Đọc truyện Trò Chơi Công Lược Toàn Năng – Chương 12
Phùng Đông có nghe qua bộ phim Trường Hà Lạc Nguyệt, Liễu Truyền Đăng là nhân vật phản diện lớn nhất trong phim, phần diễn quan trọng thế nào không cần nói cũng hiểu được. Trước khi trở thành người quản lý của Khương Ly, dưới tay anh cũng có một người đi thử vai nhân vật này nhưng không được chọn, sau đó đã đi thử vai nhân vật khác.
Đối với chuyện đã có người đảm nhận vai Liễu Truyền Đăng và Liễu Bạch Trúc anh có biết, chỉ là do đoàn phim vì muốn bảo mật thông tin nên tên diễn viên vẫn chưa công bố, anh tuyệt đối không ngờ rằng người đó chính là Khương Ly!
Chu Tấn sẽ chọn một người mới không xuất thân chính quy, không có kinh nghiệm diễn xuất ư?
Ánh mắt của Phùng Đông nhìn Khương Ly mang theo sự kinh ngạc không dám tin, phản ứng đầu tiên chính là người chống lưng của Khương Ly rốt cuộc quyền lực tới đâu?
Phản ứng của anh đều đặt ở trong mắt Khương Ly nhưng cậu không giải thích nhiều, biết sau đó không có chuyện gì khác thì dự định đi về trước.
Phùng Đông hỏi cậu có cần trợ lý chở về không, Khương Ly lắc đầu, Giang Trạm đã cho cậu một chiếc xe, nguyên thân cũng có bằng lái nên buổi sáng cậu đã lái xe tới đây.
Sắp xếp thời gian cho ngày mai rồi Khương Ly đi về trước.
Phùng Đông nhìn bóng lưng cậu rời đi, rơi vào trầm tư.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Đông dựa theo địa chỉ tới Bích Giang Uyển tới đón cậu, cùng đồng hành còn có một trợ lý, ba người cùng nhau tới địa điểm đã định.
Khi bọn họ tới nơi thì vừa vặn chạm mặt với nhân viên đã đưa tài liệu cho Khương Ly hôm trước, cậu nhóc kia vừa thấy Khương Ly đã hớn hở chạy tới chào hỏi:
“Thầy Khương tới rồi, phòng thay đồ ở bên kia.”
“Chào buổi sáng, Tiểu Trương.” Khương Ly nhớ tới lần trước có người gọi đối phương như vậy.
Cậu nhóc đó không ngờ Khương Ly biết tên của mình, sau khi sững sờ thì cười càng sáng lạn hơn, gật đầu đáp: “Thầy Khương, chào buổi sáng!”
Phùng Đông cùng trợ lý Tiểu Chu đứng ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, làm sao một người mới còn chưa có thành tựu gì mà đã được nhân viên đoàn phim một tiếng hai tiếng trong miệng đều là thầy Khương? Người tên Khương Ly này rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngày hôm nay ngoại trừ chụp hình Khương Ly thì những nhân vật khác đều có cảnh chụp, tất cả chuyên viên trang điểm đều bận rộn, Khương Ly ngồi ở bên cạnh chờ đợi.
Giúp cậu trang điểm là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, đối phương thấy da thịt nhẵn nhụi thì khen lấy khen để, nói rằng trong giới giải trí cô đã gặp nhiều minh tinh sở hữu làn da đẹp nhưng đẹp không tỳ vết tới mức này thì vẫn là lần đầu tiên thấy.
Khương Ly nghĩ thầm chính mình phục vụ hy sinh bản thân mới đổi lấy được gói quà cho người mới có thể không tốt sao?
Tạo hình của Liễu Truyền Đăng sắc sảo hơn Liễu Bạch Trúc nên Khương Ly trước trang điểm cho Liễu Bạch Trúc rồi mới tới Liễu Truyền Đăng.
Chuyên viên giúp cậu trang điểm xong, Tiểu Chu đã đứng cạnh cầm quần áo chờ sẵn, giúp cậu thay đồ xong thì những người ở trong phòng đều sững sờ.
