Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 37


Đọc truyện Trò Chơi Công Lược Toàn Năng – Chương 37

Việc Khương Ly muốn thử vai cho Sơn Trà Viên đều nằm trong dự liệu của Phùng Đông. Ở bên cạnh cậu làm người quản lý lâu như vậy rồi, anh đã tương đối hiểu rõ thể loại nhân vật mà Khương Ly muốn thử. Đã từng có một bộ phim hiện đại mời cậu làm nam chính, kịch bản rất bình thường, thậm chí có thể nói là kém nhưng ở trong đó có một vị bác sĩ được diễn tả tâm lý rất đặc sắc nên cậu không chút do dự bỏ vai nam chính mà đóng vai bác sĩ, cuối cùng dùng sức một người cân toàn bộ rating.

Sau khi xác nhận với Khương Ly, Phùng Đông nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý của đạo diễn Lận Trấn Đông.

Lận Trấn Đông năm nay 71 tuổi, là người tiên phong cho giới điện ảnh Hoa quốc, nhiều lần đạt được quán quân phòng vé hằng năm, thu hoạch được giải Kim Hùng, giải Kim Kê (Golden Rooster Award), giải Bách Hoa* cùng nhiều giải thưởng danh giá khác, là người đưa điện ảnh Hoa Hạ ra màn ảnh thế giới.

(*giải Kim Hùng do Liên hoan phim quốc tế Berlin trao, dành cho phim truyện, phim tài liệu,… xuất sắc nhất.

Giải Kim Kê do Hiệp hội các nhà làm phim Trung Quốc và Liên đoàn văn học và nghệ thuật Trung Quốc trao.

Giải Bách Hoa: Hiệp hội các nhà làm phim Trung Quốc và Liên đoàn văn hóa Trung Quốc đồng sáng lập và do Thủ tướng Chu Ân Lai khởi xướng, dành cho tác phẩm xuất sắc được khán giả bình chọn.)

Diễn viên nổi tiếng Tằng Thuấn từng dựa vào một bộ phim điện ảnh hợp tác với Lận Trấn Đông mà giành được cúp ảnh đế. Nếu như đời này mà chưa từng hợp tác với Lân đạo thì đúng là tiếc nuối lớn nhất của một diễn viên.

Khương Ly đã từng nghiên cứu qua không ít bộ phim của Lận Trấn Đông, cũng hy vọng có cơ hội làm việc với ông, chỉ là mười năm trước đối phương có dấu hiệu muốn lui khỏi showbiz, ngoại trừ chỉ dẫn hai học trò thì mười năm qua không hề tự mình đạo diễn bộ nào.

Bây giờ, ngôi sao sáng của giới điện ảnh lại xuống núi lần nữa, người muốn làm việc với ông tất nhiên là nhiều không kể xiết.

Khiến Phùng Đông bất ngờ chính là đối phương cũng có ý muốn mời Khương Ly tới thử vai, nói là từng xem qua Khương Ly diễn, rất tán thưởng với diễn xuất của cậu.

Cẩn thận sắp xếp xong thời gian, Phùng Động kích động lập tức gọi điện cho Khương Ly, nói cho cậu biết ngày kia đi tới thành phố Z thử vai.

Thành phố Z cũng là nơi Giang Trạm đi công tác hiện giờ.

Advertisement / Quảng cáo

Lần công tác này của Giang Trạm không thể kết thúc nhanh được, chỉ là Khương Nhu Mễ pải gửi cho vợ Kỷ Thư chăm sóc.

Hai năm trước Kỷ Thư đã cùng bạn gái quen 8 năm kết hôn, Khương Ly còn nhớ lúc hai người trao nhẫn cưới tại lễ đường, Giang Trạm ở bên cạnh đã nhân lúc không ai để ý mà nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cậu.

