Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 173: Có Cạm Bẫy
* Có Cạm Bẫy*
Xung quanh xe ngựa của Trịnh Cán, là tầng tầng lớp lớp cẩm y vệ, trong đó đi ngay sát cạnh long xa là hai tên ngự lâm quân quen thuộc Đỗ Hà và Tần Lưu.
Cả hai vừa đi vừa cẩn thận theo dõi bốn phía, lần này triều cục có chút bất thường, thân là thần từ lâu năm trong triều, bọn họ không cho là Trịnh Bồng có thể làm gì Hoàng Thượng, thế nhưng cẩn thận vẫn hơn,
Từ lúc bắt đầu lên đường, cả hai luôn luôn cách giác cao độ, Đỗ Hà còn ra lệnh cho cẩm y vệ ở ngoài sáng lẫn ám vệ ở trong tối đều phải mở to con mắt, chú ý mọi động tĩnh bốn phía.Ngày nào bọn họ chưa về Kinh thì ngày đấy chưa thể thả lỏng.Sau khi qua khỏi phủ địa phận phủ Hương Khê, một tên ảnh vệ từ hướng kinh thành, tay cầm lệnh bài chạy như bay tới”
.“ hoàng thượng, Trong kinh thành có tin đồn,….”
Hắn nói tới đây thì lấm lét nhìn Trịnh Cán không dám nói nữa, Trịnh Cán gật gật đầu:
“Trẫm không trách ngươi cứ nói”
Tên Ảnh vệ tạ ơn rồi cao giọng báo cáo:
“Khải bẩm hoàng thượng, kinh thành đang loan ra tin đồn, người trên đường về kinh bị thích khách ám sát tại Kỳ Sơn, bây giờ dân chúng đang rất hoang mang, giá cả trong kinh thành đột nhiên tăng vọt,”
Trịnh Cán nghe xong thì hết sức tức giận, đây rõ ràng là có kẻ cố tình làm nhiễu loạn lòng dân, Tối hôm đó đoàn người của hắn nghỉ tại dinh thự của Diêm vận sứ Nghệ An, ,Trịnh Cán ngồi trong phòng nét mặt nghiêm túc, Nguyễn Hữu Chỉnh và Bùi Danh Toại đã được hắn để lại giúp chỉ đạo chống lũ, cho nên lúc này hắn chỉ còn có Đỗ hà và Tần Lưu bên cạnh, nghĩ đến lời đồn lúc chiều nghe được lại khiến hắn nổi cáu.
Thời này không giống hiện đại, tin tức lưu thông khó khăn, cho nên tin đồn này không khác gì quả bom nhất định sẽ khiến kinh thành rung chuyển, lúc này không nghi ngờ gì, Trịnh bồng là nghi can lớn nhất, nhưng cũng không loại trừ các phương thế lực khác, vấn đề hắn đang suy nghĩ lúc này chính là tin đồn này nếu là Trịnh Bồng nói ra thì có lợi gì cho hắn,
Hắn buột miệng nói:
“Kỳ sơn, kỳ sơn là chỗ nào”
Đỗ hà Nghe thấy vậy thì nói:
“Hồi bẩm hoàng thượng.
Kỳ sơn này có lẽ không phải là phủ kỳ sơn, mà là núi kỳ ở cách nơi này mười lăm dặm.
đó là nơi buộc phải đi qua để có thể về kinh”
“Ồ”
Trịnh Cán chỉ là nhất thời nói ra, mà không ngờ đỗ hà lại biết hắn hứng thú hỏi:
“Khanh nói xem, chỗ đó có mai phục được thật không”
Đỗ Hà suy nghĩ một lát rồi dùng giọng không chắc chắn lắm đáp:
“Bẩm hoàng thượng, ngon núi đó gọi là núi nhưng cũng không cao lắm, hơn nữa cũng không có gì hiểm trở, trên đó chỉ có duy nhất một ngôi chùa lớn, còn ngoài ra thì không có gì cả, nếu nói mai phục ở đó, thì khó mà thành được”
“Vậy thì mục đích của tin đồn đó là gì??”
Trịnh Cán đau khổ suy nghĩ
Đỗ hà và Tần Lưu cũng nghiêng đầu suy nghĩ nét mặt cả hai đều nghiêm túc, trong lòng cũng căng thẳng.
thế nhưng cả đêm bọn họ cũng chẳng nghĩ ra gì cả.
Ngày hôm sau tuy mưa đã nhỏ lại nhưng vẫn dày hạt hơn các cơn mưa bình thường rất nhiều,.
Đoàn người ngựa lại chuẩn bị khởi hành đến Kinh Thành với tốc độ tối đa.
Sau khi vào phủ Hồng Lĩnh thì mưa lại lớn thêm, tuy cơn mưa không gây lũ lụt nhưng tình hình cũng chẳng lạc quan là mấy.
Trịnh Cán kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài vừa thở dài vừa thầm nguyễn rủa cơn mưa chết tiệt, nếu trời không mưa, đường không trơn, sa giá của hắn đã đi ra khỏi nghệ an rồi ,
Hắn còn đang suy nghĩ thì Đỗ Hà nói vọng vào:
“Bẩm Hoàng thượng, phía trước chính là núi kỳ,”
Trịnh Cán thò đầu nhìn ra, đúng như những gì Đỗ hà đã miêu ta ngọn núi này nắm trơ trọi nhìn qua không có một giá trị chiến thuật gì,
Thấy Trịnh Cán không nói gì, Tần Lưu cũng nói:
“Bẩm hoàng thượng, trinh sát đang tiến lên xem xét, rất nhanh sẽ có kết quả.
