Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 198: Khung Cảnh Thái Bình


Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 198: Khung Cảnh Thái Bình


* Khung Cảnh Thái Bình*
Sau nhiều năm đánh đông dẹp bắc, ba bên Trịnh Cán, Lưu Huệ, Nguyễn Anh đánh nhau có đến hàng trăm trận, Để đến cuối cùng, với nhiều nguyên nhân cả khách quan lẫn chủ quan, Nhà Tây Sơn của Lưu Huệ đại bại, toàn quân bị diệt, đất đai của Tây Sơn, đến đèo hải vân bị Trịnh Cán chiếm, Còn lại trở vào trong do Nguyễn Anh chiếm, chính thức mở ra thời kỳ Trịnh Nguyễn Tranh Hùng, Hai nước Đại Nam và Đại Việt sau khi thôn tính đất đai của Lưu Huệ, đều phải lo bình ổn nhân tâm, cho nên không động can qua, lúc này quan trọng nhất chính là phát triển đất nước.

Thế nhưng xét về mặt cơ bản, Trịnh Cán ổn định Đại Việt lại dễ dàng hơn Nguyễn Anh ổn định Đại Nam nhiều, nguyên nhân chính của việc này, chính là Lưu Huệ đã bám rễ quá lâu ở đó, căn cơ tuy không còn nhưng bộ hạ còn nhiều, cánh tay của Nguyễn Anh không phải muốn thò đến đâu là đến, hắn còn phải cần nhắc rất nhiều mặt, còn Trịnh Cán, đã có sẵn căn cơ mà tổ tiên để lại, việc cai trị của hắn dễ dàng hơn nhiều,
……….
Phượng Hoàng Trung Đô của Tây Sơn hiện nay đã trở thành một tòa thành quan trọng của Triều Nguyễn, ở đây đặt một chi quân đội không lồ làm nhiệm vụ phòng ngự mặt bắc.

Trong thành cát bụi bay tứ tung, tiếng vó ngựa như sấm.

từng đội từng đội kỵ binh phi chạy đi ra ngoài thành.

Đám tướng lĩnh dẫn quân đội chạy ra chạy vào liên tục, đây chính là quân đội phối hợp với sai nha tróc nã phản loạn , không khí trong thành bỗng chốc trở nên khẩn trương, rất nhiều người đều ý thức được rằng.

sắp có một trận gió tanh mưa máu.
Trong một gian tiểu viện tồi tàn.

Chúc Đình đang thương lượng chuyện mua bán với một thương nhân, nam tử thương nhân trung niên này tên là Bàn Hải Long, là một thương nhân buôn gạo chính trong thành này, hắn có làm ăn cả với triều đình, qua lần triều đình sụp đổ này, hắn bị liên lụy không nhỏ, toàn bộ cửa hiệu bị tịch thu, bản thân hắn bị xung quân nhưng do lo lót được một ít tiền nên cũng được làm một tên lính không đến nỗi tệ.
Bàn Hải Long tuổi đã ngoài bốn mươi thì bị bắt nhập ngũ, đối với Nguyễn Anh cũng không có lòng trung nghĩa gì.

thêm vào đó trong quân của Nguyễn Anh bè phái nhiều, ai cũng đều vì bản thân mình, Bàn Hải Long cũng tìm cách đề có thể kiếm một món tài lộc, để lấy vợ mua nhà cho con trai hắn.

cũng kiếm chác một món tiền dưỡng lão cho mình.

Đường đường từ một phú ông xuống làm lính quèn thì đúng là không ai có thể chịu được cú sốc này
Hắn cũng không dám như đám lính khác hoặc cướp bóc, hoặc vơ vét tài sản của đám người phản loạn, hắn chính là lén bán quân lương.

thường ngày đều là lén bán chút lẻ lẻ cho dân chúng, phải liều rủi ro bị phát hiện mất đầu.

mấy tháng mà mới kiếm được ba bốn quan tiền, điều này làm hắn thật bực mình, trước kia hắn đã bao giờ phải nhặt tiền lẻ thế này, mà Chúc Đình là một khách hàng lớn đầu tiên của hắn.

làm cho hắn càng ra sức lấy lòng, chi e sợ mối làm ăn không thành.
“Trong tay ta có gần tám mươi thạch lương, cùng với một chút thịt khô, nếu theo giá thị trường, những thứ này ít nhất đáng giá ba trăm quan, nếu như Chúc công tử có thế mua cùng lúc.