Dựa vào sofa suy nghĩ lại cuộc sống 4 năm qua, Khương Ly không tự giác mà khẽ cười một tiếng, đáy lòng lại thấy yên bình. Cảm giác bất đắc dĩ vì bị cưỡng chế tới thế giới này hầu như không còn nữa, thay vào đó là sự may mắn.

“Ký chủ, tâm tình của cậu hình như rất tốt.” Thanh âm hệ thống vang lên, “Là bởi vì bộ phim mới sao?”

“Một nửa thôi.” Khương Ly cười nói, có thể thử vai bộ phim của đạo diễn mình yêu thích tất nhiên là vui rồi, nhưng càng nhiều hơn là loại cảm giác thỏa mãn khi được ở bên cạnh Giang Trạm.

Khương Ly rất yêu nghề diễn viên nhưng không đem nó thành duy nhất, điểm đó đã có thể nhìn ra từ việc cậu tuyên bố giải nghệ sớm ở kiếp trước. Bây giờ bên cạnh đã có một người cùng cậu trải qua một đời, so ra thì nhất định là Giang Trạm chiếm phân lượng lớn hơn.


“Tiểu Khả Ái, độ thiện cảm vẫn duy trì ở 95% sao?” Khương Ly hỏi.

“Đúng, không có bất kỳ thay đổi nào.”

Khương Ly mở ra màn hình hệ thống, nhấn vào Giang Trạm thấy độ thiện cảm ở mức 95%.

Từ hai năm trước khi độ thiện cảm đạt tới thành tựu 95% thì không hề có thay đổi gì nữa. Mới đầu hệ thống còn tưởng dữ liệu xảy ra trục trặc, thử nghiệm rồi sửa chữa nhiều lần nhưng dữ liệu vẫn như cũ, lúc đó mới chứng minh độ thiện cảm của Giang Trạm xác thực dừng ở 95%.

So với sự nghi ngờ của hệ thống, Khương Ly không hề quan tâm tới chuyện này, không cần biết là độ thiện cảm đầy hay rơi xuống thì tình cảm của Giang Trạm đối với cậu đã không cần nói thành lời nữa.

Mặt khác, độ thiện cảm cũng đại biểu cậu không có cách nào rời khỏi thế giới này. Tuy hệ thống đã nói là dù hoàn thành nhiệm vụ thì ký chủ có thể lựa chọn rời đi hoặc không, mà trên đời này không có việc gì trọn vẹn, cậu cũng không yên tâm lắm với hệ thống mà giờ độ thiện cảm cứ trì trệ không tiến, đối với cậu mà nói thì đây lại là chuyện tốt.

Lần trước thông tin về Giang Trạm chỉ đơn giản vài từ, theo thời gian công lược càng lâu thì bây giờ đã đầy rồi, ngay cả đồ ăn hay quần áo yêu thích của Giang Trạm đều có, mà ở cột thông tin vợ/chồng có ghi rõ ràng hai từ Khương Ly.

Hệ thống là dựa vào nhận thức cá nhân của nam chính mà tự động hiện ra, nói cách khác thì ở trong lòng Giang Trạm, Khương Ly chính là nửa kia của hắn.

Tắt giao diện cứng nhắc của hệ thống đi, Khương Ly chậm rãi xoay người, từ trên ghế xuống đi tìm Khương Nhu Mễ đang giận dỗi không biết trốn đi đâu rồi.

Hai ngày sau, Khương ly đáp lên máy bay đi tới thành phố Z.

Bận bịu mấy ngày nay, giờ lại uống nhiều rượu khiến Giang Trạm đau đầu, Kỷ Thư giúp hắn mở cửa. Sau khi vào phòng thì phất tay để anh đi về nghỉ, còn mình thì đóng cửa chuấn bị tắm rồi ngủ, mới đi hai bước đã phát hiện ở ben cạnh sofa có một vali hành lý.

Vali màu xám bạc dưới ánh đèn hiện ra ánh bạc, mặt trên còn dán hình mặt béo của Khương Nhu Mễ.

