Trình Gia Có Hỉ

Chương 29: Khi phúc hắc tiến hành


Đọc truyện Trình Gia Có Hỉ – Chương 29: Khi phúc hắc tiến hành

Edit: gau5555

Beta: meott

Xuân Hỉ sau khi trải qua một phen suy nghĩ cẩn thận, cô quyết định, buông tha cho chuyện tìm việc, mà tìm một nơi nâng cao lại trình độ, đào tạo lại trình độ phiên dịch, chuẩn bị nâng cao trình độ nghiệp vụ của bản thân. Cô tổng kết ra mấu chốt của thất bại, chính là bằng cấp không đủ chắc chắn, trình độ không đủ cao.

Cô đem này ý tưởng này nói cho Điền Nghiên trước.

Điền Nghiên nói: “Nếu mẹ cậu đồng ý, thì mình sẽ không có ý kiến.”

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, sao lại cảm thấy lời này là lạ: “Hoá ra cậu biến thành ba mình sao? Mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu!”

Điền Nghiên vẻ mặt mờ mịt: “Mình đây cũng đang nói chuyện nghiêm chỉnh nha, mình thấy nếu mẹ cậu không đồng ý, thì có rắm mà dùng ấy, có phải hay không?”

“Mình hỏi ý kiến của cậu, để cậu cho lời khuyên chứ không phải cần cậu đồng ý hay không!” Xuân Hỉ phát điên.

“A, ý kiến, lời khuyên a…” Điền Nghiên chậm rãi gật đầu, có chút suy nghĩ, cuối cùng nói: “Ý kiến của Gia Lập nhà cậu như thế nào, thì ý kiến của mình như vậy.”

Xuân Hỉ thở dài: “Ai gia nuôi ngươi thành sủng vật như vậy làm sao bây giờ…”

Điền Nghiên vỗ cái bàn: “Còn dám nói! Có việc thì tìm ta, không có việc gì liền quên ta quăng ở chín tầng mây, thích thì gọi không thích thì đuổi, thực sự coi ta là sủng vật sao!”

Xuân Hỉ cười hắc hắc: “Đại nhân, dân nữ mang theo một túi đầy tiền mặt, ngài muốn gì cứ việc nói, để dân nữ mua cho ngài!”

Điền Nghiên đầu ngón tay khều khều cằm Xuân Hỉ, thản nhiên cười: “Ngoan!”

Buổi tối Xuân Hỉ liền đem quyết định tối quan trọng này chính thức báo cho cha mẹ biết, lời thề son sắt cam đoan: “Con sẽ tìm việc làm cùng, cho nên con chấp nhận lãng phí tuổi thanh xuân, học phí con tự mình nộp, như vậy có thể cho con đi chứ?”

Cố mẹ chỉ lo xem tivi, cũng chưa để ý tới cô, Cố ba gật gật đầu: “Con muốn học tập, chúng ta sao lại có thể ngăn cản con, con phải cam đoan học cho xong, học xong con phải đi tìm một công việc thật tốt.”

“Con cam đoan!” Xuân Hỉ nhất thời thấy tâm tình nhẹ nhàng.


Không lâu, cô liền ở trên mạng tìm trang web để tìm công việc, để sinh hoạt phí có chút dư dả.

Ngày đầu tiên đi học, Xuân Hỉ vừa ra cửa lại gặp phải Gia Lập. Cô kinh ngạc nói: “Anh quay về nhà bao giờ vậy?”

Gia Lập không để ý tới cô.

Lúc đến dưới lầu, Gia Lập đi đến chỗ đỗ xe của mình, còn Xuân Hỉ thì đi hướng cửa tiểu khu.

“Em đi đâu?” Gia Lập đứng ở phía sau hỏi cô.

Xuân Hỉ đầu cũng không quay lại, giơ tay lên sau lưng vẫy vẫy anh. Không đi được mấy thước, xe Gia Lập đã ở bên cạnh cô, quay cửa kính xe xuống, hỏi: “Đi chỗ nào? Anh đưa đi.”

Xuân Hỉ lắc đầu: “Không cần, em tự mình ngồi xe bus là được rồi, chúng ta không tiện đường.”

Gia Lập không thèm nhắc lại, ấn chân ga mạnh mẽ vọt tới phía trước, phun khói ô tô vào mặt Xuân Hỉ, cô che lại miệng mũi, ghét bỏ nói: “Kinh nguyệt của anh ta mất cân đối sao? Luôn phát giận, có bệnh!”

