Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 44: Khóc giận dữ
Không biết.
Lãnh Huyết chỉ có thể “liều một phen”.
Năm đó khi Gia Cát tiên sinh huấn luyện y cùng với một đám cao thủ, thị vệ đại nội, từng có một hạng mục là dùng chân không qua lửa, tục xưng là “đường lửa”.
Đó là một con “đường”, nhưng lại trải đầy than đỏ nóng rực, mọi người đều phải dùng chân không đi bộ qua.
Đó là kinh nghiệm đáng sợ, hơn nữa hết sức kinh người.
Không cho phép dùng khinh công bay qua hoặc vận nội công chống lại, chỉ có thể đi bộ qua thật nhanh.
Phần lớn mọi người đều không dám đi qua, có người chân mềm, có người tâm lạnh, có người lại lui xuống.
Lãnh Huyết thì không, y đi qua.
Không vì sao cả, chỉ vì y tin tưởng Gia Cát tiên sinh.
Y tin chắc “thế thúc” sẽ không để bọn họ vô duyên vô cớ bị thương tổn, cho nên y dùng chân không đi qua.
Rất nhiều người bội phục y lớn gan, nhưng càng nhiều người cho rằng y giống như những thần nhân nhảy múa lên đồng hay bái tế điển lễ, được thần linh bảo hộ.
Thực ra không phải.
– Ta không hề giở trò gì với đống lửa, cũng không có thần linh bảo hộ. Lăng Khí qua được, hoàn toàn là dựa vào sự can đảm và lòng tin của hắn.
Gia Cát thần hầu từng giải thích với mọi người:
– Chỉ cần thản nhiên đối mặt, ung dung bước qua, trong nháy mắt bàn chân chúng ta tiếp xúc với than lửa sẽ có mồ hôi chảy ra, hình thành một tầng ngăn cách bảo vệ thể chất. Khi màng mồ hôi kia còn chưa bốc hơi, chỉ cần nhấc chân lên đi bước thứ hai, mồ hôi sẽ hấp thu nhiệt lượng lúc trước, biến thành hơi, vì vậy bàn chân không đến nỗi bị bỏng.
Sau đó y tổng kết:
– Bất kỳ hạn chế nào đều là do ngươi lập ra cho mình. Trước tiên thuyết phục được nội tâm của mình, mới có hạn chế. Một người giang hồ thật sự, ai cũng nên đi con đường này, ai cũng nên đi loại đường này một lần.
Lãnh Huyết là người hiểu được lời nói của Gia Cát nhất.
Trong sinh mệnh của mỗi cá nhân đều có hạn chế, đều có chuyện sợ không làm được, đó thật ra là một loại “tự mình hạn chế”, “tự xây tường rào”.
Lãnh Huyết không phải, y muốn đối mặt.
Sinh mệnh chỉ có một lần, ngươi không đối mặt với nó thì có lỗi với tính mạng này, cũng không xem là “sống” thật sự.
Y quyết định đối mặt, cho nên kiếm pháp của y rất tàn nhẫn, bởi vì y đối địch luôn chỉ có tiến mà không có lùi.
Nhưng hôm nay lại không phải đối “địch”, mà là một đám hảo hán, thậm chí là “người mình”.
Nếu như đám người đỏ mắt bất chấp tính mạng kia vẫn không chịu dừng tay, y sẽ phải đối mặt như thế nào? Ngăn cản như thế nào? Giải quyết như thế nào? Đối phó như thế nào?
Y biết rõ không ngăn được đám người giống như điên cuồng này, nhưng y vẫn phải ngăn cản, cho dù chỉ ngăn cản được một chút cũng tốt.
Lúc này, trong số hán tử xung phong liều chết kia có rất nhiều người hét lớn:
– Tứ Đại Danh Bổ cũng là chó săn của triều đình! Lãnh Huyết là thứ gì, những kẻ ăn cơm quan gia đều không phải loại tốt! Chúng ta trước tiên giải quyết hắn, lại giết chết cẩu tặc kia!
Trên đời này, người dũng cảm nhất chắc chắn là người cô độc nhất, nhưng người cô độc nhất lại chưa chắc là người dũng cảm nhất.
May mắn, Lãnh Huyết hiện giờ còn không phải là người “dũng cảm nhất”, mà chỉ là “dũng cảm”.
Bởi vì còn có người dũng cảm như y, cho nên y vẫn không xem là người cô độc nhất.
Một người khác cùng y đứng sóng vai, trong tiếng hét vang ngăn chặn quần hùng đang xông tới, chính là Đường Thất Muội.
Hắn lập tức xé khăn xanh trên mặt mình xuống.
Lúc này hắn phải đứng ra, hơn nữa còn phải thể hiện thái độ, nếu không quần hào bị máu nóng che mờ đầu óc nhất định sẽ hoài nghi mục đích của hắn, hơn nữa sẽ không tiếp nhận sự khuyên can của hắn:
– Dừng tay! Không tới giây phút sống chết, nhất định đừng tùy tiện hi sinh… đây còn chưa phải là lúc! Là anh hùng thì nên suy nghĩ vì đại cục, lập tức dừng tay!
