Đọc truyện Trinh Nữ Báo Thù – Chương 8: Ngăn cách
Nửa khuya, Dũng đứng lặng lẽ bên cửa căn phòng nhỏ sau vườn. Anh không biết phải nói như thế nào với Nhạn khi anh sắp phải đi xa.
Trong lòng vô cùng nặng trĩu, ba năm qua không ngày nào mà anh không ở
bên cạnh cô ấy, thế mà bây giờ phải xa nhau những 2 năm trời, thử hỏi ai mà không đau lòng xót dạ.
– Nhạn ơi!!. Em còn thức không vậy?!. – Dũng khẽ gọi.
– Anh Dũng hả?!. – Nhạn trả lời. – Chờ em một chút, em ra ngay.
Vài phút sau, có đôi tình nhân trẻ ngồi lặng lẽ tâm sự bên vườn hoa
Sứ. Gió đưa mùi hương hoa Sứ thoang thoảng. Đôi mắt Nhạn thoáng ngấn lệ
khi nghe Dũng bày tỏ lý do, cô có thể nói gì bây giờ, ba năm qua là rồi
còn gì, khoảng thời gian đó là những kỷ niệm đẹp nhất mà cô không thể
nào quên được, bỗng phút chốc biết được sẽ phải xa nhau một khoảng thời
gian dài, phải làm thế nào để không phải đau buồn đây?!.
– Anh xin lỗi!!. – Dũng khẽ thì thầm. – Anh không thể nào làm khác
được, khi mà cha mẹ anh đã cùng đồng ý thì chỉ có con đường là chấp nhận mà thôi. Xin em hiểu cho anh!.
– Em hiểu mà!!. – Nhạn khẽ cúi mặt. – Đó là tương lai của anh, làm
sao mà em có thể ngăn cản được chứ?!. Em chỉ là phận con ở mà thôi, được anh quan tâm chăm sóc là phần phước lắm rồi, bây giờ mà còn đòi hỏi anh đừng đi thì có phải quá đáng lắm không?!.
– Nhạn ơi!!!. Anh yêu em!!. Yêu em nhiều lắm em có biết không?!!. –
Dũng ôm Nhạn vào lòng thật mạnh. – Anh không muốn phải xa em đâu!!. Ba
năm qua không đủ dài để anh có thể cho em thấy được sự hạnh phúc, anh
không cam lòng!!. Không cam lòng!!.
– Không cam lòng thì mình biết làm sao bây giờ hở anh?!. – Nhạn khe khẽ thút thít.
Cơn gió khuya thổi ngược làn tóc mai của Nhạn xõa dài trên đôi vai
Dũng. Dũng ghì thật chặt tấm thân ngọc ngà, mảnh mai của cô vào lòng,
anh cố giữ thật kỹ mùi hương này, đôi vai gầy, làn tóc rối, để anh sẽ
không bao giờ quên được cô cho dù có phải xa cách nhau bao lâu.
***
Thời gian có bao giờ đủ lâu để người ta có thể thực hiện được hết
những gì mà họ cho là tốt đẹp nhất đối với người mà họ yêu mến hay
không?!. Chớp mắt đã tới lúc Dũng phải lên đường ra tỉnh học, ngày Dũng
đi chỉ có ông bà Thái và hai người anh đưa tiễn, còn Nhạn thì chỉ là
phận con ở nên đành nuốt nước mắt coi như không có chuyện gì xảy ra.
– Con đi đây!!!. Chào cha mẹ!!. Chào anh cả, anh hai!!. – Dũng cúi đầu.
– Con lên tỉnh học nhớ viết thư về cho cha mẹ nha con!!!. – Bà Bích sụt sùi.
