Trò Cá Cược Định Mệnh

Chương 17: Ai cũng sợ...chẳng phải sao?


Đọc truyện Trò Cá Cược Định Mệnh – Chương 17: Ai cũng sợ…chẳng phải sao?

Phương Tử Quỳnh quay đầu nhìn anh.

“Anh hai….”

“Tử Tử. Em muốn anh ăn nói với em ấy làm sao?”

“Anh hai…”

“Anh hai.” Đàm Vương Quang gật đầu chào hỏi Phương Tử Đăng, đồng thời cắt ngang câu nói của Phương Tử Quỳnh. Khi nghe Phương Tử Đăng nhắc đến hai chữ Ngũ Hạo, anh cảm thấy cực kì khó chịu.

“Đàm tổng, chúng ta thân thiết đến thế sao?”

“Anh. Em nghĩ trước sau gì cũng phải gọi mà thôi. Tại sao anh không thử thích nghi trước?” Đàm Vương Quang cười cười, thật sự đúng là kiểu điếc không sợ súng mà.

“Ô. Phải xem cậu có bản lĩnh không đã.” Phương Tử Đăng nhoẻn miệng cười với anh, rồi quay sang Phương Tử Quỳnh.

“Tử Tử. Em từ bao giờ đã tự chủ trương mọi thứ vậy? Từ bao giờ đã không thèm hỏi ý người anh như anh rồi hả?”

“Anh, anh đừng trách Quỳnh nhi. Là em ép cô ấy!” Đàm Vương Quang đỡ lời cho cô. Dù biết Phương Tử Đăng sẽ chẳng làm gì cô cả, nhưng nhìn thấy bộ dạng cúi gằm mặt của cô vì bị mắng thì thật không nỡ.

“Tôi không hỏi chuyện cậu.” Phương Tử Đăng hạ thấp giọng hàm ý cảnh cáo, tốt nhất là đừng xem vào chuyện của Phương Tử Quỳnh. “Tử Tử. Em cũng không phải là bé nhỏ không hiểu chuyện gì nữa. Một lần trở thành người không có quá khứ, một lần biến thành kẻ thất thần. Lần này muốn như thế nào?”

Phương Tử Quỳnh vẫn im lặng không trả lời anh.

“Em một lần may mắn nhờ ơn cứu mạng của Đàm Khải Đình. Một lần may mắn em gặp được em ấy. Lần này thì sao? Em nghĩ bản thân mình có bao nhiêu may mắn? Đem hạnh phúc cả đời ra đánh cược. Em lớn lên một chút có được không?” Anh phát điên mất thôi. Lần này còn ai nữa? Cô may mắn đến vậy sao? Mà nếu không may mắn thì cô đúng là có gặp thêm được một người đó, ngoài Diêm Vương đại nhân thì chắc chẳng ai nhận cô đâu.

“Anh…em biết em sai rồi. Em sẽ không tự ý quyết định nữa.” Phương Tử Quỳnh đến lúc này mới ngẩng mặt lên.

“Xin lỗi, Tử Tử. Anh không có ý sẽ lớn tiếng với em!” Phương Tử Đăng thở dài, nhìn cô sợ hãi như vậy, anh cũng biết xót lòng vì em gái chứ.

“Đàm Vương Quang, coi như tôi xin cậu, đừng có đến gần Tử Tử nữa có được hay không?”

“Anh không có quyền ngăn cản cô ấy kết giao bạn bè. Anh cũng không có quyền chen vào hạnh phúc của cô ấy!”

“Tôi không có quyền ngăn cấm em ấy, nhưng tôi có quyền bảo vệ em ấy khỏi những tổn thương không đáng. Tôi không có quyền chen vào hạnh phúc của em ấy, nhưng tôi có quyền hướng cho em ấy hạnh phúc nào là bền vững!”


“Vương Quang, không phải em muốn phá lễ đính hôn của anh đấy chứ?” Một giọng nam vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi của Phương Tử Đăng và Đàm Khải Đình, chính là Đàm Lâm Ngạn.

“Anh, chị. Chúc mừng hai người nha!” Phương Tử Quỳnh chạy đến nắm lấy tay của Tiêu Hòa Vy, nhìn hai người cười thật tươi.

Tiêu Hòa Vy có hơi sững người khi nhìn thấy Phương Tử Đăng, rồi lại đảo mắt tìm kiếm một hình bóng nào đó. Nhưng rất nhanh, cô đã khôi phục lại trạng thái của mình.

“Tử Quỳnh, cảm ơn em hôm nay đã đến!” Tiêu Hòa Vy mỉm cười với cô.

“Tử Quỳnh, đã lâu không gặp.” Đàm Lâm Ngạn nhìn cô, ánh mắt vẫn có chút dao động.

“Dạ. Cũng đã khá lâu rồi. Không ngờ nha, khi gặp lại thì anh đã thành người có vợ rồi.” Phương Tử Quỳnh cố ý chọc ghẹo Đàm Lâm Ngạn một chút, thành công làm cho anh ta mất tự nhiên.

Lúc này đây, Phương Tử Đăng mới lên tiếng chào hỏi.

“Lâm Ngạn, chúc mừng anh.” Phương Tử Đăng bắt tay với Đàm Lâm Ngạn, rồi quay sang nhìn Tiêu Hòa Vy một hồi lâu. “Tiêu Hòa Vy, chúc mừng!” Nâng ly rượu vừa lấy từ tay phục vụ lên như muốn kính lễ, anh nhấp nhẹ một ngụm.

Nghe ngữ khí của anh, Tiêu Hòa Vy có một chút không tự nhiên, cứng đờ sống lưng, nhẹ gật đầu.

“À. Cô còn nhớ Lăng không?” Phương Tử Đăng đặt lại ly rượu vào khay cho người phục vụ đem đi, anh lại mở lời. “Hôm nay cậu ấy có việc bận không đến được. Nhờ tôi gửi lời chúc phúc cho hai người, cậu ấy còn nói sẽ tặng cho hai người một món quà cưới vô giá.”

Dù là có thắc mắc với giọng điệu châm chọc của Phương Tử Đăng, nhưng Đàm Lâm Ngạn vẫn giữ phép lịch sự cơ bản nói với anh. “Cũng là chỗ quen biết, không cần khách sao.” Tuy lời là nói với Phương Tử Đăng, nhưng trong mắt anh từ đầu đến cuối cũng chỉ có hình bóng của Phương Tử Quỳnh.

Đàm Vương Quang làm sao không biết anh ta là vì cái gì mà nhìn chằm chằm Phương Tử Quỳnh như thế?

“Anh hai, trông chị dâu có vẻ hơi mệt thì phải.”

.

..

Từ bữa tiệc đính hôn trở về, Phương Tử Quỳnh lập tức nhốt mình trong phòng.


Cô thật sự vẫn chưa thể loại bỏ hết được lời nói của Đàm Vương Quang. Trong đầu vẫn văng vẳng giọng nói của anh ta.

Em chính là sợ…. Em sợ sẽ yêu anh lần nữa!

Em sợ sẽ yêu anh lần nữa!

Em sợ sẽ yêu anh lần nữa!

Em sợ sẽ yêu anh….

Cô…thật sự sợ sao? Sợ bản thân mình yêu anh ta lần nữa sao?

Không phải! Cô không có. Cô không sợ gì cả. Yêu sao? Từ này không thể dùng cho Đàm Vương Quang nữa rồi. Anh ta trở thành hồi ức đau thương nhất của cô, ba chữ Đàm Vương Quang này chỉ cho cô những thương tổn không đáng, cô còn có thể yêu anh ta sao? Yêu sao?

Ngày trước cô yêu anh ta như vậy, nhưng chẳng đổi được gì ngaòi sự lừa dối, ngoài sự tàn nhẫn của anh ta cả.