ta có thể tính rẻ một chút, hai trăm năm mươi quan, toàn bộ bán hết cho ngài.”
Chúc Đình móc hầu bao cười nói: “Đây là hai mươi lạng vàng, cho tiên sinh, không cần thối lại.”
Bàn Hải Long cả mừng, đối phương lại cho vàng, hơn nữa là hai mươi lạng vàng.

bây giờ vàng bạc là thứ quý báu khan hiếm, trên chợ đen một lượng bạc trắng hoặc một miếng tiền bạc của Trịnh Cán có thể đổi hai quan tiền, giá vàng lại càng mắc, một lượng vàng có thể đồi ba mươi quan tiền, đặc biệt là những nhà đại hộ, nhà nhà hộ hộ đều có hầm tiền, ba mươi quan tiền thì nặng hai trăm cân.

căn bản là không lấy đi được, cũng không giấu được, chỉ có đổi thành vàng bạc.

Thời nào cũng vậy, vàng bạc đá quý chính là vương giả, Chúc Đình đã cho hắn hai mươi lượng vàng, ở đâu đó có lẽ chỉ đáng ba trăm quan tiền, nhưng tại đây, trong thời loạn lạc này lại trị giá sáu trăm quan tiền, xem bộ dạng của người này không phải là thương nhân, thương nhân sao lại không hiểu những điều này?
Nhưng Bàn Hải Long đã không lo thêm được nữa.

hai mươi lượng vàng này thì có thể cửu tính mạng của cả nhà hắn.

hắn lập tức thu vàng lại.

cao giọng gọi to: “Con trai, mau dẫn khách đi lấy hàng.”
“vâng, phụ thân!”
Từ ngoài cửa một thiếu niên tướng mạo hơi giống Bàn Hải Long đi vào.

Thấy hắn Bàn Hải Long cười nói: “tiên sinh cứ đi theo con trai ta “
“Đa tạ tiên sinh rồi.”
Chúc Đình chuẩn bị đứng lên, nhưng rồi hắn lại chậm rãi ngồi xuống.

Hắn chi nhìn nhìn thiếu niên đứng sau lưng Bàn Hải Long, cười hỏi: “Vị này là con trai của tiên sinh đó ư?”
Bàn Hải Long năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng con trai hắn mới được mười sáu tuổi, là do vợ sau của hắn sinh.

Hắn chỉ độc nhất một người con trai này thôi, nên yêu con như bảo bối.

Mà cũng có lẽ do cưng yêu quá mà thành ra con trai hắn da dẻ lại trắng trẻo, tính tình thì hướng nội yên tĩnh, khá giống một cô gái.

Bàn Hải Long cũng không gì phòng bị, hắn đắc ý cười cười nói: “Tháng sau thì tròn mười bảy rồi.”
“Mười bảy tuổi rồi à.”
Chúc Đình gật gật đầu như thể đang suy nghĩ gì đấy nói: “Ta nhớ luật pháp đại nam quy định, phàm thiếu niên từ mười bảy tuổi trở lên đều nhất định phải đi ghi danh tại quân đoàn.

Con trai tiên sinh cũng phải đi chứ?”

Bàn Hải Long sắc mặt đại biến.

Lời của Chúc Đình đã chọc ngay vào chỗ đau của hắn.

Đấy cũng là việc mà hắn lo lắng và sợ hãi nhất.

Tuy hiện giờ con trai hắn còn chưa bị trưng binh, nhưng một khi chiến sự gay cấn.

con trai hắn nhất định sẽ không thoát khỏi được cái tai ương trưng binh.

Hắn ở trong quân đội mấy tháng nay, biết rất rõ đen tối trong quân đội.

cho dù con trai hắn không phải lên chiến trường đi nữa thì cũng không thoát khỏi được sự dày vò của đám binh trong quân, chắc chắn không thoát khỏi con đường chết.
Chúc Đình thấy thế bèn cười hỏi: “Thế sao tiên sinh không đưa hắn rời khỏi Đại Nam?”
“Sao ta lại không muốn chứ?”
Bàn Hải Long tiếp tục thở dài nói: “Nhưng sự tình đâu có dễ dàng như thế! Hiện nay châu huyện khắp nơi đều có quân đội của Hoàng Thượng.

ta để nương tử đưa con đi căn bản không đi khỏi được.

