Triều Tư Mộ Noãn

Chương 18: Mềm Mại


Đọc truyện Triều Tư Mộ Noãn FULL – Chương 18: Mềm Mại


Vệ Kiều rất ít tăng ca, thế nhưng sau khi Lạc Châu Bình về nước, nàng tăng ca liền trở thành chuyện thường, đặc biệt là khi phương án cải tạo Lạn Vỹ lâu chưa định, song phương còn đang giằng co, nàng càng không thể rời bỏ công ty.

Qua tám giờ rưỡi, Bùi Thiên gõ cửa phòng làm việc, nói: “Tam tiểu thư, nên nghỉ ngơi rồi.


Vệ Kiều ngẩng đầu khỏi văn kiện, nhìn đồng hồ, cân nhắc vài giây sau đó khép văn kiện lại: “Chuẩn bị xe đi.


Bùi Thiên xuống lầu trước, lái xe đến trước cửa công ty, chờ sau khi Vệ Kiều lên xe hắn mới hỏi: “Tam tiểu thư, tân đầu bếp còn chưa tới, cơm tối cần ta giúp ngài sắp xếp sao?”
Vừa rồi ở công ty nàng nói không cần, bởi vì thực sự không có thời gian ăn, vì vậy Bùi Thiên mới nhẫn nhịn không có hỏi lại, hiện tại tan tầm, hắn tiện đường liền có thể an bài.

Vệ Kiều đang cúi đầu xem tài liệu trong máy tính bảng, nghe vậy liền nhấc mắt nhìn sau gáy hắn một chút, đáp lại hắn: “Không cần.


Một bữa cơm tối mà thôi, trong nhà hẳn là có thức ăn đông lạnh, nàng còn không quá đói bụng, chỉ là không biết đứa nhỏ kia có ăn quen hay không.

Thập Nhất cho chú chó ăn cơm tối xong là năm giờ rưỡi, về nhà vừa vặn sáu giờ, dựa theo những hiểu biết sơ sài của nàng về Vệ Kiều trong những ngày qua, lúc này hẳn là giờ tan sở, thế nhưng buổi sáng đầu bếp đã bị sa thải, Vệ Kiều còn nói rõ ngày mai mới sắp xếp người đến, cho nên nàng mới vào nhà bếp làm vài món thức ăn đơn giản, đều là phù hợp khẩu vị của Vệ Kiều, rất thanh đạm.

Sau khi làm xong cơm nước nàng vẫn ngồi ở trên sofa chờ Vệ Kiều, quá bảy giờ, không có ai trở về, tám giờ, cũng không có ai, Thập Nhất nắm chặt di động, rất muốn hỏi một chút lúc nào Vệ Kiều về nhà, thế nhưng nghĩ đến bản thân cũng không có tư cách để hỏi vấn đề này nên liền từ bỏ ý định, vẫn ôm hai đầu gối mà ngồi trên sofa chờ đợi.

Vừa qua chín giờ, cánh cửa có động tĩnh, Thập Nhất lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Vệ Kiều trở về.

Sau khi vào cửa Vệ Kiều cởi áo khoác nhạt màu ra, bên trong là một bộ váy ôm màu đỏ, màu sắc tươi đẹp làm nổi bật lên làn da trắng nõn như ngọc, cực kỳ nhẵn nhụi, Thập Nhất đứng bên cạnh nàng hỏi: “Tam tiểu thư, ngài ăn cơm tối chưa?”

Vệ Kiều nghiêng đầu nhìn về phía nhà ăn, nhìn thấy trên bàn có bày vài đĩa nhỏ, nàng nói: “Là ngươi làm?”
Thập Nhất vẻ mặt ngại ngùng: “Ân, chính là nguội mất rồi, ta đi hâm lại, ngài ngồi đợi một chút.


Nàng nói xong liền xoay người đi đến nhà ăn, bưng vài đĩa thức ăn lên lần lượt tiến vào trong phòng bếp, chỉ trong chốc lát liền truyền đến thanh âm xào nấu, Vệ Kiều thả túi công văn xuống sau đó đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thân hình nàng đang bề bộn, thân hình gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn, giống như một hài tử còn chưa trưởng thành, Vệ Kiều cụp mắt, đi ra khỏi nhà bếp ngồi xuống sofa trong phòng khách.