Dũng quay lưng bước lên chiếc xe Lam(*) màu đỏ. Anh phải cố gắng lắm
để có được khuôn mặt tươi cười cho ngày hôm nay, trong lòng anh thì khó
chịu đến mức nào, chỉ có mình anh biết mà thôi. Cả ngày hôm nay anh
không gặp được Nhạn nên có nhiều chuyện muốn nói nhưng không thể nào nói được. Dũng cố ngó nhìn vào những khe cổng xuyên qua sân vườn nhà, nơi
căn phòng nhỏ sau vườn. Trống vắng, chẳng có một ai ngoài chậu hoa Sứ
màu trắng tím ngay cạnh cửa sổ. Chiếc xe Lam bắt đầu lăn bánh đưa Dũng
đi xa dần cho đến khi khuất hẳn.
***
Vài tuần sau đó, mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tiếp diễn êm đềm nếu như không có một ngày…
Cũng như mọi ngày, Nhạn thường dậy rất sớm để chăm sóc cho những chậu hoa Sứ của Dũng, cô không muốn khi Dũng trở về sẽ nhìn thấy những chậu
hoa của mình khô héo không ai chăm sóc, lúc đó chắc là Dũng sẽ buồn lắm. Mỗi lần nhớ đến khuôn mặt của Dũng, Nhạn lại mĩm cười.
– Chỉ mới xa cách có vài tuần mà mình đã nhớ anh ấy đến như vậy rồi sao?!. – Nhạn nhủ thầm.
Đang mãi mê suy tư, bỗng một tiếng nói khe khẽ vang lên từ sau lưng khiến cô giật mình.
– Làm gì mà nói chuyện một mình vậy người đẹp?!.
– Á!!!. Dạ… dạ… cậu cả, con…con đâu có làm gì đâu!!. – Nhạn lắp bắp khi người cô nhìn thấy là Toàn. – Con chỉ tưới mấy cái chậu hoa Sứ
này thôi àh!!.
– Thế àh!!. Thế để anh giúp cho nhé!!.– Toàn cười gian manh. Hắn đưa tay vuốt đôi má của Nhạn.
– Dạ…dạ…!!. Không… không cần đâu ạh!!. – Nhạn hoảng hốt lùi xa ra khỏi Toàn. – Con…con tự làm một mình được ạh!!.
– Ấy ấy!!. Cái gì mà làm một mình!!. Em không thích anh làm chung với em sao?!. – Toàn bước tới, bất chợt hai tay hắn nắm chặt lấy hai bắp
tay của Nhạn ghì lại.
– Oái…!!!. Oái…!!!. Cậu cả ơi tha cho con!!!. Con lạy cậu, con
van cậu!!!. – Nhạn khóc òa, cô cố vùng vẫy khỏi đôi bàn tay của Toàn
nhưng vô ích, Toàn như một con chó sói cố ngoạm lấy cô. – Đừng mà
cậu…!!. Tội nghiệp con lắm cậu ơi!!!. Hu hu!!!.
– Em đừng có sợ!!. Chỉ cần vui vẻ với anh một chút là xong thôi ấy mà!!.
Mọi chuyện dường như đã được nằm trọn trong đôi bàn tay của Toàn thì bỗng dưng.
– Toàn….!!!. Mày đang làm cái gì đấy!!!. – Ông Thái nói giọng rõ to.
Toàn giật mình buông tay Nhạn ra và quay lại phía sau thì thấy ông
Thái đứng đó, phía sau ông Thái là Trí với nụ cười khinh khỉnh trên môi. Sau khi Toàn buông tay, Nhạn như con chim được xổ lồng cô cài lại cúc
áo vừa bị đứt và vội chạy vào trong nhà.
– Mày nghĩ mày đang làm gì vậy hả Toàn?!. – Ông Thái lớn tiếng. – Bộ
cái đầu của mày chứa sạn hay gì vậy?!!. Đàn điếm với mấy con đĩ chưa đã
hay sao mà bây giờ mày quậy trong nhà hả?!!.
– Con chỉ giỡn với nó thôi mà!!. – Toàn cúi đầu trả lời.
– Giỡn…!!!. Mày tưởng tao bằng tuổi mày àh?!!. Mày giỡn tới nỗi muốn cưỡng hiếp nó mà gọi là giỡn hay sao?!!.
Toàn cúi đầu không nói một lời, ông Thái đã nói quá rõ ý đồ của hắn rồi, hắn còn có thể nói gì thêm nữa bây giờ.
