Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Chương 60


Đọc truyện Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị – Chương 60

Thiên Thu nghe Lâm Hạ nói xong, hốc mắt vốn dĩ có chút hồng lập tức liền rơi lệ, thì ra thời điểm quá mức vui vẻ, sẽ muốn khóc.

“Cô thật đúng là rất thích khóc.” Lâm Hạ nhìn đôi mắt của Thiên Thu hồng hồng như thỏ, trên mặt còn dàn dụa nước mắt, nàng có chút bất đắc dĩ nói, sau đó từ trong túi lấy ra khăn giấy đưa cho Thiên Thu.

“Ngày thường tôi không như thế này, tôi cũng không biết tại sao ở trước mặt cô liền như vậy……” Thiên Thu tiếp nhận khăn giấy, vừa lau vừa nói, nàng là sau khi gặp được Lâm Hạ mới thích khóc chứ trước kia là một người rất kiên cường. Nàng cũng muốn biểu hiện phương diện tốt nhất của mình trước mặt Lâm Hạ, nhưng chẳng biết vì sao khi đối diện người này, nàng luôn có vẻ vô cùng chật vật như thế.

“Cho nên, cô trách tôi sao?” Lâm Hạ nhướng mày hỏi.

“Không phải…… Tôi chỉ là……” Thích cô, Thiên Thu hoảng loạn phủ nhận, nhưng nói được một nửa lại không dám tiếp tục.

“Chỉ là cái gì?” Lâm Hạ hỏi.


“Không…… Có gì……” Sau khi Thiên Thu biết Lâm Hạ và mình đều gặp giấc mộng đó, vậy nghĩa là giữa các nàng có tiếp xúc da thịt dài những nửa năm, quan hệ rõ ràng không tầm thường như vậy. Lâm Hạ đến thăm, tâm nàng rõ ràng cực kì hạnh phúc nhưng chẳng biết tại sao vẫn không dám tỏ tình, có lẽ ở trong lòng Thiên Thu, bản thân vẫn là không xứng với Lâm Hạ.

Thiên Thu không đáp, Lâm Hạ cũng không tiếp tục truy vấn. Lúc này, thang máy đã dừng, Lâm Hạ đỡ Thiên Thu đi về chỗ đậu xe, trong lúc đó, nàng có thể cảm giác được Thiên Thu giống như càng ngày càng yếu, bởi vì mình đỡ đến càng ngày càng lao lực. Cũng may là nàng dừng xe không xa, Lâm Hạ thực vất vả mới giúp được Thiên Thu ngồi vào ghế phụ.

Thiên Thu cảm giác thân thể mình yếu ớt hư nhuyễn, sau khi tiêu hao quá nhiều thể lực, ở thời điểm ngồi lên xe liền giống như hoàn toàn nằm liệt rồi. Tuy rằng Thiên Thu muốn giữ cho đầu óc thanh tỉnh nhưng thân thể của nàng lại không cho phép, choáng váng lảo đảo, cảm giác vô cùng mệt mỏi, ngồi trên xe, vẫn luôn rơi vào trạng thái hỗn độn.

Lâm Hạ thấy tinh thần Thiên Thu uể oải cực kì, nội tâm nàng vẫn là có chút lo lắng, liền dẫm chân ga, đẩy nhanh tốc độ lái xe.

Đăng ký rồi để bác sĩ khám chữa, lăn lộn một hồi, tuy tinh thần Thiên Thu không phấn chấn nhưng nàng vẫn thấy được thân ảnh Lâm Hạ bận rộn vì mình, chuyện này làm cho nàng có cảm giác ấm áp vô cùng, thì ra có người để ý, có người vì mình mà bận rộn lại làm người ta hạnh phúc đến vậy.