Trên người Khương Ly là bộ trang phục màu đen mang theo hoa văn màu đỏ sậm, tuy điệu thấp nhưng mang vẻ hào hoa phú quý, bên hông buộc chặt thắt lưng cậu để lộ vòng eo, thân hình vừa thon dài vừa kiên cường, tóc mai bay nghiêng, mày kiếm mang theo luồng anh khí, hơi nhíu mày lại tỏa ra tia yêu dị, hai loại khí chất tương phản nhau ở trên người cậu lại vô cùng hòa hợp.
Đối với tầm mắt nóng bỏng của mọi người, cậu làm như không để ý, cậu vươn tay với Tiểu Chu, nhắc nhở cậu ta: “Mũ.”
Tiểu Chu hoàn toàn chìm đắm trong sự kinh diễm của Khương Ly, trong ngực còn đang ôm mũ sa màu đen chưa kịp phản ứng, Phùng Đông thấy thế tiến lên cầm mũ tự mình mang cho Khương Ly.
Mang mũ xong, Khương Ly nghiêng đầu liếc mắt nhìn gương, tầm mắt rơi lên trang phục áo bào đen mũ sa của Đông Hán đốc chủ, khóe môi nhếch lên, rồi đi ra ngoài.
“Đi thôi.”
Khương Ly có kinh nghiệm của kiếp trước nên các cảnh chụp đều rất thuận lợi, tư thế, biểu cảm cùng ánh mắt đều đúng trọng tâm, bớt thời gian cho thợ chụp rất nhiều, chụp cho cả hai nhân vật cũng không quá lâu.
“Rất tốt. Chụp xong, cậu vất vả rồi.”
Thợ chụp ra hiệu với Khương Ly, cậu gật đầu rồi đi ra, Tiểu Chu ở một bên vội vàng tiến lên đưa nước và khăn lau mồ hôi cho cậu.
Khương Ly uống hai ngụm, định thay quần áo rồi rời đi thì một thiếu niên mặc bộ màu xanh lam nhô ra, trên mặt mang theo căng thẳng, lắp bắp nói với Khương Ly: “Chào đốc… đốc chủ, tôi là Ngôn Tỳ, thuộc hạ Liễu Đồng Tâm của ngài.”
Trong nguyên tác, Liễu Truyền Đăng có hai thuộc hạ thân cận, một là tiểu thái giám hầu hạ hắn ta Liễu Đồng Tâm, một là thị về Liễu Hà, hai người đều thân tín của hắn ta nên đất diễn không thiếu.
Ngôn Tỳ là diễn viên của Liễu Đồng Tâm, ngày hôm nay cũng tới chụp hình. Cậu ta là cháu trai nhà sản xuất phim Hoàng Lệ Sênh, hôm Khương Ly tới thử vai, cậu ta cũng có mặt ở đó nên có ấn tượng sâu sắc với kỹ năng diễn xuất của Khương Ly, thành công tiến hóa thành fan boy của Khương Ly.
Ngày hôm nay, cậu ta tới để chụp hình, lúc Khương Ly chụp, cậu ta đứng ở một bên xem, chờ kết thúc xong thì không nhịn được bước lên chào hỏi.
Khương Ly đột nhiên bị ngăn lại, bước chân hơi dừng, nhìn thiếu niên ở trước mắt chỉ thấy đối phương môi hồng răng trắng, dáng dấp khéo léo, tuổi tác cùng lắm chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Nhìn dáng dấp đối phương mở to mắt, biểu cảm lúng túng, Khương Ly nở nụ cười.
“Xin chào, tôi là Khương Ly. Mong chỉ giáo nhiều hơn.”
Chào hỏi đơn giản xong, Khương Ly rời đi trước.
Ngôn Tỳ nhìn bóng lưng rời đi của Khương Ly, một bộ fan cuồng sùng bái cảm thán: “Đốc chủ thật quá đẹp mà.”
Từ phòng chụp đi ra, vừa vặn tới thời gian ăn trưa nên ba người ăn cơm xong rồi Khương Ly trở về Bích Giang Uyển.
Mấy ngày nay Giang Trạm đi công tác nên trong phòng chỉ có một mình cậu.
Kiếp trước Khương Ly vẫn luôn bận rộn nên không có gặp được người mình thích nói chuyện yêu đương, mỗi lần về nhà cũng giống như hiện tại chỉ có một mình một người.
