Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 37: Ánh sáng đen


Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 37: Ánh sáng đen

Có lẽ Truy Mệnh và Lãnh Huyết sư huynh đã chạy đến pháp trường và Phá Bản môn rồi?

Không biết thương vong của các huynh đệ có nặng không?

Không biết có thể kịp thời ngăn chặn cuộc hành hình Đại Phương và Đường cự hiệp hay không?

Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn đứng đối diện với Thái Kinh.

Thái Kinh hiện giờ đang rất lo lắng.

Hắn ít khi thật sự quan tâm đến người nào, bởi vì hắn đã dồn hết tâm trí vào việc tranh đấu quyền lợi, cũng bất chấp thủ đoạn, vì vậy gần như không nhận lục thân. Ngay cả người nhà, thân bằng, chỉ cần có hại bất lợi đối với hắn, hắn cũng diệt trừ toàn bộ, chẳng hề dung tình.

Chỉ như vậy, địa vị của hắn mới có thể mấy chục năm sừng sững không ngã, không một ai đủ sức lay chuyển hắn.

Hắn thậm chí cho rằng đây mới là sở trường của mình.

Nhưng hiện giờ hắn lại rất lo lắng cho tinh thần và sức khỏe của một người.

Hơn nữa người mà hắn lo lắng băn khoăn lại là Vương Tiểu Thạch.

Đây là chuyện không có biện pháp.

Từ khi Vương Tiểu Thạch xông vào biệt thự Biệt Dã, dùng một cung ba tên nhắm vào hắn, vận mạng của hắn đã gắn liền với thể chất của Vương Tiểu Thạch. Tay của Vương Tiểu Thạch run một chút thì tim của hắn cũng đập mạnh một chút, mắt của Vương Tiểu Thạch chớp một lần thì hô hấp của hắn cũng tắc nghẽn một lần, không có cách nào.

Vận mạng của bọn họ đã gắn liền với nhau ở nơi này.

Phương thức mà Thái Kinh dùng để ứng phó với khẩn trương là cười.

Con người vào lúc vui vẻ lúc mới có thể cười, cho nên chỉ cần ngươi giữ nụ cười, người khác sẽ cho rằng ngươi rất vui vẻ.

Tại sao phải vui vẻ?

Đương nhiên là vì thắng lợi.

Do đó, Thái Kinh cố gắng giữ nguyên nụ cười, mặc dù hiện tại hắn đang lo lắng và khẩn trương đến mức hoàn toàn cười không nổi.

Bởi vì hắn đã liếc thấy ngón tay của Vương Tiểu Thạch khẽ run lên, bắp thịt nơi cẳng tay cũng hơi nhúc nhích.

Đây không phải là nỏ dễ kéo.

Đây cũng không phải là tên dễ đặt.

Huống hồ, người đang bị nhắm vào càng không phải là người dễ đối phó.

Thái Kinh đương nhiên khó đối phó, hơn nữa còn rất thâm trầm đáng sợ.

Chỉ riêng người này, đến bây giờ Vương Tiểu Thạch vẫn không rõ rốt cuộc hắn có võ công hay không?

Nếu như có, võ công của hắn nhất định rất cao.

Chỉ có người võ công rất cao mới ẩn giấu thực lực của mình, còn những kẻ chỉ có vài công phu mèo ba chân thì lại sợ thiên hạ không biết.

Nếu như không có, vậy hắn nhất định là một người có thể nhìn thấu tâm tư của cao thủ võ lâm nhất.

Chỉ có người nhìn thấu tất cả tâm tính của người võ lâm, mới có thể làm cho bọn họ nghi thần nghi quỷ, giữ kín như bưng.

Huống hồ Vương Tiểu Thạch không chỉ đối mặt với Thái Kinh, mà còn có những cao thủ đã bao vây trùng trùng, chỉ riêng ba đại cao thủ Thiên Hạ Đệ Thất, Thần Du Gia Gia, Nhất Gia đã rất khó đối phó.

Hơn nữa hiện giờ lại có tiếp viện đến, đó là đại tướng Đồng Quán.

Đại tướng quân này thực ra chẳng có chiến công, cũng không chiến tích, chỉ nhờ được hoàng đế tín nhiệm, đi lên như diều gặp gió, vì vậy chẳng hề đáng sợ.