Xem văn kiện được một nửa, phía sau truyền đến âm thanh: “Tam tiểu thư, cơm tối làm xong rồi.


Vệ Kiều khép lại văn kiện đứng lên đi vào trong phòng ăn, Thập Nhất đã kéo ghế ra cho nàng, sau khi nàng ngồi xuống liền liếc nhìn thức ăn trước mắt, màu sắc cùng với những bữa ăn bình thường xem ra cách biệt không quá lớn, nhưng ăn vào vẫn là có chút mặn, không phải là vấn đề do Thập Nhất, là bản thân nàng đối với ẩm thực liền cần khống chế nghiêm khắc như vậy.

Canh ngược lại là không tệ, rất thanh đạm, Vệ Kiều không ăn nhiều những món khác, thế nhưng liền ăn hai chén canh, Thập Nhất thấy nàng không ăn nữa liền để đũa xuống hỏi: “Có phải là không hợp khẩu vị của ngài hay không? Ta lại làm món khác cho ngài! “
“Không cần.

” Vệ Kiều lạnh nhạt nói: “Ta đã ăn qua ở công ty, còn không quá đói bụng, ngươi ăn đi.


Thập Nhất cắn cắn môi: “Hảo.


Sau khi Vệ Kiều để đũa xuống liền trở lại phòng khách một lần nữa lật xem văn kiện, hiện tại vấn đề cải tạo Lạn Vỹ lâu nhận được vài phương án, Lạc Châu Bình chủ trương cải tạo, tiếp tục xây dựng một trung tâm thương mại, cũng có một bộ phận cổ đông đề nghị xây dựng trung tâm thương mại, cũng có người nói muốn xây dựng một khu vui chơi, Vệ Kiều cầm lấy vài phần đề án xoa xoa đầu, thần sắc nghiêm túc.

Đề nghị của Lạc Châu Bình kỳ thực chính là suy nghĩ trước đây của nàng, thế nhưng điều nàng nghĩ tới không phải cải tạo, mà là phá bỏ toàn bộ xây lại một trung tâm thương mại mới, cách một con đường đối diện, chính là khu phố kinh doanh, vì vậy xây dựng một trung tâm thương mại ở đó là không thể thích hợp hơn, thời gian bốn, năm năm, đợi đến khi khu phố kinh doanh chính thức khai mạc, trung tâm thương mại của các nàng cũng gần như có thể hoàn công, nhưng hiện tại vấn đề tồn tại là, nếu như nàng đồng ý xây dựng trung tâm thương mại, Lạc Châu Bình nhất định sẽ dùng mối quan hệ mà đưa người của hắn trộn lẫn vào, nói không chừng còn có thể đục nước béo cò, hiện tại hạng mục chủ yếu của nàng không chỉ là cái này, còn có những cái khác, hơn nữa vì thân thể, thực tế khó có thể theo sát từng bước, vì vậy —— trước những đề án về việc xây dựng trung tâm thương mại mới, vẫn là chưa có đề nghị nào có thể lọt vào mắt xanh của Vệ Kiều.


Vệ Kiều ném cây bút trên bàn trà, cây bút lăn vài vòng, rơi xuống sàn nhà, nàng vừa mới chuẩn bị đứng dậy nhặt lên liền nhìn thấy Thập Nhất cúi người nhặt bút lên, cung kính đưa cho mình: “Tam tiểu thư, bút của ngài.


Nàng tiện tay cầm lấy, đặt trên văn kiện, Thập Nhất đứng bên cạnh nhìn đôi mi thanh tú của nàng cau lại.

Trong phòng khách to lớn, hai người ngồi thẳng, không ai chủ động lên tiếng, vì vậy bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Thập Nhất đang nghĩ có phải bản thân nên tìm lý do để rời đi hay không thì liền nghe được Vệ Kiều mở miệng gọi nàng: “Thập Nhất.


