Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 62: Tứ Quốc Tranh Hùng Kết
Một viên đạn hẹp dài xé toạc khoảng không trước mặt, lao vút tới, ma sát với không khí, tản ra luồng nhiệt nóng bỏng lại mang theo mùi cháy khét.
Gần như ngay trước khi tiếng súng thoát ra khỏi nòng, viên đạn ấy đã xẹt qua nguyên cái tầng thượng này.
Còn Trần Tiếu cũng phải chịu luồng lực phản vệ cực lớn, bắn thẳng về đằng sau tựa một con diều đứt dây.
Dường như tiếp theo đó là một tiếng nổ.
“……..”
Thế nhưng lại chẳng có ai nghe thấy.
Lúc này, cả thế giới đột ngột yên tĩnh hẳn lại.
Nắm đấm của Bạch Hùng nện trúng gã đàn ông trước mặt, vậy mà lại vô thanh vô tức một cách quỷ dị.
Gã Đinh Mãn Sơn thì tự quăng bản thân ra giữa không trung, còn nơi mà gã vừa nhảy ra khỏi lặng lẽ xuất hiện vài lỗ đạn.
Chắc hẳn là có một tiếng “Ầm!!!”
Chỉ có điều những người nghe tháy tiếng nổ này đã không phân biệt nổi âm thanh gì nữa rồi.
Một giây yên lặng.
Trong thoáng chốc, một cơn cuồng phong ập tới, mang theo đống đá vụn vỡ bay đầy trời.
Thế giới như thể lại mới vừa được gắn thêm loa phóng thanh, mọi người đều có thể nghe được dư âm của tiếng nổ kia, còn thêm tiếng gió, âm thanh của dòng xe cộ và những tiếng ồn ào huyên náo khác, nương theo tiếng rít gào với độ cao cả trăm mét ập vào tòa kiến trúc.
Mãi cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng lại; dường như vừa phát sinh việc gì đó.
Giữa màn đất đá bay mù trời, bọn họ nhìn thấy một góc của tầng thượng này đã bị bắn thủng một lỗ lớn.
Nhìn cứ như bị quả đạn pháo nào bắn trúng vậy, thậm chí còn lộ ra cả cốt thép đã hơi bị cong vẹo nữa.
Bọn họ hoàn toàn không biết mới rồi đã xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, giờ không phải là lúc suy nghĩ về những vấn đề này.
Gã đàn ông mặc áo ba lỗ hô lên một tiếng khó chịu, tiện thể phun ra một bụm máu tươi trong họng, rồi huơ con dao lên, xông về phía Bạch Hùng một lần nữa.
Mà gã Đinh Mãn Sơn cũng xoay người giữa không trung, trước khi đáp xuống mặt đất đã kịp bắn ra một phát súng về phía gã mặt sẹo.
Cách đó không xa, gã để râu đứng dậy từ đống đất đá, lúc lắc cái đầu còn đang choáng váng.
Còn đầu bên kia, là Trần Tiếu đang khó khăn chống đỡ cơ thể gượng dậy.
Cánh tay bên phải của hắn vặn vẹo, một đốt xương đâm khỏi da, phơi bày giữa bụi đất, máu thịt hỗn độn.
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, giữa sự sống và cái chết, toát lên sự hoang đường và điên cuồng.
……..
……..
Đúng vào lúc này.
……….
“Tít ——- Tít——“
Vang lên một loạt âm thanh tín hiệu radio được kết nối.
Có lẽ là do chấn động mới vừa rồi, nên còn mang theo vài âm thanh dòng điện.
“Đừng đánh nữa…”
Một chất giọng có vẻ cao tuổi vang lên.
Chỉ là ba chữ, âm thanh lại không lớn, nhưng thông qua hệ thống loa âm tường cũng đủ khiến tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Bàn tay của Bạch Hùng vẫn đang bóp chặt cổ của đối phương, mà con dao của gã mặc áo ba lỗ cũng chỉ còn cách ngực của Bạch Hùng vài centimet.