Khi Xuân Hỉ tới nơi đào tạo thì vẫn còn rất sớm, cô vừa uống sữa đậu nành vừa lật xem tư liệu khoá học, bỗng nhiên bên vai có người vỗ một chút. Cô vừa nhấc đầu, liền ngây ngẩn cả người.

“Cố Xuân Hỉ, có nhớ rõ tôi không?”Namnhân kia nói.

Xuân Hỉ thoáng lắc đầu: “Không nhớ… Hình như có chút quen.”

“Tôi là Phan Dương a! Bạn học tiểu học của cậu! Hồi đó, rất béo, ngồi sau cậu luôn bắt nạt cậu.” Phan Dương đang cố giải thích, vừa ngồi vào bên cạnh Xuân Hỉ .

Anh ta nói chưa dứt lời, Xuân Hỉ liền nhớ lại huyết hải thâm cừu nhiều năm trước kia. Người này trước kia không có việc gì liền túm lấy bím tóc đuôi ngựa của cô, nếu không liền ý xấu đem sách giáo khoa, sách bài tập của cô giấu đi để cho cô tìm không ra, hoặc là vụng trộm viết bút máy lên váy cô mới mua, làm hại Xuân Hỉ thương tâm rất lâu. Cuối cùng vẫn là cô mách với Gia Lập, Gia Lập có một lần đón cô tan học, đem người này lôi sang một bên, không biết nói gì đó, từ đấy về sau sau Phan Dương liền giống như chân chó, không còn bắt nạt Xuân Hỉ thì không nói, lại còn ân cần đưa này đưa kia.

Xuân Hỉ mỉm cười với anh ta: “Tiểu béo a, nhớ rõ nhớ rõ! Trước kia không phải là người hầu nhỏ của tôi sao, a, hiện tại lớn lên cũng thật xinh đẹp nha!” Nói xong cô liền lấy tay đi nhéo mặt của anh ta, nói thật, nhiều năm không gặp bạn học, cô vẫn thật cao hứng.

Phan Dương đập tay cô: “Làm trò! Cậu sao lại đến trung tâm đào tạo này? Hiện tại đang làm phiên dịch sao?”

Xuân Hỉ gật đầu: “Còn cậu? Sẽ không phải cũng là phiên dịch chứ? Trước kia thành tích tiếng anh của cậu khá kém, toàn xếp thứ hai từ dưới lên, bởi vì đứng thứ nhất kia là bạn học Thiếu Khảo!”


“Hảo hán không đề cập tới chuyện cũ năm xưa, những chuyện đi qua đều là phù vân, anh đây hiện tại là phiên dịch chính thức của công ty xuất nhập khẩu XX y dược bảo vệ sức khoẻ, bên trong tất cả đều là cao thủ, tôi không nâng cao năng lực là không được a!”

Công ty trong miệng Phan Dương nói, không thể tin được chính là công ty lúc trước Xuân Hỉ bị sa thải. Nay nghĩ đến đám người sau này bị Triệu Tuệ Lệ bắt nạt, thật sự là cảm khái vạn phần.

Cô thương tiếc nhìn Phan Dương, thở dài thật sâu : “Phan Dương a, cậu sớm ngày ngủ yên… a không, là tự giải quyết cho tốt đi.”

Phan Dương không hiểu nhìn cô, nhìn nhìn, trong lòng liền thấy xúc động, nói thật cô gái Xuân Hỉ này, lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, làn da vô cùng mịn màng, môi hồng răng trắng, cười một cái, trong mắt đều là hào quang.

Anh thu hồi ánh mắt lại, không khỏi cười rộ lên. Hồi còn đi học rất thích cô, bằng không tại sao lớp nhiều nữ sinh như vậy mà chỉ bắt nạt một mình cô?

Buổi tối cơm nước xong, Xuân Hỉ theo thường lệ lên diễn đàn trên trang web tạo thiếp, làm cẩn thận, lại viết thêm ở góc của tờ thiếp một ít ngôn ngữ linh tinh vừa thông suốt mà tăng thêm phần nhân khí.

Tắt máy tính, cô liền đến ban công hắng cổ họng đọc báo tiếng Anh và cả bộ sách.

Gia Lập không biết khi nào đã đi thong thả bước đến ban công nhà anh, ghé vào lan can hút thuốc, hơi hơi híp mắt nhìn cô.

Xuân Hỉ đọc trong chốc lát, khép lại sách chuẩn bị nhảy dây, liền nhìn thấy anh đang có chút suy nghĩ nhìn cô, cô hơi hơi sững sờ, không được tự nhiên dời ánh mắt, tim đập có chút nhanh.

