Bạn đang đọc Triều Thiên Nhất Côn: Đào Hoa Ẩn
Ôn Nhu vừa kêu lên, Vương Tiểu Thạch giống như trúng một viên sao băng vào đầu, vội hỏi:
– Sao vậy?
Ôn Nhu hổn hển nói:
– Không hay rồi.
Vương Tiểu Thạch càng vội vàng:
– Cái gì không hay?
Ôn Nhu nói:
– Vừa rồi ngôi sao băng kia lướt qua, ngươi có cầu nguyện không? Nghe nói nhìn thấy sao băng, cầu nguyện trước khi ánh sáng của nó biến mất sẽ rất linh. Ngươi có cầu nguyện không?
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới yên lòng:
– Cầu nguyện à? Không.
Ôn Nhu lại hỏi:
– Tại sao không cầu nguyện?
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
– Ta không biết chuyện này…
Ôn Nhu bĩu môi, bỗng tràn đầy hi vọng, hai tay khép lại trước ngực, ngẩng đầu nói:
– Một ngôi cầu không kịp, không sao cả, đợi ngôi kế tiếp sẽ kịp cầu nguyện.
Vương Tiểu Thạch tỏ vẻ hoài nghi. Ôn Nhu phồng má khăng khăng nói:
– Ta biết sẽ có một ngôi sao băng kế tiếp.
Vương Tiểu Thạch vốn không để trong lòng, thấy Ôn Nhu thành kính như thế, ngay cả chiếc cổ ngọc và chiếc cằm thanh tú của nàng đều hiện lên một loại ánh sáng lờ mờ cực nhu, cực đẹp, cực hài hòa, trong lòng cũng cảm thấy ôn nhu thành kính, cũng chắp hai tay lại, ngẩng đầu nhìn trời nói:
– Đúng vậy, sẽ còn một ngôi sao băng kế tiếp…
Bỗng nhiên, lần này hai người đều “ai da” một tiếng, trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn bầu trời mênh mông tối đen, ngẩn ra ở đó.
Hóa ra ngôi sao vừa lớn vừa sáng ban nãy lại không thấy nữa.
Một lúc sau, Ôn Nhu mới lắp bắp nói:
– Ngôi sao kia… tâm của ngươi không thấy nữa rồi.
Vương Tiểu Thạch cũng đang dõi mắt tìm ngôi sao kia, gãi đầu nói:
– Đúng vậy, ta thấy hay là nó trốn rồi?
Ôn Nhu hoài nghi nói:
– Có thể ngôi sao băng vừa rồi chính là nó không?
Vương Tiểu Thạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
– Sẽ không chứ? Một ngôi sao lớn như vậy, sáng như vậy, cũng sẽ lập tức như vậy… cái đó sao?
Nói đến đây, đại khái có phần nhìn sao thương mình, lại bắt đầu thương cảm.
Ôn Nhu lại đầy cao hứng nói:
– Không sao cả. Cho dù là nó cũng không sao. Cha ta nói, một thứ ở nơi đó cả vạn năm không nhúc nhích, vậy thì chẳng có chút ý nghĩa nào. Sao kia ở trên trời mười vạn năm, trăm vạn năm, có sáng cũng là tịch mịch, chỉ có bộc phát, bốc cháy thì mới có hoa lửa, có ánh sáng, có lực lượng, có ý nghĩa. Ta nghĩ, sao băng chính là ngôi sao bay đi lúc bộc phát? Đó mới thê lương, như thế mới đẹp. Nếu như ngươi là nó, mới coi là không sống uổng. Đá lăn thì sẽ không mọc rêu.
Vương Tiểu Thạch còn đang nghĩ cách tìm ngôi sao kia, nghe Ôn Nhu nói như vậy, nhịn cười nói:
– Từ khi nào cô lại học được đạo lý lớn này để an ủi ta? Ta thấy nó chỉ là nhất thời bị mây dày che khuất. Lúc này sắc trời không ổn định, e rằng sẽ có mưa giông. Ban đêm nhìn không rõ lắm, bên trên nhất định là mây đen che kín.
Ôn Nhu thấy hắn nhìn trái ngó phải, nhón chân duỗi cổ giống như con khỉ, liền cười đánh hắn một cái, nói:
– Tìm cái gì? Không bằng cứ chờ đi!
– Chờ?
– Chờ sao băng.
– Còn có sao băng sao?
– Chắc là có?
Ôn Nhu suy nghĩ một chút, khẳng định nói:
– Bầu trời lớn như vậy, chắc phải chứa được mấy ngôi sao băng chứ? Có lần ta ở nhà, vẫn luôn chờ đến trời sáng, ta biết sao băng còn sẽ xuất hiện, quả nhiên trong một đêm chờ được đến bốn ngôi sao băng.
Vương Tiểu Thạch vốn muốn cười nàng “trước kia cô thật rãnh rỗi”, chợt nghĩ đến hiện giờ cô nàng này cũng rãnh rỗi như vậy, đồng thời cũng cảm động vì sự chân thành của nàng, cuối cùng không trêu chọc nữa.
Sau đó, hai người ngồi dưới gốc cây hoa, nhìn hoa bay, chờ sao băng.
Sao băng ơi sao băng, sao ngươi lại không đến?
Sao băng không đến, gió xuân không thổi, tơ liễu tháng ba không bay, hoa đào tháng tư rơi hết, khi đó dù có ngàn ngàn tinh hoa mưa bay lướt qua bầu trời, còn có thể chiếu sáng một đốm nhỏ yêu đương trong mắt đôi tình nhân này hay không?
