Đọc truyện Trò Cá Cược Định Mệnh – Chương 31: Chín năm gặp lại
Thật ra thì đối với Phương Tử Quỳnh, ngủ cùng đàn ông ở cùng một phòng thế này, trước giờ cũng chỉ có Phương Tử Đăng, nhưng đó là anh hai cô, làm sao có thể giống sự tình bây giờ được?!
Có lẽ anh không biết, mà không ai biết cả, đêm hôm qua, thật lòng mà nói thì cô ngủ rất ngon, rất an tâm. Nhưng, cô biết làm thế nào, cô vẫn không cách nào thử chấp nhận anh lần nữa. Tự huyễn hoặc bản thân, hôm qua là vì quá mệt nên mới ngủ say như vậy, không phải vì anh.
Phương Tử Quỳnh đột nhiên cảm thấy bụng đang kêu gào, lại thấy thắc mắc. Chẳng phải tối qua đã ăn rất nhiều sao? Bây giờ trời còn chưa sáng, làm thế nào lại đói như vậy?!
Đàm Vương Quang cảm thấy thân người cô rục rịch, lười biếng mở mắt ra thì bắt gặp hình ảnh cô cố gắng với tay lấy điện thoại nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, giống như không muốn đánh thức anh, môi liền câu lên tận mang tai.
“Để anh lấy cho em.” Đàm Vương Quang nói xong thì chỉ cần nhấc người nhẹ một cái đã cầm được điện thoại. Đưa cho cô xong thì không nói hai lời, liền úp mặt vào người cô mà nhắm nghiền mắt.
Mặt khác, Phương Tử Quỳnh cầm được điện thoại lại mắt nhắm mắt mở cố gắng tiếp thu ánh sáng hắt ra từ điện thoại.
19 giờ 16 phút.
Nhìn xong lại quăng điện thoại sang bên, cố gắng nhìn đến đồng hồ đang nằm trên vách tường kia. Chỉ mới tám giờ kém….
19 giờ 16 phút.
19 giờ 16 phút..
19 giờ 1…
Khoan đã! 19 giờ?!
Hôm qua cô đi ngủ lúc 22 giờ, làm sao bây giờ lại là 19 giờ?!
“Bà xã, chúng ta ngủ gần một ngày.” Đàm Vương Quang đang ôm cô, đột nhiên lại thấy người cô căng cứng, căn bản không có thể thả lỏng chút nào. Khó chịu đưa mặt ra khỏi hõm vai cô, nhìn đồng hồ, liền cho cô một câu trả lời.
Thật ra, anh đã biết hai người ngủ gần một ngày từ rất lâu rồi. Lúc anh giật mình dậy thì đã là 15 giờ, từ đó đến khi cô tỉnh lại cũng chỉ nhìn cô, lúc cô mở mắt ra, sợ cô ngại nên anh mới cố tình giả vờ ngủ.
“Một ngày?!” Thôi chết cô rồi. Cô đã nói sẽ về nhà sớm vào ngày hôm sau, lần này nhất định anh hai sẽ giết cô mất!
Hơn nữa, làm sao bây giờ lại có thể đi xuống lầu đây? Nhất định sẽ bị mọi người trong nhà chê cười mất.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa có chút bất đắc dĩ vang lên, phá vỡ trạng thái mất cân bằng của Phương Tử Quỳnh.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Đàm Vương Quang nheo mắt nhìn về phía cửa, không phải đã dặn rằng không được làm phiền sao?!
“Bà xã, ngoan, nằm xuống đi, anh ra xem.”
Đàm Vương Quang đứng dậy, nửa mình trên để trần làm Phương Tử Quỳnh đỏ bừng mặt, oán giận nhìn anh rồi úp mặt vào gối. Còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không? Cô nam quả nữ ở trong một phòng đã quá lắm rồi, đằng này lại còn….
“Có chuyện gì?”
“Thiếu gia, lão gia và phu nhân đã chờ hai người rất lâu.”
Câu nói này vừa lọt vào tai Phương Tử Quỳnh lập tức biến thành còi hú inh ỏi, lão gia và phu nhân mà Hà quản gia nhắc tới, sẽ không phải là Đàm Diệu Tường và Chu Uyển chứ?! Làm sao hai người họ lại ở đây?!
Đàm Vương Quang gật đầu với Hà quản gia rồi đóng cửa lại, đi đến bên giường.
“Bà xã, ba mẹ đến rồi, xuống nhà thôi.” Đối với Đàm Vương Quang mà nói, chuyện họ đến đây ngày hôm nay cũng không có gì ngạc nhiên. Hẳn là hôm qua đã biết anh đưa được cô dâu nhỏ này về nhà rồi.
“Đàm Vương Quang, tôi không xuống đâu.” Phương Tử Quỳnh vẫn nhất nhất úp mặt vào trong gối, có chết cũng không chịu ra.
“Bà xã, ngoan đi. Em không muốn gặp họ cũng phải xuống nhà ăn một ít đồ, không được ngược đãi cái bụng nhỏ của mình như vậy.”