Người hắn rất gầy, ngày thường nói chuyện vừa nhẹ vừa thấp, nhưng hiện giờ vừa hét lên lại giống như dùi nhọn đâm vào tai người khác.
Vấn đề là, lời nói của hắn có thể thu phục được lòng người hay không?
Từ xưa đến nay, muốn người khác nghe thấy thì dễ, khiến người khác nghe theo thì khó.
Hắn đứng ra cũng là không mưốn đổ trách nhiệm cho người khác. Bởi vì hắn đã giao thủ với Mễ Thương Khung, hắn biết rõ thực lực của đối phương. Cho dù quần hùng có thể giết được người này, e rằng cũng không sống được một nửa.
Huống hồ, cho dù hi sinh một nửa số người, cũng chưa chắc có thể giết được lão thái giám này.
Đáng sợ hơn là nơi này còn có “cao thủ” khác âm thầm lược trận.
“Tua kiếm” kia.
Người có thể phát ra “tua kiếm” kia, võ công và nội lực cao đến phi thường. Chỉ cần người này liên thủ với Mễ Hữu Kiều, e rằng người ở đây dù hoàn toàn không cần tính mạng cũng chưa chắc có thể lấy mạng đối phương.
Hắn là người của Thục Trung Đường môn, từ nhỏ hắn đã được dạy rằng “anh hùng là từ tiếng vỗ tay mà ra”.
Dưới tiếng vỗ tay xuất anh hùng.
Ngươi cho một người tiếng vỗ tay, hắn sẽ dễ dàng trở thành anh hùng, cho dù hi sinh tính mạng cũng không tiếc.
Nếu ngươi chỉ cho hắn tiếng huýt sao, hắn sẽ ủ ê đến mức không bằng cả cẩu hùng.
Cho nên hắn phải lập tức đứng ra, không phải để cô vũ đám người đang nóng lòng muốn báo thù cho Trương Tam Bá và Ôn Bảo này, mà là phải dội nước lạnh, phải thức tỉnh bọn họ.
Lúc này đừng làm anh hùng, muốn người ta làm anh hùng đổ máu là một loại hành vi vô đạo đức.
Rất nhiều người dừng lại.
Bọn họ nghe lệnh Đường Thất Muội, mặc dù chưa chắc đã tâm phục khẩu phục. Cho dù không nghe Đường Thất Muội, cũng tin tưởng vào Lương A Ngưu đang thở hổn hển chạy tới báo tin.
Nhưng vẫn có người bất chấp tất cả, xung phong liều chết, còn có người hét lớn:
– Hắn giết long đầu, hắn giết long đầu của chúng ta… không báo thù này, còn xem là đệ tử Thiên Cơ sao?
May mắn là lúc này lại có một người đứng ra, sóng vai cùng Lãnh Huyết và Đường Thất Muội, hét lớn:
– Đệ tử Thiên Cơ nghe, không được ra tay! Lưu lại núi xanh, lo gì không có củi đốt! Ta có “Long Đầu lệnh”, tất cả hãy dừng tay!
Người lên tiếng là Lương Tiểu Bi.
“Đại Khẩu Phi Bá” Lương Tiểu Bi chỉ có thể xem như “nửa đồ đệ” của Trương Tam Bá, hắn là “đới nghệ đầu sư (đã từng học thầy khác trước đó)”, đồng thời cũng là tứ đương gia của Thiên Cơ.
Hắn giỏi về hành quân bày trận, vốn là tham mưu kinh lược sứ của quân Tống. Bởi vì hắn đắc tội với đảng Thái Kinh, Vương Phủ, nhiều lần bị cách chức, cả nhà bị đày đi sung quân. Người nhà trên đường chịu đủ hành hạ, tất cả đều chết. Khi hắn được Trương Tam Bá dẫn người của Thiên Cơ cứu ra, hắn lập tức nổi giận, giết sạch những kẻ áp giải, sau đó trở thành tổ viên của Thiên Cơ, muốn giết hết tham quan ô lại trong triều.
Hắn có một đặc tính, chính là chợt “thoát ly” ra ngoài, xem tình xét thế.
Loại “đặc điểm” này của hắn là do bẩm sinh.
Lúc nhỏ tại hội làng, hắn và mọi người cùng nhau xem kịch tạ ơn thần linh, chiêng trống vang trời, người người đều xem đến như say như mê, bừng bừng khí thế. Hắn xem được một nửa, chợt “đặt mình bên ngoài”, cảm thấy kịch là kịch, ta là ta, vì vậy hắn lại nhìn dáng vẻ của những người đang xem kịch, lại có niềm vui mà người khác không có.
Lúc thanh niên, hắn mắng chửi với người khác, mắng đến lúc dầu sôi lửa bỏng, mặt đỏ tới mang tai, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ. Chúng ta tranh cãi cái gì? Thế sự khôn lường, Tu Di hạt cải, vũ trụ mênh mông, đời người ngắn ngủi, chúng ta tranh cãi một chuyện nhỏ như hạt đậu để làm gì?