Nguyên tiêu lại thổi gió ngược về
Bồng bềnh đom đóm đầy trong trướng
Sao băng không tới, đom đóm lại tới.
Hơn nữa mỗi con còn cầm từng ngọn, từng điểm, từng đốm, từng chiếc đèn lồng nhỏ, không chỗ nào không có.
Ánh sao điểm điểm.
Ở nhân gian, trong lòng.
Nhất là trong lòng của tình nhân.
Trong mắt bọn họ đều là sao, từng điểm sáng rung động, thoáng động, chợt cao, chợt thấp, có lên, có xuống, mê người nhưng không lóa người, mê ly cũng mê hoặc, điểm xuyết cả viện, cả bầu trời.
– Cầu nguyện đi!
Vương Tiểu Thạch dùng khuỷu tay huých cánh tay Ôn Nhu.
Ôn Nhu phì cười:
– Đây là đom đóm, không phải sao băng.
– Đều như nhau.
Vương Tiểu Thạch thong thả nói:
– Chỉ cần có thể phát ra ánh sáng và hơi nóng thuộc về mình là được rồi.
– Thật đẹp.
Ôn Nhu than thở không thôi:
– Đang đốt đèn kìa.
Cảm hoài của nàng dường như càng sâu sắc, cảm thán cũng rất rõ ràng:
– Ta giống như bọn chúng thì tốt… tự do tự tại biết bao.
Vương Tiểu Thạch thầm nghĩ, cô còn tự do tự tại hơn bọn chúng mới đúng.
Hắn không nói ra suy nghĩ này, lại nghe trên cây hoa đào có con ve đang kêu “ve, ve” không ngừng.
Hắn vừa nghe liền cười nói:
– Cô không giống bọn chúng.
Ôn Nhu liếc hắn một cái:
– Vậy ta giống cái gì?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Giống như ve.
Ôn Nhu ngạc nhiên:
– Cái gì?
Vương Tiểu Thạch chỉ vào cây đào nói:
– Con ve trên cây kia.
Sóng mắt Ôn Nhu lập tức ảm đạm:
– Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói ta giống như hoa đào chứ.
Vương Tiểu Thạch hơi kinh ngạc:
– Không phải cô đã nói là không thích giống như hoa sao?
Giọng nói của Ôn Nhu lại không giống với trước kia, còn hơi mang theo một chút thất vọng và bất đắc dĩ:
– Trước kia là trước kia, tối nay là tối nay. Tối nay ta muốn như hoa như ngọc. Ta muốn giống như hoa đào, ta rất muốn qua đào hoa ẩn một lần.
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra một lúc, giống như hiểu, lại giống như không hiểu.
Lúc này Ôn Nhu tựa như nhớ đến điều gì, hỏi ngược lại:
– Tại sao ngươi lại nói ta giống như ve?
Vương Tiểu Thạch muốn giảm bớt sự thương cảm của nàng, cố ý cười ha hả:
– Bởi vì cô từ sáng đến tối đều nói “ta biết rồi, ta biết rồi”, biết rồi biết rồi *, giống như ve vậy.
* Từ 知了 vừa có nghĩa là “biết rồi”, vừa có nghĩa là “ve”.
Ôn Nhu cười, uyển chuyển nói:
– Ngươi đang bóng gió mắng ta à?
Vương Tiểu Thạch sững sốt:
– Là chuyện gì? Ta lại không hiểu.
Trong mắt Ôn Nhu lóe lên hai đốm sáng tĩnh mịch rõ ràng:
– Không phải ngươi đang chê ta phiền phức, mỉa mai ta không biết lại giả vờ như biết sao?
Vương Tiểu Thạch kêu oan ngút trời:
– Ta là… thật sự không có ý này! Trong lòng ta không có ý này!
Ôn Nhu kéo kéo hắn, thân thiết nói:
– Tin ngươi rồi, tin ngươi rồi, con người không tâm.
Sau đó gương mặt ngọt ngào để hắn nhìn thấy lúm đồng tiền sâu lúc khẽ cười:
– Vậy nguyên ý của ngươi là gì, phải nói thật đấy.
Vương Tiểu Thạch đành phải thẳng thẳng thắn thắn “cung khai”:
– Trường thọ.
– Trường thọ?
Lần này Ôn Nhu làm sao cũng không hiểu rõ.
– Đom đóm sinh mệnh tương đối sáng, cũng tương đối ngắn, phàm là sinh mệnh bốc cháy chiếu sáng đều tương đối ngắn ngủi.
Vương Tiểu Thạch thành thật nói:
– Ve sẽ lột xác, kêu đến vang khắp cả trời, lại sẽ ẩn màu, tuổi thọ tương đối dài.
Sau đó hắn nhìn thằng vào Ôn Nhu:
– Ta hi vọng cô sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc vui vẻ.
Ôn Nhu đột nhiên cảm thấy rất xúc động, gần như rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
– Tiểu Thạch Đầu…
Vương Tiểu Thạch trong lòng rối loạn, không biết nên làm thế nào vỗ về người bên cạnh nước mắt đầm đìa, ôn hương ngọc nhuyễn, hơi thở như lan, chợt giận chợt xinh. Lại cảm thấy việc quan trọng là không thể khiến cho nàng thương tình, buồn bã, do đó cố ý nói sang chuyện khác:
– Nói thật xem, nếu vừa rồi cô nhìn thấy sao băng, có thể kịp thời cầu nguyện, cô sẽ cầu cái gì?
Hỏi như vậy, Vương Tiểu Thạch lại cảm thấy mình quá mạo muội, đường đột.
Tâm sự của tiểu nữ hài người ta, dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết.