Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 94: Số đào hoa
Đào hoa có phải là một loại số phận hay không?
Có lẽ nó chỉ là một loại kiếp nạn?
Tại sao vận ngọt, diễm ngộ luôn liên quan đến hoa đào? Mà không phải hoa nguyệt quế, hoa cúc, hoa tường vi, hoa lan, hoa nguyệt quới, hoa mắc cỡ, cúc vạn thọ, thậm chí là bồ công anh, rong thuốc?
Có lẽ bởi vì hình và sắc của nó.
Hoa đào nở vô cùng ái tình, chẳng những thịnh, hơn nữa còn dày đặc, càng thêm kiều diễm, hết sức nhiệt tình. Tình cảm chân chính là nở rộ như vậy.
Nếu như hiểu được nhìn khí, từng học Mật tông, sẽ biết khi một người đang yêu, thể khí dâng lên trên người có màu ửng đỏ, màu sắc thật sự rất giống với màu đào.
Khi tình cảm như keo như sơn, sung sướng muốn chết cũng như vậy, nhưng càng đỏ thẫm diễm lệ hơn một chút mà thôi.
Đồng dạng, trong tướng học có phương pháp nhìn khí. Khi bên ngoài thân thể, trên đầu ngươi ba tấc tới nửa thước bao phủ một loại hoàng khí, đó là tài vận đã tới. Khi trên đầu ngươi bốc lên khói tím, nếu không phải có cảnh giới cao về tình cảm tôn giáo, tu vi linh lực, vậy chính là nhân vật phi thường nắm giữ thực quyền. Nếu là khí trắng xám xanh che trên đầu, lại nhiều bệnh trên người, không dám khen ngợi. Từ đó mà suy ra.
Ngũ sắc làm người ta say mê. Màu sắc sẽ thay đổi vận may, số phận có màu sắc hiện rõ. Do đó tín đồ Mật tông cầu tài, bái Hoàng Tài thần; tín đồ Tịnh Thổ tông cầu Hồng Loan tinh, bái Đào Hoa tiên.
Có thể khiến cho người khác động tình, cảm mến, khiến mình yêu người và được yêu, dường như là một chuyện khiến người ta cao hứng. Cho nên khi có người biết được mình có số đào hoa, hoặc đang đi trên số đào hoa, dù ngoài mặt không biến sắc, nhưng trong lòng luôn luôn vui sướng, dáng vẻ giống như có phúc khí cực lớn từ trên trời rơi xuống; có người thậm chí không kìm được mặt mày hớn hở, sắc thái hiện ra, có thể thấy được.
Điều này khiến cho rất nhiều thuật sĩ, thầy tướng giang hồ có thể nắm được mấu chốt, mượn gió bẻ măng, dùng lời ngon tiếng ngọt để đổi lấy thù lao phong phú.
Có điều, rất ít người đang đi trên số đào hoa suy nghĩ một chút, đào hoa này rốt cuộc là số hay là kiếp? Là phúc hay là họa? Là tốt hay là xấu? Là sắc hương tâm động hay là ý loạn tình mê? Là một đời một kiếp hay là muốn tiền muốn mạng?
Lại nói, khi thật sự gặp phải một cuộc yêu đương, còn quan tâm nhiều như vậy làm gì? Có lý trí mạnh như vậy, phân tích xem xét nhiều như vậy, đó không còn là yêu nữa.
Yêu là kích động, mù quáng, từ trong vô tư sinh ra, mãnh liệt, xinh đẹp.
Giống như hoa đào, còn có màu sắc của nó.
Hoa đào rơi lả tả.
Lúc này Vương Tiểu Thạch liếc thấy Ôn Nhu.
Lúc này Ôn Nhu trông thấy Vương Tiểu Thạch.
Ôn Nhu “ai” một tiếng, dùng đầu ngón tay chỉ vào Vương Tiểu Thạch kêu lên:
– Ngươi cũng ở chỗ này hả?
Vương Tiểu Thạch cũng đồng thời nói một câu:
– Cô cũng ở chỗ này à?
