Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 194: Chung Cuộc
Đám quan lại đứng trên ngự thuyền đốc chiến vui mừng nhìn Nguyễn Anh nói: “Hoàng thượng,, gió đã đổi hướng thổi vào trong đầm, “
“Hoàng thượng, thủy triều cũng đã lên”.
“Thật tốt quá., Gió đổi hướng rồi” Nguyễn Anh cũng không kìm nén được sự vui mừng của mình nói: “Quả nhiên ông trời đã giúp Đại Nam ta.
Ha ha ha”.
“Truyền lệnh, đội thuyền thứ hai của Lưu Hải Vân xuất kích, giúp Lê Tả quân đánh bại bọn chúng”
……..
“Đại soái, nguy cấp, nguy cấp” Phạm Văn Định đột nhiên kêu to: “Gió đã đổi hướng”.
“Hả?” Nghe vậy Võ Văn Dũng vội vàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên tinh kỳ trên cột buồm đã đổi hướng bay.
Hắn trầm giọng quát to:
“Chết tiệt.
Truyền lệnh của bản đốc, ba trăm Đấu hạm loại mới tiến lên trước thành hình chữ nhất.
Các đội còn còn lại tiến theo sau, tuỳ cơ tiếp ứng”.
Phía đội thuyền của Lê Văn Duyệt đang giương buồm và chuẩn bị vũ khí, với việc gió đổi hướng và thủy triều lên, khiến cho đội thuyền của đại nam dùng một tốc độ khủng khiếp lao vào thị nại.
……………..
“Tiền quân xuất kích.
Tên thân binh đứng nghiêm sau lưng Võ Văn Dũng vội vàng ngẩng đầu nhìn tên lính truyền tin đứng ở trên tước thất gào to.
Tên lính truyền tin thoáng rùng mình, hắn vội vàng giơ cây lệnh kỳ lên, gắng dức vẫy một cái.
Hiệu kèn lệnh liên hồi bất chợt vang lên trong thuỷ trận quân Tây Sơn.
Các đội thuyền của tây sơn vội vàng quay mũi, tiến tới đón đội thuyền thuỷ quân Đại nam do Lê văn Duyệt chỉ huy.
Ngay lập tức trước trận hai bên vang lên tiếng reo hò như dời non lấp biển.
Trong tiếng reo hò trợ uy không ngừng làm người khác hít thở không thông, Lê Văn Duyệt giơ cao khảm đao, hắn gào tới khàn cả giọng: “Truyền lệnh toàn quân.
Tàu bọc thép tiến vào trước, đấu hạm ở phía sau.
Triển khai đội hình tấn công.
Lấy tốc độ nhanh nhất tấn công…Tấn công”.
Tàu bọc kim loại này thật ra là thiết giáp hạm của cổ đại.
Thân thuyền hẹp dài, khoang thấp bé, hơn nữa còn bị bít kín.
Đầu thuyền rất chắc chắn, hơn nữa còn có mũi nhọn.
Bên trong khoang thuyền ngoại trừ người chèo thuyền thì không có quân lính.
Phương thức tấn công của là cướp thuyền của đối phương.
Thuỷ quân Tây Sơn tuy bị ngược gió nhưng không hổ là đội thủy quân mạnh nhất, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, các đội thuyền đều đã vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.
tiếng hò hét, tiếng chửi bới vang khắp mặt nước
Quân đội hai bên giống như một mũi tên nhọn lướt sóng, không tới thời gian uống xong một chung trà hai bên đã đối đầu với nhau.
Chỉ nghe những âm thanh “binh binh binh” liên tục vang lên.
Hơn mười chiếc thuyền đi đầu đã hung hăng va chạm vào nhau.
Dù sao thuỷ quân Tây Sơn cũng dày dạn kinh nghiệm sa trường, đương nhiên đã biết tận dụng ưu thế.
Bởi vì quân hai bên đối đầu trực tiếp với nhau.
Đội tàu nhà nguyễn phối hợp không ăn ý với nhau, căn bản đều là tự lực chiến đấu nên rất khó gây ra sự uy hiếp nghiêm trọng đối với Tây Sơn.
Trong khi đó đội thuyền tây sơn lại thành thạo phối hợp hai thuyền với nhau.
“ném.”
Hơn mười chiếc dây móc bay vút lên, ghim sâu vào mạn thuyền một chiếc chiến hạm của thuỷ quân Tây Sơn.
Hơn mười tên tử sĩ Đại Nam cầm dây móc cùng hô to một tiếng và ra sức kéo.
Hai chiếc chiến hạm nhanh chóng tiến lại gần nhau.
“Mau ném lao”.