Không tập trung kết quả chính là Xuân Hỉ không nghĩ tới là tay cầm chuôi của dây nhảy, một chân giẫm lên dây thừng, vung lên một cái tay cầm bên kia thẳng tắp đập vào cái trán của cô.

Cô kêu thảm một tiếng ngồi xổm xuống che đầu, tức giận.

Gia Lập không phúc hậu cười rộ lên, nói: “Có chảy máu không? Lại đây, anh xem xem.”

“Đau chết mất…” Cô ngẩng đầu nhìn Gia Lập, tức giận đánh tới, “Anh còn cười!”

Xuân Hỉ chật vật không chịu nổi được Gia Lập đưa vào phòng của anh, ngồi ở trên giường của anh. Gia Lập đi ra ngoài tìm hộp cứu thương, lúc này cô lười biếng liền nằm xuống, mặt hướng lên trần nhà, chiếm cứ toàn bộ giường lớn của anh.

Thời điểm Gia Lập đi vào liền nhìn đến một màn như vậy, Xuân Hỉ nằm ngửa ở trên giường màu làm đen của anh, mặc áo ngủ màu hồng nhạt, ôm đầu, nhắm mắt lại, miệng hồng đỏ hơi hơi mân mê, tóc xoã dài trên giường, có loại… mỹ cảm bị chà đạp .


Anh rút bông lớn ra dính vào một chút nước, chân sau quỳ gối trên giường, cúi xuống lôi tay Xuân Hỉ đang che ở trán ra.

Cô mở mắt ra, giãy dụa muốn ngồi lên, lại bị Gia Lập đè lại thắt lưng: “Đừng nhúc nhích.”

“Anh… Anh làm sao?” Chóp mũi của Xuân Hỉ chạm vào áo của anh, mùi hương tự nhiên trên người anh đập vào mũi, tim đập đột nhiên nhanh hơn, bỗng nhiên cái trán co rút nhè nhẹ đau đớn, “Aiz, nhẹ chút!”

“Ừm.” Gia Lập thản nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú vào miệng vết thương của cô, “Lúc rửa mặt phải cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Cô cảm giác được hơi thở của anh phun lên trán cô, ấm áp, thực sự thoải mái, cô không tự giác nhắm mắt lại.

Đột nhiên, cô không cảm giác được động tác anh xử lý miệng vết thương nữa, mà hơi thở kia dần dần hạ xuống, nhưng lại xuống vào phía trên đôi môi đỏ mọng của cô. Mắt cô hơi hơi chuyển động, nghi hoặc, phút chốc mở mắt ra, Gia Lập lại cùng cô hai mắt nhìn nhau. Ánh mắt của anh thâm thuý mà nóng bỏng, hơi thở dồn dập thổi ra nóng cháy, cô không dám có cử động nhỏ nào, đầu óc ầm ầm nổ tung, trống rỗng một mảnh.

Đột nhiên, cửa phòng mở….

“Các con đang làm gì thế?” Trình mẹ kêu lên.

Xuân Hỉ cả kinh, bỗng nhiên đứng dậy, lập tức đập đầu trán Gia Lập, một trận choáng váng, càng thêm đau thảm thiết.

Cô ôm đầu “A a” kêu lên, Gia Lập cũng há hốc vì kinh ngạc, nhịn không được nói với Trình mẹ: “Mẹ, mẹ đến thật sự là đúng lúc quá.”

Trình mẹ nhìn hai người này bối rối, ha ha cười rộ lên, sau đó nói với Gia Lập: “Đến phòng mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”

Gia Lập kéo Xuân Hỉ đứng lên: “Bỏ tay ra, cho anh xem.”

Xuân Hỉ nghe lời buông tay ra, ánh mắt hồng hồng nhìn anh: “Sưng lên sao? Ai nha, ngày mai không có cách nào đi gặp người ta, em còn phải đi xem mắt! Thực không hay ho!”

Gia Lập ngẩn ra, hai tròng mắt tôi tối, nói: “Vậy đừng đi .”

“Như vậy sao được? Lời nói của mẹ em là thánh chỉ, không đi bà khẳng định sẽ mắng em.” Xuân Hỉ oán giận.

Anh buông cô ra, biểu tình có chút nghiêm túc: “Không có việc gì, trở về dùng khăn mặt nóng đắp lên một chút, yên tâm, sẽ không sưng.”

