Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 211: Chiến Dịch Bắt Đầu
* Chiến Dịch Bắt Đầu*
Sau khi mấy tên thân binh đi vào chợ, Trịnh Cán cùng đám thị vệ còn lại mới chậm rãi đi đến quán rượu đối diện.
Hắn vào quán, âm thanh bên trong rất huyên náo, buôn bán nhộn nhịp khác ngày thường, mấy tên tiểu nhị hối hả ra vào mình mẩy đầy mồ hôi, bà chủ bận rộn thu trả tiền trong quầy không lúc nào ngơi.
Trịnh Cán nhìn bà chủ, nàng đang ngồi, tay cầm một chiếc quạt tròn, không ngừng tươi cười mời chào khách.
Khi vừa nhìn thấy bà chủ quán rượu Trịnh Cán thấy vô cùng quen thuộc, thế nhưng hắn lại không tìm thấy những điểm giống nhau trên khuôn mặt người này với người mà hắn nghĩ đến, bất chợt giọng của Nguyễn Hữu Du vọng tới, hắn thu hồi ánh mắt, ngưng thần lắng nghe
“thật sự không hiểu nổi, vì sao điện hạ mãi không đánh Đại nam? Tôi nóng lòng lắm rồi.”
Đây là giọng của Bùi Tín, y thở dài một hơi, có vẻ buồn bực.
“ đánh hay không đánh, ông lo cái gì?”
“ Ông nói vậy không được, quê hương tôi ở đó, “
Bùi huynh không cần phải lo lắng, Hoàng thượng sẽ đánh thôi, năm nay đặc biệt thiết lập rất nhiều kho lương, đường lớn lại mở xong, tôi nghĩ nhanh chóng sẽ đánh đó”
“, Nói chủ đề thú vị một chút đi, đừng có suốt ngày phân tích chiến lược nữa, các ngươi có mệt không hả? hả”
Ta nói cho các ngươi biết, điện hạ chuẩn bị phong Vương cho chúng ta nghe chưa, ngươi là Dụ Vương, Ta là Trí Vương….”
– Chớ có nói hươu nói vượn!
“Bọn khốn này”
Trịnh Cán cười nhạt đứng lên hồi cung.
Ngồi trên kiệu Trịnh Cán lại trầm ngâm suy nghĩ, hắn nghĩ tới việc Nguyễn Phúc Đán âm thầm thu mua Đặng Siêu.
Có lẽ hai chú cháu hắn định triệt hạ nhau trong sớm tối.
Dần tới trung tuần tháng giêng rồi, theo truyền thống, phải ăn xong tết nguyên tiêu thì năm mới mới kết thúc nhưng năm nay lại không giống như mọi năm, đợt hạn hán hạ thu năm ngoái đã gây ảnh hưởng vô cùng lớn tới nông nghiệp các vùng phía bắc.
Cũng may mùa đông năm nay ông trời mở lòng trút liên tiếp ba trận mưa lớn xóa đi tình hình hạn hán, cộng thêm khí hậu năm nay ôn hòa, , rất nhiều nông dân đầu mồng bảy, mồng tám đã bắt đầu xới đất cày ruộng, bón phân, sửa kênh mương, cả phương bắc từ sớm đã trở nên bận rộn.
Mười bảy tháng riêng, trên đường dẫn tới cản lớn nhất của đại việt, Sa giá Trịnh Cán đang tới, Thiên Hành Cảng, chính là cảng ra biển lớn của quân Đại Việt, toàn cõi Đại Việt có cỡ tám ngàn thuyền to nhỏ các loại, thì hơn một ngàn đỗ tại cảng rộng lớn này.
Lúc Trịnh Cán còn cách hải cảng mười dặm, bọn họ đã đến gần trạm canh gác thứ nhất rồi, hải cảng cảnh giới nghiêm ngặt là nơi cơ mật của Đại Việt, có ba nghìn quân đóng giữ, nghiêm cấm tất cả những người không có liên quan đến gần, cho dù là thợ mộc thợ thuyền làm việc trong cảng cũng buộc phải có kim bài, hơn nữa không dễ dàng cho phép ra ngoài.
Lúc này một đội lính gác chạy tới chặn đường bọn họ, một thị vệ tiến lên hét to:
– Hoàng Thượng đến thị sát hải cảng, mau tránh đường.
Đội trưởng lính gác tiến lên nhiên thấy quả nhiên nhìn thấy là cờ của Hoàng gia, ông ta sợ tới mức vội vàng thi lễ, quay đầu lại phất tay,
– Mau mau
Đám lính gác vội vã quỳ xuống tránh đường,.
Còn cách hải cảng vài dặm, nhìn thấy xa xa đại hải thuyền bình thường giống hệt như tường thành, thuyền chiến đen nhánh từng chiếc liền nhau, từng hàng nối nhau.