Dĩ nhiên tên binh sĩ Tây Sơn không sợ hãi.
Chiến hạm của quân Tây Sơn có hình dáng to lớn hơn, tướng sĩ thuỷ quân trên đấu hạm cũng có hơn một trăm người, đương nhiên không coi năm mươi người của Đại Nam vào mắt.
Hắn lập tức điều ngay hơn hai mươi tên lính ném lao đứng thành hàng chữ nhất ngay trước mạn thuyền.
Tên binh sĩ vừa mới hô lên một tiếng, một loạt lao đã đồng loạt phóng ra hướng về đấu hạm quân Đại Nam.
Lê Văn Khôi tức giận hét lên một tiếng, hắn vung đao đánh bay mấy cây lao bay tới người hắn.
Một tiếng rên “hự” bi thảm vang lên phía sau Lê Văn Khôi, tiếng “động” nho nhỏ vang lên.
Không cần quay đầu lại hắn cũng biết nhất định có tên lính trúng lao rơi xuống nước.
Trong lúc này chiến thuyền hai bên chỉ còn cách nhau chưa tới mười bước.
Lê Văn Khôi đã rút kiếm ra, thân hình khổng lồ của hắn đã như chim bay lên, hướng tới đấu hạm của quân Tây Sơn, nặng nề rơi xuống đầu thuyền.
Ngay khi người Lê Văn Khôi còn ở trên không trung, thanh kiếm sắc bén của hắn đã nằm trong tay.
Hắn dùng một chiêu chém thẳng, không hề hoa mĩ bổ xuống đầu tên binh sĩ Tây Sơn.
Tên binh sĩ này hét lên một tiếng, hắn giương đao chống đỡ.
Chỉ nghe cạch” một tiếng rất to, Lê Văn Khôi đã đánh cả người và đao tên binh Sĩ Tây Sơn ngã quỵ xuống bong thuyền.
Ngay khi tên binh Sĩ Tây Sơn chưa kịp đứng dây, Lê Văn Khôi đã lia ngang đao, chém tên binh Sĩ Tây Sơn thành hai đoạn.
“Giết giết giết!”
Trong tiếng reo hò.
Ba tên lính thuỷ quân Tây Sơn mãnh liệt đánh tới.
Trên mặt Lê Văn Khôi đột nhiên xuất hiện một nụ cười đanh ác, hắn ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng.
bảo trong tay hắn biến thành một vòng quanh ảnh tròn, rít lên xẹt qua thắt lưng của ba tên lính Tây Sơn.
Thân hình của ba tên lính Tây Sơn đang liều mạng xông lên đột nhiên đứng khựng lại sau đó chúng khó nhọc cúi đầu xuống, kinh hoảng khi nhận ở ở thắt lưng mình có một suối máu đang bắn ra.
“bịch”
Ba thân thể từ từ gập xuống.
Một tên lính Tây Sơn nằm trong vũng máu, vẫn chưa tắt thở, lấy hết sức tàn kêu lên: “Tây Sơn bất diệt”.
Lê Văn Khôi chém cho hắn thêm một kiếm nữa, rồi cưới lớn:
“bất diệt cái con mẹ ngươi”
Rốt cuộc chiến thuyền hai bên đã đụng vào nhau.
Một tên binh sĩ Đại Nam nhảy lên chiến thuyền Tây Sơn trước nhất.
Thanh loan đao trong tay hắn thuận thế quét ngang, binh lính Tây sơn gào lên một tiếng ứ nghẹn, rốt cuộc hồn phách đã quay về quê cũ.
Chỉ trong chốc lát mấy tên lính thuỷ quân Đại nam cũng đánh giết tới sau lưng Lê Văn Khôi.
Hơn trăm binh lính Tây Sơn không địch nổi, liên tiếp thối lui trước sự tấn công của quân Đại Nam.
Cuộc trình diễn đẫm máu liên tục diễn ra trên mặt sông.
Mấy trăm chiến thuyền của cả hai bên đã dính sát vào nhau.
Lúc này pháo trên Tam Tòa đã hoàn toàn mất đi tác dụng, Hàng vạn binh lính vì chính sinh tồn của mình ra sức chém giết.
Trong cuộc chém giết không ngừng nghỉ này, không sống thì chính là chết.
Ánh đao lập loè, huyết hoa bắn lên, những mảnh thân thể rơi xuống nước, máu tươi loang khắp mặt sông.
tên lính quân Tây sơn cuối cùng trên chiến thyền này cũng bị Lê Văn Khôi chém chết tại chỗ.
“Giết”
Lê Văn Khôi giơ cao bảo kiếm, gào lên.
