Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng – Chương 15: Tĩnh đô vương băng hà 1
Tĩnh đô vương băng hà 1Chuyên canh giữ kinh thành và phủ chúa, gọi là quân túc vệ. Thành phần quân thường trực chỉ gồm những binh sĩ người và Nghệ An, Thanh Hóa (đồng hương với vua Lê và chúa Trịnh)Ngoài nhiệm vụ bảo vệ cung vua, phủ chúa, lực lượng này còn làm nòng cốt trong cuộc chiến với chúa Nguyễn. Do 3 phủ ở Thanh Hóa là căn cứ vững chắc từ thời Nam Bắc triều và cung cấp chủ yếu quân túc vệ nên lực lượng này còn được gọi là lính Tam phủ. Ngoài số quân tam phủ này ra Chúa Trịnh sau khi tiêu diệt nhà Mạc còn nhận thêm bốn vệ quân cũ của Mạc là Hưng Quốc vệ , Chiêu Vũ vệ , Cẩm Y vệ và Kim Ngô vệ Từ năm 1722, chúa Trịnh Cương đặt thêm 6 quân doanh là Trung dực, Trung uy, Trung thắng, Trung khuông, Trung nhuệ, Trung tiệp, mỗi doanh 800 người, tổng binh lực của kinh thành ít nhất cũng có khoảng 6 vạn quân thường trực. mà phụ trách chính việc bảo vệ trong nội thành Thăng Long chính là Kim Ngô Vệ và Cẩm Y Vệ. Đám quân này bình thường đóng quân ở hoàng thành, phụ trách bảo vệ an toàn cho hoàng thành và phủ chúa. Chỉ nghe lệnh của Thánh thượng và Đức bề trên. Nhưng hôm nay sau khi Trịnh Sâm rời kinh thành không lâu Gần 2 vạn quân túc vệ liền bí mật rời khỏi quân doanh, một đường thẳng tiến đến Quốc Oai phủTrong quân đã xảy ra dị động. Người bình thường thì không để ý làm gì, nhưng một số kẻ có đầu óc đã bắt đầu cảnh giác, quân túc vệ không phải muốn là điều đi được. trong đó điểm làm cho người ta nghi hoặc nhất chính là. Dù chúa Trịnh có muốn tăng thêm quân hộ vệ thì cũng nên điều từ 6 quân doanh là Trung dực, Trung uy, Trung thắng, Trung khuông, Trung nhuệ, Trung tiệp mới phải, khi nào lại điều đến túc vệ quân, trên danh nghĩa là của Thánh thượng.Ngồi trong điện Kính Thiên. Lê Hiển Tông, nhíu chặt đôi mày, tâm trạng của nhà vua không được tốt cho lắm,hồi hộp, mong chờ và cũng có bất án. Kể từ sau khi nhận được tin Trịnh Sâm có ý cướp ngôi nhà Lê, Lê Hiển Tông đã bắt đầu phòng bị, Chuyện này phải kể từ lúc Sâm làm tờ biểu mật tâu với nhà Thanh nói:Nhà Lê không có người con cháu nào hiền tài.Rồi căn dặn Vũ Trần Thiệu đem việc ấy vào tâu với vua nhà Thanh. Lại sai nội giám cùng đi để dâng của đút và xin phong tước. Khi đi đến hồ Động Đình, Trần Thiệu giả vờ có bệnh, đương đêm đem tờ biểu đốt trước mặt sứ bộ, rồi tự tử. Đoàn sứ giả trở về dâng lên bức thư của Vũ Trần Thiệu, trong đó lấy gương bị diệt tộc do cướp ngôi nhà Lê để khuyên răn, Trịnh Sâm bèn thôi ý đồ cướp ngôi nhà Lê. mặc dù Trịnh Sâm không nhắc đến việc này nữa, nhưng Lê Hiển Tông vẫn nhớ mãi không quên, chính sử có nói Lê HIển Tổng chỉ biết buông tay rủ áo, nhưng ai biết ngài cũng là một kẻ có hùng tâm tráng trí, kể từ năm đó, ông đã bắt đầu nghĩ cách lật đổ họ TRịnh, trước là trả thù cho thái tử bị Trịnh Sâm giết, sau là lấy laị cơ nghiệp tổ tông. từ sau khi phát hiện ra ba cha con TRịnh Sâm bất hòa, nhất là thấy được phong thái của TRịnh Cán. Lê Hiển Tông liền suy nghĩ, muốn từ mâu