Đọc truyện Trò Chơi Của Gã Hề – Chương 28: Khách trọ vô hình (6)
Dịch: Laoshu
Căn phòng mờ tối trước mắt Trần Tiếu dần biến mất. Một tia sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn của căn nhà trọ số 603 đâm xuyên qua lớp sương mù… Hắn chợt nhận ra, lúc này bản thân đã ngồi trên chiếc ghế sô pha của căn nhà trọ luôn rồi. Những sự vật xung quanh giống y chang như khi hắn vừa viết xong chữ “được” kia.
Chỉ có điều, Trần Tiếu không còn thấy cô nàng tác gia ngu ngơ khờ khạo kia đâu nữa.
Đối với sự thay đổi cảnh vật trước mắt của mình, Trần Tiếu không hề có một chút cảm giác hoảng hốt nào cả. Bờ môi hắn lộ ra nụ cười mang ý trào phúng: “Chỉ thế mà nghĩ rằng có thể lừa được anh đây?”
…………….
…………….
Mất mười giây yên tĩnh, chẳng có gì xảy ra tiếp cả.
Tiếp theo, Trần Tiếu vùng đứng lên, rồi sờ thử mặt ghế sô pha mình vừa ngồi, tiện tay móc chiếc điện thoại trong túi ra, mở máy, đồng thời, tay còn lại thò vào trong túi áo, lôi ra tờ giấy có vẽ trận pháp kia liếc một cái. Sau đó, hắn đi đến bên cửa sổ của phòng khách, mở cửa ra, hít sâu một hơi khí trời, rồi lộ ra vẻ mặt rất thoải mái, đồng thời liếm nhẹ bờ môi theo thói quen. Liền theo đó… hắn đâm đầu vào khung cửa sổ nghe “loảng xoảng”.
“A A A!!!”- Hắn hét to, khi hét còn không quên liếc nhìn tín hiệu và thời gian trong chiếc điện thoại. Rồi sau đó, hắn tức tốc nhé tđiện thoại vào túi, lôi cây bút ra ném thẳng qua khỏi cửa sổ. Vào lúc cây bút rơi “cạch” xuống đất, hắn mới vừa lòng thỏa ý mà ngồi về lại trên ghế sô pha, bày ra tư thế bắt đầu suy nghĩ.
Từng động tác của một loạt hàng vi này được nối tiếp vô cùng chặt chẽ, chỉ tiêu tốn khoảng thời gian năm giây mà thôi.
………………
………………
Thế nhưng, hễ là một người bình thường, khi thấy những hành vi vô nghĩa, chẳng hiểu ra sao này của Trần Tiếu đều sẽ cảm thấy: “Con hàng này chắc cú là gã tâm thần rồi!”
Ừm! Cách nghĩ này cũng không sai, song chỉ đúng một nửa thôi. Trần Tiếu đích thật là một gã tâm thần, không thể nghi ngờ gì nữa.
Nhưng vào lúc này, hành vi của hắn… nói thế nào nhỉ, cũng coi là có chút ý nghĩa.
Trước hết, vào giây đầu tiên mở mắt ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trong “căn phòng trọ số 603” trước mắt, hắn bắt đầu nảy sinh một suy đoán, rằng: “Liệu không gian này có thật sự là ‘căn phòng trọ số 603’ hay không?”
Cũng có nghĩa là, nơi đây có thể nào cũng là một không gian độc lập khác, giống như gian nhà gỗ kia vậy.
Nếu như cô em gọi là “Thiên Sứ” kia thật sự có thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng người ta, vậy thì hết hơn 80% là cô ta cũng có thể nhìn thấy ký ức của người đó. Bởi vì suy nghĩ có thể được xây dựng dựa trên tiền đề của ký ức, cô ta nhất định đã biết tất cả từng chi tiết trong “căn phòng trọ 603” này.
Thế thì sẽ dẫn đến một nghi vấn khác!
Theo như nội dung trong cuộc đối thoại với em gái “Thiên Sứ”, cô nàng luôn cố ý hay vô tình dẫn dắt Trần Tiếu, khiến hắn cho rằng không gian này là một cái “lồng giam” và cô ta bị nhốt ở trong đó. Cô ta nghiên cứu mấy thứ ký hiệu kia là vì muốn trốn thoát.
Không nói đến sự thật – giả được thiết lập trong “không gian độc lập” này, hiện tại, giả sử “gian nhà gỗ nhỏ” kia thật sự là một không gian độc lập, vậy thì phải làm sao mới có thể xác nhận được cô em “Thiên Sứ” là bị nhốt trong đó?
