Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 53: Không hiểu vì sao hắn cứ cười khổ không dừng
Câu này có thể nói khá nặng. Vương Tiểu Thạch vội nói:
– Ta không phải là không chuyên tâm…
Chương Tuyền khẽ cười một tiếng:
– Ngươi cần gì phải an ủi ta? Ta với ngươi vốn không quen biết, ngươi không cần phải chuyên tâm với ta.
Vương Tiểu Thạch lại nóng ruột:
– Ta là sợ những bách tính này.
Chương Tuyền lại có phần kỳ quái:
– Sợ bọn họ? Có cao thủ trà trộn trong đó sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Chuyện này lại không phải. Ta chỉ sợ bách tính tò mò, lỡ may vừa nhìn thấy chúng ta rời khỏi quân đội, hơn nữa cô vốn là một cô gái, nhất định sẽ tới đây xem thử, một khi vây xem thì sẽ không hay.
Đôi mắt híp quyến rũ dưới lông mi dài của Chương Tuyền đảo một vòng, lại nói:
– Ta biết rồi. Ngươi có danh tiếng lớn, lại từng làm nhiều chuyện, không ít dân chúng đã từng gặp ngươi. Ngươi sợ bọn họ nhận ra ngươi, lại ở cùng với một tiểu nữ như ta…
Lần này Vương Tiểu Thạch đúng là phải giậm chân thở dài nói:
– Cô thật thông minh, nhưng trực giác lại quá… phần trước đều nói đúng, nhưng phần sau lại sai.
Chương Tuyền mím môi cười.
Nàng thích nhìn nam nhân sốt ruột, nhất là một nam tử thuần khiết, trong sáng như Vương Tiểu Thạch, lúc nôn nóng lại rất dễ nhìn.
(Hắn vốn chẳng hề sầu muộn, lúc nôn nóng lại có vẻ sầu muộn.)
– Ngươi nói thử xem!
Nàng ung dung nói.
– Dân chúng một khi tò mò, sẽ kinh động đến Nhất Gia và Diệp Thần Du. Một khi bọn họ phát hiện được, sẽ chém giết ở nơi này. Ta từ lâu đã không quan tâm đến sống chết cá nhân, nhưng dân chúng còn có cha mẹ vợ con, không nên khiến bọn họ bị thương vì ta. Ta lo lắng chuyện này.
Vương Tiểu Thạch nói rất gấp gáp, cũng rất thẳng thắn, bởi vì đó thật sự là lời nói từ đáy lòng của hắn.
Hắn bẩm sinh thích náo nhiệt, nhưng là loại vui vẻ rộn ràng của bình dân, chứ không phải là loại chơi đùa thác loạn xa hoa dâm mỹ. Hắn còn thích đi mua thức ăn, đi dạo thị trường, tìm những niềm vui mới mẻ thú vị, vừa ăn trái lê vừa kéo đôi giày rách, chuyện này đối với hắn thật là vô cùng thoải mái và tự tại.
Hắn còn thích mặc cả với người khác, giống như chị gái Vương Tử Bình của hắn, trả giá là việc hắn thành thạo nhất. Hắn đã từng thử trả giá với một gian thương hét giá cao cả hai canh giờ, không chịu bỏ đi, kết quả là hắn thành công, chỉ dùng nửa xâu tiền để mua một thứ giá ba mươi xâu tiền. Mà trong lòng hắn cũng biết gian thương vẫn còn có lời, thứ đáng lời thì hắn sẽ để cho cho đối phương lời.
Sau đó hắn danh chấn kinh sư, những người từng gặp hắn đều nhận ra hắn. Hắn đến quán rượu không cần trả tiền, hắn mua thịt nướng không cần đưa tiền, trái cây, rượu ngon, sơn hào, hải vị, tơ lụa, bảo đao toàn bộ đưa đến bên cạnh hắn, hắn đều từ chối.
Không nên, không được.
Nếu lấy thì chẳng còn ý nghĩa nữa.