Đầu vốn đang quay cuồng bỗng dưng bị một chậu nước dội xuống, trong nháy mắt thanh tỉnh lại, cảm giác vui sướng ập tới, Giang Trạm nhanh chân đi về hướng phòng ngủ, từ khe cửa nhòn vào bên trong lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

Khi tay hắn chạm tới tay cầm đột nhiên dừng lại, từ nắm chặt biến thành nhẹ nhàng, chậm rãi đẩy cửa ra.

Nhiệt độ trong phòng hơi lạnh, ở giữa giường xuất hiện một thứ gì đó đang nằm.

Khương Ly thích ngủ hơi lành lạnh, để bản thân quấn mình trong chăn khiến cậu có cảm giác an toàn.

Bước chân không tự chủ thả nhẹ, Giang Trạm vòng qua bên giường thấy được đỉnh đầu lộ ra từ trong chăn.

Trong chớp mắt đó, trong lòng Giang Trạm có cảm giác ấm áp dần khuếch tán lan ra khắp cơ thể.


Hắn ngồi ở cạnh giường, nhẹ nhàng kéo tấm chăn xuống để lộ khuôn mặt đang say ngủ của cậu, hắn lẳng lặng nhìn cậu hồi lâu rồi cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cậu.

Tuy động tác của hắn rất nhẹ nhưng vấn khiến Khương Ly tỉnh lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt buồn ngủ của Khương Ly dần trở nên tỉnh táo, chớp chớp hai lần, từ trong chăn bò ra: “Anh về rồi.”

Vừa nói xong thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Giang Trạm, hít hít mấy cái, bất mãn hỏi: “Sao uống nhiều vậy?”

Giang Trạm cũng biết bản thân bốc mùi, đứng lên: “Anh đi tắm đã.”

Khương Ly kéo hắn từ trên giường rồi nhào lên lưng hắn, hai tay ôm cổ: “Cùng tắm đi.”

Giang Trạm cúi đầu nở nụ cười, cõng cậu đi vào phòng tắm.

Hai người giằng co trong phòng tắm hai giờ, lúc đi ra cũng là Giang Trạm ôm Khương Ly đi.

Hai người nằm ở trên giường, Khương Ly kể chuyện mình tới đây để thử vai cho Giang Trạm nghe, hỏi hắn khi nào hắn xong việc để hai người cùng về.

Công việc bên này gần như đã hoàn tất, chuyện kế tiếp giao cho Kỷ Thư là được nên bảo ngày mai có thể đi cùng cậu thử vai.

Advertisement / Quảng cáo

“Đường đường là tổng tài Giang thị mà lại theo em đi thử vai.” Khương Ly nhướn người nằm sấp trên lồng ngực hắn, “Mặt mũi em thật lớn mà.”

“Biết là tốt rồi.” Giang Trạm vỗ nhẹ đỉnh đầu cậu rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút, “Ngày mai còn phải thử vai, ngủ đi.”

“Ngủ ngon.” Khương Ly tới gần hôn hắn một cái rồi lăn xuống nằm bên cạnh.

“Ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, hai người tới nhà Lận đạo sớm hơn hai mươi phút.


Ông Lận mặc dù đã qua tuổi thất tuần nhưng thân thể cường tráng, tinh thần và khí sắc đều tốt, nói chuyện rất hữu lực.

Kịch bản chính thức của Sơn Trà Viên vẫn còn đang sửa, bây giờ còn chưa tới thời gian chính thức chọn vai. Khương Ly đi thử vai lần này là cho ông Lận đặc biệt cho cậu đi đường tắt, trực tiếp phỏng vấn chứ không cần đi theo quy trình.

Ông Lận tuy đã nửa bước lui khỏi giới nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ để ý tin tức, biết tới Khương Ly là do cháu gái ông thích Khương nên cũng coi mấy bộ phim truyền hình của Khương Ly.