– Cũng may là thằng Trí rủ tao ra đồng kiểm tra xem tụi dân đen có
chôm lúa hay không nên mới phát hiện ra cái hành động khốn nạn của
mày!!. – Ông Thái bồi thêm. – Nếu không thì không biết mày đã làm những
chuyện gì rồi!!.
Toàn ngước mắt lên nhìn Trí bằng ánh mắt giận dữ, Trí cũng đáp trả lại bằng nụ cười gian xảo trên môi.
– Nếu tao mà biết mày làm chuyện gì đó với con Nhạn một lần nữa thì
tao sẽ cho mẹ mày biết để mẹ mày xử mày đó!!. – Ông Thái hậm hực dặn dò
rồi quay lưng bỏ đi ra ngoài cổng.
Ông Thái bỏ đi chừng vài phút, thấy Trí vẫn đứng đó nhìn mình, Toàn bỗng nổi giận tiến lại gần và nắm lấy cổ áo của Trí.
– Thằng chó đẻ!!!. Có phải mày cố ý phá hoại chuyện của tao đúng không?!!. – Toàn nạt lớn.
– Này!!. Tôi đếm từ một đến ba nếu anh không buông tay ra thì đừng có trách!!. – Trí nhỏ nhẹ.
Nhìn vào ánh mắt cay độc của Trí, Toàn biết rằng nếu có đánh nhau thì hắn sẽ không phải là đối thủ của Trí và Trí đã nói thì nhất định sẽ
không nương tay. Toàn buông tay và phán thêm.
– Thằng nhóc!!. Mày giỏi lắm!!. Tao đã quá coi thường mày!!. Để rồi xem mày bảo vệ nó được bao lâu!!!.
– Thế anh nghĩ anh có thể sẽ cưỡng hiếp được nó àh!!. – Trí tươi cười. – Nó không phải để dành cho anh đâu!!.
Toàn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Trí nhìn vào căn phòng nhỏ sau vườn, trầm ngâm chừng vài giây rồi cất tiếng gọi.
– Thằng Dần đâu?!!!. Ra tao biểu!!!.
– Dạ cậu hai gọi con ạh!!! – Thằng Dần từ trong nhà chạy ra.
– Mày ở nhà nhớ canh chừng con Nhạn nghe chưa!!. Nếu thấy cậu cả mà có làm chuyện gì đồi bại với nó thì cứ can ngăn cho tao.
– Nhưng…!!. Thưa cậu… liệu con…có thể…?!. – Thằng Dần lắp bắp.
– Mày cứ yên tâm, thằng đó nó biết mày là lính của tao nên nó sẽ không dám làm gì đâu, tao tính hết rồi!!.
– Dạ con biết rồi thưa cậu!!. – Thằng Dần nói giọng rõ to.
Trí ngó vào căn phòng nhỏ một lần nữa rồi quay lưng bỏ đi ra ngoài cổng.
***
Trong căn phòng nhỏ sau vườn, Nhạn ôm ngực dụi mắt không biết đã bao
nhiêu lần rồi mà nước mắt vẫn cứ tuôn rơi lã chã. Làm sao mà cô không
khóc cho được khi đã bao nhiêu lần cô cố dằn lòng là chỉ dành trọn cho
Dũng tấm thân ngọc ngà của mình, thế mà bây giờ lại nhớm bẩn bởi đôi bàn tay thô bạo của Toàn. Cũng may là có ông Thái và Trí xuất hiện nếu
không chắc cô không còn mặt mũi nào mà gặp lại Dũng. Nhưng liệu Toàn có
buông tha cho cô hay không thì có ma mới biết.
– Dũng ơi!!!. Khi nào anh mới quay về đây?!!. Hức….!!. – Nhạn tựa
đầu vào tường nhắm nghiền mắt, giọt châu lã chã khôn cầm(**).
Chú Thích:
(*) : Xe ba bánh có mui ngày xưa dùng để chở khách lên tỉnh.
(**): Nước mắt rơi không thể nào cầm lại được.