Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 57: Vứt bỏ Giang Châu
Vứt bỏ Giang ChâuTháng giêng năm Cảnh Hưng bốn mươi mốt, quân đội Đại Việt, với một sự thần tốc hiếm có, đã nhân cơ hội xung đột với Thành Tư Lăng, xua quân sang biên giới Đại Thanh, nhất cử cướp về những vùng đất đã mất trước kia, đồng thời mở rộng đất đai cho đến Thành Sùng Tả, Long Châu, Ninh Minh, Hoàn toàn làm chủ bờ nam sông Châu Giang. Lãnh thổ bắc đại việt đã mở rộng gấp rưỡi, Đề Đốc Vân Nam Ô Đại Kinh, Đề Đốc Quảng Tây Hứa Thế Hanh, đang ngày đêm dẫn quân cứu viện, nghe được tin này vội vã lui quân, trở về phòng thủ mặt phía bắc, mặc dù lấy được đất đai,thế nhưng Quân cảu Nguyễn Khắc Tuân lại lọt vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan, đó chính là tòa thành này và cả khu vực Giang Châu vô cùng khó giữ, hơn nữa binh lực lại không đủ, nếu như mở rộng pòng tuyến thì binh linh ở mỗi điểm không dủ sức chống lại, nếu có tấn công, hơn nữa, Nguyễn Khắc Tuân không có Thủy Quân, muốn phòng thủ là rất khó, Huống chi, nơi này địa bàn quá rộng, nhân khẩu không phải con dân Đại Việt, nếu có quân Thanh mai phục, thì thật là được không bằng mất.Rất khó Trong thành Sùng Tả. lúc này tạm thời trở thành hành dinh của Nguyễn Khắc Tuấn, hắn đang được trước một tấm bản đồ, Đứng phía sau hắn, Nông viễn Sơn, Nguyễn Khắc Thanh, một số lớn tướng lĩnh quân Việt cùng với Sùng Tả mặc dù đã lấy được, nhưng trong lòng Nguyễn Khắc Tuân vẫn không hề vui vẻ, lấy được là một chuyện còn có giữ được hay không lại là một chuyện khác.Tình báo đã truyền về, hai cánh quân của Đề Đốc Vân Nam Ô Đại Kinh, Đề Đốc Quảng Tây Hứa Thế Hanh, đã chặn bờ bên kia của Sông Cửu Giang, tạo thành uy hiếp không nhỏ cho quân Việt tại Sùng Tả và Giang Châu, Quân Việt không có thủy quân để phòng ngự, mà quân Thanh lại có thể sang sông bất cứ lúc nào, đợi khi viện binh của Thư Thường tới, e là quân Thanh sẽ có đủ sức tấn công lại, mặc dù quân Việt có thể thủ được một thời gian, nhưng không có viện binh thì cũng không được lâu dài,Trâm ngâm sau một lúc lâu, Nguyễn Khắc Tuân mới nói – Khắc Thanh, ta bảo ngươi để ý tình hình của Ngươi Miêu ở Vân Quý thế nào rồi. Nguyễn Khắc Thanh nói:- Hồi bẩm đại soái, Lý Thị Nghiêu đã tạm thời nhượng bộ người Miêu, hai bên đã hòa hoãn trở lại, Chậm thì nửa tháng, nhanh thì mười ngày, đại quân của Lý Thị Nghiêu sẽ về tới Giang Châu,Đám tướng lĩnh Đại Việt hơi biến sắc. thời gian mười ngày, nếu muốn hoàn toàn làm chủ Sùng Tả thiết lập phòng ngự sợ là không kịp rồi,Huống chi, quân Việt còn yếu thế về phần binh lực, quân Việt tiến vào Quảng Tây,chỉ có hai lăm vạn đại quân, ngoài trừ tử sĩ cùng với binh lực đóng giữ ở Bằng Tường, Ninh Minh, Long Châu hiện tại đã chỉ còn lại hơn ba vạn năm nghìn người, mà quân Thanh thì sao ? Chỉ là đại quân của Lý Thị Nghiêu cũng đã có năm mươi vạn. nếu Thư Thường cũng sang, chí ít quân Thanh cũng phải có bảy mươi vạn đại quân,Ba vạn người đánh với bảy mươi vạn ngươi,Nguyễn Khắc Tuân cho rằng dù Hàn Tín có sống lại, bất quá cũng là thất bạiLại nghe thấy Nguyễn Khắc Thanh nói.- Đại quân của Hứa Thế Hanh chỉ cần hai ngày nữa là có thể hội họp với Ô Đại Kinh, quân lực chừng tám vạn ngườiLời vừa nói ra, trong sảnh chư tướng gần như sắc mặt biến sắc.Tám vạn người, chỉ cần bất ngờ vượt sông thành công, thì tử kỳ của quân Đại Việt đã điểm, cho dù dùng mãnh hơn nữa, cũng không thể nào lấy một địch năm.- HaizNguyễn Khắc Tuân thở dài một tiếng, nói,- Ôi, Thành Sùng Tả này xem ra không giữ được rồi.Dừng một chút, Nguyễn Khắc Tuân lại quát:- Nông Viễn SơnNông Viễn Sơn tiến lên trước hai bước, đáp:- Có mạt tướng.Nguyễn Khắc Tuân nói:- Bản soái cho ngươi một vạn binh mã, trong vòng vạn dặm Giang Châu này, ngươi cướp sạch mọi thứ cho bản soái, sau khi cướp đoạt xong, nhớ lấy lời bản soái, Đốt sạch, phá sạch, tráng đinh giết không tha, sau đó nhanh chóng, lui về Bằng Tường, không được chậm trễ. Có thể khôngNông Viễn Sơn ngang nhiên nói:- Có thể!Nguyễn Khắc Tuân gật gật đầu, lại nói:- Ngươi định như thế nào?