Tạm thời không nói là tất cả thông đạo đều có binh sĩ canh gác, không cho phép ai rời khỏi, cứ cho là không có trọng binh đi nữa,thì còn cường đạo.

Bọn chúng còn ác hơn cả quan binh trăm lần.

chỉ có trốn tại đây may ra an toàn một chút.”
Chúc Đình trong lòng đã sớm có dự tính hết.

hắn chỉ mỉm mỉm cười nói: “Hay là thế này đi.

ta sẽ giúp tiên sinh một việc, đó là đưa phu nhân và công tử rời khỏi Đại Nam, tiên sinh thấy thế nào?”
Hai mắt Bàn Hải Long sáng trưng, nhưng chỉ một chốc ánh sáng ấy lại tắt lịm.

Hắn tuy đã có vụ giao dịch với gã nam tử này, nhưng dẫu sao chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, hắn làm sao có thể tin tưởng người này mà giao cả vợ con cho người ta? Hơn nữa.

tên này dựa vào đâu mà có thế rời khỏi nơi này chứ?
Chúc Đình như thế biết được cách nghĩ của hắn.

bèn rút trong người ra một tấm bản đồ, chỉ vào phương bắc nói: “Tuy quan quân đã chắn các con đường thông đến Hải Vân, nhưng biển hắn lại không chặn.

Chúng ta có thể từ Phú Xuân vượt qua thành, vòng ra biển rồi từ đó đến Đại Việt..

Ta cũng chẳng giấu gì tiên sinh, ta đã vào đây bằng chính con đường này đây.” Bàn Hải Long có phần động lòng.

Hắn lúc còn đi buôn gạo cũng biết có con đường này, năm đó nơi này quản lý cũng không nghiêm lắm.

chỉ là, quá nguy hiểm.

Có điều hiểm nguy này so với việc đi lính thì vẫn tốt hơn nhiều.

Hắn duy chỉ không yên tâm Chúc Đình mà thôi.

Tên này dựa vào đâu mà chịu giúp mình? Chứ ai biết được hắn có đem vợ con mình bán cho cướp biển không cơ chứ!
Chúc Đình cười nhạt, hắn rút ra một mặt kim bài đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Bàn Hải Long.

Bàn Hải Long liếc nhìn một cái, chỉ thấy trên kim bài có khắc hai chữ: Chu Tước!
Họ Bàn bàng hoàng nhảy dựng lên.

trên mặt hắn đầy kinh hoảng nhìn Chúc Đình: “Ngươi là…
Chúc Đình lại chi khoát khoát tay cười nói: “Bàn tiên sinh không cần phải lo lắng, ngươi chỉ là một tên lính nhỏ bé, ta hại ngươi làm gì chứ?”
Bàn Hải Long nghĩ lại thì cũng thấy chí phải, bản thân hắn chẳng qua là một tiểu tốt, thì quả thực cũng chẳng uy hiếp gì được đến ai.

nghĩ thế hắn một hơi hơi yên tâm.Chúc Đình, chỉ nói: “Thế nào? Phen này đã tin tưởng ta có thể giúp ngươi đưa vợ con đến đó rồi chứ?”
Lúc này Bàn Hải Long đã tin rồi, , đừng nói là dẫn vợ con mình đến Thăng Long.

cho dù là dẫn đến đất của Đại Việt, vợ con hắn cũng có thể tự đến được.

Bàn Hải Long trong lòng vốn không còn chút hi vọng giờ lại bắt đầu bừng bừng sức sống.

Cậu của con trai hắn ở ngay đó.


hắn có thể để vợ con đến nương nhờ.

công thêm họ có hai mươi lượng hoàng kim.

cũng có thể an thân tại Thăng Long được được.
Nhưng hắn cũng biết, Chúc Đình sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn.

Đối phương chắc chắn sẽ có việc gì cần hắn giúp đỡ.

