Bạn đang đọc Triều Thiên Nhất Côn: Cười Khổ
Mỗi người trong Tứ Đại Danh Bổ đều có phương pháp liên hệ của bọn họ.
Truy Mệnh tham gia ngăn chặn chiến đấu tại Phá Bản môn.
Lãnh Huyết kịp thời khuyên can huyết chiến trước Hồi Xuân đường.
Chiến đấu một khi đã bắt đầu thì không dễ dừng, nhưng may mà vẫn có thể tạm thời đình chiến. Cho dù chỉ là hòa bình tạm thời, cũng tốt hơn là chỉ có chiến đấu, không có hòa bình.
Thôi Lược Thương và Lãnh Lăng Khí lập tức dùng phương pháp đặc biệt của bọn họ để truyền tin.
Thiết Thủ gần như lập tức nhận được hai tin tức này.
Y vừa thu được tin tức, lập tức tiến vào biệt thự Biệt Dã.
Không người nào dám chặn đường y, bởi vì mạng của Thái Kinh “dường như” còn đang ở trong tay Vương Tiểu Thạch.
Dùng hai chữ “dường như”, bởi vì ba mũi tên kia của Vương Tiểu Thạch một khi phát ra, có thể lấy mạng Thái Kinh, hay là chính hắn sẽ lập tức máu chảy biệt thự Biệt Dã, điểm này mọi người đều rất hoài nghi.
Thiết Du Hạ bước nhanh vào.
Mọi người đều nhìn y, trong có không ít đại nhân vật danh động thiên hạ trong triều, ngoài triều, trong võ lâm, trong giang hồ, bao gồm Thái Kinh, Vương Tiểu Thạch, Thiên Hạ Đệ Thất, Nhất Gia, Thần Du Gia Gia, Chiêm Biệt Dã, Đồng Quán, Vương Phủ (hắn vừa mới cùng hai tên thân tín cao thủ khác tìm đến), Thái Du…
Bọn họ đang chờ một câu nói của y, câu này giống như chỉ liên quan đến tính mạng của hai tên khâm phạm, nhưng cũng đồng thời liên quan đến sống chết của đường đường thừa tướng đương triều.
Thiết Thủ vừa bước vào đại sảnh liền trầm mặt, cặp mắt như điện liếc qua toàn trường, sau đó hít một hơi dài, nói:
– Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu chưa chết, hơn nữa đã được thả. Người cướp tù đang rút lui, quan binh cũng không truy kích.
Thiết Thủ nói chuyện luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nặng tựa ngàn cân, dù là bằng hữu hay kẻ địch của y đều sẽ tin lời y.
Khi một người bình sinh luôn trọng lời hứa, giữ chữ tín, lời nói đi đôi với việc làm, người khác tự nhiên sẽ tôn trọng lời nói của hắn, thậm chí còn hữu hiệu hơn so với pháp quy điều khoản ràng buộc.
Thiết Du Hạ hiển nhiên chính là loại người này.
Thái Kinh ngầm thở phào một hơi, nhưng trái tim lại đập mạnh.
Vương Tiểu Thạch cũng như vậy.
Thậm chí tất cả cao thủ trong biệt thự Biệt Dã đang nhìn như hổ đói, đều hợp tình hợp lý, cách nghĩ giống nhau.
Thái Kinh cười ha hả, cố ra vẻ tiêu sái nói:
– Giải quyết rồi. May là người mà ngươi muốn cũng chưa chết, không tạo thành kết quả bi thảm. Lần này chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, trở thành bằng hữu rồi chứ?
Vương Tiểu Thạch cười, nụ cười có phần cay đắng.
– Mặc dù đã ngừng tay, người cũng đã cứu ra, nhưng chỉ sợ hi sinh rất lớn.
