Đọc truyện Trò Cá Cược Định Mệnh – Chương 4: Cậu – khắc kiến hùng
6h sáng…
“Tử Tử!!!” Lại một lần nữa vì bất mãn mà hét lên. Kiều Lập Ngân đây là ai hả? Thế nào mà mỗi sáng phải gọi con sâu lười kia dậy cơ? Thậm chí…không chỉ Kiều Lập Ngân hết cách. Khắc Linh Lung cũng hết cách!
“Không biết nếu gọi tiểu Nhan đến đây thay vì lát nữa gặp trên trường để kêu nó dậy thì có bụ mắng không nhỉ?”
“Tất nhiên là có!”
“Sao vậy? Vẫn chưa chuẩn bị xong sao?” Nhất Phong gõ cửa phòng.
“Không ạ. Bọn em đã xong rồi. Nhưng Tử Tử…” Khắc Linh Lung cứ ấp úng mãi.
“Tử Quỳnh làm sao? Anh vào được không?” Nhất Phong hỏi.
“Vâng ạ. Tử Tử chính là không dậy ạ..” Kiều Lập Ngân xụ mặt. Thật tình là đã nghĩ đủ trò rồi. Làm sao đây? Ở đâu có thể hiện ra một Phương Tử Đăng đây trời!!!
Nhất Phong ngây người… Tình huống này, là lần đầu gặp phải. Anh chưa bao giờ nhìn con gái lúc đang ngủ. Cũng chưa từng kêu con gái dậy. Nói cho anh mấy cái này…càng làm rối thêm mà thôi!! Nhưng…chính là anh mở miệng hỏi cơ mà?
“Cái đó…áp dụng qua điện thoại có được không?” Khắc Linh Lung nhìn Kiều Lập Ngân rồi lại nhìn Nhất Phong.
“Cái gì?” Cả Kiều Lập Ngân và Nhất Phong đều cùng lên tiếng.
“Thì là gọi cho anh Tử Đăng ấy!” Khắc Linh Lung quay đầu nhìn Phương Tử Quỳnh vẫn đang vùi đầu trong chăn ấm nệm êm.
Kiều Lập Ngân nhanh chóng suy nghĩ. Cái này cô cũng đã nghĩ đến rồi. Nhưng mà…chỉ sợ không áp dụng được nên cô không dùng đến. Mà giờ, hết cách rồi thì thử cũng đâu chết nhỉ? Nghĩ là làm, Kiều Lập Ngân nói với Nhất Phong gọi cho Phương Tử Đăng.
“Thiếu gia…”
“Được rồi. Tôi biết cậu gọi tôi vào giờ này là để làm cái gì.” Từ bên kia truyền đến tiếng cười của Phương Tử Đăng. Gọi cho anh vào sáng sớm thế này, không phải việc gọi không được Phương Tử Quỳnh dậy thì còn gì nữa hả?
“Vâng. Thiếu gia, cô ấy vẫn không nhúc nhích.” Nhìn đến Phương Tử Quỳnh, Nhất Phong không khỏi cười khổ. Đúng thật…sống gần tổng tài lâu như vậy, lúc nào cũng được tổng tài bảo bọc. Đúng là không thể sống thiếu tổng tài mà.
“Đưa máy đến cho Tử Tử đi!” Phương Tử Đăng nhẹ nói, trong giọng nói còn có ý cười dịu dàng. Cũng như vậy, sau khi nghe được tiếng gọi của Phương Tử Đăng. Phương Tử Quỳnh trở người rồi lập tức ngồi dậy. Cứ như được lập trình sẵn, bước xuống giường và đi vào phòng tắm.
Bên kia, Phương Tử Đăng cũng gác máy. Để lại trong căn phòng chính là ba con người ngây ngốc. Kiều Lập Ngân đã không ngạc nhiên với thuật gọi người này. Mà cái bất ngờ là nó cũng có thể áp dụng qua công nghệ thông tin nha. Đối với Nhất Phong và Khắc Linh Lung thì quả thật rất đáng ngạc nhiên nha. Kiểu như đang xem chương trình 1001 điều lí thú vậy. Đúng là cô tiểu thư họ Phương này đã quá ỷ lại vào anh trai. Thậm chí cũng cần anh trai để…..thức dậy!
Sau khi dùng xong bữa sáng, Nhất Phong đưa cả ba đến trường. Khi xe dừng lại ở cổng trường, Phúc Thiên Nhan cũng từ chiếc xe đối diện bước xuống. Hôm nay, Phúc Thiên Nhan sẽ dọn đến ở cùng với bọn họ.
“Tiểu Nhan.” Khắc Linh Lung gọi lớn.
“Tử Tử, Lập Lập, Linh Linh. Chào nha.” Phúc Thiên Nhan vừa cười vừa nói. “Mau vào trong thôi.”
“Nhất Phong. Anh về trước đi. Đúng giờ đến đón bọn em là được. Ngày mai không cần đưa đón bọn em đâu. Bọn em sẽ tự đi.” Trước khi khuất sau cánh cổng, Phương Tử Quỳnh quay đầu cười thật tươi với Nhất Phong. Nhất Phong đã từng gặp rất nhiều người con gái. Đẹp kiểu nào anh ta cũng đã từng thấy qua. Trong mắt anh ta, công bằng mà nói thì Phương Tử Quỳnh có đẹp, nhưng cũng không bằng một vài người anh ta đã từng gặp. Hay nếu so sánh gần hơn,…Khắc Linh Lung, chính là Khắc Linh Lung. Nhìn Khắc Linh Lung còn xinh hơn cả Phương Tử Quỳnh ấy chứ. Vẻ ngoài của Phúc Thiên Nhan và Kiều Lập Ngân cũng chẳng thua kém gì. Thế nhưng ở Phương Tử Quỳnh lại có một thứ gì đó làm cho cô trở nên nổi bật hẳn. Hôm nay, cô cho anh ta một nụ cười tươi như vậy. Anh ta thực sự cảm thấy hơi ngột ngạt. Nụ cười đó…rất rất đẹp!