Có một khả năng rất lớn khác, chính là cô ta dùng “không gian độc lập” này để ẩn thân. Bản thân cô ta đang sợ hãi và trốn tránh cái gì? Mấy cái trận pháp kia vốn không phải để bản thân cô ta ra ngoài được, mà là được dùng để lôi kéo những đồ vật khác vào trong đó.
Nếu thật là thế, vậy thì cô ta hoàn toàn có khả năng tạo nên một không gian giống y đúc “căn phòng trọ số 603” trong ký ức của Trần Tiếu để mê hoặc hắn. Tuy rằng vẫn chưa biết mục đích thật sự khi cô ta muốn mê hoặc bản thân là gì, nhưng loại kiểm chứng này vẫn cực kỳ cần thiết. Nếu không thì Trần Tiếu tuyệt đối sẽ không thể thoát ra khỏi hình thức “tư duy thấp” được.
Thế là, hắn lập tức bày ra bộ mặt trào phúng, tỏ vẻ giống như bản thân đã phá được quỷ kế của cô ta vậy.
Tuy nhiên, làm thế cũng chỉ để thăm dò. Một khi phải đối mặt với kẻ có năng lực “đọc thấu suy nghĩ”, về cơ bản, gian kế được thực hiện đơn độc thế này cũng chẳng hữu dụng gì cả.
Cho nên tiếp theo, Trần Tiếu bèn thử sờ mặt ghế sô pha dưới mông để dễ bề xác định vừa rồi chỉ là ý thức của bản thân tách rời ra khỏi cơ thể, hay là ngay cả nhục thể cũng đồng thời cùng đi đến không gian khác.
Mà thông tin hắn thu được chính là…
Mặt ghế dưới mông không có nhiều độ ấm cho lắm. Điều này tương đồng với tình cảnh bản thân xuất hiện trong “căn nhà gỗ nhỏ”.
Sau đó, đương nhiên là phải xác nhận thời gian và mảnh giấy có vẽ “trận pháp” kia có còn trên cơ thể mình hay không rồi. Chỗ này chẳng có gì đáng nói nữa cả.
Tiếp theo, nhằm kiểm chứng tính xác thực của “căn phòng trọ số 603” này, Trần Tiếu lại mở cửa sổ ra. Sau khi xác nhận không khí xung quanh cũng như sự duy trì tương thông giữa trong và ngoài căn phòng, hắn còn không yên tâm mà phải ném cây bút ra ngoài. Vào giây phút nhìn thấy được chiếc bút rơi xuống đất và nghe thấy được âm thanh nhỏ xíu kia, hắn mới thoáng yên lòng.
Đương nhiên, cùng lúc làm ra những hành động này, hắn cũng không quên tiện thể dùng cách cũ tự tạo cho mình bộ “trắc nghiệm cảm giác đau đớn”, rồi hét ra một tiếng.
“Ừm… Cái cô tác gia ngốc bẩm sinh kia biến đi đâu rồi?”- Hắn lẩm bẩm một câu, song cũng chẳng để tâm lắm. Bởi vì… cơ bản là cô ta sẽ đi báo cảnh sát.
Chắc chắn rồi. Một người đột nhiên biến mất, có ngốc bẩm sinh cũng cần phải có chút phản ứng chứ.
Chỉ có điều hiện tại, Trần Tiếu cơ bản không có tâm trạng đi lo ba cái thứ vặt vãnh này. Hắn bắt đầu gấp rút hồi tưởng lại tình hình lúc đối diện với cô em “Thiên Sứ” kia. Phải đè nén suy nghĩ trong gần nửa tiếng đồng hồ, quả thực đã khiến Trần Tiếu nhịn đến nghẹn rồi.
Vậy trước hết hãy cùng hồi tưởng lại lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ta. Có thể nói, mấy thứ nội tạng hay các bộ phận được tách rời khỏi cơ thể kia rõ ràng đang được ngâm trong một loại dung dịch dinh dưỡng đặc biệt, nhằm kéo dài tuổi thọ sử dụng của chúng. Giống như cô nàng đã từng nói, thể xác của cô ta chỉ là một vật chứa, hơn nữa, dường như chỉ cần cô ta ra tay là có thể tùy ý thay đổi một cái khác vậy. Chỉ cần liên tưởng đến hình dạng kỳ quặc của “Anh Mắt” đứng bên cạnh hắn… Thôi được rồi! Tạm thời cứ giả định rằng cô ta thực sự có năng lực này đi.