- Hồi Đại Soái thuộc hạ sẽ xua quân đi từ hướng Giang Châu xuống, sau đó sẽ đi một mạch về Bằng Tường,!- Đi chọn người đi- RõNguyễn Khắc Tuân lại nói lại nói:-Những người còn lại, dẫn người ngựa của mình, theo ta quay về Ninh Minh, toàn bộ vùng đất này, một phân cũng không ho chúng cướp lại- rõ Đám chư tướng ầm ầm đáp ứng. Nếu đã quyết định buông tha cho Giang Châu, ở lại Sùng Tả không có ý nghĩa gì, huống chi, còn có thế lực Trịnh Cán uy hiếp ở phươg nam, nếu xa lầy quá sâu vào chiến tranh biên giới, Nguyễn Khắc Tuân cũng có chút lo lắng kinh đô tại Cao Bình.Thành Bản Phủ, Cao BìnhCác công hầu và văn võ bá quan trọng thần vây quanh Lê Hiển Tông và Đoan Nam Vương chậm rãi đi về thái miếu mới được xây dựng tại thành Bắc Môn, Hôm nay theo lệ chính là lễ tịch điền và cúng thái miếu. từ hôm trước Thượng Bảo tự đã chuẩn bị đầy đủ, thủ tục dâng hương tiến thang, tấu nhạc. Lê Hiển Tông hỏi Trịnh Tông- Trịnh Vương, Quân ta ở Quảng Tây thế nào rồiTrịnh Tông nói:- Hồi bẩm Hoàng Thượng, quân ta do Nguyễn tướng quân dẫn đầu đã chiếm lại số đất đã mất, đồng thời khống chế được Ninh Minh, lại cướp phá dọc bờ nam của sông Cửu Giang. không có gì bất ngờ xảy ra, lễ vật còn khoảng năm ngày nữa sẽ về đến nơi này, chỉ có điều…Nói tới đây, giọng Trịnh Tông bỗng nhiên dừng lại, hơn nữa trên mặt cũng lộ một chút vẻ ưu tư.Lê Hiển Tông nói :-Vương có chuyện gì khó xử.Trịnh Tông nói:- Hồi Hoàng Thượng, Nguyễn tướng quân sai người hỏa tốc truyền tin, nói rằng lẽ ra đã có thể chiếm tất cả phần phía nam sông nhưng vì binh lực không đủ nên đành phải lui giữu Ninh Minh, hơn nữa, bảy mươi vạn quân của Lý Thị Nghiêu sắp tập tết đủ, sợ là sẽ có khổ chiến, mong Hoàng Thượng cấp thêm binh lính, Lê HIển Tông nhíu mày:- Chẳng phải trẫm đã giao toàn quyền điều quân cho khanh sao- Hoàng thượng, binh lực không đủ, bản ý của thần là, phải nhanh chóng đồng hóa dân thanh ở biên cương, nhanh chóng mộ thêm quân lính, nếu không khi chúng ta tham chiến trên nhiều mặt trận sẽ rất khó có lợi thếLê HIển Tông suy nghĩ một lát rồi đáp:– như vậy đi, quân lính phòng thủ mặt phía nam đại việt sẽ dùng dân binh, còn lại quân chính quy mười hai đoàn doanh toàn bộ giao cho khanh, hãy thay trẫm giữ chặt Ninh Minh, tài nguyên ở đây không hề ít.- Thần tuân chỉ.Việc này lẽ ra Trịnh Tông hoàn toàn có thể quyết định Vua lê không dám nói một chữ không, tuy nhiên hắn là người cẩn trọng, lòng người vẫn hướng về vua lên, cho nên hắn vẫn phải cho lão vài phần mặt mũi, hắn có thể tự ra lệnh động viên mười hai đoàn doanh, nhưng nếu chính Vua Lê nói ra thì hay hơn, vì theo tổ chế muốn điều động mười hai đoàn doanh cần kim khẩu của hoàng thượng, Lê Hiển Tông chết rồi còn không sao, nhưng lão vẫn còn sống, nên Trịnh Tông vẫn cần giữ lễ, giờ đây chưa phải lúc tự lập./ việc mà hắn cần làm lúc này chính là, lợi dụng danh nghĩa vua Lê mà khuếch trương lực lượng, mà trong đó mở rộng đất đai là điều cần thiết đầu tiên, có đất đai, có nhân khẩu thì mới có thực lực, có thực lực rồi mới tranh đoạt thiên hạ, Trịnh Tông lại nói:- Hoàng thượng không cần lo lắng quá nhiều, thần nghĩ Nguyễn tướng quân thân trải qua trăm trận mặc dù không thể đánh thắng, cũng không đến mức bị thua , Ninh Minh và Bằng Tường chắc chắn thuộc về Đại Việt ta rồi,Ngừng lại một chút, Trịnh Tông lại tiếp- Nghĩ sâu thêm một chút, nếu Nguyễn tướng quân thua trận nhưng chỉ cần hắn và quân sĩ có thể dựa vào đó rút ra kinh nghiệm, như vậy coi như phát triển về sauLê HIển Tông gật đầuNguyễn Khắc Tuân vừa có sự kiêu dũng, lại hiểu rõ lòng người, lại có võ dũng thiên hạ vô song, tuyệt đối không ai sánh bằng, việc này ngoài hắn ra không ai khác có thể làm được.