Gã Đinh Mãn Sơn và tên mặt sẹo thì cách nhau một lối đi, đạn trong khẩu súng đều đã lên nòng chỉ chờ bóp cò.
Còn Trần Tiếu đang nâng khẩu súng bằng tay trái của mình, mà gã râu ria thì dựa vào tường, vừa mới tỉnh táo lại sau cơn choáng váng.
Theo tiếng nói kia, tất cả những động tác ấy đều dừng lại ngay lập tức.
Toàn bộ sự hung bạo vốn đang kích động trong lòng mọi người trong chớp mắt bỗng hầu như tiêu tan một cách kỳ lạ.
Đặc biệt là nhóm ba tên của gã râu ria, thực sự đều buông vũ khí xuống.
Bọn họ chớp mắt không còn tiếp tục đánh nữa.
……….
Bạch Hùng và Đinh Mãn Sơn đều vô cùng thận trọng tiến dần về phía Trần Tiếu.
Cho dù giọng nói kia là của ai, nhưng có thể khiến ba gã đối diện kia phải đột ngột dừng tay lại thì chẳng còn gì tốt hơn nữa.
Bởi trong con mắt của bọn họ, thương thế của Trần Tiếu vô cùng nghiêm trọng.
Nếu không được xử lý kịp thời, đoán chừng cánh tay kia phải bị phế bỏ mất.
Mà trên thực tế…
Thương tích của hắn còn nghiêm trọng hơn vẻ ngoài nhiều.
Lực phản vệ mà phát súng kia gây ra không chỉ đơn giản là khiến cho máu thịt, huyết quản đứt đoạn, mà còn bị vỡ nát.
Mỗi sợi gân mạch đều đang rơi vào lằn ranh sinh tử, vừa phình ra vừa mềm oặt.
Trần Tiếu biết rõ bản thân rất đau, đau đến cực hạn.
Thậm chí, não bộ của hắn bắt đầu ngăn trở cơn đau đớn.
Gã Đinh Mãn Sơn lập tức lấy bình cầm máu dạng phun sương ra, Bạch Hùng cũng tiện tay nhét viên thuốc giảm đau vào miệng của Trần Tiếu.
Mấy loại dược phẩm này chỉ là hàng cấp D, nhưng vào lúc nguy cấp lại hiển lộ ra công hiệu vô cùng lớn.
Nếu Trần Tiếu còn tiếp tục kéo dài tình trạng bỏ mặc cánh tay lủng lẳng kia thêm mười phút nữa, có lẽ nó sẽ thực sự bị phế đi rồi.
…………
“Tinh…”
Âm thanh thang máy vừa đến vang lên.
Cửa thang máy vừa mở, một ông lão chừng ngoài 60 tuổi bước ra, khiến mọi người đều ngó qua.
Đây là một ông lão nom vô cùng bình thường, tướng mạo chẳng có gì đặc biệt, thân thể hoàn toàn phù hợp với bộ dạng của những ông lão 60 tuổi khác.
Mái tóc ông ta đã hơi điểm bạc, mặc một bộ Âu phục kiểu cũ trông chẳng có đặc điểm gì nổi bật, chống một cây ba-toong chẳng có gì nổi bật, sải những bước đi chả khác gì đi dạo trong công viên, bước ra khỏi thang máy.
Mặc dù đối mặt với tình cảnh như hiện tại, ông ta vẫn rất bình thường.
“Ái chà ái chà… Nhìn mấy người kìa!” Ông ta vừa bước lại gần đám người, vừa lải nhải.
Điệu bộ ấy cứ như thể đang lải nhải với đám con cháu nghịch ngợm khiến nhà cửa lung tung lộn xộn hết cả vậy.
“Vậy thì… Mấy người thắng rồi.