thuẫn này tìm ra một điểm trí mạng để đánh vào. Những mối bất hóa của Trịnh Tông với Trịnh Sâm, Trịnh Tông với Trịnh Cán mấy năm gần đây, một phần là do tay Lê Hiển Tông đạo diễn, hắn biết nếu không nhanh chóng diệt trừ họ Trịnh, một ngà nào đó, cái ngai vàng này không phải do con chaushoj Lê ngồi, mà rất có thể đổi sang họ TRịnh. Khi đó hậu nhân của hắn chắc chắn sẽ bị vây đến chết trong cung. tựa như việc tổ tiên hắn, diệt trừ hậu duệ nhà Trần vậy, ý thức được điểm nàyLê Hiển Tông đã bắt đầu bố cục, hắn đã nghĩ ra được một biên pháp đó chính là lung lạc ngũ quân. Ám sát Trịnh Sâm.Trịnh Sâm có lẽ không thể ngờ được rằng, Lê HIển Tông trong điều kiện bị hắn áp chế như vậy mà vẫn có thể mua chuộc được một số đầulĩnh trong quân đội . quan cao lộc hậu của Lê Hiển Tông đã khiến mấy vị đầu lĩnh này mờ mắt, hơn nữa hắn còn chuyên trọn những kẻ không hợp với Hoàng Đình Bảo. hiện giờ trước mặt hắn chính là Chỉ Huy Sứ Kim Ngô Vệ, Chiêu Dũng tướng quân, Vương Long Khách “Thánh Thượng. Hai vạn quân Túc vệ đã lên đường, muộn nhất hai canh giờ nữa, có thể đuổi đến Hành cung Tử Trầm. Ngay bây giờ ty chức sẽ lấy binh phù điều một nửa Kim Ngô Vệ đến ngoài thành đóng quân, một nửa khác canh chặt cổng thành. Phủ chúa chính là do Hà tướng quân dẫn thân binh bản bộ canh chừng, sự an nguy của Thánh thượng ty chức quyết không để xảy ra sai sót.Lê Hiển Tông gậtđầu xem như đã biết. Nhưng trong lòng rối như tơ vò, chuyện này thành công thì không sao, ngộ nhỡ thất bại, hắn còn có mặt mũi đi gặp các vị tien đế hay sao chứ.- Phía Hoàng Đình Bảo có động tĩnh gì không- Khải bẩm thánh thượng, trong phủ của Quận công vẫn bình thường, Quận công gia cũng đi theo Đức bề trên, nên việc quân trong trung nhuệ doạn đều do Nguyễn Hữu Chỉnh coi sóc,“Thôi được rồi! Ngươi hãy tăng cường cảnh giới cho trẫm, lần này đại sự thành công, ngươi sẽ là Thiên hạ binh mã Đại nguyên soái.”Vương Long Khách vội quỳ một chân hành lễ“Tạ ơn, thánh thượng cất nhắc, ty chức xin đi ngay.”Vương Long Khách đi một lúc rồi mà Lê Hiển Tông vẫn còn suy nghĩ thật lâu hắn đi đi lại lại trong đại điện. Sự việc lần này quả thật là đã không có đường lùi.Lúc gần trưa. Xa giá của Trịnh Sâm đã đến Hành Cung, nơi này là rất nhiều đại viện tổ hợp lại mà thành, phong cảnh như lầu đài đình các. cầu nhỏ nước chảy đâu đâu cũng có thể thấy đượcThời phong kiến các đức hoàng thượng thương đến đó dăm bảy ngày, giống như thời hiện đại đám nhà giàu về trang trại vậyĐội ngũ rầm rộ hiên ngang của Trịnh Sâm đã đến cổng hành cung . phía trước đại môn rộng lớn là hai hàng quan lại, văn có võ có, đang đứng nghiêm trang chờ đợi xa giá. Trịnh Cán không ngớt suýt xoa Vua chúa thờ này đúng là oách quá, chỉ là đi chơi một chuyến thôi mà cứ như đi công cán.Một gã thị vệ chạy lên trước, lát sau trở về bẩm báo nói: -Hồi bẩm Đức Bề trên, Phủ doãn phủ Quốc oai, Tuần Phủ Sơn Tây, cùng các quan lại bản trấn đến vấn an”hai mười mấy viên đại quan được thị vệ dẫn đến. bọn họ ở trước mặt Trịnh Sâm quỳ xuống :-Tham kiến Đức Bề TrênSau bức rèm