Vẫn không có tiếng đáp lời, Đàm Vương Quang biết, chuyện hai người kia rất yêu thương cô, lại đột ngột hùa cùng anh lừa gạt cô làm cô không cách nào quên được, cô vẫn để trong lòng, không thể tự nhiên gặp họ cũng phải thôi.
“Bà xã, em không xuống nhà cũng được, nhưng mau dậy đi, anh mang đồ ăn lên cho em.” Đàm Vương Quang lôi cô ra khỏi cái chăn, đứng dậy đi ra ngoài.
Phương Tử Quỳnh nhìn anh, không xuống?! Đến cũng đã đến rồi, nói không xuống còn có thể sao?
[….]
“Quang, Tử Quỳnh đâu con?” Chu Uyển vừa thấy con trai từ trên lầu đi xuống liền hỏi Phương Tử Quỳnh.
“Cô ấy không khỏe, con xuống lấy đồ ăn cho cô ấy, ba mẹ chờ một lát.”
“Tử Quỳnh làm sao lại không khỏe? Con đó, làm gì cũng phải nghĩ cho con gái nhà người ta.” Chu Uyển nhìn theo bóng con trai đi vào nhà bếp, có chút tức cười nói.
Phương Tử Quỳnh vừa bước ra góc cầu thang nghe thấy câu này thì lập tức đông cứng. Vị phu nhân này, không phải bà lại nghĩ linh tinh cái gì rồi chứ?!
Phương Tử Quỳnh suy nghĩ một chút vẫn là nên đi ra, nhưng hiện tại vẫn không biết nên dùng thái độ gì và tư cách gì để chào hỏi họ. Cô đơn giản chỉ là đi ra gật đầu một cái rồi đi thẳng một mạch vào nhà bếp.
“Đàm Vương Quang, anh lại nói linh tinh cái gì với họ vậy?”
“Bà xã, em sao lại xuống đây?” Đàm Vương Quang kinh ngạc nhìn cô, đồ ăn tối cũng đã lấy xong, còn chuẩn bị mang lên cho cô.
“Này, chúng ta không cần giả vờ hạnh phúc trước mặt họ chứ?” Phương Tử Quỳnh liếc mắt về phía sofa ngoài phòng khách, nhìn sắc mặt của Đàm Diệu Tường không được tốt, liệu có phải hay không nếu quá tuyệt tình cùng anh sẽ làm ông sinh bệnh?!
“Ba sức khỏe dạo gần đây không được tốt. Lúc nghe anh nói sẽ kết hôn cùng em cũng rất vui.” Dù là Đàm Vương Quang cũng thật tâm muốn tranh thủ một chút, nhưng tất cả những gì anh nói đều là thật. Sức khỏe của Đàm Diệu Tường những năm gần đây không tốt, bệnh của người già cũng phát sinh nhiều trên người ông. Ông từ lúc biết anh lấy Phương Tử Quỳnh cũng rất vui, giống như rất kì vọng, anh cũng không đành nói cho ông biết, giữa hai người ban đầu không phải xuất phát từ tình yêu, mà là một tờ giấy.
Phương Tử Quỳnh nhìn anh rồi lại nhìn Đàm Diệu Tường ngồi cách đó không xa. Dù gì người mình ghét nhất vẫn là Đàm Vương Quang, nhưng cũng không thể vì anh ta mà đổ lên người thân anh ta được, lỡ làm cho Đàm Diệu Tường tái bệnh thì khổ.
“Tử Quỳnh.” Chu Uyển nhìn thấy hai người đang đứng cạnh nhau trong bếp thì nở nụ cười hiền mà tiến vào. Thật lòng, bà không hiểu ngày trước đứa con trai này của bà là vì cái gì mà làm như vậy, nhưng mà, con là con của mình, bà làm sao nỡ lòng trách tội nó?! Cũng may rằng ngày hôm nay bà nhìn thấy nó cùng cô gái nhỏ trước mặt này đây vui vẻ như vậy cũng buông bỏ lo lắng được phần nào.
“…..Bác gái.” Phương Tử Quỳnh thật không biết xưng hô làm sao cho phải. Nhưng nghĩ lại, dù gì mình cũng chỉ một năm làm con dâu của bà, không cần quá thân thiết cũng tốt.
Lời vừa thốt ra, Đàm Vương Quang liền lên tiếng.
“Bà xã, sao lại gọi bác gái, không phải nên gọi mẹ sao?”
“Phải đó phải đó. Tử Quỳnh, mau gọi mẹ ta xem.” Phương Tử Quỳnh nhìn ánh mắt mong chờ của Chu Uyển thật không biết làm sao, khó khăn lắm mới mở miệng ra gọi bà một tiếng “mẹ.”
Đối với tiếng gọi mẹ này của Phương Tử Quỳnh, Chu Uyển rất vui, cũng có thể xem là cô gái nhỏ này không còn chấp nhất chuyện cũ.
“Mẹ, mẹ ra ngoài ngồi một lát. Quỳnh nhi từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì cả, con muốn cô ấy ăn chút đồ.” Đàm Vương Quang nhìn đến Đàm Diệu Tường đang ngồi trên sofa, lên tiếng nói với Chu Uyển.