Lúc này phía trước lại một đội kỵ binh tới, khoảng trăm người, tưỡng lĩnh cầm đầu là thống lĩnh cảng Thiên Hành – Trần Quang Diệu, Hắn ta vội thúc ngựa chạy tới, thi lễ nói:
“Tham kiến Hoàng thượng!”
Trịnh Cán gật gật đầu,
– Miễn lễ, Trần tướng quân vất vả rồi, gần đây có gì bất thường không?
“Bẩm hoàng thượng, đại cảng Thiên hành vẫn nghiêm mật canh phòng, đối với các tàu cập cảng nước sâu đều được kiểm tra kỹ lưỡng, còn huấn luyện thủy binh vẫn được thực hành nghiêm cẩn”
“Rất tốt,” Trịnh Cán cười rồi đi ra cảng thị sát
Hắn đứng trên đài cao nhìn đoàn thuyền hùng vĩ xa xa trên mặt biển, dòng suy nghĩ của hắn có chút không yên, trên thực tế hắn có thể tạo ra đội tàu lớn nhất thiên hạ, tiên tiến nhất thiên hạ.
chỉ cần huấn luyện xong thủy quân, thì hắn chính là bá chủ trên biển này, .
Trước giờ quan điểm của các triều đại trước vẫn là bế quan tỏa cảng, nhưng Trịnh Cán không muốn thế, hắn muốn đổi mới.
thế nhưng Muốn thay đổi quan niệm này phải nỗ lực mọi mặt, quan trọng nhất là lợi ích, chỉ cần có đủ lợi ích thì liền sẽ có người tán thành việc khai thác sang phương tây, sang nước ngoài.
……………….
Kinh Lược Sứ Hoài Nam.
Ngô Hữu Trung mặc kim giáp, đầu đội kim khôi, thắt lưng đeo Thiên Kiếm, trong sự vây quanh của các đại tướng và mấy trăm thị vệ, thị sát nhà kho lớn nhất của khu vực này.
Kể từ khi kế hoạch đánh chiếm chân lạp thất bại, Nhà Nguyễn chỉ còn chiếm được Nam Bàn và vài tỉnh dọc biên giới, Ngô Hữu Trung chính là quản hạt vùng này thay mặt triều đình.
Thế nhưng hiện tại, Sắc mặt hắn âm trầm như nước, cho thấy trong lòng hắn rất rất không hài lòng.
Thực tế từ sau khi đến đây nhậm chức, y luôn không vui, mặc dù y đã cố hết sức, đạt được nhiều thắng lợi liên tiếp nhưng y lại không thuận lợi về mặt chính trị.
Y luôn không có được sự ủng hộ của đám quý tộc ở đây, hơn nữa dân chúng ở đây cũng không ủng hộ quân của y, xem y như kẻ xâm lược, quan quân y phái đi không phải bị giết chết thì là trốn chạy, Điều càng khiến y tức giận là y thậm chí còn thua kém cả phó tướng của mình, tên đó mặc dù cũng là người Đại Nam như y, nhưng không hiểu sao, đám dân này lại thích hắn hơn y.
Ngô Hữu Trung có chút hoài nghi mình đến Nam Bàn phát triển có đúng đắn hay không nhưng y lại không có bao nhiêu thời gian suy nghĩ bước tiếp nên làm thế nào? Thậm chí không có thời gian đi tranh thủ sự ủng hộ của dân chúng, từ sau khi y bước chân lên đất này thì chưa từng dừng chân một chỗ.
Phía Nam không phải là một mảnh đất yên tĩnh, rất nhiều thế lực, được hậu thuận bởi đủ các phe phái, khiến cho vùng đất này loạn xà ngầu.
Ngô Hữu Trung không thể không thừa nhận điều đó, hiện tại y đang phải đối mặt với cuộc khởi nghĩa lớn nhất từ trước tới giờ..
Mấy tháng trước, y phái thủ hạ dẫn một đại quân đi tiêu diệt đám phản loạn, sau khi cướp được một số vùng đất, thì y bị phản kích khiến quân của y bị đánh bại, đại quân tổn thất hơn một nửa.
Cũng từ lúc đó trở đi, Ngô Hữu Trung dốc hết tinh lực đối phó với đám phản loạn này.
Hôm qua, y nhận được tin tình báo, quân phản loạn do Triệu Tu và Tử Họa lại đồng thời cùng tiến hành điều động quy mô lớn, đẩy binh lực của y về phía đông.
Đến cả kẻ ngốc cũng có thể đoán ra, hai nhà này đồng thời liên kết đối phó với hắn rồi rồi, tin này khiến Ngô Hữu Trung vô cùng căm tức.
Ngô Hữu Trung mang bộ mặt âm trầm đi vào một kho lương thực.
Từng bao lương thực xếp chồng chất nhau, một gã quản kho sợ hãi giới thiệu với y:
– Bẩm Tổng Đốc đại nhân, Nhà kho này tổng cộng có tám mươi nghìn thạch lương thực, trong đó một bao lương nặng một thạch, tổng cộng có tất cả tám mươi nghìn bao.