Hắn cũng là một người tò mò. Trước kia hắn chỉ cần nhìn thấy hai ba người tụ tập, âm thanh nói chuyện hơi cao một chút, hoặc đều nhìn xuống (lên), hắn sẽ chạy tới, nhìn lên thì ngửa cổ, nhìn xuống thì cúi đầu. Nếu như có người bắt đạo tặc, hắn nhất định sẽ mắt sắc tâm nóng. Nếu là đạo tặc nghèo thì hắn chỉ đoạt lại vật bị mất rồi đuổi đi, còn ác tặc thì bắt giữ đưa đến nha môn. Nếu có người xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ là người đầu tiên cõng đến hiệu thuốc, nếu không thì đặt người nằm xuống tự hắn chữa trị.
Hơn nữa khi làm những chuyện này, hắn đều không lưu danh.
Có gì tốt để lưu? Cho dù lưu lại lòng son chiếu sử xanh, không phải mọi sự cũng chỉ như mây khói chợt qua hay sao. Không bằng mặc cho gió táp mưa sa, còn hơn đi trong sân vắng.
Có lúc, hắn thấy những đứa trẻ chơi ném đá bên cạnh bờ nước bẩn, dùng dao chẻ củi, dao phay, chậu vỡ phản chiếu lại ánh mặt trời, cũng trải qua một ngày.
Chỉ cảm thấy vui vẻ.
Có lúc, tại nông thôn chợt nghe thấy một con chim ríu rít đầu cành, một con trâu kêu lên ngoài đồng, cũng rất thỏa mãn trải qua một buổi chiều lười nhác.
Có lúc hắn nhìn mấy người tụm lại cãi nhau, ngươi mắng hắn một câu, hắn mắng ngươi một câu, ngươi đẩy hắn một chút, hắn đẩy ngươi một chút.
Chợt dừng lại, không còn hứng thú, từng người tản đi. Hắn còn cảm thấy chưa thoả nguyện, không ý nghĩa, chỉ hận không thể ôm mọi người lại mắng nhau thêm một trận cho sảng khoái.
Đây chính là Vương Tiểu Thạch.
Hắn tự nhận mình không phải là nhân tài làm đại sự, làm đại nhân vật.
(Nhưng người thật sự làm đại nhân vật, làm đại sự rốt cuộc là những ai? Không phải danh nhân đều bắt đầu từ vô danh sao? Đại nhân vật trước khi “đại” cũng là tiểu nhân vật, đại sự thực ra cũng từ tiểu sự chồng chất lên.)
Hắn hiểu rõ bản tính thích náo nhiệt này của mọi người, cho nên hắn sợ mọi người phát hiện ra hắn và Chương Tuyền.
Triển khai chém giết ở nơi này, khó tránh khỏi liên lụy đến người vô tội.
Chương Tuyền lại không ngờ, chuyện mà hán tử này băn khoăn, lo nghĩ hoàn toàn không phải là an nguy của mình, mà là những chuyện này.
Đây không phải là chuyện của trung thần liệt sĩ, đại nhân vật, đại anh hùng sao? Nhưng những danh nhân cao sĩ kia, nhiều năm cũng chỉ nói ngoài miệng, trước giờ không hề cũng không dám đi làm.
Chương Tuyền quanh năm ở trong phủ Thái Kinh, đã thấy được loại người này và loại chuyện này quá nhiều.
Không ngờ bây giờ vẫn còn người như vậy.
Trước mắt lại có một người.
Nhìn dáng vẻ sững sờ của hắn, lại sững sờ một cách tiêu sái, sững sờ thật là tuấn tú.
Do đó, Chương Tuyền chỉ đứng thẳng người, khóe miệng nhếch lên, lạnh nhạt nói:
– Vậy sao? Vậy thì thế nào? Dù sao không tạo thành thương vong là được.
Nàng dường như đã bắt đầu quên đi, ít nhất cũng không tính toán chuyện này nữa.
Xem ra nàng là một cô gái chóng giận cũng chóng vui.
– Cô có thể không để ý, vậy cũng tốt.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới buông lỏng một nửa, một nửa kia vẫn không dám sơ suất:
– Ta cũng có chuyện không hiểu.
– Hả?
Chương Tuyền đang nhìn hoa rơi.
Mỗi đóa hoa rơi là một lần sa chân.