Hắn bèn gật gật đầu nói: “Chúc công tử xin cứ nói! Việc gì cần ta làm.

chỉ cần ta làm được ta nhất định sẽ dốc sức mà làm!”
Chúc Đình từ tốn cười nói: “Ta nghĩ Bàn tiên sinh nếu như cô quạnh chắc cũng cần có một nghĩa đệ chứ? Đồng thời ta muốn vào trong quân làm, bàn tiên sinh xem ta thế nào?”
“Ngươi?” Bàn Hải Long trợn tròn cả mắt.
Chúc Đình từ từ gật đầu: “Ngươi đề ta vào quân doanh làm theo ngươi, ta phụ trách phái người dẫn vợ con ngươi đến Thăng Long.

vụ giao dịch này ngươi có muốn không?”
Đây là cuộc mua bán cần phải có bảo đảm song phương.

Tên Chu tước này ở bên cạnh mình, thủ hạ của hắn sẽ không dám hại đến con trai mình, còn con trai mình trong tay bọn chúng, minh cũng không dám bán đứng hắn.
Hiện nay Bàn Hải Long chỉ cần con trai mình có thể trốn khỏi nơi này để không phải đi lính, nói hắn làm gì hắn cũng đều đồng ý.
“Được thôi! Chúng ta nói là phải giữ lời!”
Có người giới thiệu, Chúc Đình vào Đại nam quân trở nên rất dễ dàng.

Vào đêm hôm đó Chúc Đình đã nhận được thẻ bài.

đã được bổ sung quân tịch, trở thành một thành viên của quân đội.

Chúc Đình, tên gọi là thật, không cần thiết phải giả, người huyện Liêu Sơn, được gia nhập quân ngũ, khởi đầu bằng chăn ngựa chiến.,
Trong lúc miền nam sóng gió nổi dậy thì cục thế Thăng Long lại rất ư bình lặng.

Chính sách mới đã tiến hành nhiều năm, vật cản cũng đã bị loại bỏ gần hết, chính vụ vận hành của triều đình cũng ổn định.

Lê Quý Đôn, và một vài đại thần khác có lẽ không phải người có tư tưởng mới, thuộc phái cải cách sáng tạo gì, nhưng trong việc duy trì ổn định của triều đình lại rất có thủ đoạn.

có thể phân chia tốt lợi ích của mỗi phái hệ, có thể hóa giải mâu thuẫn giữa các quan viên trong vô hình.

Đấy cũng là lý do mà Trịnh Cán rất yên tâm.

Trước khi bình ổn được ngoại loạn, triều đình lại càng cần phải ổn định, cho dù có cục diện ảm đạm thì vẫn tốt hơn là cục diện hỗn loạn.triều đình là vậy, trong hậu cung của Trịnh Cán lại náo nhiệt vô cùng, Như Phi sau khi lâm bồm đã hạ sinh một đứa con trai cho hắn.

còn Thục Phi Viên Vịnh Nhi cũng đã mang long thai.

Việc này khiến trong triều vô cùng náo nhiệt, sau khi cho bắn ba mươi hai phát đại bác chào mừng.

Trịnh Cán đặt tên con trai đầu tiên của mình là Trịnh Kinh.

sau nhiều năm xuyên đến đây, cuối cùng hắn cũng có hậu đại rồi.
……………….
Sáng ngày hôm nay, sau khi tan buổi thiết triều, Trịnh Cán cùng 1 số cận thần vi hành ra thăm kinh kỳ.

đích đến của hắn hôm nay, chính là vùng mà thời hiện đại có tên gọi là Thái Hà, Từ sau lần vi phục thị sát lần trước.

Trịnh Cán đã đặt ra cho mình một quy củ mới.

chỉ cần có thời gian, hắn sẽ phải đi ra thị phường để tìm hiểu dân sinh.

Nhân tiện xem xét xem hiện đại so với quá khứ như thế nào.

Lần thị sát này, đi theo bên cạnh hắn là bốn năm tên cận thần của một số bộ quan trọng, thị vệ đại nội thì đi cách hắn một đoạn để hộ vệ.