Xuân Hỉ đi rồi, Trình mẹ không đợi được Gia Lập đến tìm bà, đã cười tủm tỉm đi đến phòng Gia lập.

“Con nói thật với mẹ đi, có phải con thích Xuân Hỉ hay không?”


Gia Lập mặc kệ bà, “Dạ” một tiếng rồi sắp xếp hộp cứu thương đi ra ngoài.

Trình mẹ giống như trúng thưởng cười đến vui vẻ, theo đi ra ngoài: “Hiện tại suy nghĩ cẩn thận còn không muộn, nói với con, Xuân Hỉ ngày mai phải đi xem mắt, địa điểm chính là nơi gặp mặt trước đây của con, người là do mẹ của con giới thiệu, điều kiện không thể kém so với con.”

Gia Lập nhướng mày nhìn mẹ mình, cười như không cười.

Trình mẹ vỗ vỗ anh: “Con lại không nói với mẹ là thích Xuân Hỉ, nếu nói mẹ khẳng định sẽ không giới thiệu cho nó a, ba giờ chiều ngày mai, tự mình làm đi!”

Ngày hôm sau, Xuân Hỉ chuẩn bị tỉ mỉ một phen mới đi gặp mặt.

Thời điểm đến nơi gặp mặt, nhà trai đã đến, quả nhiên giống như lời mẹ già của cô nói_ nhân khuông nhân dạng (giống như tri thức điển hình)! Hình dáng của Quốc Tự Kiểm kia, chính là tướng mạo của người lãnh đạo! Cặp kính đen kia làm cho Xuân Hỉ vừa nhìn đã nghĩ tới thầy giáo dạy cô ở trung học! Cũng may người nọ nói năng khéo léo, hài hước, làm cho Xuân Hỉ cười to liên tiếp.

Nhà trai dường như đối với Xuân Hỉ có vẻ vừa lòng, chỉ nói chuyện có một lát, đã nói: “Chúng ta trao đổi số điện thoại một chút đi, tôi đối với cô rất có cảm tình.”

Đối mặt với người nói trắng ra như vậy, Xuân Hỉ không khỏi đỏ mặt, làm cho Quốc Tự Kiểm mặt mày hớn hở.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người tiến đến, lập tức đi đến bàn của bọn họ, Quốc Tự Kiểm thấy người này đi tới, tự nhiên như vậy mà ngồi vào bên người Xuân Hỉ, rồi mỉm cười: “Khi nào thì chấm dứt? Anh đưa em về nhà.”

Xuân Hỉ há mồm kinh ngạc nhìn Gia Lập, lại nhìn về phía Quốc Tự Kiểm, “Không phải… Em…”

Xuân Hỉ ấp úng nói không nên lời, Gia Lập lại thảnh thơi đem cánh tay khoát lên ghế dựa chỗ lưng Xuân Hỉ, Quốc Tự Kiểm nhìn ra, đó là một tư thế giữ lấy, như là vô cùng thân thiết giống như nắm cả bả vai Xuân Hỉ, hài hòa như vậy.

Có ý tứ gì không cần nói cũng biết.

Gia Lập vươn tay kia ra cười cười: “Hân hạnh, Trình Gia Lập.”

Quốc Tự Kiểm không để ý đến Gia Lập tự giới thiệu, chỉ nói với Xuân Hỉ: “Xem ra đã là danh hoa có chủ, tôi chúc phúc cho cô, Cố tiểu thư.”

Nói xong liền đi, hoá đơn cũng chưa thanh toán.

Xuân Hỉ sững sờ lập tức, dồn khí tới đan điền, hung hăng đá Gia Lập một cước, hô lên: “Trình Gia Lập! Anh là cố ý! Anh muốn nhìn thấy em không gả đi được phải không? Em không phải chỉ phá huỷ gặp mặt của anh sao, anh có cần thiết phải trả thù như vậy không? Anh quả thực lòng dạ hẹp hòi! Chưa thấy qua nam nhân nào nhỏ mọn như vậy! Cút ngay!”

Cô đẩy anh đi ra bên ngoài, Gia Lập quăng lại một tờ tiền giá trị lớn liền đi theo, bên môi không ngăn được nở nụ cười.

Vì thế, nhân viên cửa hàng liền nhìn thấy một màn như sau, nữ nhân thở phì phì xông ra ngoài, tóc bay lên, để lại hương thơm nhè nhẹ, nam nhân theo ở phía sau, hai tròng mắt gắt gao nhìn nữ nhân, mím môi mỉm cười


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.