Nàng nhìn thấy dưới sườn dốc có một rãnh nước cạn trong vắt, hoa lại rơi xa như thế, khiến nàng nhớ tới một ca khúc, không kìm được trong lòng ngâm nga.
Tưởng đương nhật sao đầu độc chiếm nhất chi xuân
Nộn lục yên hồng hà đẳng mị nhân
Bất hạnh phàn chiết thảm tao vô tình thủ
Vi thùy lưu thủy chuyển đọa phong trần
Mạc hoài bạc hạnh nhạ thương tâm
Lạc hoa vô chủ nhiệm phiêu linh
Khả liên hồng ngư vọng đoạn vô tung ảnh
Hướng thùy khứ ô yết tố bất bình
Sạ từ chi đầu biệt hận tân
Hòa phong hòa lệ vũ doanh doanh
Kham thán thế nhân vị giải nông tâm khổ
Phiên tiếu hồng vũ lạc phân phân
Nguyện trục hồng lưu táng thử thân
Thiên nhai hà xử thị quy trình
Thả nhượng ngọc tiêu hương thệ vô tung ảnh
Dã bất cầu thế gian dư đồng tình (1)
Nàng tùy ý ngâm nga ca khúc này, cho nên Vương Tiểu Thạch hỏi gì, nói gì, nàng cũng không chuyên tâm chú ý.
Vương Tiểu Thạch đang hỏi:
– Cô trà trộn bên cạnh Thái Kinh đã lâu, cho dù hôm nay không giết được hắn, nhưng con người luôn có lúc sơ xuất, cô sẽ có cơ hội để giết hắn… Cô vì cứu ta mà hi sinh cơ hội báo thù tốt này, có phải là… cô có hối hận hay không?
Chương Tuyền không nghe rõ, nàng chỉ “hả” một tiếng.
Sau đó, nàng loáng thoáng nghe được hai chữ “hối hận”, liền tùy ý nói:
– Hối hận à? Không đâu.
Sau đó lại thêm một câu:
– Hoa rơi cũng mất đi tăm tích, thế sự còn gì đáng hối hận?
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không đồng ý với câu trả lời hời hợt của nàng, chỉ đành cười khổ.
Hắn thử hỏi:
– Vậy cô không còn giận ta chứ?
Chương Tuyền thờ ơ hỏi lại:
– Giận ngươi? Giận gì?
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra:
– Giận ta không chuyên tâm nghe cô.
Chương Tuyền cau mày:
– Chuyên tâm? Tại sao phải chuyên tâm?
Nàng lại thật sự không nghĩ ra.
Vương Tiểu Thạch lại đành phải cười khổ. Xem ra cô gái này không chỉ là chóng giận chóng tiêu, công phu quên lãng còn giỏi hơn là ghi nhớ, nói thì chậm làm thì nhanh, trời trong nhiều mây bỗng đổ mưa, có lẽ còn thất thường hơn so với Ôn Nhu.
Hắn thử thăm dò:
– Nếu cô không giận, chúng ta có nên đi không?
– Đi?
Chương Tuyền nhìn quanh, chỉ thấy trước tường và hai bên đều là người xa lạ lui tới luân phiên, có lẽ sau tường người đi lại cũng không ít, nhưng không một ai mà nàng quen biết. Qua nhiều năm như vậy, nàng vùi mình tại Bất Kiến Thiên Nhật (thực ra mặt trời vẫn có thể thấy, hơn nữa nơi ấy còn có rất nhiều đèn lồng nến màu, chim quý thú lạ, kỳ hoa dị thạch, quan lớn quý nhân, nhưng đối với Chương Tuyền thì chẳng khác nào giá áo túi cơm, trước giờ nàng giống như nhìn mà không thấy, chỉ cẩn thận chào hỏi) trong Tây Uyển giống như thâm cung hậu viện, hướng về thế giới bên ngoài, người bên ngoài, lại rất ít cơ hội có thể nhìn thấy, gia nhập. Hiện nay đã tự do, tự tại, khôi phục bản thân, nàng nhìn thấy những người không quen biết này, chỉ cảm thấy thân thiết hơn là đề phòng.
– Đi đâu?
Nàng không kìm được ngỡ ngàng hỏi lại.
