Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 179: Đại Chiến Thị Nại 2
Đại Chiến Thị Nại (2)
Tháng 12 năm 1798 tức năm thứ sáu Niên hiệu Vĩnh Hòa.
Trên Đông Hải, Một đoàn thuyền chiến gồm ba mươi chiếc đang căng buồm lướt trên mặt nước.
Trên đầu thuyền có cắm cờ của Đại Nam, đây là đoàn thuyền chiến của Đại Nam, phụng lệnh vua Gia Long đi tiễu trừ cướp biển, mục tiêu mà họ hướng đến chính là toán cướp biển của Đông Hải Vương, Mạc Quan Phù đang hoành hành quấy nhiễu vùng biển các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến và Chiết Giang đôi khi chúng đi xuống cả Gia Định.
Về thân thế Mạc Quan Phù quê quán huyện Toại Khê, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Phù vốn là tiều phu, vào năm 1787, y lên núi đốn củi thì bị hải tặc bắt rồi theo luôn nghề giặc cướp.
Năm sau, Phù cùng Trịnh Thất dẫn binh quy thuận Tây Sơn, được Lưu Huệ phong chức Tổng binh và phân cho dưới trướng Trần Thiêm Bảo, cả bọn lập căn cứ ở duyên hải miền Trung.
Từ đó, được Lưu Huệ cung cấp chiến thuyền và vũ khí, cứ tháng 3-4 âm lịch hàng năm, họ lại xua quân quấy nhiễu vùng biển các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến và Chiết Giang của nhà Thanh, tới tháng 9-10 nhiều giông gió thì rút về đại bản doanh neo đậu.
Năm 1794, Mạc Quan Phù đánh bại bọn hải tặc Phúc Kiến hơn 600 tên, lại giết đầu đảng là Huỳnh Thắng Trường, nên được ban tước Đông Hải vương.
Bọn hải tặc bên Trung Quốc là Trương Á Lục cũng theo đầu quân cho Phù.
Đến 1796, Phù đã có 17 tàu chiến, hơn ngàn quân với đầy đủ vũ trang.
Mạc Quan Phù và Trịnh Thất là những người liều lĩnh, dám xua quân tấn công cả các cứ điểm trọng yếu của Thanh triều, nên là mối họa lớn uy hiếp vùng duyên hải của nhà Thanh và cũng là một mối họa to lớn cho thủy quân nhà Nguyễn.
Trên chiếc thuyền chỉ huy Lê Văn Duyệt đang ngồi trên Thái Sư Ỷ trước mắt hắn là một tên trung niên cỡ gần bốn mươi tuổi.
hai tay đeo xích sắt, tên này đang cung kính nói
“ Hồi bẩm đại tướng quân, mong tướng quân khai ân, tiểu nhân xin nói hết tất cả những gì mình biết”
Lê Văn Duyệt cả cười”
“ Tốt lắm, bản tướng hứa với ngươi, nếu lần này công hạ được hải vương đảo, bản tướng sẽ thỉnh công cho ngươi trước mặt hoàng thượng, nhưng nếu ngươi có lời nào dối trá..”
Tên phạm nhân kia, vội dập đầu la lên:
“ tiểu nhân không dám”
Tên phạm nhân lại nói tiếp:
“ Hồi bẩm đại tướng quân, tiểu nhân tên là Hành Cảnh Nam quê quán ở Phúc Kiến, đã có hơn hai mươi năm làm cướp biển, đại bản doanh của Đông Hải Vương Mạc Quan Phù, là hai hòn đảo nhỏ ngoài khơi xa, hai hòn đảo này đều dễ thủ khó công chỉ có thể từ mặt sau đảo nhỏ mới có đường lên đảo chính”
Lê Văn Duyệt vung tay lên, nói:
“Vậy tình hình của bọn chúng thì sao”
“ Bẩm tướng quân đông hải vương có chừng 17 tàu chiến và gần hai ngàn quân lính có vũ trang….”