Cô không ngốc như vậy, hai lần…đã hai lần, cô không thể không biết nghĩ đến mức lần thứ ba cũng tự mình đào hố chôn mình.

Anh ta làm sao có thể nghĩ cô là con người không có tiền đồ như vậy chứ? Mù quáng cho anh ta trái tim mình? Rồi thì sau đó, lại cầm tim mình lên, rạch nhẹ từng nhát, từng nhát đến khi máu không còn chảy nữa, lòng cũng không còn thấy đau nữa. Người đã không còn linh hồn nữa, biết đau sao, có cảm giác sao, biết nhận thức sao?

Đàm Vương Quang, thực xem thường tôi như vậy?

[……]

Đàm Vương Quang ngồi trong căn biệt thự rộng lớn, bóng dáng cao lớn càng trở nên đơn độc. Căn nhà này, không có một chút ấm áp, không có được một chút không khí của gia đình, ấy vậy mà ngày nào anh cũng phải trở về nơi này, sống một mình ở đây.

Phụ nữ sao? Đương nhiên rồi, phụ nữ tất nhiên anh không thiếu, nhưng mà làm gì có ai được phép bước vào căn nhà này?

Những người họ…không xứng!

Từng chút, từng chút hồi ức như trở về những ngày tháng bình yên trước đây.

Anh. Hoa diên vĩ đã nở rồi kìa.


Anh, mau vào xem em có làm gì nè.

Anh, ở chỗ này chúng ta sẽ làm một cái chuồng nhỏ cho cún con có được không?

Anh ơi, hôm nay ở trường thật sự rất vui đó.

Anh, em không muốn xa anh đâu.

Anh, tại sao em phải đi nước ngoài chứ?

Anh. Em phải hoàn thành nó, nếu em làm được em sẽ không phải đi đâu cả.

Anh…Phương Tử Quỳnh không còn nhớ anh là ai cả.

Anh. Cái đó rất quan trọng với em.

Anh. Anh có thể giúp em lần nữa không?

Từ ngày anh tổn thương Phương Tử Quỳnh, anh đã không còn gặp lại người con gái đó, có chăng cũng chỉ là nói chuyện qua điện thoại với nhau một lát.

Nhanh thật, cũng đã bốn năm rồi. Cũng đã lâu rồi, không có nghe giọng cô ấy…

Đột nhiên, đúng lúc điện thoại Đàm Vương Quang lại vang lên. Nhìn vào màn hình điện thoại , hơi sững người một chốc, nhưng rồi cũng nhấc máy.

“Alo.”

“Anh, anh lại uống rượu sao?”

“Không…có” Giọng anh có hơi khản đặc lại.

“Anh, anh có nhớ em không?”

“Đã trễ lắm rồi, tại sao em chưa ngủ?”

“Anh, anh để hồn đi đâu vậy, giờ này ở đây là buổi sáng mà.”

“….”

“Anh, có phải có chuyện gì giấu em không?”


“Không phải như vậy.”

“Anh…anh có nhớ em không?” Người con gái lặp lại một lần nữa, bao nhiêu năm qua cô chính là chờ đợi một câu nói của anh, nói anh nhớ cô, nói cô mau quay về. Nhưng mà…tại sao chờ mãi cũng không được?

“Anh có việc bận. Hôm khác chúng ta lại nói.” Đàm Vương Quang vẫn không trả lời câu hỏi mà lại né tránh, nhanh chóng cúp máy.

Đàm Vương Quang ngã người ra sofa. Thực không biết làm cách nào để bình ổn tâm trạng của mình.

Nhưng mà…không phải có những thứ nhất định phải đối mặt sao?

Anh không muốn đánh mất người con gái đó, càng không muốn đánh mất Phương Tử Quỳnh.

Phương Tử Quỳnh thật sự có rất nhiều người yêu thương. Đàm Lâm Ngạn, Thương Ơăng, Đàm Khải Đình,….còn có mối quan hệ không rõ ràng với Ngũ Hạo.