“
Một lát sau bốn tên cẩm y vệ cưỡi ngựa chạy về, vẻ mặt như đưa đám, Đỗ Hà thấy thế thì quát hỏi:
“Có chuyện gì”
Một trong bốn tên quỳ xuống nói:
“Bẩm Hoàng thượng, đường phía trước có lẽ do mưa lớn nhiều ngày, đất đá lở xuống đã lấp mất đường đi”
Trịnh Cán nghe xong nhíu mày lại, thế là thế nào, mưa thì đã kéo dài hàng chục ngày rồi, nếu lở sao chỉ mỗi chỗ này lở.
hắn hỏi tên cẩm y vệ:
“Cho người dọn mất bao lâu:
Một tên tính toán rồi nói:
“Bẩm Hoàng thượng, bây giờ đã sắp tối, nhanh nhất cũng phải nửa đêm mới đi được”
Đỗ Hà nghe thế thì nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
“Bẩm hoàng thượng, hay là chúng ta quay lại huyện Nam Giang nghỉ tạm, chỗ này chờ dọn xong rồi đi.”
Trịnh Cán nghĩ ngợi rồi gật gật đầu, xem ra cũng chỉ còn cách đó, Tần Lưu lĩnh mệnh rồi tiến lên hô lớn:
“Hoàng thượng khẩu dụ, xa giá về Nam Giang, Điều một ngàn cẩm y vệ nhanh chóng dọn…..”
Tần Lưu đang nói chợt khựng lại, trong tiếng mưa rơi chợt nghe thấy một âm thanh hết sức quen thuộc, sắc mặt hắn cũng đột nhiên thay đổi.
Tần Lưu nhìn sang Đỗ Hà,
“Đỗ huynh nghe thấy chứ”
Đỗ Hà gật gật đầu:
“Đó là tiếng lên đạn của súng trường”
Hắn vừa nói xong, thì ngay lập tức la lớn:
“Bảo vệ Hoàng thượng, rút về Nam Giang”
Trịnh Cán ngồi trong xe yên lặng suy nghĩ, hắn sợ hãi thì ít mà tức giận thì nhiều, vừa rồi Đỗ hà cũng không dám chắc có phải súng hay không, tiếng động này chỉ phát ra đúng một lần, tiếng mưa đã che lấp rất nhiều thứ, Thế nhưng nếu những lời Đỗ hà và Tần Lưu nói là thật, thì tại sao súng lại xuất hiện ở chỗ này, các đội quân được trang bị súng tay của quân khí giám đều được đặt ở những vị trí quan trọng, hiểm yếu,, không có chiến tranh thì không được sử dụng, vậy, tại sao lại ở chỗ này lại có tiếng lên đạn?
Ngồi trong Long xa Trịnh Cán ra lệnh: “Lập tức lui về Nam Giang, đợi mưa ngừng rồi hẵng đi.
Sau khi mưa tạnh thì các ngươi đi kiểm tra lại một lần nữa!”Có điều khác thường lập tức báo cáo”
Hắn không thế cứ thế dẫn theo Vương Liên đi tiếp.
tình hình có gì đó không bình thường, hắn quyết định về Nam Giang điều động phủ binh.
Thế nhưng quyết định lần này của Trịnh Cán lại suýt nữa khiến hắn phải bỏ mạng, sau này sử của Họ trịnh đánh giá rằng, nếu như Trịnh Cán lần đó thực sự bị ám sát, thì đã không có sự huy hoàng của Đại Trịnh sau này, và mãi về sau, nơi mà Trịnh Cán bị ám sát vẫn là một di tích nổi tiếng của hậu thế.
Huyện Nam Giang bất quá chỉ là một huyện nhỏ không đáng nhắc đến trong Trấn Nghệ An, nhân khẩu cũng không nhiều, thế nhưng từ ngày Trịnh Cán cải tổ chính pháp, nó lại trở nên hết sức quan trọng.
Đây là nơi đặt Thị Bạc ty của triều đình, toàn bộ tiền thu được của các tỉnh phía nam và một phần các nơi đã đánh chiếm được bên kia dãy trường sơn đều dồn về đây, trước khi vận chuyển về quốc khố.
Để bảo đảm an toàn cho Thị Bạc Ty, Trấn Thủ Nghệ An Nguyễn Lệnh Tân đã cho xây dựng một doanh trại lớn ở Nam Giang với hơn bốn ngàn binh sỹ, án ngữ ngay trước mặt kho bạc này, dựa lưng vào một ngọn núi lớn, mặt quay ra phía biển.
Thống lĩnh của hơn bốn ngàn binh sỹ này không ngờ lại là cháu ruột bên vợ của Võ Tiến Lương, tên là Nghiêm Khoan, lúc này ngồi trong doanh, Nghiêm Khoan đang nghe báo cáo, khi thấy Cẩm y vệ mang theo lệnh bài đến nói, Hoàng thượng sẽ tạm thời ở lại chỗ hắn, thì trên miệng hắn xuất hiện một nụ cười lạnh, nhưng nó nhanh chóng biến mất,