Sau khi nghe xong Lê Văn Duyệt cho giải tên Hành Cảnh Nam kia xuống rồi ngồi thừ ra suy nghĩ
Hai mãnh tướng của Lê Văn Duyệt đứng đó, lộ vẻ nóng nảy:
– Đại soái không thể tin tên Hành Cảnh Nam kia, chúng ta tra tấn hắn như vậy mà hắn có nói gì đâu, sao gần đây bỗng nhiên hắn lại đồng ý khai ra, nói cái gì giúp chúng ta đánh giặc, thật ra thì muốn chúng ta lâm vào cạm bẫy!
Lê Văn Duyệt đặt mạnh chén trà lên bàn:
– Đủ rồi, Hắn nói thật hay không bản tướng biết rất rõ ràng, há cho bọn ngươi dèm pha! Mau chuẩn bị sẵn sàng, bản tướng sẽ lập tức tiến quân, nếu không hòan thành nhiệm vụ, chớ trách ta chém cái đầu lừa của hai ngươi trước!
…………….
Hải Vương đảo trên Đông Hải.
Nơi này vốn là hai hòn đảo cô quạnh trên biển, trước kia làm nơi nghỉ chân cho thuyền bè đi xa, hiện nay nơi này đã biến thành bộ tổng chỉ huy Hải tặc.
Ở vùng biển này Mạc Quan Phù, Đông Hải Vương chính là vua, lời hắn nói chính là luật
Năm nay hắn bốn mươi ba tuổi, để có được vị thế này, hắn chính là nhờ vào Lưu Huệ cất nhắc, ủng hộ vật lực, , nhiều lần lập công lớn, được Lưu Huệ khen khen ngợi, chính thức được phong làm Tổng binh nhà Tây sơn trực tiếp hoạt động dưới quyền Trần Thiêm Bảo.
trên đảo này tất cả đám hải tặc đều gọi hắn là Vương Gia.
“Vương Gia, binh lực phòng giữ Hải Vương đảo tương đối yếu kém, thuộc hạ lo lắng…
Trịnh Thất lo lắng trùng trùng nói.
Trương Á Lục phản bác:
– Trịnh huynh đệ quá cẩn thận rồi, Đảo này có bao nhiêu đường để vào, chỉ có duy nhất một đường, các anh em lại nghiêm thủ mấy chỗ cảng khẩu trong yếu, cho dù là quân Đại Nam đến đấy chinh phạt cũng sẽ bị đuổi xuống đáy biển làm mồi cho cá.
Mạc Quan Phù chinh chiến nhiều năm, khả năng dụng binh của hắn cũng không đến nỗi tệ, lúc này hắn đang ngồi ôm chén rượu cau mày nghiền ngẫm.
Hắn có hơn hai ngàn quân, mà lại chỉ cần thủ một chỗ duy nhất, các nơi khác trên đảo đều là vách đá dựng đứng, không tấn công được, nói cách khác, quân Nam chỉ có thể tấn công chính diện, mà khe hẹp đó, chiến thuyền cỡ lớn không vào nổi, chỉ có thể đi thuyền nhỏ.
Xem ra hắn vẫn có cơ hội
Nhưng mới nghĩ đến đây với sức phán đoán quân sự nhạy bén của y chợt cảm thấy không ổn.
Nếu phòng ngự thì tất nhiên phải bỏ đảo nhỏ, mà muốn ra ngoài cũng phải đi qua đảo nhỏ đó, Nếu như quân Đại Nam không đánh mà chỉ vây thôi, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng…
Mạc Quan Phù nghĩ đến đây lại chần chờ không quyết.
Trịnh Thất nhỏ giọng nói:
– Hay là Chúng ta rút lui.
Mạc Quan Phù trừ nơi này ra vẫn còn một chỗ trú ẩn nữa cách nơi này, hai ngày đi biển, nếu thuận gió,.
Mạc Quan Phù suy nghĩ một hồi, cuối cùng cười khổ lắc đầu một cái.