Đặc điểm của Đồng Quán khi mang binh đánh giặc là chỉ dám bình nội loạn, không dám đấu giặc ngoài. Binh mã tại tiền tuyến chiến đấu kẻ sống người chết, thây ngã khắp nơi, còn hắn lại ở hậu phương đam mê tửu sắc, trắng trợn vơ vét. Hắn lãnh binh tác chiến không lần nào không bại, nhưng hễ thua trận là hắn lại tìm thuộc hạ đến gánh tội, khi báo lên triều đình lại lừa gạt là thắng trận.

Thế sự chẳng thiếu chuyện lạ. Đồng Quán “lãnh binh dẫn quân” như vậy, nhưng lại có thể liên tục thăng tiến, quyền cao chức trọng. Thực ra bản lĩnh của hắn chẳng có gì, chỉ biết thiết lập quan hệ với quyền tướng Thái Kinh, lại biết làm thế nào để khiến hoàng đế vui vẻ, nhờ vậy chiến công vô số, khen thưởng không dứt.


Người này tuy không phải là cao thủ, nhưng lại nắm giữ quyền hành. Người có quyền tự nhiên trong tay sẽ có rất nhiều cao thủ.

Bên cạnh Đồng Quán có năm người.

Loại người này hiểu rất rõ, phải đưa “binh già yếu ớt” đi đánh giặc, còn quân đội tinh nhuệ thì giữ lại bên người.

Năm người này ở trong triều có danh xưng là “Ngũ Đại Tướng”, bao gồm “Bính Tướng”, “Ngoan Tướng”, “Thiếu Tướng”, “Thiên Tướng”, “Mãnh Tướng”.

Ngũ Tướng này tuy mạnh mẽ, nhưng Vương Tiểu Thạch còn không để trong lòng. Chủ yếu là vì cái chữ “Tướng” kia là do một đám người tự mình tâng bốc, mọi người phong tước hiệu cho nhau mà thôi. Nếu để Vương Tiểu Thạch đặt tên cho bọn họ, hắn cho rằng chỉ có “Xuy Tướng” (khoác lác), “Phủng Tướng” (thổi phồng) là thích hợp với bọn họ nhất.

Những kẻ này không đánh trận, chuyên nói khoác, thích nhận công, chỉ biết kéo bè kết đảng, dựa vào cái gì để xưng là “đại tướng”?

Hừ!

Vương Tiểu Thạch lại e ngại một người khác.

Người này đứng ở sau lưng Thái Kinh, trước mặt của hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy khuôn mặt và ngũ quan của đối phương, chỉ cảm thấy một đoàn “ánh sáng”, dường như là màu đen.

“Ánh sáng đen”.

Vương Tiểu Thạch lẻn vào biệt thự Biệt Dã uy hiếp Thái Kinh, hắn lo lắng nhất mấy chuyện, bao gồm có thể khống chế được Thái Kinh hay không, có đối phó được với đám Thiên Hạ Đệ Thất hay không, nhưng chuyện đầu tiên trong hạng mục lo lắng của hắn chính là “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã.

Thời kỳ này đạo giáo thịnh hành, hoàng đế đại thần luôn tin vào một số truyền thuyết, chẳng hạn như tế trời bái thần sẽ có thể trường sinh bất lão, bạch nhật phi tiên. Chiêm Biệt Dã này vốn là cao thủ của phái Võ Đang gần năm trăm năm khó gặp, nhưng khi hắn thành danh lại tự thành một trường phái riêng, hơn nữa còn thông hiểu thuật luyện đan dưỡng sinh. Theo lời đồn, hắn chẳng những võ công cao cường, hơn nữa còn có pháp lực, có thể liên thông với quỷ thần, khiến hoàng đế phong hắn làm “quốc sư”. Thái Kinh cũng đặc biệt xây lại biệt uyển họ Thái ban đầu thành biệt thự Biệt Dã, nhằm để cung dưỡng lấy lòng hắn.

Tuy nhiên, có lẽ những năm trước hắn làm quá nhiều chuyện ngang ngược, dùng đạo thuật hiển uy gây ra không ít nghiệt, đã kinh động đến Lãn Tàn đại sư vốn ẩn cư nhiều năm, hành tung vô định. Lãn Tàn đại sư tự mình ra tay giáo huấn Chiêm Biệt Dã một trận. Đến sau này, Chiêm quốc sư đã bớt kiêu ngạo, cũng ít gây chuyện lộ liễu, đồ thán sinh linh. Nghe nói lần đó hắn bị thương không nhẹ, nguyên khí hao tổn nhiều, không dám quá vô pháp vô thiên nữa.