– Ta không thể ở lại đây nữa.
Vương Tiểu Thạch thật sự có phần nôn nóng:
– Ta muốn hội họp với các các huynh đệ vừa lộ chân tướng và bỏ trốn, trước tiên rời khỏi kinh thành thị phi này rồi hãy tính.
Chương Tuyền nghe được liền nói:
– Ta nghe rõ rồi, ngươi muốn chạy trốn. Có điều, tốt nhất ngươi nên hiểu được một chuyện.
Vương Tiểu Thạch chớp chớp mắt:
– Cô cứ nói.
Chương Tuyền híp mắt cười. Vương Tiểu Thạch nhìn nụ cười của nàng, cảm thấy nụ cười này thật sự rất quay cuồng, nếu đổi lại là một tên háo sắc thì đã choáng váng rồi.
– Ngươi phải nhớ kỹ, ta vì cứu ngươi nên bại lộ thân phận, mất đi cơ hội giết chết Thái tặc, ta muốn ngươi thiếu ta một ân tình.
Nàng nói vô cùng dứt khoát:
– Ta muốn ngươi nhớ báo đáp ta.
Vương Tiểu Thạch vốn định nói “cứu người cần gì mong báo đáp? Giúp người cũng không cần cảm tạ”. Giống như lần này hắn toàn diện xách động cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, cũng không mong ai đó sẽ cảm kích, cảm tạ hắn. Có điều hắn hồi tâm suy nghĩ, cảm thấy người khác chưa chắc đã có ý nghĩ như hắn. Huống hồ một cô gái yếu đuối thân phận long đong, hơn nữa quanh năm còn nằm trong lòng địch như Chương Tuyền thì sao? Hắn cần gì phải áp đặt suy nghĩ cho đối phương? Do đó, hắn nhịn được không nói ra, chỉ nói:
– Ta đã nghe rõ, cũng nhớ rõ ràng.
Chương Tuyền nhoẻn miệng cười:
– Ngươi hiểu được là tốt nhất. Nói cho ngươi biết, ta là một cô gái bơ vơ không nơi nương tựa, ta chỉ có thể dùng sức lực hữu hạn của mình để làm chuyện gần như không biết lượng sức. Ngươi đừng trách ta ích kỷ, ta không yêu quý mình thì có người nào yêu quý ta? Nữ nhân vốn là ích kỷ. Ta cảm thấy trời cao thiếu ta rất nhiều, rất rất nhiều nhiều.
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
– Thực ra không ai thiếu ai, cũng không ai nợ ai. Trời cho con người vạn vật, người không cho trời thứ gì, là ngươi thiếu trời hay là trời thiếu ngươi? Nếu nói thiếu, chỉ là người thiếu ngươi mà thôi.
Đôi môi mỏng của Chương Tuyền nhếch lên, không phục nói:
– Ngươi nói thật dễ nghe. Ngươi còn không phải đang tranh hùng đấu thắng sao? Người nào tranh giành khoe khoang trong dòng nước thế tục này, người đó sẽ khó tránh khỏi quy luật nhân gian được làm vua thua làm giặc. Ngươi muốn cứu minh hữu, giết chết Thái Kinh, giúp Gia Cát tiên sinh, vẫn chưa thoát ra khỏi thế tục.
Vương Tiểu Thạch nghĩ cho dù thế nào, trước khi chia tay cũng phải khuyên nàng mấy câu, cho nên nói:
– Nói cũng đúng. Một người đương nhiên không nên đi đến thế gian một chuyến uổng phí. Người dùng hết tài năng, vật dùng hết tác dụng, thi triển được sở trưởng, không phụ ước nguyện ban đầu. Nếu chỉ tu hành cả đời, không làm được gì, chẳng phải giống như gỗ đá? Gỗ đá còn hữu dụng, người lại ăn cơm trắng, ngửi hương gạo, chẳng lẽ không phải ngay cả gỗ đá cũng không bằng? Cho nên phật chân chính là đồng thể đại bi, vô duyên đại từ, không phải chỉ trốn trong phật miếu chùa chiền, niệm kinh bái thần gõ mõ là có thể thành phật.