“- Có giám sát định kì không?”
Ngô Hữu Trung lạnh lùng hỏi.
Quản kho càng sợ hãi:
“ Bẩm Tổng đốc, một năm một lần.”
– Cái gì
Ngô Hữu Trung quay đầu về phía Vận sứ Tôn Lỗi vô cùng bực mình nói:
” Thời gian quá dài, ba tháng phải kiểm một lần.”
– Vâng, ty chức hiểu rồi.
Tôn Lỗi bất đắc dĩ đáp.
Mọi người xem một vòng, lại đi về phía nhà kho bên cạnh, lúc này tên tướng quân đi cạnh hắn, Hữu Phó tướng Trần Cân tiến lên phía trước nói:
– Tổng đốc, Nghe nói Đại Việt có dị động binh mã, có cần suy nghĩ đến việc phòng ngự sự uy hiếp của phương bắc không?
“Trịnh Cán ư”
Ngô Hữu Trung hiểu rõ sự uy hiếp mà thủ hạ của mình nói là gì
“Đại nhân, Triệu Tu kia chính là được triều đình Đại Việt hậu thuẫn, một khi quân Việt xuôi nam thì chính chúng ta bị uy hiếp đầu tiên.
Ty chức đề nghị ở thành quận Thượng Bàn nên bố trí một chút tinh binh để phòng ngự quân Việt đánh bất ngờ.
Ngô Hữu Trung ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi Tôn Lỗi:
– Ý của ngươi thì sao?
Tôn Lỗi liền nói:
“- Hiện tại Trịnh Cán đang tập trung tinh lực tối đa.
Ty chức cho rằng, sau đầu xuân, quân Việt tất nhiên sẽ tiến công vào Nam với quy mô lớn, , ty chức tán thành đề nghị của Trần tướng quân.Ngô Hữu Trung thở dài một tiếng:
“, Nhưng thời gian còn lại của cúng ta không nhiều.
Chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt phản loạn, củng cố thế lực của chúng ta ở phía nam.
Nếu không chưa cần triều đình bị diệt, chúng ta đã thành xương khô rồi”
Tất cả mọi người cảm nhận được nỗi lo lắng rõ ràng của Ngô Hữu Trung, cũng bắt đầu hiểu vì sao y buồn bực không vui như vậy rồi.
và mọi người cũng hiểu nỗi lo này hoàn toàn là có cơ sở
………………………………….
Hai tháng sau
Thành Quảng Ngãi, có vài tên thám báo Đại Nam chay đến trước cửa thành hô to:
“- Nhanh chóng mở cửa thành, chúng ta có tình báo khẩn cấp muốn báo cho Tổng đốc đại nhân!”
Cửa thành mở ra một đường nhỏ, vài tên kỵ binh thám báo chạy như bay vào thành Quảng Ngãi, đi tới hướng Phủ Tổng Đốc.
Lúc này, Lý Văn Hóa đang toàn diện co rút binh lực.
Đem hai mươi lăm nghìn quân từ quận từ các quận huyện, toàn bộ rút về thành Quảng Ngãi.
Chiến dịch đánh tới bây giờ đã quá rõ ràng rồi.
Các nơi khác ở vùng này đều không trọng yếu, mấu chốt chính là thành Quảng Ngãi, và thêm hai thành lớn trung tâm.
Cho nên Đại Nam chia ra bố trí ở mỗi thành một đại quân.
Hiện tại Quân Đại Việt cũng tập trung binh lực ở Biên giới Nam Bàn kiềm chế thành Quảng Ngãi.
Nhưng lại chiến đấu chủ yếu với đám người Ngô Hữu Trung.
Bên trong phủ tổng đốc, Nghị Sự đường, Lý Văn Hóa đang cùng vài tên đại tướng và mưu thần thương lượng thế cuộc trước mắt.
Ông ta vừa nhận được bồ câu đưa tin, báo cáo tình hình chiến đấu ở thành Nam Bàn.
Quân Đại Việt đã phả hủy tất cả đồn lũy Đại Nam.
Ngoài ra quân đại nam còn bị Quân Đại Việt phục kích, tổn thất thảm trọng.
Đồng thời trong thư cũng xác nhận rằng Trịnh Cán đang trên đường ra tiền tuyến.
“- Các vị tướng quân, hiện tại Quân Đại Việt phải tác chiến trên một mặt trận rất rộng.
Nếu Quân Đại Việt dựa vào số binh lực đó mà muốn đánh hạ thành Quảng Ngãi là không có khả năng.
Ta hoài nghi Trịnh Cán phải có quân cờ nào đó,.
Bởi một khi chiến dịch kéo dài, chắc chắn hắn sẽ gặp bất lợi.”
…..
Cầu đánh giá