Thiên Thu bởi vì thân thể suy nhược nên lúc nằm trên giường bệnh truyền dịch, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, liền thiếp đi. Lâm Hạ vẫn luôn ở bên cạnh nàng trông coi chăm sóc. Cũng chẳng biết có phải vì Thiên Thu bị viêm dạ dày hay không, lúc Lâm Hạ nhìn khuôn mặt nàng, liền cảm giác Thiên Thu tựa hồ so với tối qua lại gầy hơn một ít. Giờ phút này, gương mặt Thiên Thu có chút tái nhợt nhưng làn da cũng không tồi, hơn nữa vừa rồi tới bệnh viện có hơi gấp gáp, nàng cũng không đeo mắt kính, hiện tại cho dù không trang điểm, cũng có thể mơ hồ thấy được Thiên Thu có ba bốn phần dáng vẻ nữ xứng trong mộng. Lâm Hạ có thể nhận thấy lòng tự ti của đối phương, cũng cảm nhận được Thiên Thu yêu mình, bởi vì mình mà Thiên Thu luôn nỗ lực thay đổi bản thân. Tuy người này so với tình nhân lý tưởng của nàng vẫn hơi chút chênh lệch nhưng không thể phủ nhận, nàng không chán ghét một Thiên Thu cố gắng thay đổi vì mình, thậm chí còn có chút cảm động nữa. Kỳ thực chính Lâm Hạ cũng không chắc chắn, nàng cùng Thiên Thu thật sự có khả năng sao? Chính nàng cũng mâu thuẫn vô cùng, vì vậy vẫn dùng thái độ ái muội không tiếp nhận cũng không từ chối để đối đãi người này.

Thiên Thu ngủ gần hai tiếng đồng hồ, thời điểm tỉnh lại, nàng cảm giác đã đỡ hơn nhiều, đầu không còn đau, thân thể cũng đã có chút hồi sức. Sau khi tỉnh dậy, ánh mắt đầu tiên của nàng chính là tìm kiếm Lâm Hạ, thời điểm nhìn thấy Lâm Hạ đang trông giữ ở mép giường, nàng cảm giác trái tim bỗng nhiên an ổn, hóa ra hết thảy đều là sự thật chứ không phải chỉ có trong mộng.

“Cô tỉnh rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?” Lâm Hạ quan tâm hỏi.

“Đã tốt hơn nhiều.” Thiên Thu gật đầu nói, giờ phút này nhìn thấy Lâm Hạ, nàng có thể cảm nhận tâm mình càng ngày càng tràn ngập cảm giác yêu thương.

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Hạ nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm một cái.


“Lâm Hạ, cảm ơn cô, lại tạo thêm phiền phức cho cô rồi, nếu không có cô, tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa.” Thiên Thu không gọi là Lâm tổng giám mà lại gọi Lâm Hạ, tư tâm của nàng cảm thấy trực tiếp kêu tên đối phương như vậy, có thể làm các nàng gần gũi hơn một chút, chứ không phải xa xôi không thể với tới như Lâm tổng giám.

“Không cần quá để tâm, đêm qua là tôi mời cô ăn lẩu, khiến cho cô sinh bệnh, tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.” Lâm Hạ đáp.

“Kỳ thực tôi rất vui, rất vui khi mình bị bệnh lần này……” Thiên Thu nhìn nàng, nhỏ giọng thì thầm.

Đúng lúc này, Lâm Hạ nhận được một cuộc điện thoại.

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đến công ty.”

Từ câu trả lời của Lâm Hạ, Thiên Thu liền biết nhất định là công ty gọi tới, hơn nữa còn là việc quan trọng, hiển nhiên là trời cao đố kỵ mình quá hạnh phúc cho nên muốn tới cướp đoạt đi.

“Tôi có chuyện quan trọng cần giải quyết, phải quay lại công ty.” Lâm Hạ nói.


“Cô nhanh chóng về công ty đi, tôi không còn gì đáng ngại.” Thiên Thu chỉ có thể hiểu chuyện đáp lời, mặc dù giờ phút này nội tâm tràn ngập mất mát.

“Hay là, để tôi bảo Lâm Huyên tới đây.” Lâm Hạ cũng cảm thấy để một mình Thiên Thu ở bệnh viện thì không tốt lắm, nhưng mình lại không thể không về công ty, chỉ có thể kêu người quen đến.

“Không cần, tôi thật sự không sao, nơi này là bệnh viện, có chuyện gì liền có thể gọi bác sĩ và y tá.” Thiên Thu lập tức từ chối đề nghị kia, nàng nghĩ thầm, nếu Lâm Hạ kêu Lâm Huyên tới đây, cảm giác sẽ vô cùng kỳ quái.

“Vậy được rồi, tôi về công ty trước, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.” Tuy rằng Lâm Hạ còn có chút bất an, nhưng nàng vẫn lựa chọn quay về công ty.

Thiên Thu nhìn bóng lưng Lâm Hạ rời khỏi, lại cảm thấy chóp mũi chua xót, muốn khóc, nhưng cũng chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.