Triều Thiên Nhất Côn

Tâm Tình Của Ta Không Tốt


Bạn đang đọc Triều Thiên Nhất Côn: Tâm Tình Của Ta Không Tốt


– Ta nói là tâm, tâm già, không phải là người.
Hà Tiểu Hà cười nói tiếp:
– Ta thật hâm mộ muội.
– Hâm mộ ta cái gì?
Ôn Nhu cảm thấy lạ.
– Hâm mộ muội vĩnh viễn ngây thơ, hoạt bát, vui vẻ
Hà Tiểu Hà thiện ý nói:
– Người như vậy, tình hoài vĩnh viễn không già.
Cặp mắt Ôn Nhu sáng lên, giống như hai ngọn đèn, nhưng không lâu sau lại ảm đạm đi.
– Tâm tình của ta cũng không tốt…
Lông mi dài của Ôn Nhu rũ xuống, lay động rất nhiều vết tích mộng mơ.
– Tại sao không tốt?
– Ta…
Ôn Nhu muốn nói lại thôi:
– Cũng không có gì.
Khóe mắt Hà Tiểu Hà liếc thấy Ôn Nhu đang cầm vạt áo của chính mình kéo rồi lại vò, vò rồi lại kéo, trong lòng ngầm hiểu được mấy chuyện.

Thứ nhất, tiểu cô nương vốn sung sướng không biết thời gian này, trên thân thể và tâm lý e rằng thật sự đã xảy ra chút chuyện.
Thứ hai, không biết những chuyện này có quan trọng đối với người khác hay không, nhưng đối với Ôn Nhu thì nhất định hết sức nghiêm trọng.
Thứ ba, nếu như chuyện rất nghiêm trọng với Ôn Nhu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của đại cô nương này. Một khi vị đại tiểu thư này tính khí không tốt, những người đồng hành nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thứ tư, vì vậy nàng phải biết rõ Ôn Nhu “rốt cuộc có tâm sự gì”.
Thứ năm, nếu như muốn làm rõ Ôn Nhu rốt cuộc có tâm sự gì, có lẽ phải tốn sức một chút.
Cho nên nàng không hỏi, chỉ nói:
– Tâm tình không tốt cũng chẳng có gì đáng ngại. Ai cũng sẽ có lúc tâm tình không tốt. Ta cũng thường xuyên ưu tư, tâm tình xấu đi. Nhưng Vương Tiểu Thạch đã dạy ba phương pháp, lại rất hiệu nghiệm, ta đã thử, thật sự có thể giải ưu phiền nhất thời.
– Hòn đá nhỏ kia luôn lý luận lôi thôi.
Ôn Nhu xì một tiếng nói:
– Hắn có biện pháp gì tốt?
Hà Tiểu Hà nói:
– Thứ nhất, hắn cho rằng vui vẻ và bi thương chỉ là suy nghĩ của mình, mà suy nghĩ có thể do mình khống chế. Nếu hiện tại ngươi rất bi thương, chỉ cần ngươi không nghĩ đến chuyện bi thương đó, mà lại nghĩ đến chuyện ngươi cảm thấy rất vui sướng, tự nhiên ngươi sẽ vui vẻ, sẽ không bi thương nữa. Cho nên hắn nói, con người phải tự tìm niềm vui, không tìm phiền não. Làm người phải nghĩ đến nhiều chuyện vui vẻ, đừng để ưu thương hành hạ bản thân.
Nàng lại nhỏ giọng nói với Ôn Nhu:
– Nếu nhà ngươi chết một con mèo, ngươi rất hoài niệm nó, vậy không bằng hãy yêu quý một con chó khác trong nhà hơn.
Ôn Nhu còn đang phiền não:
– Nhưng mà, nếu như ta nhìn thấy con chó kia, nhất định sẽ càng hoài niệm con mèo của ta.
Hà Tiểu Hà mỉm cười nói:

– Có điều, nếu như ngươi không quên được, hắn còn có một phương pháp khác. Ngươi hãy đem khó khăn, phiền toái, ngăn trở, thậm chí sinh ly tử biệt, hoàn toàn nghĩ theo hướng tốt, vậy thì có thể tự khuyên giải mình.
– Cái gì?
Ôn Nhu vừa nghe liền không phục:
– Nào có chuyện suy nghĩ chủ quan như vậy. Khó khăn chính là khó khăn, ngăn trở chính là ngăn trở, phiền toái chết được, còn xem là chuyện tốt.
– Hắn đã nói như vậy, không trải qua khó khăn gian khổ, làm sao có thể thành được đại sự? Hãy xem ngăn trở, khó khăn là con đường phải đi để dẫn đến thành công, như thế mới có thể rèn luyện tâm chí kiên quyết của một người. Ngăn trở càng lớn, sau này cơ hội thành công sẽ càng lớn; lực cản càng mạnh, sau này thành tựu sẽ càng cao. Ý của hắn là, nếu như không có ngăn trở, cũng sẽ không có thành công; càng nhiều ngăn trở, chỉ cần ngươi bất khuất, sẽ càng có cơ hội thành công. Khi ngươi nhìn một chuyện với thái độ và tâm cảnh khác, tự nhiên sẽ có cách nhìn bất đồng.
Ôn Nhu càu nhàu:
– Ta cũng không muốn cái gì thành công hay không. Cho dù hắn nói đúng, như vậy ngay cả chuyện bị thảm trên nhân gian như sinh li tử biệt, cũng có thể nói quên là quên, muốn bỏ là bỏ sao?
Hà Tiểu Hà cười nói:
– Ý của Vương Tiểu Thạch là, sinh li sinh ra tư niệm, ngược lại khiến cho sau này gặp nhau càng vui mừng hơn; còn như tử biệt, nếu như xem nó là một loại “không cần ở lại trong cuộc đời chịu khổ, chịu khó, chịu hành hạ”, cũng xem như là chuyện tốt. Vương Tiểu Thạch cũng tự nói, hắn chỉ là nghĩ đến, chưa chắc đã có thể làm được.
Ôn Nhu nghe được cảm thấy hứng thú, hỏi ngược lại:
– Còn một phương pháp nữa thì sao?
Hà Tiểu Hà thuận nước đẩy thuyền, nói ra:
– Hắn nói, người sở dĩ trầm luân là bởi vì hắn muốn trầm luân, người sở dĩ sa ngã là chính hắn muốn sa ngã…
Ôn Nhu vừa nghe liền không lọt tai:
– Nói bậy, nào có người muốn mình trầm luân sa ngã.
Hà Tiểu Hà giải thích:

– Lúc đầu ta cũng rất không đồng ý, nhưng cách nhìn của Vương Tiểu Thạch là, ngoại trừ thiên tai nhân họa, nhân tố vận mệnh hoàn toàn không thể đấu tranh phản kháng, phần lớn người thất bại, thối nát, đều là mình tự tìm lấy. Có lẽ hắn sa vào hưởng lạc, có lẽ hắn dã tâm bừng bừng, cũng có lẽ bởi vì đã làm sai chuyện, không thể chuộc tội, cho nên sai lại càng sai, dứt khoát trầm luân trở thành kẻ đại gian đại ác. Mà hành vi của con người bị ảnh hưởng bởi tâm tư và tập tính. Nói cách khác, nếu như ngươi thường xuyên tự nói với mình “ta rất vui vẻ, ta rất vui vẻ, ta là một người thiện lương”, sau đó ngày ngày cười vui, mỗi ngày hành thiện, lúc nào cũng giúp người, như vậy hành vi và việc làm của ngươi dĩ nhiên sẽ biến ngươi thành một người tốt thật sự vui vẻ và lương thiện.
Ôn Nhu trố mắt nói:
– Hắn muốn nói, chỉ cần mình cho rằng mình vui vẻ hạnh phúc, sẽ có thể vui vẻ hạnh phúc?
Hà Tiểu Hà thở phào một hơi, nói:
– Đúng, điều này cũng hoàn toàn giống như đạo lý trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu.
Ôn Nhu líu lưỡi nói:
– Tiểu Thạch Đầu đúng là… đúng là quá ngây thơ rồi. Nói như vậy, trên đời có ai không hi vọng mình vui vẻ? Vậy thế gian không còn người khổ mệnh nữa.
Hà Tiểu Hà nói:
– Lời không phải nói như vậy. Trên đời thật sự có không ít người tự tìm phiền não, buồn lo vô cớ. Cho dù chuyện thất bại chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộc đời, nhưng bọn họ có thể vì một phần nhỏ này mà ưu thương suốt cuộc đời còn lại.
Ôn Nhu không nhịn được nói:
– Với chuyện bình thường, chỉ cần thay đổi, điều chỉnh tâm cảnh một chút là vượt qua được. Nhưng nếu như thân thể bị thương, ngươi không nghĩ đến nó mà nghĩ đến chuyện khác, nó sẽ không đau sao? Nếu như ngươi bị người ta chặt đứt một chân, ngươi có thể há miệng cười cười là có thể bước đi như bay sao? Tiểu Thạch Đầu đúng là đầu đá, suy nghĩ hão huyền, kết quả là muốn nứt cả đầu.
Hà Tiểu Hà cười phì một tiếng, nói:
– Vương tháp chủ thông minh một đời, ai gặp hắn cũng bội phục hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng liệu sự như thần, suy nghĩ và ánh mắt sâu xa hơn người, nhưng nghe muội nói ra, hình như hắn đã biến thành một quả dưa ngốc.
Nàng trong miệng nói, trong tai nghe được những lời kia của Ôn Nhu, trong mắt nhìn thấy Ôn Nhu nôn nóng thở gấp, trong lòng đã có suy nghĩ, hóa ra tám phần vấn đề nằm trên thân thể của cô gái nhỏ này.
Cuộc nói chuyện xem như đã bắt đầu vào đề, nhưng vẫn không thể gấp được.
Hà Tiểu Hà đã ở từng sống thanh lâu, biết chuyện gì là gấp nhất nhưng lại không thể gấp được. Nàng cũng không phải là một cô gái rất kiên nhẫn, nhưng lại là một cô gái rất biết lúc nào cần phải kiên nhẫn.
Ôn Nhu còn đang càu nhàu:
– Vốn là vậy mà, thiên hạ ngốc nhất Tiểu Thạch Đầu, ta đã nói từ trước rồi.
– Đúng.
Hà Tiểu Hà thuận nước đẩy thuyền một câu:

– Nếu không, hắn làm sao lại không biết tâm sự của muội.
Ôn Nhu a một tiếng, dùng đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào Hà Tiểu Hà:
– Hắn biết chuyện gì của ta?
Hà Tiểu Hà dứt khoát ném một hòn đá dò đường, đi thẳng vào vấn đề:
– Chuyện trên thân thể muội.
Ôn Nhu thất kinh:
– Làm sao tỷ biết?
Hà Tiểu Hà biết đã đoán đúng, nói ngay:
– Sao ta lại không biết.
Không ngờ Ôn Nhu lại mếu máo, mắt híp lại, khóc òa lên.
– Ngay cả tỷ cũng nhìn ra được! Ngay cả tỷ cũng nói như vậy! Đó là thật rồi! Đó là thật rồi!
Hà Tiểu Hà không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, Ôn Nhu vừa khóc, nàng lại luống cuống tay chân, vội ôm lấy Ôn Nhu khuyên nhủ:
– Muội đừng khóc, muội đừng khóc, có chuyện gì từ từ thương lượng, thương lượng…
Ôn Nhu vừa phun cả nước miếng, nước mũi lên áo Hà Tiểu Hà, vừa nức nở nói:
– Chuyện như vậy, xấu hổ như vậy, còn gì để thương lượng, có thể thương lượng! Lần này ta chết chắc rồi!
Hà Tiểu Hà hoài nghi hỏi:
– Muội chẳng lẽ là… là Vương Tiểu Thạch ăn hiếp muội?
Ôn Nhu bật dậy, đẩy Hà Tiểu Hà ra, lau sạch nước mắt, hơi giận dùng hai ngón tay chỉ vào đối phương nói:
– À… hóa ra tỷ cũng không rõ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.