thủy tinh Trịnh Sâm nói:-Miễn lễ, quả nhân chỉ là đi dưỡng bệnh, không cần thiết phải tiếp đón quá mức long trọng, tránh khỏi lãng phí quốc lực. các ngươi không nên vẽ vời, chuyện này truyền ra chẳng phải là quả nhân mang tiếng hay sao.Tuần Phủ Sơn Tây tiến lên nói: “Kính lậy đức bề trên. Đám hạ thần là đại diện cho ba mươi mấy thôn, gần mười nghìn hộ xung quanh hoàng trang đến vấn an Đức bề trên. Nguyện Đức bề trên vạn thọ vô cương. Trịnh Sâm khuôn mặt giãn ra nói: -Tình ý của các ái khanh và bá tánh quả nhân tâm lãnh, các ngươi bất tất phải chầu ở đây nữa, hãy trở về lo việc của mình, Quả nhân lần này chỉ là đi dưỡng bệnh một phên cũng không phải tuần tra gì cả.Đám quan lại phía sau hô lớn:-Chúng thần tuân chỉ.Cả đám quỳ lậy rồi tránh sang một bên, Vị Tuần Phủ Sơn Tây này đời xa giá đi quá rồi thì nhanh chân chặn một vị công công lại:-Ấy Trần Tổng quản, ngài xin dừng bước, chúng ta nói chuyện một chút:Vị trần tổng quản này cũng tươi cười khóm mình một cái-Tuần phủ đại nhân có gì căn dặn.Rất nhanh vị tuần phủ này nhét vào tay Trần Công Công một thoi vàng rồi nói, lát nữa công công xin dâng lời với Đức Bề Trên, chúng quan lại chúng ta có một chút hiếu kính dâng lên người, mong công công giúp đỡ.Trần công công ước lượng thoi vàng trong tay rồi cười lớn:-Đại nhân yên tâm, nô tài nhất định sẽ bẩm tấu. Lúc này, Trịnh Sâm đã đi vào trong Hành cung đám thị vệ cũng gia tăng tốc độ, hướng hành cung mà đi tới, đám thượng thiện giám vội vã chuẩn bị cơm trưa, những người còn lại hoặc đi lấy nước, hoặc chia nhau canh gác, trong khoảng nữa giờ tất thẩy đều đã được an bàilúc này trong cánh rừng, một hắc y nhân nhỏ giọng bẩm báo:-Ảnh chủ, bọn chúng đã vào tầm ngắm,- Hộ vệ thế nào“một ngàn năm trăm ngự lâm quân. Hơn nữa Do đích thân Chính nhất phẩm Tả Đô đốc Trung Nhuệ Phủ, kiêm trấn thủ Sơn Nam Hoàng Đình Bảo dẫn đội”Kẻ đứng đầu ảnh vệ Quan Xuân Bá gật nhẹ cái đầu- Chỉ là một tên mãng phu tham quyền cố vị, ta còn chưa để vào trong mắtQuan Xuân Bá, vuốt ve cây nỏ trong tay cười lạnh một tiếng, lại hỏi: Nội gián an bài thế nàolần hành động này mà nói, có tay trong ở Hành cung chính là một đại trợ lựctên hắc y nhân đáp: “Hồi bẩm Ảnh chủ. Chuyện này Hoàng Lộc đã an bài xong xuôi, đến lúc hành sự, người bên trong sẽ tự khắc ra mặt tiếp ứng.“Tiếp tục đi tra xét. “Quan Xuân Bá dặn dò tên hắc y kia xong liền quay lại phía sau gằn giọng:-Truyền lệnh của ta, ta quân án bình bất động, đợi trời tối chính là lúc chúng ta thu lưới, bảo đám người mai phục trong thôn trang kia chuẩn bị.Trong Hành cung sau khi thu dọn ổn thỏa, đã là giữa trưa. bốn bề thật yên tĩnh, Trịnh Sâm ngự trong một tòa đại viện có tên là Nghênh Phong các. Tổng cộng có ba tầng. Trịnh Sâm ở tầng ba cùng với Tuyên phi. Tầng hai là Trịnh Cán. phía dưới thì cho thị vệ của hắn ở, tuần tra canh gác cẩn mật, đến còn ruồi cũng không bay lọt . Trịnh Sâm đang mặc một bộ thường triều, đầu đội khăn xếp, ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương do chính phủ mang đến, toàn là những việc tỷ như, nơi này có chiến loạn, xin quân bình định, nơi kia hạn hán mất mừa, xin kinh thành phát chẩn cứu tế. Lúc này tuy Trịnh Sâm mê đắm Đặng Thị Huệ nhưng vẫn chưa thực sự ăn chơi hưởng lạc, hắn vẫn còn một chút cần mẫn, suy tính cân bằng lợi ích của các phe, từ đó giải quyết nguy cơ. Giữ vững quyền lực của phủ chúa, nhưng cũng không quá mức phô trương, khiến vua lê cảnh giác và dân chúng xì xào.Trịnh Sâm trong lịch sử chính là một người có thể nói là hùng tài đại lược, biết nghe theo lời phải, dưới thời của hắn, vô số cải cách đã ra đời Năm 1774, Trịnh Sâm hạ lệnh cho Nguyễn Đình Huấn châm chước định thể lệ cấp tiền thóc cho các quân trong kinh, ngoài trấn; chiếu theo ngạch lính và số đinh, bớt chỗ nhiều, thêm cho chỗ ít, châm chước cân nhắc, san sẻ lại, cốt làm cho được quân bình.; phần nhiều công việc đều đổi mới, không theo nếp cũ. Ngay sau khi lên ngôi, hắn định rõ thể lệ kiện tụng, về việc người đương sự kêu xin xét lại, cho phép người nào thấy bản án xử lý không đúng có thể xin xử lại, nếu xét lại còn vẫn chưa tỏ rõ được lý lẽ, thì cho phép người đương sự đánh mõ tâu bày. Hắn lại định thể lệ khám đê điều, quy định đường đê, cửa cống, theo định kì hằng năm báo lên cấp trên, dần đến triều đình rồi sau đó khởi công các công trình. cải cách hành chính, hợp lại hoặc bỏ bớt gồm 4 phủ, 29 châu huyện. Những phủ và châu huyện này đều cho phủ huyện tiếp cận tùy tiện kiêm lý. Trịnh Sâm còn dùng Nguyễn Nghiễm giữ công việc ở Quốc Tử giám, Vũ Miên kiêm giữ chức Tế tửu, Lê Quý Đôn và Phan Lê Phiên giữ chức tư nghiệp; lại ra lệnh mỗi tháng cứ ngày mồng một và ngày rằm tập văn; mỗi năm cứ 4 tháng trọng thi khảo xét duyệt; ai vượt trội thì cất nhắc trao cho quan chức; ngoài các trấn cũng vậy. Do đấy phong thái học trò được phấn chấn dần. Đầu năm 1768, Trịnh Sâm phong thầy là Nguyễn Hoàn làm quốc sư.Năm 1772, chúa bổ dụng Nguyễn Nghiễm giữ chức Tham tụng. Mùa hạ năm 1773, bổ dụng hoạn quan Phạm Huy Đĩnh giữ chức thự phủ sự, Lê Quý Đôn làm bồi tụng. có thể đánh giá Trịnh Sâm là người cứng rắn, thông minh, quyết đoánDẹp Hoàng Công Chất và Lê Duy Mật, tiêu diệt thái tử Duy vĩ, đánh chiến Thuận Hóa, tiêu diệt các tù trưởng làm phản, có thể nói lập nên rất nhiều công trạng. Dưới thời trị vì của Trịnh Sâm Sau sự kiện ở Thuận Hóa, chúa Trịnh đã giành khỏi tay chúa Nguyễn một vùng đất rộng lớn, tuy nhiên Trịnh Sâm đang lo lắng suy nghĩ vạn tơ nghìn mối, Hắn tự biết mình không còn được bao lâu, thế nhưng, Cán nhi lại còn nhỏ, nếu để cán nhi đăng cơ e là sẽ có biến, mà nếu để Tông nhi kế thừa vương vị, thì thà lập Trịnh Bồng còn hơn. Trịnh Sâm Là người quyết đoán, lão quyết định trong lúc mình còn sống phải giải quyết xong mối nguy hại này, thay Trịnh Cán mở rộng con đường đến với vương vị.Trời vừa sẩm tối. Một đám hoạn quan đứng bên cạnh hắn lập tức thắp nến, đóng chặt cửa sổ, một tên thái giám từ phía ngoài tiến vào vội vàng nở nụ cười lấy lòng với hắn rồi quỳ xuống:-Nô Tài tham kiến Đức bề trên,Trịnh Sâm gật đầu hỏi:-Có truyện gì?Cao Nghênh Tường vẫn quỳ lạy, cung kính thưa :-Hồi bẩm vương thượng, Nhị Vương tử sai nô tài mang cho người một bát cháo yến, nhị vương tử có chuyển lời, kính mong Vương thượng giữ gìn ngọc thể, hầu làm rường cột cho xã tắc.Trên khuôn mặt của Trịnh Sâm lộ nét cười, hắn lại càng thưởng thức Trịnh Cán, viên thái giám lấy bát cháo từ tay Cao Nghênh Tường dâng lên bàn của Trịnh Sâm. Trong sát na đó mắt của Cao Nghênh Tường lại lộ ra một tia sợ hãi. Nhưng rất nhanh nó đã bị nét ác độc che khuất, Hắn cung kính cáo từ rồi luira, trước khi lui hắn còn dặn lại rằng Nhị vương tử nói nếu để nguội sẽ không ngon mong vương thượng sớm dùng.Phải nói kế này của Trịnh Tông đủ hiểm. nếu mưu sát lần này thành thì không nói làm gì, nhưng nếu không thành, có sự việc hôm này, Trịnh Sâm cũng sẽ chia ra mà nghi ngờ cả mẹ con Trịnh Cán lẫn Thánh Thượng, hắn cũng sẽ có thời cơ xoay chuyển, lúc cần thiết lại cho vài tên tử sĩ giá họa là xong.Trời sắp tối hẳn, từng đám nông dân ở ngoài hành cung vẫn đang ra sức thu hoạch, vụ này vốn đã bị sâu hại nhiều, nếu không gặt cho nhanh qua một đên, sẽ bị chúng cắn rụng hết, thời đại này chưa có biện pháp phòng trừ, cách đơn giản nhất là dù lúa còn xanh cũng phải gặt về nhà, tránh sâu bệnh phá hoại. Phía trước hành cung một đoạn cũng có một đám người đang gặt lúa, đám này vừa gặt vừa tiến lại gần hành cùng, không hẹn mà hợp cùng với các đám nông dân ở khoảnh ruộng khác bao vây hành cung theo thế gọng kìm, những nông dân này, ai nấy đều vai hù lưng gấu, vẻ mặt dữ tợn. Một viên Chỉ huy Thiêm sự dưới trướng Hoàng Đình Bảo đốc suất lính gác ngoài cổng hành cung mặt đanh lại, hắn thấy rất khả nghi, còn khả nghi ở chỗ nào, nhất thời hắn lại không tìm thấy điểm mấ chốt. Viên chỉ huy này đành tăng thêm quân lính hộ vệ ngoài đại môn rồi tự mình trấn thủ, Quan Xuân Bá lúc này đóng vai một nông dân đang ôm bó lúa đã tiến đến cách Hành cung khoảng ba trăm bước, thấp thoáng gã đã thấy quân túc vệ đi lại trên lầu thành, hắn nhẹ nhàng cúi xuống gặt một đám lúa khác rồi thấp giọng nói: “Nội ứng sao rồi.”Một tên nông dân khác tiến đến bẩm báo: -Hồi bẩm ảnh chủ, Nọi ứng đã vào vị trí, gián điệp đặc biệt cảu Hoàng Lộc đại nhân an bài cũng đã truyền tin nói mọ việc ổn thỏa, tất cả xin Ảnh chủ định đoạt.Quan Xuân Bá nhìn về phía hành cung nghiền ngẫm, từ tin tức mà tên thám báo này amang về, cộng thêm tin túc cảu nội ứng, hắn đã xác định được nơi ở của Trịnh Sâm. Chỉ là muốn vượt qua tường thành lại cần phải có chút tiểu xảo, mặc dù tám trăm võ sĩ này rất mành, nhưng nếu từng tốp một tiến lên công thành khác gì đưa đầu vào chỗ chết. nhiệm vụ lần này không cho phép sai sót, hắn âm thầm tính toán Ngự lâm quân chủ yếu phân bố ở công hành cung và sau núi Tử Trầm, quân lính của trấn Sơn Tây hạ trại bốn góc hành cung. Mà Trịnh Sâm lại ở trung tâm của Hành Cung dựa lưng vào núi trầm dễ thủ khó công, điều này có vẻ hơi bất lợi. Nhưng hắn tự tin vào hành động của 800 võ sĩ lần này, hơn nữa lại có nội ứng nên vẫn dứt khoát ra lệnh.- Kiểm tra binh khí chờ hiệu lệnh của bổn tọa.