Những năm gần đây, Chiêm tiên sư gần như đã mai danh ẩn tích, thậm chí nhiều người nói rằng hắn đã cải tà quy chính, đến núi Nga Mi tĩnh tu rồi.

Mấy năm gần đây, rất ít người nghe được chuyện xấu của hắn, cũng rất ít người nhìn thấy được hắn.

Nhưng dù nói thế nào, nơi này vẫn là biệt thự lấy tên của hắn.

Thái Kinh dám vào lúc này tới đây trấn giữ, chỉ huy đại quân tiêu diệt các lộ hảo hán hào kiệt trong võ lâm, nhất định là có lý do vững chắc của hắn.

Vương Tiểu Thạch lo lắng, “lý do” này chính là Chiêm Biệt Dã vẫn còn ở đây, hơn nữa vẫn phục vụ cho Thái Kinh.

Hiện giờ, hắn liếc thấy sau người Thái Kinh có nhân vật giống như “một đoàn ánh sáng đen”, hắn cảm thấy lo lắng của mình rất có thể sẽ thành sự thật.

Cho nên hắn nhìn chằm chằm vào Thái Kinh, lỡ như có chuyện gì khác thường, trước tiên sẽ chú ý đến đối phương.

Thái Kinh cũng nhìn ra, Vương Tiểu Thạch dường như hơi hoảng loạn, ít nhất cũng không trấn định như lúc ban đầu, cho nên hắn càng cười một cách tự nhiên.

– Cho dù ngươi cứu được bọn họ, ngươi làm thế nào rút lui?

Vương Tiểu Thạch không lên tiếng.

– Không bằng trước tiên ngươi hãy để tên xuống. Người cứ để bọn họ thả đi, còn ngươi gia nhập vào dưới trướng của ta, ta sẽ trọng dụng ngươi. Dùng một mình ngươi, đừng nói là đổi hai người, cho dù là hảo hán toàn kinh cũng đáng giá.

Vương Tiểu Thạch không trả lời.

– Ngươi đừng sợ, mặc dù hôm nay ngươi dùng tên chĩa vào ta, nhưng ta cũng không phải là một người nhớ thù lâu. Ta biết cách dùng người, lấy đức báo oán, hơn nữa còn biết anh hùng, trọng anh hùng, ta sẽ không trả thù đối với hành vi và việc làm của ngươi hôm nay.

Vương Tiểu Thạch cười.

– Ngươi không tin sao? Bên cạnh, sau lưng ta, toàn bộ người ở đây đều có thể làm chứng cho ta.

Nhất thời, người trong phòng đều mồm năm miệng mười làm chứng cho Thái Kinh, có người chỉ trời thề, tướng gia làm người quả thật quang minh lỗi lạc; có người nói vô cùng xác thực, liệt kê đức hạnh của Thái Kinh không bỏ sót, kể đủ loại sự tích tình nghĩa như trời. Vương Tiểu Thạch nghe được chỉ cười. Lúc này, những vũ công khác đều đã tránh đi, đám Thái Tuyền cũng lui vào trong phòng.

– Ngươi còn trẻ bốc đồng, không phân biệt trung gian, không tin vào sự thật, uổng cho một tài năng, không chịu cải tà quy chính, quả thật khiến lão phu thương tiếc.

Thái Kinh thở dài nói.

Vương Tiểu Thạch cười nói:

– Ngươi muốn ta tin tưởng ngươi? Ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi? Dựa vào người ở đây sao? Người ở đây hôm nay nói đỡ cho ngươi khi ngươi đang đắc thế, ngày khác nếu như ngươi thất thế thì sao? Liệu còn lên tiếng giúp ngươi không?


Hắn nói mấy câu nói đó, người trong phòng đều im bặt, một lúc sau lại a dua nịnh hót, mắng chửi không ngừng.

Thái Kinh vung tay lên, mọi người mới thật sự im lặng.

– Hôm nay ở đây, những người này đương nhiên sẽ nói giúp ngươi. Nếu như ngươi thật sự muốn hỏi, cứ ra bên ngoài mà hỏi, xem thử dân chúng có ai tin tưởng ngươi? Ai bảo vệ ngươi? Ai sẽ nói lời tốt giúp ngươi?