Là một đạo diễn mấy chục năm, hai phần ba đời ông đều cống hiến cho sự nghiệp điện ảnh, một diễn viên có bao nhiêu cân lượng, ông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Kỹ năng diễn xuất và những điều mà Khương Ly thể hiện khiến ông rất kinh diễm.

Cho dù lần chế tác Sơn Trà Viên này bên Khương Ly không có chủ động liên hệ thì ông cũng sẽ để trợ lý phát thư mời cho Khương Ly.

Thời điểm Khương Ly thử vai, Giang Trạm ở bên phòng đãi khách chờ đợi. Đối với lần thử vai này của Khương Ly, hắn không hề lo lắng, với thực lực của Khương Ly, hắn có lòng tin cậu có thể thông qua.

Thời gian trôi qua không lâu lắm, khoảng chừng hai mươi phút, Khương Ly cùng ông Lận cùng đi ra ngoài, từ cuộc trò chuyện của hai người thì Giang Trạm đã nghe nhân vật chính Giang Miện của Sơn Trà Viên được quyết định do Khương Ly đảm nhận.

Kết quả này nằm trong dự liệu của hắn, Giang Trạm đã hứa với ông Lận rằng Giang thị sẽ đầu tư thêm một trăm triệu cho chi phí chế tác Sơn Trà Viên.

Trên đường trở về, Phùng Đông lái xe, Khương Ly và Giang Trạm ngồi phía sau trò chuyện, bàn nhau việc đi thăm thú cảnh đẹp ở thành phố X, vừa vặn Khương Ly không có việc gì mà Giang Trạm cũng hết bận.

Mấy năm qua ông Lận ở trên núi tu thân dưỡng tính, cách nội thành khá xa, trên đường tuy không có xe nhưng cũng không phải là nơi tốt để lái xe, Khương Ly liếc nhìn sườn núi rậm rạp cây cối xung quanh, nói Phùng Đông lái xe chậm chút.

Phùng Đông nghiêng đầu cười đáp một tiếng: “Yên tâm đi, tôi biết…”

“Coi chừng xe!!!”

Giang Trạm ngồi ở bên cạnh Khương Ly đột nhiên hô to một tiếng, bên trái sườn núi bị che tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, Phùng Đông giật mình vội đánh vô lăng về bên trái, xe đột ngột chuyển hướng tránh xe tải nhưng không kịp điều khiển tốc độ tông thẳng vào chân núi.

“Ầm ầm!” Tiếng va chạm mạnh vang lên, toàn bộ thân xe rung lên kịch liệt.

Sự cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, đôi mắt Khương Ly mở to tựa như thấy được cảnh tượng khi mình chết ở kiếp trước, trong tầm mắt đó đột nhiên cậu thấy Giang Trạm nhào lên đem cậu bảo vệ ở dưới thân.

Ý thức chậm rãi tiêu tan, Khương Ly có cảm giác có gì đó nóng ấm từ trên người Giang Trạm nhỏ lên người mình, một giọt rồi một giọt trượt xuống dọc theo khuôn mặt cậu rồi đi xuống cổ áo.

Cậu cảm giác đau đớn vô cùng, há miệng muốn gọi hắn một tiếng nhưng lại mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, Khương Ly nghe thấy bên tai có người đang nói chuyện, thế nhưng âm thanh hơi nhỏ khiến cậu không nghe rõ lắm.

Đầu truyền tới cơn đau không rõ ràng làm cậu nhíu mày, từ từ mở hai mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện trần nhà màu trắng, bên cạnh còn truyền tới tiếng máy móc.


Đây là ở đây?

Đầu óc đang hoang mang đột nhiên hoảng hốt, cậu lập tức nhớ lại bóng người Giang Trạm nhào tới ôm lấy mình, cậu bật người ngồi dậy, vén chăn lên muốn xuống giường, y tá thấy thế vội vàng tiến lên đỡ cậu, lên tiếng: “Bây giờ thân thể anh đang suy yếu, xin đừng tùy ý đi lại.”