Tự cười chính mình, anh ta là ai đây? Người ta là nhị tiểu thư Phương Gia. Cho dù anh thích người ta, hay thậm chí yêu người ta cũng chưa chắc người ta yêu anh. Mà cho dù người ta yêu anh, cũng không thể khẳng định hai người có tương lai tốt đẹp! Lắc đầu một cái, bước trở vào trong xe rồi chạy đi.
.
..
…
“Thế nào đây? Vào gặp cậu? Hay là lên thẳng lớp?” Khắc Linh Lung hỏi. Cô cũng có một chút nhớ cậu mình nha.
“Vào gặp cậu đã. Dù sao cũng chưa đến giờ vào lớp. À, nhưng mà…tụi mày muốn sống đúng với mình? Hay muốn đổi thân phận đây?” Phương Tử Quỳnh như nhớ ra cái gì đó, búng tay một cái, hí hửng nhìn ba cô bạn.
“Tất nhiên là không thể sống với chính mình rồi. Bọn mình không phải là loại người yên lặng. Thế nên, nếu sống đúng với mình thì thể nào cũng bị túm đầu về rất nhanh cho coi!” Phúc Thiên Nhan cười ranh mãnh. Đã cất công về, cô muốn phải quậy một trận long trời lở đất mới về nha. Không muốn mới đến đã về!
“Đi thôi.” Kiều Lập Ngân gật gật rồi kéo tay ba cô bạn đi. Lề mề cái gì chứ. Không thấy có vài người đứng lại nhìn rồi sao. Cả bốn người hướng về phía phòng hiệu trưởng. Vị hiệu trưởng quyền lực này chính là cậu của Khắc Linh Lung – Khắc Kiến Hùng. Khắc Kiến Hùng là một người công tư phân minh. Nếu đã đến đây học, thì bất kể thân phận cháu gái hay thậm chí là con gái ông cũng không thể làm loạn. Nếu làm loạn, chỉ có một con đường duy nhất là phải áp dụng kỉ luật khắc khe. Vậy nên, dù nói là muốn quậy banh chành tơi bời hoa lá, nhưng mà cả bốn người các cô cũng e dè người này. Chỉ cần một cuộc điện thoại thì lập tức bị túm về ngay mà chưa kịp bày trò gì. Nhất định vài ngày đầu phải thật ngoan, thật ngoan để lấy lòng cậu.
Sau khi bước vào phòng hiệu trưởng chào hỏi, nói chuyện một vài câu ví không khí thoải mái. Khắc Kiến Hùng bắt đầu nghiêm mặt và gằn giọng.
“Bốn đứa các con, từ lúc bước vào trường này thì chính là học trò của thầy, không hơn không kém. Thế nên, thầy cảnh cáo bốn đứa. Không được bày trò không được quậy phá, không được gây sự với người khác!”
“Vậy nếu người khác bày trò trước thì sao ạ?” Phương Tử Quỳnh tinh nghịch hỏi.
“Cũng không được đáp trả!”
“Vậy nếu người khác gây sự trước thì sao ạ?”
“Có thể nói với thầy!” Ngữ khí quả quyết ngay lập tức dập tắt hi vọng của bốn người. Nhưng mà….họ không chịu thua đâu. Chỉ là đang nghĩ cách thôi!
Sau khi chào hỏi sơ bộ toàn thể người quen, bốn người cũng bước lên lớp của mình. Vì là chuyên ngành khác nhau, nên chẳng học cùng lớp nhau. Phương Tử Quỳnh, mặc dù là nhị tiểu thư của Phương Thị nhưng lại chẳng có một chút hứng thú nào với kinh doanh. Cái cô đam mê, chính là học luật và chụp ảnh! Từ bé, cô đã có tiềm thức rất rất rất muốn làm luật sư. Ba mẹ lại rất thương cô, nên cũng chiều ý cô muốn học gì thì học.
Còn Kiều Lập Ngân, tính tinhô quái dị. Người bình thường thấy xác chết thì gần như sợ mất mật. Đằng này, một cô gái như vậy lại đi học pháp y. Nói trắng ra là cô rất thích ở gần xác chết…
Khắc Linh Lung thì không thích những thứ như vậy. Vốn từ bé đã rất điệu đà, tỉ mỉ. Cô đặt hết đam mê của mình vào ngành thiết kế. Cô cũng rất giỏi, tuy chuyên ngành của bản thân là thiết kế thời trang. Nhưng nếu nói về thiết kế trang sức hoặc thiết kế phòng ốc, hiểu biết của cô cũng không tồi.
Phúc Thiên Nhan, cô nhìn qua là người ít nói, trầm tính. Tuy nhiên, từ bé trời đã phú cho cô tài năng đọc hiểu lòng người. Chuyên ngành của cô là bác sĩ tâm lí. Hiện nay, cô dù đang đi học nhưng cũng được không ít người biết đến. Với trực giác nhạy bén, con mắt sắc sảo và khả năng phân tích tinh tường. Đôi khi cô cũng giúp cho việc thực tập của Phương Tử Quỳnh trở nên dễ dàng không ít.