻo sao lại bị con dao đâm trúng, phải không?”
Gã đàn ông ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Trần Tiếu, miệng không nói nên lời.
Về phần Trần Tiếu, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của gã thì hiển nhiên biết rõ mình đoán đúng rồi.
Thế nên, hắn bèn bĩu môi một cái.
“Sau khi ngã xuống, cô ta nằm ngửa hay nằm sấp?”
“Nằm… nằm sấp.” Gã đàn ông vẫn đang rơi vào trong trạng thái kinh ngạc, bất giác thốt lên câu.
Trần Tiếu nghe xong bèn tỏ vẻ hơi vô vị.
“Haiz..
Thật cụt hứng.
Vậy để tao giúp mày một tay.”
Hắn lẩm bẩm một câu, rồi nhìn gã đàn ông kia và nói:
“Nếu đã không để lại vết tích gì thì dễ xử rồi.
Protein thì chỉ cần đông lại là có thể đốt sạch sẽ, chờ sau khi chiếc áo khô hết hãy trộn lẫn với giấy, đem đốt trong bồn vệ sinh, phần còn lại cứ thế xả đi là được.
Vậy thì mùi khói và tro sẽ không quá nhiều, phải rửa chậu sạch sẽ rồi bỏ về vị trí cũ, nếu trong khoảng thời gian này bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, cần nhanh chóng bỏ quần áo, đồ dùng vào túi nhựa, treo ra ngoài cửa sổ, với độ cao này thì ở bên ngoài rất khó có thể nhìn thấy.
Địa điểm là ở trong hẻm, lại còn là buổi tối, tuy rằng mùi sẽ bay ra ngoài nhưng khả năng thi thể bị phát hiện không lớn lắm.
Kể cả có bị phát hiện thì khoảng cách này cũng sẽ không thể có vết máu nữa rồi.
Phương hướng vết máu ở đầu đường có lẽ sẽ khiến cho cảnh sát tập trung khóa chặt chỗ này; nhưng do vấn đề về thời gian, chắc hẳn cảnh sát cũng sẽ không đi tra xét quá kỹ lưỡng đâu.
Cho dù có tra xét đi chăng nữa, chờ khi đến được chỗ này thì cũng đủ để mùi khói đốt quần áo bay mất rồi.
Cho nên, tối nay mày được an toàn rồi.”
Trần Tiếu ung dung thong thả nói.
Còn gã đàn ông kia thì thộn mặt ra ngó hắn, sau đó đột ngột tỉnh hồn lại.
………!
“Mày… là ai?” Hắn hỏi xong còn đế thêm một câu: “Tại sao mày muốn giúp tao?”
Trần Tiếu nhìn về phía đối phương, vẻ mặt chẳng có gì hứng thú, sau đó hơi vô vị mà chẹp chẹp miệng.
“Tao đương nhiên là một kẻ xui xẻo bị mày bắt cóc rồi.” Hắn bất bình nói.
Bỗng nhiên, như thể vừa đột nhiên nhớ ra thứ đồ chơi nào đó thú vị, khóe miệng của hắn khẽ động.
“Còn lý do tao giúp mày… Ừm… Là do đúng lúc đang nhàm chán, đương nhiên sẽ phải tìm việc gì đó để làm thôi… Không phải sao.”.