Thế thì cô nàng mà Trần Tiếu nhìn thấy căn bản không phải là cô ta. Tuy rằng từng động tác nhỏ nhặt và thần thái biểu hiện ra đều giống như một thiếu nữ mới khoảng 20 tuổi mà thôi, song điểm này lại chẳng nói lên được điều gì. Mà chính bởi vì có bản sắc tự vệ cho “thể xác” như thế, cho nên những thứ Trần Tiếu từng nhìn thấy hoàn toàn có khả năng là do cô ta muốn để Trần Tiếu thấy được.
Cũng có nghĩa là, kỳ thực việc quan sát cô ta chẳng có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, trong suốt cuộc trò chuyện, cô nàng hầu như không hề có ý giấu giếm mà nói toạc ra điểm này. Tức là đang muốn nói cho Trần Tiếu biết, ông sẽ không nhìn thấu được tôi đâu, đừng có phí sức làm gì.
Trần Tiếu nghĩ tới đây bèn bật cười lên vài tiếng “hi hi hi hi” như kẻ tâm thần, hiển nhiên là hắn đang rất vui vẻ.
Vậy nên tiếp theo, hãy cùng hồi tưởng lại cả đoạn trò chuyện nhé!
Trong suốt quá trình nói chuyện, do Trần Tiếu đã chủ động buông lỏng suy nghĩ, hoàn toàn chạy theo tiết tấu của đối phương, cho nên không cách nào bày binh bố trận được. Thế nhưng, trong trạng thái “tư duy thấp” ấy, Trần Tiếu vẫn nảy sinh nghi vấn rất lớn đối với lời nói của cô ta. Trước hết, Trần Tiếu từng nghi ngờ tính chân thực của năng lực “đọc hiểu tư duy”. Tuy rằng lúc đó bản thân hắn từng dùng biện pháp “đặt câu hỏi trong lòng” để thử nghiệm chứng, và xem chừng đối phương giống như có sở hữu “thuật đọc tâm” thật. Có điều, tại vì sao cô ta phải nói điều này cho mình? Nếu không nói ra, chẳng phải là có thể tùy ý nắm bắt được tâm tư của mình rồi ư? Nếu như nói đối phương chỉ giống như một em gái mới được 20 tuổi, còn đang ngây thơ hồn nhiên, lỡ miệng lộ ra, vậy thì thật là có đánh chết hắn cũng không thể tin được! Cho nên, hầu như có thể khẳng định, đối phương đang cố ý nói cho bản thân biết, từ đó khiến hắn chủ động hạ thấp năng lực tư duy nhằm che giấu điều gì đó. Đương nhiên, nếu đối phương thực tâm muốn giấu giếm, vậy thì Trần Tiếu cũng không thể nào phỏng đoán bậy bạ được. Như thế thì không chỉ không đạt được đáp án chính xác, nói không chừng còn bị dẫn dắt đến lạc lối.
“Nhưng mà nếu như không phải có “thuật đọc tâm”, vậy thì lúc đó làm sao cô ta lại biết được suy nghĩ trong lòng mình cơ chứ?”- Trần Tiếu nghĩ ngợi một lát, nhận thấy tạm thời không thể có được đáp án, hoặc là nói, căn bản hiện tại không thể xác định được điều gì. Bởi vì hắn hoàn toàn không có hiểu biết gì về hệ thống năng lực mà cô ta sở hữu. Hiện giờ hắn chỉ biết rằng, đối phương sở hữu tri thức về “loại hình y học khác biệt” và phương diện dạng như “trận pháp” ấy. Trong lời đối thoại cuối cùng, cô ta còn không quên nói nhiều thêm một từ “trao đổi ngang giá” nữa. Đây rõ ràng là đang nói trắng ra với mình, thứ cô ta đang nghiên cứu chính là thứ gì đó hay ho kiểu như “thuật luyện kim” vậy. Đương nhiên, cho dù là những điều này, cũng đều là đối phương chủ động cho mình thấy. Khi hắn vừa xuất hiện tại “căn nhà gỗ nhỏ”, những quyển sách và những chiếc bình chiếc vại kia đã được đặt ngay bên cạnh, giống như chỉ sợ mình không lật giở ra ấy.
Trừ những điểm này, “Anh Mắt” cũng rất có vấn đề. Từ đầu chí cuối, bản thân mình mới chỉ nhìn thấy nó, chứ chưa từng động chạm đến nó một chút xíu nào. Vậy nên nó thật sự như mình nhìn thấy, chỉ là một sinh vật lạ được tạo nên bởi “loại y học khác biệt” thôi ư? Còn về thiết lập của “không gian độc lập” và “trận pháp”, dù cho những lời cô em “Thiên Sứ” nói đều là thật đi chăng nữa, vậy nếu chỉ dựa vào khả năng lý giải của mình hiện tại, cũng hoàn toàn chẳng thể đi sâu vào nghiên cứu những thứ đồ này… Huống hồ, nhìn thế nào cũng thấy cô ta chẳng có vẻ gì là đang nói thật cả!
