Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 55: Ôn Nhu chẳng hề ôn nhu
Trả lời nàng đương nhiên không phải con bọ cánh cứng nhỏ kia, mà là kia một con “bọ cánh cứng nhỏ”.
Một con “bọ cánh cứng nhỏ” không phải là bọ cánh cứng nhỏ thật sự, nhưng so với bọ cánh cứng nhỏ còn giống bọ cánh cứng nhỏ hơn.
– La Bạch Ái!
Ôn Nhu thét lên:
– Ngươi ở trong lùm cỏ làm gì?
Chỉ thấy trong lùm cỏ, bụi cây đột nhiên ló ra một cái đầu, cặp mắt tròn tròn, tròng trắng trắng trắng, dái tai tròn tròn, con ngươi đen đen, lỗ mũi tròn tròn, gương mặt bầu bầu, còn có một hàm răng hơi lệch, cùng nàng nhìn nhau há hốc mồm.
– Ân công!
Thiếu niên kia nháy cặp mắt to, ngữ điệu cực kỳ tình cảm:
– Xin lỗi, làm ngài sợ hãi, ta tội đáng muôn chết, ta sống nên ăn bùn. Ta xin lỗi, ngài ăn lê đi!
Nói xong lại đưa một quả lê tới.
Lê đã hơi chín.
Ôn Nhu vừa nhìn thấy lê, lập tức hết giận một nửa. Nàng đang khát nước, liền không thể chờ đợi chụp lấy, cắn một cái, rắc rắc mấy tiếng, cơn giận lại tiêu đi một nửa, rắc rắc quát hỏi:
– Ngươi núp trong bụi cây nghe lén ta nói chuyện sao? Muốn chết à!
– Không phải.
Thiếu niên La Bạch Ái vội biện hộ:
– Ta vốn là tới đây để tìm đồ cho ân công.
– Ân công?
Ôn Nhu cau mày, quả lê vẫn chát, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có lê để ăn:
– Thật khó nghe.
– Ngài thật sự đã cứu ta. Không có ân công cứu giúp, La Bạch Ái ta… ngoại hiệu La Tống Thang, sau này sẽ không thể ở trên giang hồ, trong võ lâm trở thành đại nhân vật đội trời đạp đất, xuất sắc hàng đầu, có một không hai trong thiên hạ. Ta không gọi ngài là ân công, chẳng phải sẽ trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa?
– Ngươi vong ân phụ nghĩa cũng được. Ta không phải là công, ngươi đừng gọi ta là ân công, ta không thích.
– Như vậy… nên gọi là gì đây? Không phải công…
La Bạch Ái linh cơ vừa động:
– A, vậy gọi là ân bà thì sao…
– Phì!
Ôn Nhu phun một cái:
– Đừng gọi đừng gọi, muốn gọi thì cứ gọi ta là bà cô.
– Bà cô.
La Bạch Ái cũng không ngang ngược, vừa mở miệng liền gọi.
Ôn Nhu ngẩn người, đành phải tùy hắn. Trông thấy quả lê đã ăn hết chỉ còn lại một hạt nhân, không để lại cho đối phương chút gì, không khỏi có phần ngượng ngùng, liền tùy ý hỏi:
– Ngươi vừa nói tìm thứ gì ấy nhỉ?
– Tìm lê.
La Bạch Ái sảng khoái nói:
– Tìm một trái lê chín.
Ôn Nhu cười nói:
– Làm sao ngươi tìm được, ta lại không tìm được? Cần phải ngươi đưa cho ta ăn.
– Cũng chỉ có trái này chín.
La Bạch Ái thành thành khẩn khẩn nói:
– Ta vốn muốn tìm cho ân công… không, bà cô ngài ăn. Ta biết bà cô môi khô, muốn giải khát.
Ôn Nhu nghe được có phần cảm động, nhưng dù sao nàng cũng thông minh phi phàm, cảm thấy có vẻ kỳ lạ:
– Xem như ngươi có tấm lòng của bà cô. Nhưng ngươi tìm lê hẳn là phải leo lên cây, sao lại ngồi trong lùm cỏ?
Lần này La Bạch Ái có phần lúng túng, nói cà lăm.
– Nói mau!
Ôn Nhu vừa thấy như vậy, càng muốn truy hỏi đến cùng:
– Làm chuyện gì? Mau thành thật nói ra đi!
La Bạch Ái lắp bắp nói:
– Ta vốn đang tìm quả lê, vừa tìm được một quả, thì…
Ôn Nhu mắt hạnh trừng trừng, truy xét đến cùng:
– Thì thế nào, nói!
La Bạch Ái cười khổ nói:
– Thật sự muốn ta nói sao?
Ôn Nhu vừa nghe, càng không tiếc ép cung, âm âm, trầm trầm, hà hà, hừ hừ nói:
– Ngươi… dám… không… nói? Nói!
– Không dám.
La Bạch Ái đáng thương nói ra:
– Ta… ta là… gấp.
– Gấp cái gì?
– Con người có ba việc gấp… chuyện gấp đó.
– Vậy cũng bình thường.