Chương Tuyền híp mắt nhìn người trước mặt, lúc đầu nàng híp mắt chỉ là muốn câu dẫn người thanh niên này, giống như khi ở trong biệt thự Thái phủ, chỉ cần là người nàng muốn câu dẫn thì nhất định có thể thành công. Nhưng khi nàng câu dẫn, bỗng nghe được mấy đạo lý này, lại cảm thấy mình đang bị một lực lượng trước đó chưa từng có thu hút.
Nàng không kìm được khẽ giật mình, gần như cho rằng người đang đứng trước mặt mình nói chuyện không phải là một “người”, vì vậy nàng không nhịn được hỏi:
– Cái gì là đồng thể đại từ? Cái gì là vô duyên đại bi? Nếu trời cao không có từ bi, thế gian không có từ bi, tại sao ta phải đại từ đại bi?
Vương Tiểu Thạch quyết định phải nói xong hết rồi mới đi. Hắn thường nghe người ta hiểu lầm ý nghĩa của “từ bi”, hiện giờ cũng sảng khoái nói chuyện.
– Vô duyên đại từ là một tình yêu chân chính, không có quan hệ lợi hại. Ta yêu hắn, hắn có yêu ta hay không cũng không quan trọng, ta vẫn yêu hắn. Ta và hắn vô duyên vô cớ, ta yêu hắn hoàn toàn không cầu hồi báo. Đây chính là đại từ.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Trăm họ chúng nhân và chúng ta không quen không biết, nhưng ta xem nỗi đau của họ như nỗi đau của mình, nhìn nỗi khổ của họ như nỗi khổ của mình; hắn thương ta đau, người khổ ta ưu. Đây chính là đại bi.
Chương Tuyền muốn nói lại thôi.
Vương Tiểu Thạch biết mình cần phải nói tiếp:
– Cô đừng xem cách suy nghĩ này là ngu ngốc. Thực ra, có loại tình yêu đại từ đại bi này, trên cảm tình ngược lại sẽ không có được mất, đã không có ý niệm thu hồi, cũng không có tâm phiền não. Khi không có chuyện gì xảy ra, đối xử tốt với người khác, đó chỉ là chuyện nên làm; nhưng khi người ta đối không tốt với ngươi, ngươi vẫn đối xử với người ta như bình thường, đây mới là bản lĩnh.
Chương Tuyền “ha” một tiếng:
– Ngươi chỉ muốn ta không cầu ngươi báo đáp mà thôi, lại nói nhiều đến như vậy.
Nàng vốn định nói tiếp, lại thấy đôi mắt to trong suốt như nước của Vương Tiểu Thạch đang nhìn chăm chú vào nàng, thân thiện, chân thành, thành thật như vậy, không có một chút địch ý và tức giận nào; nàng mới nói được phân nửa đã cảm thấy đuối lý, lại nói không được nữa.
– Sinh mệnh rất ngắn, cho nên rất đẹp. Cô nên gia tăng bước chân, nhanh chóng tiến tới, dọc đường không quên thưởng thức phong cảnh, tự tìm niềm vui. Nhớ kỹ, “chân trước đi, chân sau đặt”, nếu như chân trước đã bước đi, chân sau cũng không nên dây dưa, nuối tiếc không tiến. Tình cảnh hiện nay của cô chính là như vậy, nếu đã rời khỏi ma chưởng của Thái Kinh, cô xem như đã được tự do rồi. Chuyện ngày hôm qua hãy để nó trôi qua, biến mất, hơn nữa đem tâm thần sức lực đặt vào chuyện hôm nay.
Chương Tuyền do dự hỏi:
– Ta… ta nên làm gì?
Nàng tuy thông minh hơn người, trong tướng phủ cũng đã nhìn thấy đủ loại người, xem hết đủ loại sách, đã sớm thông hiểu làm thế nào đề phòng người khác, chỉnh đốn người khác, thậm chí làm thế nào hại người, giết người, nhưng những lời này của Vương Tiểu Thạch, nàng lại chưa từng nghe nói qua.
– Cô không nên xem thường lực lượng của mình. Trên đời này không phải không có chuyện khó, có một số chuyện thật sự là rất khó làm được, nhưng rất khó làm được cũng không có nghĩa là không thể làm được. Một người nếu không làm được, rất nhiều “một người” sẽ có thể nước chảy thành sông. Chỉ có người không chịu làm mới sẽ không làm được. Nếu chúng ta là một giọt nước, nhỏ vào trong vại thì sẽ là một vại nước, bởi vì đã không phân biệt được giọt nào là ngươi, giọt nào là ta. Đồng dạng, nhỏ vào trong kênh rạch và biển rộng mênh mông, kết quả đều giống nhau. “Lực lượng của chính ngươi”, vốn có thể lớn như vậy không có hạn chế.
Vương Tiểu Thạch ôn hoà nói:
– Chúng ta không nên vì tâm huyết và cực khổ mình đã bỏ ra mà tự mình hạn chế, say dắm thành tựu của quá khứ. Ban ơn cho người, đừng cầu báo đáp, đừng mong lễ vật. Thứ thuộc về quá khứ thì đã là quá khứ, thứ thuộc về tương lai dù sao cũng là tương lai. Nắm lấy hiện tại, tức thì trước mắt, đáng trân đáng quý, tự trọng tự yêu.
Chương Tuyền trầm mặc một lúc, hỏi một câu xa xăm:
– Những thứ mà ngươi nói, bản thân ngươi có thể làm được không?
Vương Tiểu Thạch cười ha hả:
– Ta à? Còn kém xa. Đạo hạnh của ta nào có cao đến như vậy. Nếu ta làm được, đâu cần phải bận tới bận lui, nhưng vẫn là công dã tràng.
Hắn thản nhiên nói:
– Ta vẫn còn tranh với đời.
Hắn thẫn thờ cười một tiếng như vậy, khiến Chương Tuyền cũng thoải mái, nhẹ nhõm, vui vẻ:
– Được, ngươi nói nhiều như vậy, khiến ta đã quyết định một chuyện.
– Chuyện gì?
– Ta quyết định…
– Ừ?
– Đi cùng với các ngươi.
– Cái… cái gì?
– Ngươi không hoan nghênh sao?
– Ta?
Vương Tiểu Thạch chỉ cảm thấy đầu lớn gấp bảy lần.
– Ngươi thấy bây giờ nếu không chạy trốn với các ngươi, ta còn nơi để đi sao? Thiên hạ tuy lớn nhưng không chỗ dung thân, ngươi có thể không để ý đến sự sống chết của ta sao?
– Nói cũng đúng, nhưng ta là chạy trốn…
– Có ngươi ở đây, có thể bảo vệ ta. Huống hồ ngươi nói chuyện lọt tai như vậy, ta muốn nghe tiếp.
Ai da, ai bảo mình nhất thời ngứa miệng giảng Kim Cương kinh nhiều như vậy, lâu như vậy, dài như vậy.
– Ngươi làm sao rồi? Lại nuốt lời đúng không! Cái gì “vô duyên đại từ, đồng thể đại bi”, tất cả đều là gạt người! Ngươi nhẫn tâm để ta chịu chết sao?
– Đương nhiên không, nhưng mà…
– Đừng có nhưng mà, mau đi hội họp với bằng hữu của ngươi đi!
– Có điều…
– Có điều cái gì! Ngươi nói chuyện dễ nghe, ta ca hát dễ nghe, trên đường chúng ta có thể không lo tịch mịch rồi.
– Nhưng…
– Nhưng cái đầu ngươi, đi thôi!
Chương Tuyền lại không đếm xỉa tới, kéo Vương Tiểu Thạch đi.
Vương Tiểu Thạch phản ứng theo bản năng, giãy dụa một chút, không cẩn thận lại khiến cho chiếc mũ trên đầu Chương Tuyền rơi xuống, lộ ra mái tóc dài như mây đen, Vương Tiểu Thạch cũng kéo xuống một chút những thứ dùng để dịch dung trên mặt.
Bọn họ đang đề phòng có người phát hiện, lại phát hiện mọi người đang kéo qua bên này. Một người đi đường lúc đến gần thấp giọng nói:
– Vương lâu chủ, ngài đi đi, chúng tôi sẽ yểm trợ ngài.