Khương Ly không phải không muốn tìm một người cùng sống chung nhưng gặp được người đẹp thì nhiều mà tìm được tâm hồn cùng đồng điệu thì ít, tri kỷ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, huống hồ cậu còn muốn cả người đẹp lẫn tri kỷ.
Cậu nghĩ tới nếu như không gặp được người trong lòng thì sau khi giải nghệ sẽ về quê nuôi một con mèo hoặc một chú chó, như vậy bên người cũng có người bầu bạn.
Chỉ là không nghĩ tới, mới vừa tuyên bố giải nghệ thì xảy ra chuyện.
Sau khi “trọng sinh”, Khương Ly cân nhắc có nên tiến hành kế hoạch này sớm hơn không, chỉ là không biết Giang Trạm có đồng ý không, dù sao đây là phòng của hắn, có khi hắn sẽ về đây qua đêm, làm tiểu tình nhân được kim chủ đại nhân bao dưỡng, chuyện nuôi pet cũng phải được đối phương đồng ý.
Quyết định chờ sau khi Giang Trạm về sẽ hỏi ý hắn, Khương Ly cầm quần áo đi tắm, lúc hóa trang cùng chụp hình chảy không ít mồ hôi.
Sau khi tắm, Khương Ly thấy điện thoại hiện lên cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Cuộc gọi nhỡ là từ mẹ ruột của nguyên thân, tin nhắn là từ ngân hàng thông báo tài khoản được chuyển thêm ba ngàn*.
(*Đây là số tiền ở trong bản QT ghi, còn đơn vị tiền chắc là NDT. Chứ không phải ba ngàn VND nhé. =))))
Phản ứng đầu tiên của Khương Ly là số tiền này được mẹ Khương chuyển vào, bởi vì chỉ có bà biết số tài khoản này của Khương Ly.
Nhìn tên “mẹ” trên màn hình, Khương Ly cầm điện thoại định nhấn nút gọi rồi dừng lại, không biết nên nói gì với đối phương bởi vì đã quá lâu rồi cậu chưa có cơ hội gọi điện cho cha mẹ.
Kiếp trước lúc cậu mười tuổi, cha mẹ vì tai nạn máy bay mà cậu thành cô nhi, thân thích không ai muốn nuôi cậu nên đã đưa cậu vào cô nhi viện.
Trong ký ức cả nguyên thân, Khương Ly biết cậu là gia đình đơn thân, quê nhà ở một trấn nhỏ ở phía nam, chỉ là một gia đình phổ thông, mẹ ở nhà mở quán ăn, tuy có thể duy trì sinh hoạt gia đình nhưng không kiếm được nhiều tiền.
Trong ấn tượng của nguyên thân, mẹ Khương là người phụ nữ dịu dàng và kiên cường, chồng mất sớm, đã từng gặp mặt đối tượng tái hôn nhưng gia đình đối phương không muốn tiếp nhận con ghẻ Khương Ly nên bà liền bỏ qua ý định xây dựng gia đình lần nữa, một mình nuôi lớn Khương Ly.
Đối mặt với người mẹ như vậy, Khương Ly nghĩ tới con trai bà đã qua đời mà bà còn không biết, lại vì con trai mà gửi ít tiền, đột nhiên cảm thấy sầu não.
“Ký chủ, cậu làm sao vậy?”
Hệ thống cảm ứng được tâm tình của cậu không tốt nên lên tiếng dò hỏi.
“Không có, chỉ là nhớ một số chuyện cũ.”
Khương Ly đi tới ban công, nhấn số điện thoại của mẹ Khương, nghe bên trong phát ra tiếng “tút tút tút”, cậu bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên kia điện thoại truyền tới giọng nữ ôn nhu: “Là Tiểu Ly à?”
“Là con.” Tay cầm điện thoại hơi chặt, há miệng rồi lại nhẹ giọng gọi: “…Mẹ.”
Lời vừa kêu thành tiếng, cậu bỗng cảm thấy vành mắt hơi nóng, ở ngực cảm thấy chua xót. Loại cảm tình đột ngột này khiến Khương Ly luống cuống, không biết là từ chính mình hay là từ quan hệ máu mủ của thân thể này.
Nếu có thứ gọi là linh hồn thì cậu nghĩ hẳn là Khương Ly đang khóc.