“Không sao, một lát em ăn cũng được.”
“Bà xã, em không ăn sẽ đau dạ dày.” Tiếng xưng em này của Phương Tử Quỳnh đối với Đàm Vương Quang mà nói là vô cùng hiếm hoi. Đã lâu rồi anh mới được nghe thấy, cũng là câu đầu tiên từ khi anh gặp cô, tâm tình trở nên cực kì tốt.
“Em..”
“Tử Quỳnh, con nghe lời đi. Đừng để ý đến ba mẹ, cứ ăn cho no mới có sức khỏe.” Chu Uyển nói xong còn cười thật rạng rỡ, quay sang Đàm Vương Quang. “Con còn làm mệt vợ con, mẹ sẽ xử con.”
Nói rồi thì đi ra ngoài, trong gian bếp chỉ còn lại Đàm Vương Quang và Phương Tử Quỳnh.
“Đàm Vương Quang, làm sao hôm nay ba mẹ anh lại đến đây vậy?” Âm thanh của Phương Tử Quỳnh vô cùng nhỏ, giống như sợ họ sẽ nghe thấy, lén la lén lút.
“Là ba mẹ của chúng ta.” Đàm Vương Quang sửa lại lời cô một chút. Anh đẩy đĩa cơm đến trước mặt Phương Tử Quỳnh, bảo cô mau ăn đi. Nhưng hiện giờ Phương Tử Quỳnh làm sao còn tâm tình để mà ăn?
“Này, họ không phải đến đây ở luôn đấy chứ?”
“Em ăn đi.”
“Tôi đang hỏi anh đấy, đừng có nói chuyện khác.”
“Em mau ăn trước đi.” Mặc dù anh kêu ăn, nhưng Phương Tử Quỳnh nhất định không ăn, giống như đánh chết cũng không chịu nuốt xuống.
Đàm Vương Quang nhìn cô bướng như vậy cũng chịu thua, đành nói chuyện với cô.
“Ba mẹ chỉ đến đây xem em thôi, không cần lo lắng họ sẽ ở lại.” Nói xong thì lại cầm cây muỗng lên đưa đến miệng Phương Tử Quỳnh. Phương Tử Quỳnh bất mãn há miệng, nhưng cũng cảm thấy rất may mắn, rất may họ không ở lại xe cuộc sống vợ chồng gì đó của hai người, nếu không hẳn sẽ diễn rất thảm.
“Ngoan.” Đàm Vương Quang rất hài lòng khi Phương Tử Quỳnh ngoan ngoãn ăn như vậy, đứng lên lấy cho cô một ly nước.
“Bà xã, em nói xem, lỡ như ba mẹ kì vọng vào chúng ta nhiều như vậy…”
“Thôi đi. Anh từ bao giờ lại trở thành đứa con nghe lời răm rắp thế hả?” Phương Tử Quỳnh bĩu môi nhìn bộ mặt của anh, có bệnh về mắt cũng thấy đực vẻ gian tà trong mắt anh ấy.
“Bà xã, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt gây tổn thương đó mà.”
Phương Tử Quỳnh nhìn anh đầy khinh bỉ, cúi đầu ăn nhanh phần thức ăn. Nói gì thì nói, dù gì cũng là trưởng bối, hơn nữa, cô cũng không nhỏ mọn đến mức để bụng nhiều thứ như vậy.
.
..
…
“Tử Quỳnh, ba nghe nói con hiện đang học luật, trường trước đây Lâm Ngạn từng học qua?” Đàm Diệu Tường sau khi uống được một chén trà thì Phương Tử Quỳnh cũng nhanh chóng đi ra.
“Đúng vậy ạ, con hiện đang theo học luật.”
“Tử Quỳnh, sau khi học xong con về công ty mà làm, vợ chồng làm việc cùng nhau cái gì cũng an tâm hơn.” Đàm Diệu Tường nở nụ cười hiền với cô.
“Dạ được.” Trong lòng Phương Tử Quỳnh thầm bổ sung thêm một câu Có điên mới cùng anh ta ăn nên làm ra.
“Tử Quỳnh, con…”
“…..Mẹ, có gì người cứ nói.”
“Con…không còn để bụng chuyện trước kia chứ?”
“Con không nghĩ đến nữa,…..mẹ, người không cần lo lắng.” Phương Tử Quỳnh liền mạch lạc trả lời. Thật ra thì, nói đã quên thì không phải, nhưng còn để bụng thì cũng không.
“Ba, mẹ. Hai người đã muộn như vậy, sẽ nghỉ lại?” Đàm Vương Quang một tay ôm vai Phương Tử Quỳnh, lười nhác mở miệng.
“Không không, hai ông bà già này ở lại làm phiền hai đứa làm gì, hôm nay Lâm Ngạn và Hòa Vy sẽ về nhà, ba mẹ không làm phiền hai đứa nữa.”
Nói rồi Đàm Diệu Tường cùng Chu Uyển cũng ra về. Phương Tử Quỳnh vừa thấy khuất bóng họ, ngay lập tức đập vào tay Đàm Vương Quang một cái thật mạnh, đứng dậy đi lên phòng, khóa cửa.