Vương Tiểu Thạch lại cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh như trân châu:

– Hiện giờ ngươi kết bè kết đảng, trải khắp triều đình, uy thế trong tay, thủ đoạn hơn người, hoàn toàn thâu tóm binh quyền, hoàng tộc, quốc phí, thương khách, muối ăn, thuế má, chăn nuôi các loại, giao cho thân tín độc quyền. Ngươi đang nắm quyền trong tay, bọn họ đương nhiên sẽ nói giúp ngươi. Sẽ có một ngày ngươi thất quyền thất thế, những người này nhất định sẽ dùng phương pháp mà ngươi đối phó với người khác để đối phó với ngươi.

– Ta đối phó với người khác?

Thái Kinh mỉm cười nói:

– Ta hỏi lòng không thẹn, làm việc không hối.

– Không thẹn là do ngươi không có liêm sỉ, không hối là do ngươi không biết hối lỗi. Không thẹn không hối có gì giỏi? Nhưng kẻ vô sỉ lừa gạt đều nói mình không hối không thẹn.

Vương Tiểu Thạch mắng chửi:

– Ngươi không đối phó với người khác? Hừ! Phương Chẩn luôn có khí phách, không chịu phục vụ cho ngươi, còn chỉ trích sai lầm của ngươi trước mặt hoàng thượng, tố cáo ngươi kiêu ngạo càn quấy, điên đảo kỷ cương. Ngươi liền cách chức y lưu đày đến Lĩnh Nam, lại phái người ám sát y ở đó. Đây gọi là… lấy đức báo oán sao?

Thái Kinh hừ lạnh một tiếng:

– Ta vốn muốn trọng dụng Phương Chẩn, đó là do hắn quá không biết điều.

– Được, ta xem như y và ngươi là ân oán cá nhân. Nhưng Lưu Quỳ thì sao? Y chẳng qua chỉ không muốn cùng ngươi thông đồng làm bậy, ngươi lại hãm hại y, mượn vụ án Tô Châu đúc trộm tiền, vu tội cho Lưu Quỳ và thân thích của y là Chương Nghiêm, phái phủ doãn Khai Phong Lý Hiếu Thọ tra hỏi, bức y liên lụy đến hơn ngàn người, trong đó người bị dùng hình đến chết còn gấp ba lần con số này. Ngươi còn hiềm xử lý quá nhẹ, đặc phái ngự sử Tiêu Phục, Thẩm Cơ đi thay Lý Hiếu Thọ.

Vương Tiểu Thạch phẫn nộ nói:

– Hai vị ngự sử Tiêu, Thẩm lại rất có lương tri, từng cảm thán nói “ngay trước mắt thiên tử, sao có thể gán ghép cho quyền quý, dùng giết người để cầu giàu sang”. Ngày đó bọn họ đã phóng thích hơn bảy trăm người bị oan.

Thái Kinh hừ một tiếng nói:

– Như vậy không tốt sao? Ta đổi người chính là muốn phóng thích những kẻ bị oan.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Ngươi nói thật dễ nghe. Sau vụ thả người này, ngự sử Tiêu Phục lại bị ngươi điều đi cai quản Xử Châu, ngự sử Thẩm Cơ thì bị cách chức điều đến Tín Châu, đều có đi mà không có về. Chương Nghiêm thì bị lưu đày đến hải đảo, hài cốt không còn. Còn có Chương Tái?

– Chương Tái?

Thái Kinh nhất thời lại không nhớ nổi là ai:

– Chương Tái nào?

Vương Tiểu Thạch cả giận nói:

– Ngươi hại quá nhiều người, đã sớm quên mất tên họ khổ chủ bị ngươi hại đến nhà tan cửa nát rồi. Ngươi tự mình sửa đổi “luật phiếu muối”, cao hứng muốn dẹp phiếu là dẹp, thích phát hành phiếu mới là phát, tổn hại cực lớn. Chương Tái là quan coi ngục, thấy vậy liền dâng tấu trần tình. Ngươi trong cơn tức giận, chẳng những tước chức quan của y, còn bắt y khắc chữ lên mặt, cả nhà làm nô, đày đi biên cương.

Thái Kinh ra vẻ ngỡ ngàng:

– Có chuyện như vậy sao? Sao ta lại không nhớ. Trí nhớ của ngươi thật tốt, nhớ hết giúp ta, khổ cho ngươi rồi.