Chạy đi đâu, bọn chúng đã cử bằng đấy chiến thuyền đến đây.
Ý bọn họ rất rõ ràng, quyết tâm diệt sạch Hải Vương đảo, dù có chạy bọn chúng cũng không tha, hơn nữa, bao nhiêu của cải để hết ở đây, chạy đi thì để đảm kia hưởng lợi hay sao, làm như vậy cho dù thoát chết, đám tay chân cũng không tha cho hắn.
Tuy Mạc Quan Phù là người quyền lực nhất ở đây nhưng cũng không thể chân chính nắm trong tay quyền thế rất lớn này, chỉ có thể dùng đại nghĩa gia tăng hạn chế, lấy uy vọng bản thân chấn nhiếp, cũng cố gắng mượn cướp bóc từ từ tập hợp các thế lực khắp nơi lại với nhau.
Cho nên y không thể nào cưỡng ép bọn Trương Á Lục hay một cánh nào đó lập tức chạy trốn, muốn cho bọn họ động nhất định phải bỏ ra thỏa hiệp chính trị tương đối lớn, mà đây là chuyện Mạc Quan Phù hết sức không tình nguyện.
Mạc Quan Phù thân là Tổng Binh của Tây Sơn, không thể không vì đại nghiệp triều đình mà tính toán kỹ càng.
Thời gian qua rất lâu, y hạ quyết tâm, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, chậm rãi nói:
– Trịnh Thất dẫn 1000 anh em chôn địa lôi trên đảo nhỏ..
Trương Á Lục mang 500 người tăng cường phòng ngự chung quanh đường lên đảo lớn, hơn nữa chú ý tăng cường phòng ngự các điểm chiến lược
Quân Đại Nam muốn vượt biển tới ắt phải theo bờ biển phía Tây, quyết không có đạo lý leo vách đá, , những chỗ dễ dàng đổ bộ nhất định phải tăng cường phòng thủ.
Mạc Quan Phù vẫn rất có lòng tin, dù sao vào thời này thủy quân dù có tinh nhuệ cũng không bằng cướp biển, nếu như hắn có thể tăng cường phòng giữ, khả năng quân Đại Nam đổ bộ thành công không nhiều.
Huống chi quy mô đổ bộ nhỏ sẽ rất dễ dàng bị vây diệt, lúc thực thi sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.
Từ một ý nghĩa nào đó, bọn chúng có thể hoành hành trên biển, quấy nhiễu đến tận Phúc Kiến chính là nhờ khả năng tác chiến trên biển.
Suy nghĩ một chút, Mạc Quan Phù lại nói bổ sung:
– Ra lệnh Trần Kim Quý dẫn dắt một số anh em đi thuyền dàn trận trên biển, không cần vội vã quyết chiến làm gì, nhiệm vụ thiết yếu là bảo đảm quân Đại Nam không cách nào đổ bộ!
Chỉ cần quân Đại Nam không thể đánh tới, hành động của Lê Văn Duyệt trong mắt Mạc Quan Phù không đáng nhắc tới, .
———–
Về phía bờ tây của đảo nhỏ có một cảng biển nước sâu.
Mạc Quan Phù cực kỳ coi trọng, hắn phái thuộc hạ Trương Á Lục tới thủ.
Trong ngồi lầu ba tầng truyền ra từng tràng tiếng nhạc, thỉnh thoảng còn có tiếng thiếu nữ bị bắt cóc trong những chuyến đi biển thét chói tai.
Trương Á Lục và đám võ sĩ thuộc hạ y đang ăn chơi trác táng, hiển nhiên không xem mệnh lệnh của Mạc Quan Phù ra gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, Đây cũng không phải là một địa điểm đổ bộ thích hợp , Còn hai chỗ nữa đều thích hợp đổ bộ hơn địa phương quỷ quái này.
Chỉ có quân Đại Nam lên cơn điên mới có thể chạy đến nơi đây.