Đàm Lâm Ngạn, anh ta chấp nhận hôn nhân với Tiêu Hòa Vy chính là thật sự quên được Phương Tử Quỳnh sao?

Anh ta thật sự quên cô ấy, hay là muốn lợi dụng Tiêu Hòa Vy để chống đỡ cho suy nghĩ của mình?

Hôm nay anh ta gặp lại cô ấy rồi, ngày anh lo sợ cũng đến rồi. Anh ta gặp lại cô ấy, sẽ buông tay lần nữa chứ? Sẽ tiếp tục theo đuổi cô ấy, buông tay Tiêu Hòa Vy?

Anh chưa bao giờ dám khinh thường anh ta. Tình cảm của anh ta và Đàm Khải Đình anh đều hiểu, đều biết rất rõ. Hay thậm chí, những người thầm yêu thích Phương Tử Quỳnh, anh đều hiểu rất rõ.

Anh chưa bao giờ lo lắng về Thương Lăng cả. Vì sao ư? Vì sao Thương Lăng là người túc trực ở cạnh Phương Tử Quỳnh mà anh lại không lo ư? Vì anh biết con người của Thương Lăng có tính cách như thế nào. Anh ta chắc chắn sẽ vì người mình yêu mà làm tất cả, dù cho làm bản thân mình tổn thương đến mức chết đi sống lại cũng sẽ không để cho người con gái đó khó xử dù chỉ một chút. Anh ta sẽ không vì muốn thổ lộ lòng mình mà làm cho Phương Tử Quỳnh khó xử. So với tính cách của Phương Tử Quỳnh, nếu Thương Lăng không nói ra, dù cho biết cô cũng sẽ tuyệt đối không nhắc đến. Vì sao, vì cô cũng không muốn đẩy hai người vào vòng lẩn quẩn mãi không dứt ra. Cộng thêm việc Thương Lăng từng nói, Ngũ Hạo đã trở thành tương lai đẹp nhất của Phương Tử Quỳnh, nên anh ta nhất định sẽ không nói ra tình cảm của mình. Như vậy, còn sợ mất Phương Tử Quỳnh vào tay anh ta sao?

Còn Đàm Khải Đình thì sao? Anh ta cũng vậy, không muốn làm cho người con gái mình yêu gặp phải tình huống nào cả. Tuy nhiên, anh ta sẽ không giấu diếm tâm tư của mình, anh ta một khi đã yêu, nhất định sẽ nói ra, nhưng quyền chủ động, sẽ không nằm trong tay anh ta. À, chẳng phải Phương Tử Quỳnh đã biết chuyện Kiều Lập Ngân thích anh ta sao? Nếu anh ta nói ra, quyền chủ động lại trong tay mình, Phương Tử Quỳnh sẽ nói cái gì? Chắc chắn sẽ là cự tuyệt, không phải sao? Người như Phương Tử Quỳnh có thể vì tình yêu làm tổn thương bạn bè sao?

Còn Đàm Lâm Ngạn thì khác, anh ta không giống như vậy. Yêu, sẽ nói! Muốn, sẽ làm! Anh ta là người nói được làm được. Một khi anh ta đã nói yêu, chắc chắn quyền chủ động thuộc về anh ta, người có quyền nắm cả ván cờ cũng là anh ta. Người con gái anh ta yêu, chỉ có tiếp nhận, không có cự tuyệt. Anh ta một khi chưa rõ lòng mình thì không nói, nhưng đã rõ thì chắc chắn sẽ không buông tay.

Anh nghĩ rất nhiều, nếu đến lúc này anh ta thực nhận ra mình yêu Phương Tử Quỳnh nhiều bao nhiêu thì rằng mười Tiêu Hòa Vy cũng chẳng giữ chân được anh ta.

Thực ra….tình cảm của mình anh cũng không rõ, lấy tư cách gì ngăn cấm người khác không được đến gần Phương Tử Quỳnh? Lấy tư cách gì xem Phương Tử Quỳnh là món đồ độc chiếm?

.

..

“Vương Quang, đã lâu không gặp!” I


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.