“Giết”
“Giết”
“Giết”
“Giết”
Đám lính sau hắn cũng gào lên phụ hoạ.
Mặc dù bị thương vong nặng nề nhưng dù gì đi nữa bọn hắn cũng đã sắp thắng,
“Đáng hận!”.
Võ Văn Dũng hung hăng đấm mạnh một quyền vào lan can, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái xanh.
lão vẫn khó có thể chấp nhận điều này khi cứ giương mắt nhìn thuỷ quân do chính mình huấn luyện thất bại trong tay thuỷ quân Đại Nam mà không thể làm gì.
Lão gào lên:
“Thiết giáp hạm tiến lên, bắn chết bọn chúng,”
Một tên tham tướng bên cạnh rụt rè lên tiếng:
‘Đại soái hay là chúng ta lui”
“Thuỷ quân Đại Nam đã bắt đầu dốc toàn lực tấn công.
Hiện tại muốn rút lui không còn kịp nữa rồi”.
Võ Văn Dũng nghiêm nghị nói: “Nếu như gượng ép rút quân về sau, kết quả chỉ có thể là thất bại nhanh hơn”.
Phạm Văn Định lạnh lùng nói: “Vậy liều mạng!”.
Võ Văn Dũng cau mày lại, hắn quát to: “Truyền lệnh toàn quân, Tất cả chiến thuyền liên hoàn phân chia trước sau.
Tập trung tất cả quân cung thủ lên bong thuyền.
Không ngừng bắn hoả tiễn về phía trước, bắn cho tới lúc không còn một mũi tên, viên đạn nào mới thôi.
Tất cả đại bác trên chiến thuyền cũng hoạt động không ngừng nghỉ, ném tất cả dầu lửa ra”.
Một khi ông trời cũng không trợ giúp thì Võ Văn Dũng cũng không còn cách nào khác.
Hôm nay hắn chỉ có thể quyết tâm hỗn chiến một trận với liên quân Đại nam .Ngay cả khi biết rõ sẽ thất bại, Võ Văn Dũng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ai ngờ trong thời khắc mấu chốt của trận đánh gió lại đổi hướng như vậy.
Lê Văn Duyệt tay cầm đơn đao đứng ở mũi thuyền.
Hắn đang chờ đợi hoả thuyền xông vào thiêu đốt đội thuyền của quân Tây Sơn thì đột nhiên có một tiếng rít chói tay vang lên.
Hình như đã có vật gì đó rơi vào trong nước.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn thì thấy một cột nước dựng cao ngút trời ngay bên cạnh mình.
Cột nước bốc lên cao mấy trượng mới ụp xuống, biến thành thuỷ châu bay đầy trời.
hắn và binh sĩ trên chiến thuyền bị xối nước ướt sũng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Hơn mười tên lính trên chiến thuyền nhẹ đưa mắt nhìn nhau.
Chúng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Hưu…”
Lại một âm cuối của một tiếng rít sắc lạnh vút không bay tới.
Lê Văn Duyệt và binh lính trên chiến thuyền chỉ kịp nghe thấy một tiếng vang rất lớn ầm ầm bên tai, ngay khi bình tĩnh nhìn lại thì thấy một tên lính trên thuyền đã ngã xuống trong vũng máu.
Đáng thương thay đầu của tên lính đó đã bị một viên đạn đại bác xuyên thủng, thuận thế nó còn đập vỡ bong thuyền của chiến thuyền, phá vỡ một mảng lớn của đáy chiến thuyền.
“Khốn kiếp…”
Lê Văn Duyệt vội vàng ngẩng đầu nhìn..
Trong khe ngọn lửa bốc cháy hừng hực giống như lưu tinh từ trên không trung rơi xuống.
Trong sương tiếng gào thét của quân sĩ hai bên, một chiếc chiến hạm của nhà Nguyễn bị bắn nát bấy.
Một tiếng “ầm” rất lớn vang lên, ngọn lửa đó vỡ ra biến thành vô số ngọn lửa nhỏ.
Chiếc thuyền lập tức chìm trong lửa Đáng thương thay mười mấy tên binh lính Đại Nam vẫn chưa kịp chuyển sang chiến thuyền nhẹ đã bị ngọn lửa nuốt gọn.
Một tên tướng lĩnh vội nói “Đại soái, bọn chúng dàn hàng bắn”
Ánh mắt Lê Văn Duyệt vô cùng thê lương, không cần tên kia nhắc nhắc nhở hắn cũng đã nhìn thấy.
trận này thương vong quá sức khổng lồ ngay cả khi có chiến thắng thì chỉ e cũng phải trả một cái giá vô cùng đắt.