Hắn chọn một tiệm gạo ở ngay sát trục đường chính, Sau khi hắn đi vào tiệm thì lập tức có tên giúp việc trong tiệm đi ra đón tiếp.
“Công tử, Mời ngài vào”

Thái độ của tên giúp việc vô cùng cung kính, có lẽ là do có bốn năm người khúm núm đi sau Trịnh Cán, thông thường chỉ có cự thương hoặc đại gia hoặc trọc phú mới có tiền hô hậu ủng như vậy như vậy.
Trịnh Cán điềm nhiên ngồi xuống ghế, cười hỏi: “Chỗ các người hàng hóa có những gì”
Tên giúp việc có vẻ như đã thuộc bài hắn cao giọng đọc liên tục không nghỉ:
“Thưa công tử, tệ điếm có gạo nếp, gạo tẻ các loại, có thêm cả cám, lại có cả ngô, ngoài ra chúng tôi còn có bánh làm từ gạo”
Vừa nói hắn vừa mở một cái lọ, đưa đến trước mặt Trịnh cán, tươi cười:
“ Ngài thử một miếng bánh Hoa mai này xem”
Trịnh Cán đưa tay lấy một chiếc bánh có hình hoa mai cắn thử, hắn gật gù khen:
“Bánh ngon lắm, vậy còn giá cả các loại mặt hàng thì sao”
Tên giúp việc cung kính nói:
“ Hồi bẩm công tử, một đấu gạo 250 đồng, Trịnh Cán cũng đã thấy giá gạo viết trên mộc bài là:
Giá này không khác bao nhiêu so với giá triều đình đã báo cáo.

Có điều báo cáo của triều đình đã viết đến hồi cách đây có đến ba hay bốn tháng, lúc đó viết là hai trăm tám mươi đồng.

bao nhiêu ngày qua đi không những không tăng mà lại rớt thêm.
‘Thế này là thế nào? Ta nhớ đầu năm vẫn còn là gần một quan.

sao giờ mới chốc đó đã rớt đến thảm thương như vậy? “
Lúc này chưởng quỹ mới đi qua.

hắn có mắt nhìn hơn tên giúp việc, nhìn cái là biết Trịnh Cán thân phận tuyệt không tầm thường.

Hắn vội đi lên giải thích: “Công tử có điều không biết, Giá gạo đầu năm cao nhất thì cũng chỉ bán được năm trăm năm mươi đồng, thiếu năm mươi đồng nữa là vừa tròn một quan.

sau đó triều đình có chính sách bình ổn giá.

ngay lập tức đã kéo lại giá gạo xuống.

Sau đó lại có tin truyền ra là triều đình sẽ lại đổi tiền cho nên.

nhà nhà hộ hộ thi nhau tồn trữ tiền bạc.

Xong lại có tin vùng đất mới chiếm được mùa màng bội thu.

lượng lớn gạo theo đường trường sơn sẽ chuyển về.

Các thương gia tích trừ gạo nghe tin lập tức thi nhau tung gạo ra bán.

Bị hai tin này ảnh hưởng, giá gạo bỗng chốc rớt xuống.

Mãi cho đến dạo gần đây, giá gạo mới từ từ hồi phục lại lên hơn hai trăm văn một chút.

Đông chủ bọn ta năm ngoái đoán chừng giá gạo năm mới sẽ tăng vọt.

bèn một hơi vào hàng gần hai ngàn thạch gạo, kết quả mỗi đấu gạo lỗ trợn con mắt.


“Nhưng các ngươi trước đây không phải đã lời nhiều rồi sao? Lúc ăn lời sao không nghe kêu ca gì? “
Trịnh cán không nhanh không chậm hỏi
“Thì quả thật thế, ăn được một vố hời to, sau đó lại bị lỗ to, tiền lời được toàn bị lỗ hết.

Ai! Ta đã viết thư khuyên đông chủ đừng vào nhiều gặp như thế nữa.

nhưng hắn lại cử không chịu nghe.

Đường xá xa xôi.

mấy ngàn dặm dùng voi chuyển đến đây, vậy phải mất bao nhiêu phí vận chuyển chứ.

không lỗ sao được?”
Trong lòng Trịnh Cán bỗng chốc giật mình, “Mấy ngàn dặm lại còn dùng voi chở ư”, câu này có nghĩa là gì đây?
Vẻ mặt trịnh cán vẫn điềm nhiên nói: “Không biết đông chủ các ngươi là ai?”
“Cái này…!ha ha! Không nói được, không nói được!” Chưởng quỹ cứ cười ha hả đánh trống lảng, không chịu hó hé chút gì.
“Vậy được, ta xin cáo từ trước đây!”
Trịnh Cán vừa đi ra khỏi cửa tiệm thì vẫy một tên Ảnh vệ lại: “mang tên giúp việc kia đến đây.

nhớ chú ý là đừng kinh động.”
Tên Ảnh vệ quay lưng đi ngay.