Cho mấy người, cho mấy người đấy!” Ông ta bước về phía ba người Trần Tiếu, chẳng hề bận tâm đến cánh tay vô cùng gây sốc của hắn, thở phì phì rồi chìa một chiếc hộp ra.
“Là bảo thạch, chỉ là ném không vỡ, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt cả!” Ông ta chẳng mấy vui vẻ, ý ngầm bảo: “Chỉ vì mỗi cái thứ ấy mà các người lại đi gây chuyện đến nước này.”
Những vũng máu đầy đất và mùi thuốc súng lởn vởn trong không khí tạo thành cảm giác đối lập cực gắt với thần thái và ngữ khí vô cùng nhàn hạ như đi dạo kia của ông lão.
Mà vào lúc này, Bạch Hùng cũng thực sự bước qua, nhận lấy mấy viên bảo thạch ấy.
Gã cảm thấy ông lão này vô cùng bình thường, chẳng thể gây ra bất kỳ nguy cơ nào cả.
Tựa hồ như cho dù ông lão này có lôi cây chủy thủ ra, chậm rãi đâm tới thì gã cũng sẽ không thèm né tránh vậy.
Nhóm ba người của gã râu ria đều bước đến trước mặt ông lão, cúi thấp đầu, giống như những đứa trẻ đang nhận lỗi.
Còn ông lão kia cũng tỏ vẻ rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi phát vào đầu ba gã nọ.
“Mấy đứa mày nhìn xem… Mấy đứa mày nhìn xem…!Mấy đứa mày nhìn xem…” Thế nhưng mỗi cái phát kia đều chỉ là giơ tay cho rõ cao, nhưng hạ xuống lại chẳng có tí lực nào; chỉ như con nít trong nhà làm bể mất ly trà yêu thích của mình, giận đó, nhưng lại không nỡ đánh.
Giờ phút này, cánh tay của Trần Tiếu vẫn còn rất đau, song cũng không đau đến mức chẳng thể suy nghĩ gì được.
Cho nên trong đầu hắn xẹt qua một suy nghĩ, hình như hắn đã biết được ý nghĩa của nhiệm vụ lần này.
Có lẽ mục tiêu của nhiệm vụ này không chỉ đơn giản là một vật phẩm dị thường cấp D, mà đồng thời cũng chính là ông già này.
Cũng có nghĩa là, nhiệm vụ này không quan trọng vấn đề thành công hay không, mà chỉ cần tham gia là được.
Bởi vì bản thân không chỉ đơn thuần là tới để hoàn thành nhiệm vụ… mà là để làm thẻ bài.
Nhiệm vụ này sẽ có hai loại kết quả.
Loại thứ nhất là, bản thân thành công thì sẽ giống như việc hoàn thành nhiệm vụ thu nạp bình thường.
Loại thứ hai là, bản thân thất bại, bị táng thân trong tràng cảnh ẩu đả này.
Vậy thì Hội ký thác sẽ mượn cơ hội này để đàm phán gì đó với ông lão này.
Còn về việc đàm phán cái gì, hắn không thể nào biết được.
Hơn nữa, giả thuyết này có thành lập hay không còn cần phải có tiền đề phía trước.
Đó chính là, Hội ký thác ấy vậy mà thà chấp nhận vứt bỏ sinh mạng hai nhân viên của mình, cũng không dám khiến cho ông lão này không vui.
Vậy ông ta là ai?
…….…..
Ông lão nọ liếc nhìn Trần Tiếu một cái, cứ như đã biết rõ suy nghĩ của hắn, trực tiếp nói thẳng: “Tôi họ Chu, là một người làm ăn.”
Trần Tiếu lập tức ngây người.
Còn may nét mặt của hắn còn mang theo vẻ đau đớn dữ dội, cho nên không ai nhìn ra sự thay đổi ấy.
Trong lòng hắn thầm gào thét.
“What??? Lại nữa???”
………..