Nghĩ đến đây, Trần Tiếu phát hiện, hắn vậy mà chẳng thể xác định chắc chắn bất cứ điều gì ngoài những thứ cô nàng “Thiên Sứ” chủ động nói cho mình.
“Ừm… Giờ nghĩ lại, dường như từ đầu tới cuối, cái con nhóc kia đều đang cố hết sức dẫn mình đi theo con đường mà cô ta đã chỉ dẫn. Thậm chí còn phí hết tâm cơ vào điều này nữa.”- Trần Tiếu nghĩ vậy, đồng thời lôi tờ giấy có vẽ thứ trận pháp kỳ lạ kia ra, phát hiện nó rất bền chắc, hẳn là được làm từ hỗn hợp mỡ động vật và dầu của một loại cỏ cứng.
“Tốn công tốn sức đến như vậy, chỉ là để mình bỏ những “vật phẩm dị thường” vào trong bản vẽ này thôi sao? Nghe qua giống như đang hiến tế cái gì đó vậy nhỉ. Lại còn đặc biệt thêm mắm dặm muối trong câu nói đó, rằng mình sẽ được báo đáp nữa. Hi hi hi”
Tiếp sau đó, Trần Tiếu tỉ mỉ săm soi bản vẽ kỳ lạ kia cả buổi, mãi cho đến khi có nhắm mắt vào hắn cũng có thể vẽ ra được từng đường từng nét “trận pháp” ấy không sai một ly. Thế nhưng Trần Tiếu vẫn hoàn toàn không hiểu quy luật nào trong đó.
Thế là, hắn dứt khoát nhét tờ giấy dầu vào trong túi, từ bỏ việc nghiên cứu nó.
Lúc này đã cách thời điểm hắn viết lên tờ giấy chữ “được” kia được trọn vẹn một tiếng rưỡi đồng hồ.
“Hài…. Hay là cứ rời khỏi đây đã, có quỷ mới biết được có phải “cô ngốc” kia đã tự đi lạc rồi không!”- Hắn lẩm bẩm trong lòng, đồng thời đi thẳng ra phía cửa căn phòng.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại phát hiện có một tờ giấy được dán bên ngoài chỗ giao điểm giữa khe bản lề cửa và bức tường. Nhìn từ vị trí chỗ ngồi của Trần Tiếu thì chỗ này đúng ngay điểm mù thị giác, cho nên lúc nãy mới không nhìn thấy.
Bên trên tờ giấy viết:
Căn phòng trọ này coi như là phần quà tôi tặng cho ông. Cho nên, Mr. Trần Tiếu nhất định phải làm bạn nhé!— Khâu Mộc Cẩn— (^_^)
Chỉ một hàng chữ đơn giản này mà khiến cho Trần Tiếu trong chớp mắt đã nghĩ ngợi rất nhiều.
Từ khi Mr. Trâu nhận được cuộc điện thoại ở trong phòng thẩm vấn của “Khu nghiên cứu sinh vật số 15”, đến chuyến xe taxi đã kéo hắn từ vùng ngoại ô đến khu vực phụ cận với nơi này, cho đến sự xuất hiện đột ngột của “dị tượng cấp D” chỉ cách bản thân mấy con phố, lại đến cô em “Thiên Sứ”, và cuối cùng là tờ giấy dán trên tường này.
Tất cả những thông tin này lũ lượt xuất hiện trong bộ não của hắn. Song hắn cũng chẳng hề tỏ ra quá kinh ngạc!
“Mình đã nói mà! Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy!”- Trần Tiếu cười hi hi rồi độc thoại một mình: “Thật là một kẻ thú vị a…..”
“Hi hi hi….. Ha ha ha ha ha ha!”
Hắn cười phá lên, thanh âm bén nhọn chói tai, lại khó nghe muốn chết. Âm thanh ấy khiến cho chiếc đèn cảm ứng âm thanh ở ngoài cửa bị chấn động đến bật sáng, hàng xóm cách vách bị dọa cho hết hốn, con mèo ở dưới lầu thì dựng đứng bộ lông lên, dựa sát vào góc chân tủ quần áo mà gào lên một tiếng “Méo!”
…………..
Ừm… Thôi được rồi. Kỳ thật câu chuyện này chủ yếu muốn nói là, thằng cha Trần Tiếu này cuối cùng cũng đã có chỗ trú ngụ rồi!