Chỉ một chốc sau.

hắn đã dẫn tên giúp việc đó qua đây, “Khách quan, không biết còn việc gì nữa?”
Tên giúp việc dưới ánh mắt lạnh lùng của mấy tên Thị vệ đại nội có phần hơi hoảng.

Nhưng Trịnh Cán lại rút ra một xấp tiền đồng bạc.

cười nói: “Ngươi có muốn được chúng không?”
Tên giúp việc nuốt nuốt nước bọt.


“Muốn!”
“Nếu ngươi muốn lấy thì hãy nói cho ta biết, đông chủ của các ngươi là ai?”
Tên giúp việc đầu lắc như trống quay.

“Cái này không nói được, nói tiểu nhân mà nói chưởng quỹ nhất định sẽ giết ta mất!”
Trịnh Cán lại rút ra một nắm tiền bạc đặt trong lòng bàn tay mình cười nói: “Dư lào…..

à ý ta là Vẫn không nói ư?”
Trịnh Cán dùng nhầm một câu trong thời hiện đại, Tên giúp việc vẫn lắc đầu lia lịa.

nhưng sức lắc của hắn rõ ràng đã giảm đi nhiều.

Trịnh Cán phen này không tăng nữa.

mà lại lấy bớt một đồng, bớt một đồng nữa.

xong lại bớt thêm một đồng nữa.

Mắt thấy đồng bạc từng đồng từng đồng bị giảm, tên giúp việc đã có phần không kiềm nổi.

vội nói:
“Ta nói.

ta nói là được chứ gì!”
“Ừ”
Tên giúp việc lấm lét liếc trái liếc phải nhìn quanh quần một hồi.

rồi hắn mới chỉ vào một ngõ nhỏ bên cạnh.

Trịnh Cán đi theo hắn vào,
“Vị lão gia này, ta thật không dám nói bậy, nếu việc này mà loan ra ngoài rồi.

bị Hoàng gia biết được, sẽ có rất nhiều người bị mất đầu như chơi.”
Trong lòng Trịnh Cán thấy nghi hoặc, nhưng bề mặt hắn vẫn cười nói: “Yên Tâm, Hoàng gia của ngươi gặp ta còn phải nể mười phần”
Tên giúp việc rõ ràng là không tin, nhưng đã cầm tiền rồi hắn đành nói
“Tên cụ thể của đông chủ bọn ta.

tiểu nhân quả thật không biết, nhưng ta biết được hắn là cao quan trong triều.

Lương thực trong tiệm gạo của bọn ta đều do hắn cho người vận chuyển từ Thượng Lào đến đây để thu lợi.

Có một lần chưởng quỹ uống rượu say, nói đông chủ làm ăn không cần vốn.

Tiểu nhân hoài nghi số lương gạo này căn bản không cần vốn.

tiểu nhân còn nghe nói đông chủ có một tiệm khác tại chợ Đồng Xuân.”
“ Cái con mẹ nó” Lửa giận đã bùng cháy ngùn ngụt trong lồng ngực Trịnh Cán.

Hắn tin lời của tên này là thực.

Hắn cố gắng kiềm nén cơn giận, lại hỏi: “Vậy tên đông chủ này họ gì.

chắc ngươi có biết chứ?”
Hắn vẫn lắc lắc đầu.

“Tiểu nhân quả thực không biết!”
‘Thôi được!”
Trịnh Cán lại quay sang nói với thân binh: “cho hắn ba trăm đồng bạc!”
“Oa!”
tên giúp việc cầm chiếc túi nặng trĩu lên.

ba trăm đồng tiền bạc, hắn như thờ thẫn cả người.

Trịnh Cán lạnh lùng nói:
“Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không cần phải đến tiệm gạo nữa.

ngươi đi tìm con đường sống khác đi!”
Rời khỏi ngõ nhỏ.

Trịnh Cán bỗng chốc dừng chân lại quay sang hạ lệnh với một tên cao quan đứng cạnh: ‘Truyền lệnh của ta cho Vương Lâm.

nói hắn lập tức điều tra tiệm gạo này.

Dù thế nào cũng phải điều tra ra cho ta.

đông chủ sau lưng của tiệm gạo này rốt cuộc là ai!”
“Thần tuân chỉ”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.