“Ừ.” Mẹ Khương đáp một tiếng, “Vừa nãy sao không nghe điện thoại? Con đang bận sao? Mẹ không quấy rầy con chứ?”
“Không có.” Khương Ly đè xuống cảm xúc đang dâng trào trong ngực, tận lực không khiến bà nghe ra cảm xúc, “Vừa nãy con đi tắm không thấy tiếng chuông, mẹ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Mẹ Khương nghe thấy cậu quan tâm mình thì cười rộ, “Ban nãy mẹ có gửi cho con chút tiền, con nhận được chưa?”
Khương Ly quả nhiên đoán không sai, chỉ là cậu nhớ lần trước khi nguyên thân cùng mẹ nói chuyện thì nguyên thân đã nói bà không cần gửi tiền nữa, nguyên thân học giỏi nên hằng năm đều có học bổng, bình thường sẽ đi làm thêm kiếm ít tiền tiêu vặt.
“Nhận rồi, không phải nói mẹ là không cần gửi nữa sao?”
“Mẹ nghĩ con đi làm cũng cần tiền nên gửi một ít.” Mẹ Khương cười nói, hiển nhiên không đem lời nói của cậu để trong lòng, “Tuy không nhiều nhưng con đừng tiết kiệm, ăn nhiều một chút, mua thêm quần áo mới. Mẹ nghe người ta nói đi phỏng vấn đều mặc âu phục, con đi mua hai bộ đi. không đủ tiền thì mẹ gửi thêm, nhé con?”
Khương Ly nghe bà căn dặn, không hề cảm thấy phiền, viền mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Cậu suýt đã quên cảm giác được mẹ quan tâm là thế nào. Trước khi cha mẹ đi công tác có tới trường học thăm mình, nói chỉ đi mấy ngày, cuối tuần sẽ tới đón mình, cậu mỗi ngày đều ngóng trông nhưng cuối cùng ngay cả thi thể của cha mẹ, cậu cũng không chờ được.
“Con biết.”
Khương Ly khàn tiếng đáp, tâm đã quyết phải đem đối phương như mẹ ruột mà chăm sóc, sẽ thay phần của nguyên thân báo hiếu cho bà.
Mẹ Khương vẫn còn đang bán, trong nhà vang lên tiếng người tới mua, vì không muốn làm lỡ việc buôn bán của bà nên hai người nói thêm vài câu thì cúp.
Khương Ly trở lại trong phòng, ngồi trên ghế sô pha, nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên muốn tìm người nói chuyện.
Chỉ là cậu vừa tới thế giới này không lâu, nguyên thân lại một tâm hướng về Trương Tử Dương, không có bạn thân, những người khác thì chỉ quen sơ sơ, nghĩ tới nghĩ lui không tìm ra được ai có thể củng ra ngoài uống rượu, trò chuyện tâm sự.
Lật tìm danh bạ điện thoại, cuối cùng dừng ở tên Giang Trạm.
Khương Ly phát hiện cậu chỉ quen biết mỗi Giang Trạm, dù chỉ là thân thể quen biết.
Giang Trạm đi công tác nên hai ba ngày nay hai người không gặp nhau, độ thiện cảm vẫn dừng ở con số 22. Hơi suy nghĩ một chút, Khương Ly bấm số điện thoại của đối phương.
Đối phương có lẽ đang bận không tiếp, mấy phút sau mới gọi lại.
“Chuyện gì?” Giang Trạm ở đầu kia hỏi kèm theo tiếng lật văn kiện.
“Không có chuyện thì không thể gọi anh sao?” Khương Ly nửa dựa vào sô pha, ánh mắt nhìn lên trần nhà, nửa thật nửa giả nói, “Nếu như tôi nói tôi một người một gối khó ngủ, anh có tin không?”
Giang Trạm: “…”
Một người một gối khó ngủ? Ngày tôi dậy sớm ra sân bay, cậu cmn ngủ như chết trên giường ấy.
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Phùng Đông: Kim chủ của cậu đến cùng thì có bao nhiêu quyền lực?
Khương Ly: Không có lớn lắm, chỉ là tên thích lừa đảo thôi.
—
Mều: Sắp tới tui lại đào hố. Nhảy đê ~