“Ngươi/cô cũng ở chỗ này hả/à”, tổng cộng sáu chữ, ngoại trừ phần cuối có âm không đồng nhất, còn lại đều hoàn toàn giống nhau như đúc. Chỉ có điều Ôn Nhu nói nhanh hơn một chút (vốn luận về võ công, phản ứng của Vương Tiểu Thạch nhanh hơn Ôn Nhu nhiều, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Nhu, Vương Tiểu Thạch lại khôi phục tinh thần chậm hơn nửa bước so với Ôn Nhu, có lẽ là thiên tính của nữ nhân về mặt này ưu tú hơn nam nhân). Hai người cùng nói một câu, một trước một sau, một nam một nữ, một kinh một nghi, một sớm một trễ, giống như hòa ca hợp phách, đến lúc giọng nói chưa dứt, còn “hả”, “à” khác nhau, giống như đoạn kết của một bài ca hợp tấu, rất êm tai dễ nghe.
Hai người đều cười, trên mặt cũng ánh lên một chút màu đào.
Vương Tiểu Thạch chắp tay.
Ôn Nhu đang khều khều hoa rơi trên đất.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Cô tới đây…
Ôn nhu nói:
– Xem hoa.
Vương Tiểu Thạch nói:
– À…
Ôn Nhu nhướng một bên lông mày, nhíu mắt hỏi:
– Ngươi thì tới để làm gì?
Vương Tiểu Thạch đáp:
– Xem… cây.
Ôn Nhu:
– Hả?
Vương Tiểu Thạch ngượng ngùng:
– Hôm nay hoa đào nở thật đẹp.
Ôn Nhu ngẩng đầu:
– Trời chiều này cũng đẹp.
Vương Tiểu Thạch cúi đầu nhìn hoa rơi đầy đất:
– Cho nên chiếu lên hoa càng đẹp.
Ôn nhu nói:
– Đúng là đẹp.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Rất đẹp.
Vương Tiểu Thạch lại chắp tay nhìn chỗ này chỗ kia.
Ôn Nhu lại dùng mũi chân của nàng khều hoa rơi trên đất.
Một hồi lâu không nói gì.
Là không nói, hay là không cần lời nói?
Lông mi dài của Ôn Nhu chợt run rẩy:
– Xin lỗi.
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì?
Ôn Nhu lấy dũng khí nói:
– Chuyện ngày đó, xin lỗi.
Bởi vì Ôn Nhu là một cô gái gần như không bao giờ biết xin lỗi, chỉ biết ngang ngược, cho nên Vương Tiểu Thạch vẫn nghi hoặc.
Ôn Nhu thấp giọng nói:
– Ngày đó trong chùa Lục Long, bỗng dưng vô cớ tát ngươi một cái, xin lỗi.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới hiểu được. Ôn Nhu bỗng yêu kiều cười một tiếng, trong hốc mắt lại có vẻ ướt át:
– Đánh ngươi một cái bạt tai như vậy, ngươi vẫn không tránh, không né, không đánh trả… ngươi… ngươi đối với ta thật tốt.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Là cô ra tay quá nhanh, ta muốn tránh cũng thật không tránh được.
Ôn Nhu phì cười:
– Con người của ngươi, muốn nói dối cũng không cần lấp liếm. Nếu như ta đánh trúng được ngươi, ta đã là cha ta rồi. Cha ta cũng chưa chắc đánh trúng được ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Lệnh tôn là một trong những cao thủ lợi hại nhất của Lão Tự Hiệu. Độc của người khác nhiều nhất chỉ xem “không sắc không vị” là tu vi chí cao, nhưng độc của lệnh tôn lại trở về đại cảnh giới “có sắc có vị”. Nói cách khác, mùi hoa, mùi cơm, mùi nhựa, vị mốc, vị chua, vị đắng mà ta ngửi thấy, tất cả đều có thể là độc của y, cũng chính là cảnh giới không vị, không nơi, không vật gì không phải độc. Nếu như y hạ độc với ta, chỉ sợ ta còn không có khá năng đánh trả.
Ôn Nhu hé miệng cười nói:
– Ngươi ở trước mặt ta nói đến bản lĩnh của ba ba ta, làm gì có người nào hiểu rõ hơn ta. Rõ ràng là Ôn môn lộng phủ *.