Ôn Nhu có vẻ hài lòng, suy luận tiếp:
– Vậy ngươi ngồi trong lùm cỏ, khục, hừ, ọe, bẩn chết đi được.
La Bạch Ái đỏ mặt nói:
– Thất lễ, thất lễ.
Ôn Nhu tức giận hỏi:
– Đại hay là tiểu?
La Bạch Ái rũ mắt xuống:
– Đại.
Ôn Nhu giống như một vị sư phụ nghiêm khắc, lỗ mũi “ừ” một tiếng, chợt tỉnh ngộ một chuyện, lập tức hỏi:
– Ngươi đại tiện?
– Đúng vậy.
La Bạch Ái dường như có phần bất ngờ vì sự kinh ngạc của Ôn Nhu.
– Tay… của ngươi?
Sắc mặt Ôn Nhu biến đổi:
– Tay của ngươi… cầm quả lê…
La Bạch Ái cười hì hì nói:
– Ta ta… còn không kịp rửa sạch, bà cô đã… giành, không, đã cầm quả lê. Hì hì.
– Ngươi!
Ôn Nhu gần như phun ra hết những thứ đã ăn vào:
– Phì! Đồ quỷ dơ bẩn!
Nàng chợt nhớ tới một chuyện, chuyện này có lẽ còn nghiêm trọng hơn so với quả lê bẩn.
– Vừa rồi ngươi rốt cuộc có nghe lén được lời ta nói hay không?
La Bạch Ái thấy dáng vẻ Ôn Nhu đằng đằng sát khí như muốn giết người diệt khẩu, liền le lưỡi một cái, nói:
– Những lời mà cô nói với con bọ cánh cứng nhỏ kia?
Ôn Nhu vừa nghe, trong lòng lạnh đi phân nửa. Những lời đó không thể để cho con rùa nhỏ này truyền ra, nếu không mặt mũi của nữ hiệp Ôn Nhu mình để đâu?
Nàng vừa tức vừa vội, dùng hai ngón tay chỉ vào đối phương quát hỏi:
– Ngươi nghe được những gì?
– Ta?
La Bạch Ái chỉ vào lỗ mũi tròn của mình, nói:
– Ta nghe được bà cô nói một câu…
– Một câu gì?
– Ngài nói…
La Bạch Ái nắn hạch cổ, bắt chước âm điệu lanh lảnh của Ôn Nhu, lại có sáu phần tương tự:
– Con rùa đen nhỏ…
Lại dừng ở đó, không nói tiếp.
Ôn Nhu nóng nảy, mặt đỏ lên, giậm chân, giống như một con ngựa giận dữ bị cột đã lâu, không thể chờ đợi muốn cất vó đá người:
– Tiếp theo thì sao?
– Thật sự phải nói?
– Nói!
Ôn Nhu ngay cả tay cũng dặt lên trên chuôi đao bên hông.
Lần này đúng là hiệu nghiệm, La Bạch Ái lập tức nói ra:
– Ngài nói, con rùa đen nhỏ, nhường Hạ viên ngoại, giặt sạch áo khoác trên giường, được không?
Ôn Nhu ngẩn ra.
La Bạch Ái lại chất phác thật thà hỏi lại:
– Xin hỏi bà cô, ai là Hạ viên ngoại? Y và cô rất quen sao? Sao cô vừa nhìn thấy bọ cánh cứng lại nhớ tới áo khoác của y? Áo khoác của y rất quý báu sao? Làm sao bà cô biết trên giường y có áo khoác? Là tơ hay lụa? Gấm vóc hay là trong suốt?
Ôn Nhu nhất thời không biết trả lời thế nào.
Trả lời từ đâu cho tốt?
– Hả?
La Bạch Ái nhướng cặp lông mi dài, mắt sáng răng trắng truy hỏi:
– Bà cô?
Bàn tay Ôn Nhu đang đặt lên chuôi đao cũng dời đi, chỉ lẩm bẩm:
– Hạ viên ngoại, hừ? Ta làm sao biết! Chết tiệt, quả lê bẩn cũng dám cho bà cô ăn, xem ta chặt ngươi đem cho heo ăn!
La Bạch Ái vội le lưỡi:
– Không dám, lần sau không dám.
Ôn Nhu chống nạnh:
– Còn có lần sau?
La Bạch Ái giật mình, vội vàng nói:
– Không có, không có lần sau nữa. Lần sau ta tìm được quả lê, sủi cảo, hạt dẻ, bồ đề, Lão Tử, Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang Tử, nhi tử của ta, tất cả đều tự mình ăn, không dám cho bà cô ngài.
Ôn Nhu thấy người này ngốc nghếch, bất giác cười một tiếng, nói:
– Ngươi bị điên rồi, mất cả hồn vía.
La Bạch Ái thấy nàng cười, lại giống như ngây dại, ngập ngừng thở dài nói:
– Ai, lúm đồng tiền này, sâu một chút, cạn một chút, cô nương trong thiên hạ làm sao cười đẹp như vậy. Vườn này nếu sớm mời bà cô ngài tới cười thêm mấy lần, có lẽ lê cả vườn đã sớm chín rồi, hơn nữa càng thơm càng ngọt, càng nhiều càng lớn.