Cho nên hắn không tiếp tục mắng chửi người khác, lại để người khác mắng chửi hắn.
Người khác thấy hắn không phản bác, cũng không mắng được nữa.
Vì vậy khi hắn và người nhà bị đày đi sung quân, chịu hết kiếp nạn, hắn da thịt chịu khổ, thân bị xiềng xích, nhưng vẫn có thể “tự mình an ủi” bằng cách “thân thể ta đang bị giam cầm, nhưng tâm tư lại vô cùng tự tại”.
Thậm chí khi người nhà của hắn cuối cùng không chịu nổi hành hạ khổ sở, lần lượt chết đi, nghe được tiếng gào khóc phẫn nộ của những người khác, hắn cũng đột nhiên tỉnh ngộ.
Thương tâm cũng là chuyện vô ích.
Người sống trên đời, ai cũng phải chết, ai cũng sẽ chết, chỉ xem ai chết sớm hơn một chút, trễ hơn một chút mà thôi.
Cho nên hắn lại không thương tâm, cũng không khóc, nhờ vậy giữ được sức sống.
Tình hình hiện giờ cũng gần như vậy, Trương Tam Bá đã bị sát hại, nọi người muốn chém giết báo thù cho y, Nhưng Lương Tiểu Bi lại đột nhiên hiểu được một chuyện.
Báo thù, cần phải báo được thù mới xem như là báo thù, nếu không thì chỉ là chịu chết mà thôi.
Hắn nhìn ra được, đây không phải là lúc báo thù. Cho nên hắn lập tức đứng ra, dùng danh nghĩa tứ đương gia của Thiên Cơ ra lệnh cho đệ tử đang xông lên ngừng lại.
Chỉ có điều, bởi vì trong tổ chức Lương Tiểu Bi thường đứng sau màn bày mưu tính kế, ít khi thật sự làm tiên phong gánh vác trách nhiệm, cho nên đám đệ tử trung can nghĩa đảm lại đang bi thống phẫn nộ này có một nửa cũng không chịu nghe theo hắn.
May mắn còn có một người khác, vào lúc này lập tức bày tỏ thái độ, ủng hộ ý kiến của hắn:
– Không nên tới, lui xuống đi!
Người nói chuyện là Trương Nhất Nữ, nàng là con gái một của Trương Tam Bá.
Lúc nàng đang đau đớn vì mất cha, lên tiếng cũng giống như là ra lệnh.
Đệ tử Thiên cơ không dám không nghe.
Lúc này Trương Nhất Nữ có thể nén bi phẫn trong lòng, chống lưng cho Lương Tiểu Bi, muốn mọi người rút lui, chủ yếu là vì trước khi lâm chung phụ thân của nàng đã nói một câu bên tai nàng:
– A Nữ, nếu người của Thiên Cơ muốn báo thù cho ta bây giờ, nhất định sẽ toàn quân bị diệt trong tay kẻ địch… con phải ngăn cản bọn họ.
Vì câu nói này, Trương Nhất Nữ mới từ trong bi thương đứng dậy, không cho huynh đệ Thiên Cơ lập tức báo mối thù này.
Do đó, năm người Lãnh Huyết, Đường Thất Muội, Lương Tiểu Bi, Trương Nhất Nữ, Lương A Ngưu đồng thời cũng đồng loạt ngăn cản quần chúng cướp tù xông đến chỗ Mễ Thương Khung.
Lúc này Mễ Thương Khung mới thở được một hơi.
Bốn tên tiểu thái giám phía sau hắn vốn đã dưa tay vào trong trong vạt áo, hiện giờ mới buông lỏng.
Bốn thái giám này đều đang chờ, chờ một tiếng hiệu lệnh của Mễ công công.
Hiệu lệnh vừa ban ra, bọn họ sẽ lập tức phóng pháo hoa bốn màu lên trời. Khi đó, một đội cấm quân hai ngàn ba trăm người và chín mươi bảy cao thủ tinh nhuệ trong tập đoàn Hữu Kiều đã mai phục sẵn đều sẽ cùng xuất động, tiêu diệt đám võ lâm thổ phỉ liều mạng này.
Dù sao thế lực của binh vệ trong cung cũng không thể xem thường. Tập đoàn Hữu Kiều là sự kết hợp của các thế lực vương tôn hầu tước, thực lực càng không thể coi nhẹ. Những phe phái cung đình và hoàng thân quốc thích này, vì muốn bảo vệ mình không bị đảng Thái Kinh ngày càng lớn mạnh, hung hăng càn quấy thôn tính, cho nên lũ lượt đem tiền của và nhân tài ném vào tập đoàn Hữu Kiều. Cơ sở của bọn họ đã kiên cố, vững không thể nhổ, đã có thể ngang hàng với đảng Thái Kinh.
Vì vậy Mễ Thương Khung càng không muốn trước tiên kết thù với nhân vật hiệp đạo giang hồ, không để cho Thái Kinh thực hiện được kế ly gián, hơn nữa còn ngồi làm ngư ông đắc lợi.