Và còn một điều nữa, hắn cho rằng Mạc Quan Phù thiên vị Trịnh Thất vì Trịnh Thất được bảo vệ con đường độc đạo lên đảo lớn, còn hắn tuy lập nhiều công trạng, nhưng lại bị đẩy đến đây để chịu chết trước nếu thực sự Đại nam tấn công
– Ha ha ha, ca múa đi!
Trương Á Lục thân mặc giáp của Tây Sơn, lúc này đã uống ngà ngà say, hai tay đánh nhịp chen vào giữa đám nô lệ bị bắt lên đảo, lúc sờ mông người này, lúc vuốt ngực người kia.
Đáng thương các thiếu nữ bị y dọa sợ đến nỗi luôn miệng thét chói tai, tránh trái tránh phải, nhưng, còn có thể tránh đi đâu được chứ!?
Một đám khác vây quanh ha ha cười to, có người nói:
– Trương Đại nhân thật thật biết thưởng thức cái đẹp,
Lại có người nói:
– Mỹ nữ như mây đời sống như này còn gì nuối tiếc, một phen ân ân ái ái, chết làm quỷ phong lưu!
Đám cướp biển điên cuồng cười to, phảng phất như đã đè một mỹ nữ dưới thân mà điên cuồng xuất nhập.
Các cô nương bị buộc phải cười nói vui vẻ trước mặt đám cướp biển, nghe người ta nói đại quân sắp sửa đánh tới đây.
Thế nhưng bọn cướp biển hung hăng như vậy, không biết có thể đánh bại bọn họ được chăng…
Trương Á Lục vui chơi đã đời, nhìn cô nương xinh đẹp nhất co đầu ngón tay ngoắt ngoắt:
– Nào lại đây, mau lên một chút, bồi lão tử sung sướng một phen, ha ha ha…
Sắc mặt cô nương bị chọn trúng trở nên trắng bệch, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư bị làm nhục, nhưng giờ khắc này chân chính tới lúc vẫn hoảng sợ muốn chết.
Trương Á Lục cười dâm đãng đi về phía cô nương kia, chợt từ ngoài khơi truyền tới một tiếng vang thật lớn, khiến cho y giật mình ngây người.
Hỏa dược ở đâu nổ… Đám cướp biển vẫn không gấp gáp.
Nhưng kế tiếp bọn họ lập tức trợn mắt há mồm, mới vừa rồi tiếng pháo kia ngừng trong chốc lát, sau đó thình lình một chuỗi dài tiếng nổ vang lên chấn động bầu trời.
đại pháo, là đại pháo.
Pháo hỏa còn mạnh mẽ hơn cả lôi đình.
Ngoài khơi một chiếc đại hiệu màu đen đang xoay ngang trước đảo, hai tầng cửa sổ pháo bên mạn được mở ra, họng pháo đen ngòm phun ra lửa đỏ, đang trút đạn xuống hệ thống phòng ngự cảng của hải tặc bố trí như trút nước.
Trên boong trước, Nội Vệ Úy, Lê Văn Duyệt đầu đội Kim Khôi, Mặc Chiến Bào, lưng đeo thắt lưng bạch ngọc, , dáng vẻ uy phong lẫm lẫm.
Chỉ có mặt trái xoan kiều mỵ vô cùng, làn thu ba xoay chuyển, điều này là tất nhiên vì Lê Văn Duyệt là thái giám.
Bên trái con nuôi của lão Lê Văn Khôi mặc chiến giáp màu trắng trông như một vị hung thần.
Bên phải một con nuôi khác là Lê Văn Khoa cũng là một người dũng mạnh tuyệt luân
Dựa theo tin tức mà Hành Cảnh Nam cũng cấp Lê Văn Duyệt phát khởi một loạt chiến dịch trên biển ở phía khác, thu hút sự chú ý của Hải tặc, Đám quân còn lại, dùng kế sách thừa cơ tấn công vào nơi yếu hại của địch nhân, đổ bộ đến vị trí này, đúng là vị trí mà Trương Á Lục vừa rồi còn chắc chắn chỉ có điên mới đổ bộ.