Nghe được lời ca ngợi này, Ôn Nhu rất vui vẻ, cười khúc khích một tiếng, chỉ nói:
– Tiểu tử bẩn, mắt lại sáng.
La Bạch Ái cười hi hì, làm mặt quỷ nói:
– Bà cô muốn mắt ta sáng một chút, ta nhất định sẽ sáng; muốn ta không nhìn thấy, ta sẽ không thấy gì cả, mở mắt ra cũng chỉ là người mù vén mí mắt lên mà thôi.
Ôn Nhu liếc hắn một cái, trên mặt như cười mà không cười:
– Thằng khỉ con, chỉ biết ba hoa.
Bỗng thở dài một tiếng, xa xăm nói:
– Nếu như Quỷ Kiến Sầu chết tiệt kia, còn có tên đầu đá ngốc nhất thiên hạ kia, có một nửa bản lĩnh lấy lòng ta như ngươi, vậy thì tốt rồi.
La Bạch Ái chớp chớp cặp mắt to, lông mi thật dài ẩn chứa rất nhiều mùa xuân:
– Bà cô, ngài nói gì?
– Hả?
Chợt nghe phía xa có người gọi:
– Ôn Nhu, Ôn Nhu, cô đang ở đâu?
Người gọi tên nàng, giọng nói nhỏ và dịu dàng, giống như sông nhỏ róc rách nước chảy ôn nhu.
Ôn Nhu biết đó là Hà Tiểu Hà.
Trong đội ngũ chạy trốn này, chỉ có Hà Tiểu Hà và nàng là nữ nhân, đương nhiên thường xuyên có cơ hội ở cùng với nhau.
Nàng nhanh chóng hiểu rõ, ít nhất Hà Tiểu Hà có một đặc tính gần như hoàn toàn giống với nàng.
Hà Tiểu Hà tên là Tiểu Hà (sông nhỏ), dáng vẻ tiểu hà, âm điệu tiểu hà, nhưng thái độ làm người lại chẳng hề “tiểu hà”.
Hơn nữa còn rất “Trường Giang đại hà”.
Ngoại hiệu của nàng cũng khá giống như con người của nàng, “Lão Thiên Gia (ông trời)”.
Có lần, Ôn Nhu thấy nàng cãi nhau với La Bạch Ái vốn khôi hài, mới biết vị “Lão Thiên Gia” này có bao nhiêu ông trời.
Lại có một lần, Lương A Ngưu bị Hà Tiểu Hà mắng thẳng mặt đến mức tan tác tơi bời, máu chó đổ đầu, nàng mới biết Hà Tiểu Hà vốn chẳng hề tiểu hà.
Lại có một lần, thậm chí ngay cả Vương Tiểu Thạch, Phương Hận Thiếu, thầy trò La Bạch Ái, cộng thêm một tên “Dụng Thủ Tẩu Lộ” Lương A Ngưu, vẫn cãi không nổi một Hà Tiểu Hà, lúc ấy khiến cho Ôn Nhu trong lòng phải thở dài một tiếng “Lão Thiên Gia”.
Đường Bảo Ngưu thần trí chưa khôi phục, trạng thái còn chưa tốt, do đó một khi cãi nhau, Hà Tiểu Hà có thể nói là vô địch.
Điểm này, dù sao Hà Tiểu Hà cùng gần giống như nàng, bởi vì nàng đồng dạng cũng chẳng hề ôn nhu.
Cho nên đôi quỷ bảo bối La Bạch Ái và Lương A Ngưu thường sáng tác một ca khúc để châm chọc bọn họ.
Sông nhỏ cong cong lại như đao
Sông nhỏ dìm người không còn mạng
Ôn nhu một điểm chẳng ôn nhu
Ôn nhu giết người không đền mạng
Hừ!
Khó nghe muốn chết!
Ngươi hát kệ ngươi, ta dữ kệ ta!
Sợ các ngươi hát, chúng ta còn xem là hung dữ sao?
Phì!
Nữ nhân nhất định phải ôn nhu sao? Ca thật khó nghe, nhưng bà cô ta chẳng khó chịu chút nào!
Ôn Nhu đáp lại một tiếng, đi tới.
La Bạch Ái nhìn theo bóng lưng Ôn Nhu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc, mới lẩm bẩm:
– Những lời như vậy mà ta cũng kịp thời nghĩ ra được, hà… Hạ viên ngoại? Giặt áo khoác? Xì!
Hắn từ trong lỗ mũi bật cười:
– Ta quả thật bội phục mình…
Sau đó hắn lại lẩm bẩm:
– Để ta yêu đương, yêu đương một trận thỏa thích, có được không?
Giọng nói rất ôn nhu, cũng rất giống như Ôn Nhu, còn tự nói tự cười.
Đột nhiên đầu của hắn bị người ta gõ một cái, hắn đau đến mức kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn, trông thấy sư phụ của mình là “Thiên Đại Địa Đại” Ban Sư Chi.