Nàng nhấc mắt, nhìn về phía Vệ Kiều, một đôi mắt sáng lấp lánh: “Tam tiểu thư có chuyện gì sao?”
Vệ Kiều trầm mặc vài giây sau đó hỏi nàng: “Nếu như cho ngươi một mảnh đất, để ngươi lựa chọn, ngươi nguyện ý xây nhà, hay là làm khu vui chơi?”
Thập Nhất nghe xong vấn đề này, hơi nghiêng đầu, há miệng mở to mắt.

Vệ Kiều liếc mắt nhìn vẻ mặt của nàng liền thấy dáng vẻ nàng bị dọa sợ đến sững sờ, động tác nghiêng đầu rất giống một loại động vật nào đó, ngoan ngoãn đáng yêu, khóe môi Vệ Kiều vung lên một cong nhỏ: “Làm sao?”
Thập Nhất hoàn hồn: “Không có, không có gì? Ngài vừa hỏi cái gì?”
Vệ Kiều cụp mắt hỏi lại một lần nữa, hỏi xong bản thân cũng cảm thấy buồn cười, bên tai nghe được Thập Nhất ngại ngùng trả lời: “Muốn làm khu vui chơi.


Nàng nghe được đáp án ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu sắc, làm khu vui chơi, không hổ là hài tử.

Hài tử?
Vệ Kiều cụp mắt, vẻ mặt có chút lạnh lẽo, cúi đầu lại lấy ra đề án xây dựng khu vui chơi, sườn mặt căng thẳng, ánh mắt sắc bén, tựa hồ vừa vặn đang suy tư chuyện gì đó, Thập Nhất không dám quấy nhiễu nàng, chỉ là âm thàm ngắm nhìn nàng vài lần.


Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có âm thanh sàn sạt khi ngòi bút của nàng di chuyển trên mặt giấy, mang theo hiệu quả làm lòng người yên ổn đến kỳ dị, Thập Nhất tựa ở thành ghế sofa, vốn là nhìn lén Vệ Kiều, thấy nàng vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm trang giấy trước mặt ánh mắt cũng không khỏi càng trở nên lớn mật.

Ngũ quan thâm thúy lại rõ ràng, vầng trán trắng nõn, mi cốt đầy đặn có chút sắc bén, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm văn kiện trước mặt, khi thì mím môi, hàm dưới siết lại, đường hàm giống như một nét vẽ, Thập Nhất nhìn nhìn không biết tại sao lại nghĩ đến giao dịch mà Vệ Kiều từng nói, nàng âm thầm đảo mắt.

Vừa qua mười giờ, đồng hồ báo thức trên điện thoại của Vệ Kiều vang lên, đây là thời gian nghỉ ngơi muộn nhất mà nàng định cho bản thân, nhìn qua bản dự thảo mới viết được một nửa, Vệ Kiều thở dài, khép giấy bút lại, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thập Nhất đã tựa ở trên sofa ngủ thiếp đi.

Đứa nhỏ này ngủ cũng là quy củ, tư thế không có lung tung, nàng nghiêng đầu về một bên, thân thể tựa bên mép sofa, hô hấp đều đặn, nghĩ đến động tác nghiêng đầu của Thập Nhất khi vừa rồi bản thân hỏi nếu cho nàng một mảnh đất để cho nàng lựa chọn, trên khuôn mặt lạnh lùng của Vệ Kiều hiếm khi lại xuất hiện thêm ý cười, nàng gọi: “Thập Nhất.


Người còn đang trong giấc mộng không có đáp lại nàng, Thập Nhất cọ cọ gương mặt trên sofa, sau đó khóe miệng vung lên một nụ cười thỏa mãn, tựa hồ đang làm mộng đẹp, Vệ Kiều liếc mắt nhìn quanh, nhìn thấy một tấm chăn nàng thường dùng để đắp chân được đặt trên ghế bành gần đó, nàng không chút nghĩ ngợi mà lấy tới phủ lên người Thập Nhất, tấm chăn màu xám nhạt hoàn toàn bao phủ vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của Thập Nhất, chỉ lộ ra một khuôn mặt tươi cười, đứa nhỏ này, từ khi nàng mang về liền mỗi giờ mỗi khắc đều duy trì trạng thái căng thẳng, hiện tại khi ngủ lại lộ ra vẻ mặt ung dung, không còn nhìn thấy sự nhát gan cẩn thận của ngày thường.