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
– Thái Nguyên Trường, nghiệt do ngươi gây ra còn chưa đủ sâu nặng sao? Ngươi thân là tể tướng, trong thiên hạ dưới một người mà trên vạn người, làm thiện thì danh lưu thiên cổ, vạn dân cảm kích, làm ác thì tiếng xấu lan xa, dân phẫn khó yên. Ngươi muốn làm thiện hay làm ác, hãy tự mình suy nghĩ đi!
Nói xong, mười ngón tay trái phải chợt móc lại. Nỏ vốn đã kéo căng, lúc này lại bị kéo đến chín phần trăng tròn nửa đêm mười bốn, hơn nữa còn rất căng, giống như sắp đứt dây bắn ra.
Thái Kinh và một đám cao thủ trong phủ đều cả kinh thất sắc.
Thái Kinh vội la ầm lên:
– Chờ đã, Vương Tiểu Thạch, ngươi ngươi ngươi ngươi không thể không giữ lời. Ta đã đồng ý mọi chuyện, cũng đã làm được hết… ngươi ngươi không không không không thể không giữ chữ tín…
Vương Tiểu Thạch thở dài một tiếng, cười khổ, cặp mắt vừa nhắm lập tức mở ra, mắt tỏa thần quang, trong vắt động lòng người.
– Ngươi sẽ giữ lời?
– Ta đương nhiên giữ giữ giữ lời…
Thái Kinh nói:
– Không giữ lời sẽ không được chết tử tế…
– Được!
Vương Tiểu Thạch quát lớn một tiếng:
– Ta thả ngươi…
Lời còn chưa dứt, hắn đã bắn tên ra.
Một nỏ ba tên, Thái Dương thần tiễn.
Ba mũi tên này chợt bắn về phía Thái Kinh, khiến ọi người đều thất sắc. Không ngờ khi bắn tới nửa đường, ba mũi tên phân biệt chiết xạ, lại chia làm ba hướng bắn ra ngoài.
Một mũi bắn vào Thiên Hạ Đệ Thất.
Một mũi bắn vào Hắc Quang Thượng Nhân.
Một mũi bắn vào Nhất Gia.
Biến hóa xảy ra rất đột ngột.
Trên tay Thiên Hạ Đệ Thất là một cái bọc vải sắp tháo chưa tháo, sắp mở chưa mở.
Đột nhiên trên tay hắn tỏa ra ánh sáng vạn trượng, giống như ngàn mặt trời ở trong tay.
Mũi tên kia giống như tên vàng bắn ra từ mặt trời giữa trưa trên không, nhưng khi bắn vào ánh sáng trong tay Thiên Hạ Đệ Thất lại biến mất không thấy, giống như đã đồng hóa, cũng giống như đã hòa tan.
“Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã lại phảng phất cả người đều biến thành một đoàn khí đen.
Yêu khí.
Toàn thân hắn giống như một cơn gió lốc xoay chuyển, thần tiễn ánh sáng vạn trượng vừa bắn vào “khu vực màu đen” này, lập tức mất đi ánh sáng ban đầu, mất đi uy phong lúc trước, cũng mất đi sức mạnh.
Nhất Gia thì lại khác, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời hắt hơi một cái.
Mũi tên kia trong nháy mắt bắn tới, hắn đột ngột rút đao ra, đao dài, một thanh đao thoạt nhìn ôn nhu nhiều hơn là sắc bén, phàm tục nhiều hơn là sát khí, một đao chặt đứt mũi tên.
Tên vừa đứt, giống như một con cọp đang lao nhanh đột nhiên mất đầu, cũng mất đi sinh mạng, mất đi sức lực.
Tên rơi xuống đất, đã mất đi lực sát thương.
Vương Tiểu Thạch bắn ra ba tên, đều nhắm vào cao thủ trong phòng.
Nhưng ba mũi tên đều rơi vào khoảng không, không gây thương tổn được người, càng không giết được người.
Nhưng mục đích của Vương Tiểu Thạch không phải giết người thương người, mà là ngăn cản người, ngăn cản kẻ địch chặn giết hắn.