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra, dưới sự che giấu của mọi người, cùng với Chương Tuyền dìu nhau đi. Chỉ mấy bước, có một lão thái bà khom người lảo đảo đi qua trước mặt bọn họ, khàn giọng nói:
– Tiểu Thạch đừng đi hướng đó, nơi ấy có nhiều chó săn.
Vương Tiểu Thạch vội đổi hướng, lại đi một hồi, trông thấy nhiều người đan xen trước mặt. Một đại hán mài dao phay giúp người khác, vừa cố ý dùng sức mài đao, vừa trầm giọng nói:
– Tiểu Thạch Đầu, đi mau đi, chúng ta ủng hộ ngươi!
Vương Tiểu Thạch và Chương Tuyền nhìn nhau bối rối. Lúc đi ra khỏi cửa tây, tên lĩnh đội canh cửa kia cũng không lục soát bọn họ, chỉ nhỏ giọng nói nhanh:
– Vương thiếu hiệp, bảo trọng, tạm biệt! Đi cùng với đội ngũ vận củi kia sẽ dễ che giấu tai mắt người khác.
Hai người Vương Tiểu Thạch đến gần đội vận củi đang đi trên đường đá vụn. Một lão đầu vác một bó củi, hơn nữa cũng gầy như que củi, nhe hàm răng vàng đen không chỉnh tề nhìn hắn cười một tiếng.
Lần này Vương Tiểu Thạch không đợi lão cất tiếng đã hỏi:
– Làm sao các người biết ta là Vương Tiểu Thạch?
Lão nhân kia cười một tiếng, nhổ ra một ngụm đàm đặc:
– Có ai không biết ngươi? Thiên hạ có người nào không biết vua? Một cặp mắt như đá, sắc mặt như đá, còn có lá gan như tảng đá lớn, ngươi không phải Vương Tiểu Thạch thì ai là Vương Tiểu Thạch.
Lão chỉ vào những hòn đá trên đất bị bọn họ đạp răng rắc:
– Đường mà ngươi trải, chúng ta dễ đi; hôm nay ngươi muốn đi, chúng ta không cần mạng cũng phải nhường ngươi đi thật tốt.
Vương Tiểu Thạch chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông lên cổ họng, cảm thấy những gì mình làm đều không uổng phí, mình sống cũng không sống uổng. Trời cao đối với hắn rất từ bi, cho hắn nhiều thứ mà hắn đáng được nhận.
Chương Tuyền lại cười nói:
– Ngươi lại đa sầu đa cảm rồi à? Là trách thuật dịch dung của ta không tinh sao?
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới tỉnh lại, thầm nghĩ mình không đúng, muốn lên tiếng, Chương Tuyền lại lui một bước, rụt rè nói:
– Ngươi ngươi ngươi… ngươi không phải lại muốn giảng Kim Cương kinh dài lê thê đấy chứ?
Vương Tiểu Thạch đành phải cười khổ.
– Ngươi xem.
Chương Tuyền bỗng kêu lên.
Vương Tiểu Thạch nhìn theo đầu ngón tay của nàng, trông thấy ven đường lại có một cây một cây nở ra hoa đỏ, lúc gió thổi qua, từng cánh hoa xoay tròn rơi xuống, ưu thương, xinh đẹp, có một loại rạng rỡ chết người.
Vương Tiểu Thạch cười khổ, hắn cảm thấy mình giống như đang du ngoạn hơn là chạy trốn.
– Ta vẫn không hiểu một chuyện.
Chương Tuyền bỗng quyến rũ và hoài nghi, hơn nữa còn mang theo một chút ngơ ngẩn liếc xéo hắn, híp mắt cười:
– Tại sao ngươi cứ luôn cười khổ không dừng?
Ấy?
– Hả?
Chương Tuyền nghiêng nghiêng đầu, dùng giọng mũi hỏi.
Ánh mặt trời xuyên qua mây đen, chiếu xuống chóp mũi và cổ của nàng, rất trắng.
Giống như một con cáo, cáo trắng.
Chú thích:
(1) Ca khúc “Phiêu Linh Đích Lạc Hoa” của Thái Cầm.
http://.youtube.com/watch?v=JlJVk4Oh_MA