Đây mới là dáng vẻ mà một đứa nhỏ nên có.

Vệ Kiều đứng dậy ngồi xuống sofa đối diện nàng, bình tĩnh nhìn Thập Nhất đang ngủ say một lúc lâu, mãi đến mười phút sau khi đồng hồ báo thức lần thứ hai vang lên, nàng mới lên lâu.

Thập Nhất một đêm mộng đẹp, thế nhưng khi mở mắt ra, những chuyện đã xảy ra trong giấc mộng kia lại trở nên mơ hồ, nàng chỉ nhớ rõ loại cảm giác hạnh phúc vi diệu kia, là loại cảm giác chưa bao giờ có, nàng một bên ảo não trí nhớ của bản thân không tốt một bên từ từ ngồi dậy, sau đó liền choáng váng.

Nàng ngủ trên sofa?
Nàng tối hôm qua ngủ trên sofa?
Tâm tư trôi về cảnh tượng tối hôm qua, nàng nhớ được bản thân nhìn Vệ Kiều làm việc, nhìn nhìn liền cảm thấy có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt lại chính là một đêm, Tam tiểu thư tại sao không có gọi nàng?
Là bởi vì nàng ngủ quá say, gọi không tỉnh sao?
Trong lòng Thập Nhất dâng lên cảm giác xấu hổ, nàng lúng túng muốn nhanh chóng đứng dậy, lại phát hiện trên tay đang nắm một đồ vật mềm mại, cúi đầu nhìn, là một tấm chăn, Thập Nhất có chút choáng váng, đây là tấm chăn của Tam tiểu thư, hơn nữa tối hôm qua trước khi ngủ, nàng cũng không có đắp chăn.

Là Tam tiểu thư giúp nàng đắp lên sao?
Trong phút chốc lòng Thập Nhất liền giống như lòng bàn tay, trở nên vô cùng mềm mại.

Sau khi nàng đứng dậy đem chăn gấp lại ngay ngắn, đi lên gian phòng trên lầu rửa mặt, lại vội vàng xuống lầu làm hai phần điểm tâm, mới vừa đặt trên bàn cơm, liền nhìn thấy Vệ Kiều đi xuống lầu, những tia nắng sớm bao phủ trên người nàng, mang lại một cảm giác ấm áp không tên.


Thập Nhất đi vào phòng khách đứng ở bên cạnh Vệ Kiều nói: “Tam tiểu thư, bữa sáng đã làm xong.


Vệ Kiều cầm lấy ly nước đặt ở trên bàn, sau khi ngửa đầu uống một ly nước ấm mới mở miệng: “Sau này những chuyện này, không cần ngươi làm.


Vẻ mặt Thập Nhất khẽ biến, nàng cắn cắn môi nói: “Tam tiểu thư, ta đã nghĩ rồi, ngài nói cho ta thời gian ba tháng để cân nhắc, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, thế nhưng ta cũng không muốn ăn không uống không ở chỗ của ngài, vạn nhất! Ta cảm thấy ta nên làm chút chuyện gì đó.


“Không cần.

” Vệ Kiều đặt cái ly xuống, nhìn thẳng tắp vào Thập Nhất, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt trầm ổn, nàng nói: “Thập Nhất, mỗi người là nên chú tâm hoàn thành việc của mình.


Thập Nhất mở to đôi mắt mơ hồ nhìn về phía nàng, đột ngột nhịn không được mà hỏi: “Tam tiểu thư, cái gì gọi là mỗi người nên chú tâm hoàn thành việc của mình?”
Vệ Kiều nhìn vào đôi mắt của nàng chậm rãi giải thích: “Chính là làm tốt chuyện bản thân nên làm.


Mục quang Thập Nhất càng thêm mờ mịt: “Nhưng mà ta không biết ta nên làm gì.


Vệ Kiều vẻ mặt như thường nói: “Chuyện ngươi nên làm chính là dưỡng cho tốt thân thể, sinh con cho ta.


Thập Nhất liền không biết nên nói gì, này không phải là chuyện nàng cònđang suy nghĩ sao? Làm sao lại biến thành chuyện nên làm rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.