“Người đi cùng với tôi đâu?” Khương Ly nắm lấy tay cô, vội vàng hỏi, “Người đi cùng tôi ở đâu rồi? Họ không sao chứ?”

“Anh đừng gấp, những người khác đều rất an toàn. Anh nằm xuống trước đi.” Y tá nói, muốn dìu cậu nằm xuống.

Tuy cô nói như thế nhưng Khương Ly lại không hề nhúc nhích, phảng phất như trong lòng có một loại bất an bao phủ cả người cậu khiến cậu một khắc cũng không thể chờ đợi được, chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Giang Trạm. Cậu vừa tránh thoát tay y tá đã vội ra ngoài lại đụng người đang muốn tiến vào.

Người đến vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến bước chân cậu đột nhiên dừng lại, trong mắt mang theo sự kinh ngạc, há miệng kêu lên: “…Anh Từ.”

Từ Quốc Nhân, người quản lý kiếp trước của Khương Ly. Anh ta nhìn thấy Khương Ly tỉnh lại thì biểu cảm trên mặt từu lo lắng chuyển sang vui vẻ, tiến lên một bước cầm lấy tay Khương Ly: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Khiến anh lo chết mất! Cậu có biết cậu hôn mê bao lâu rồi không!”

Advertisement / Quảng cáo

“Anh nói cái gì?”

Khương Ly cảm giác đầu óc có chút hỗn loạn, bên tai vẫn còn di chứng sau tai nạn vang lên ong ong khiến cậu không nghe rõ đối phương nói cái gì nhưng cỗ lạnh lẽo từ dưới chân chậm rãi dâng lên.

Khương Ly nghe thấy bản thân hỏi lại, cầm lấy tay đối phương mang theo run rẩy không thể khống chế, cuống họng như bị cái cưa cưa qua, thanh âm khàn khàn run run: “Giang Trạm đâu? Anh ấy thế nào rồi?”

“Giang Trạm?” Từ Quốc Nhân mờ mịt, “Cậu nói ai? A Ly, có phải cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục không? Để anh đi gọi bác sĩ.”

Đối phương đi ra khỏi phòng bệnh, Khương Ly nhìn bóng lưng anh ta rời đi, sững sờ đứng chết trân tại chỗ, như là ý thức được điều gì đó, cúi đầu nhìn hai tay của mình sau đó kéo ống tay trái lên lộ ra vết sẹo trên cánh tay.

Đây là vết sẹo cậu có khi mới vừa vào giới giải trí, là vết sẹo chỉ có ở kiếp trước.

Một lúc sau, Khương Ly ở trong lòng thấp giọng gọi hệ thống nhưng không có tiếng trả lời.

Cậu cứ đứng tại chỗ như thế, lặp lại tiếng gọi rất nhiều lần nhưng không có bất kỳ tiếng đáp của Tiểu Khả Ái bầu bạn với cậu ở thế giới kia, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Thế giới này không có trò chơi công lược toàn năng, không có hệ thống tiểu khả ái, không có Khương Nhu Mễ hay giận dỗi, không có Giang Trạm đã hứa một đời với cậu.

Dùng cùng một phương thức đem cậu kéo vào rồi lại kéo cậu ra, phảng phất như chỉ là mộng cảnh phù dung chớm nở, bây giờ chỉ có một mình cậu tỉnh lại.

Tại sao… chẳng phải là độ thiện cảm chưa đầy ư?

Cảm giác lành lạnh từ tay chân lan ra khắp toàn thân, Khương Ly thấy như mình đang ở trong hầm băng, cả người phát lạnh.

Trước khi hôn mê máu của Giang Trạm nhỏ lên mặt cậu, cậu giơ tay lên sờ muốn chạm tới nhưng lại chỉ chạm được một khuôn mặt đầy nước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.