* Cải biên từ câu “Ban môn lộng phủ”, nghĩa là múa rìu qua mắt thợ.
Vương Tiểu Thạch tự giễu nói:
– Ta từng đặt ra cho mình vài nguyên tắc làm người làm việc, chẳng hạn như cần phải có can đảm múa rìu qua mắt thợ, dũng cảm bêu xấu, càng cần phải có quyết tâm đập nồi dìm thuyền, dám nhận trách nhiệm, mới có thể gánh vác đại sự, đổi mới. Ta dựa vào điều này, mới dám mặt dày ở trước mặt cô nói đến bản lĩnh thông thiên của cha cô.
Ôn Nhu liếc hắn một cái:
– Ngươi bớt khoe tài đi, ở trước mặt ta tâng bốc cho cha, nhất định có mưu đồ gì. Nói thật ra, bản lĩnh dùng độc của cha ta quá lớn. Mượn cây đào này để nói, nếu như người hạ độc, hoa đào, quả đào, lá đào, cây đào, cành đào, kể cả rễ đào cũng hoàn toàn trở thành ám khí, binh khí, vũ khí và độc khí của người, chẳng những khiến ngươi dính vào liền bị hạ độc, ngay cả nhìn một cái cũng phải trúng độc.
Vương Tiểu Thạch líu lưỡi nói:
– Lợi hại, lợi hại.
Ôn Nhu đang nói đến chỗ tự đắc, bỗng mặt mày buồn bã, “ai” một tiếng.
Vương Tiểu Thạch vội hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Ôn Nhu lắc lắc đầu, lại dùng mũi chân khều hoa trên đất.
Vương Tiểu Thạch truy hỏi:
– Có phải nhớ tới ba ba của cô không?
Vành mắt Ôn Nhu đỏ lên, nói:
– Ta đã rất không không gặp người rồi. Nghe nói người đã từng tới kinh thành, nhưng lại không tới tìm ta. Người nhất định đang giận ta.
Vương Tiểu Thạch lập tức nói:
– Hóa ra cô còn không biết tính hình lần đó khi lệnh tôn vào kinh. Y tới kinh là để tìm cô, nhưng trước khi vào cổng lại bị Phương tiểu hầu gia ngăn cản.
Ôn Nhu cả kinh nói:
– Hắn… hắn đã làm gì cha?
Vương Tiểu Thạch lập tức kiên quyết nói:
– Hắn không dám động đến cha cô. Đó là do Thái Kinh phái hắn đi, Mễ công công cũng đi theo. Bọn họ khuyên Ôn lão tiền bối trở về Lạc Dương, bọn họ sẽ nước sông không phạm nước giếng, hai bên yên ổn vô sự. Tập đoàn Hữu Kiều sợ Ôn tiền bối vừa đến, thế lực võ lâm kinh hoa sẽ lập tức biến động. Đám người Thái Kinh không muốn cha cô vào kinh, trở thành thủ lĩnh quần long. Có thể thấy được lão nhân gia ông ta có ảnh hưởng lớn như thế nào.
Ôn Nhu trề môi, ủy khuất nói:
– Người khác bảo người không vào kinh, người liền không vào kinh sao? Người cũng không tới xem ta một chút.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Y vào kinh còn không phải vì cô sao. Phương Ứng Khán và Mễ Hữu Kiều, một người xảo trá còn một người tàn nhẫn, nói rõ rằng cục diện trong kinh không cho phép người ngoài quấy nhiễu, cũng dùng cả biện pháp cứng lẫn mềm. Bọn họ bảo đảm chỉ cần cha cô không vào kinh, sẽ tuyệt đối không động đến một sợi lông của cô. Cha cô lo lắng cho sự an toàn của cô, đồng thời suy nghĩ cho đại cục, hơn nữa y cũng muốn giữ gìn thế cục ổn định phía Lạc Dương, không muốn chọc giận Thái Kinh quá sớm, cộng thêm hai người Mễ, Phương ngăn chặn, không dễ xông vào, y mới từ bỏ ý định vào kinh, trở về Lạc Dương. Ta thấy y vẫn ngày ngày nghĩ đến cô, nếu không thì lần đó y cũng không từ nơi xa xôi chạy tới kinh thành.
Lúc này Ôn Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, lại oán giận nói:
– Chuyện này sao không ai nói với ta? Ngươi làm sao biết được?
Vương Tiểu Thạch gãi đầu nói:
– Bây giờ ta mới biết là cô không biết chuyện này. Không phải lệnh tôn có một vị hảo hữu gọi là Đường Nhất Đa sao?
Ôn Nhu tự hào nói:
– Thục Trung Đường môn có không ít người giao hảo với cha ta. Đường Nhất Đa, Đường Nhất Thiếu là “Đường Môn Song Tuyệt” nổi danh, còn được xưng “Xuyên Trung Nhị Hùng”, trong võ lâm lại được xưng là “Thiên Hạ Lưỡng Độc”, đều là hảo hữu của cha ta.
Vương Tiểu Thạch gật đầu nói:
– Đúng vậy. Độc trên ám khí của Thục Trung Đường môn cần lệnh tôn cung cấp. Độc của Lão Tự Hiệu Ôn gia phải phối hợp ám khí của Thục Trung Đường môn mới dễ phát ra. Một người mua một người bán, hợp tác với nhau, phối hợp chặt chẽ cũng là chuyện đương nhiên. Lần đó lệnh tôn không tiện vào kinh, đành phải chuyển sang mời Đường Nhất Đa tới kinh, đúng lúc cô ồn ào muốn cùng với Hà Tiểu Hà đi dạo kỹ viện để mở mang kiến thức, không tìm được cô, cho nên mới nhờ Đường Bảo Ngưu chuyển lời cho cô.
Ôn Nhu mở to cặp mắt hạnh, ngơ ngác nói:
– Hắn à? Hắn lại chẳng nói gì với ta cả.
Vương Tiểu Thạch thở dài nói:
– Chuyện này cũng khó trách hắn. Không lâu sau hắn và Tiểu Phương gặp nạn, sau đó lại xảy ra chuyện Chu Tiểu Yêu qua đời. Hắn vốn là một kẻ nói qua liền quên, nghe rồi như xong, đoạn thời gian đó nếu như hắn còn nhớ được chuyện này mới là lạ.
Ôn Nhu lại không cam lòng nói:
– Nhưng hắn vẫn nói với ngươi, lại không chuyển lời cho ta.
Vương Tiểu Thạch vội giải thích:
– Đường Bảo Ngưu đối xử với mọi người như nhau, ngay cả ta cũng không nói. Ta vẫn cho rằng hắn đã nói với cô, không muốn khơi dậy nỗi nhớ cha của cô, cho nên không nhắc lại. Đường Nhất Đa sau khi nói với Đường Bảo Ngưu, may mắn lại báo cho đồng môn của y là Đường Thất Muội, ta biết được chuyện này từ trong miệng Thất ca.
Lúc này Ôn Nhu mới hiểu được đạo lý trong đó, ngơ ngác nhìn hoa đào, cây hoa, hoa lá. Bỗng nhiên một trận gió thổi tới, hoa ào ào bay xuống đầy trời, giống như từng đôi môi đỏ tươi mở ra, muốn kêu nhưng lại không thành tiếng, trải ra đầy đất. Trên vai Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu cũng dính rất nhiều.
Hoa rơi trên vạt áo, không biết vì sao, trong lòng Ôn Nhu lại cảm thấy ôn nhu.
Ôn Nhu lại xa xăm hỏi một câu như vậy:
– Tiểu Thạch Đầu, người ta nói đến số đào hoa, ngươi nói xem, hoa đào nếu thật sự có số, nó có đồng ý với số phận cuối cùng sẽ rơi xuống trên đất hay không?
Lần này nàng ôn nhu hỏi, hờn trách động lòng người.
Trong lòng Vương Tiểu Thạch rung động, thậm chí có phần mềm yếu.
Đó là một loại ôn nhu.
Đó là ôn nhu của Ôn Nhu.
Ôn nhu của Ôn Nhu còn ôn nhu hơn so với tất cả ôn nhu.
Đó là sự ôn nhu chết người.