– Ngươi bớt giả bộ hồ đồ đi! Chuyện của Chương Tái ngươi không nhớ được. Người Trường Khê Dao bởi vì không chịu nổi thuế má hà khắc của ngươi, khởi sự gây chuyện. Ngươi liền hạ lệnh bắt toàn bộ người Dao chém đầu. Quận thủ Kinh Nam Mã Thành Mã đại nhân chỉ nói cho ngươi biết, người Dao chia thành nhiều tộc, chỉ có một tộc sinh sự, không nên lạm sát người vô tội, khiến dân chúng phẫn nộ. Ngươi chẳng những hạ lệnh giết chết không tha, còn hứa ban lụa thưởng bạc, theo cấp lên chức, khiến cho quan binh dùng giết người làm thú vui, kết thù với Dao tộc. Chuyện này ngươi nhớ được chứ?

Vương Tiểu Thạch khinh miệt nói:

– Mã Thành đại nhân chẳng qua chỉ nói mấy câu chính nghĩa, ngươi lại bãi chức của y, còn hại cả nhà y, con cái của y hoàn toàn biến thành gia nô, thị nữ của ngươi. Ngươi đúng là tiếc anh hùng, trọng anh hùng nhỉ!

Thái Kinh nói:

– Những chuyện này đều là đại sự triều chính của chúng ta, những bình dân quê mùa như các ngươi làm sao hiểu được. Nếu ta không được đại thần trong cung ủng hộ, nếu ta không đối xử với đồng liêu trong triều ân sâu đức lớn, vị trí này của ta làm sao có thể mười năm như một, mưa to gió lớn cũng không hề dao động?


Vương Tiểu Thạch nói:

– Sừng sững bất động, cây lớn rễ sâu, đó đúng là bản lĩnh của ngươi. Không phải bọn họ không phản ngươi, chỉ là không phản được. Những quần thần có một chút lương tri, không phải bị ngươi chém đầu thì cũng là giáng chức, không phải trục xuất thì cũng là lưu đày, tướng hiền trung thần của triều đình mới dần dần biến mất. Ngươi còn biến tất cả những người phản đối cải cách thành gian đảng để xử lý, khắc đá lập bia, lập nên “Gian Đảng bia”, lại xây hàng ngàn “Trường sinh từ” cho mình. Tạo nghiệt như vậy, thiên lý ở đâu. Ngươi có thể khoan dung cho người sao? Cải cách của ngươi chẳng qua hoàn toàn vì bản thân. Ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt, ra lệnh ngăn cấm hoàng tộc và con cháu của gian đảng thành hôn, đến nỗi gây nên bao nhiêu bi kịch. Cô gái vừa rồi ra tay làm các ngươi phân tâm, sở dĩ cô ấy bị người ta bán vào thanh lâu, cha mẹ của cô ấy bị chia cắt lưu lạc, chính là do “đức chính” của ngươi một tay tạo thành. Đây chính là báo ứng trước mắt của ngươi, chỉ cần là chuyện đối phó với ngươi, cô ấy sẽ luôn luôn dốc hết sức.

Thái Kinh gượng cười nói:

– Được được được, ngươi nói cái gì thì cái đó đúng… quan trọng nhất là kính xin ngươi cầm chắc cung của ngươi, giữ chắc tên của ngươi… đừng lỡ tay một cái, mọi người đều…

– Không phải mọi người, chỉ có ngươi.

Vương Tiểu Thạch cười lạnh nói:

– Ta tới đây thì đã sớm bất chấp tất cả rồi. Chúng ta sinh ra, chính là dùng sinh mệnh hữu hạn giao đấu với thời không vô tận, mà ta đã chọn ngươi.

Thái Kinh sợ Vương Tiểu Thạch hủy ước lật lọng, vội nói:

– Vương đại hiệp đã nói trước, chỉ cần người của ta bố trí tại pháp trường và Phá Bản môn dừng tay, thả phạm nhân ra, ngươi sẽ không… giết ta. Vương đại hiệp là một đại hiệp, đã nói thì sẽ giữ lời chứ?

Vương Tiểu Thạch cười nói:

– Ngươi đừng dùng lời ép buộc ta. Ngươi xảo trá, ta cũng có thể lừa gạt, ngươi đừng để ta có cớ là được. Cho dù ta không giết ngươi, cũng không bảo đảm sẽ không khiến ngươi bị thương.

Thái Kinh sợ hãi:

– Ngươi ngươi ngươi… ngươi nói như vậy là có ý gì? Ngươi dám đả thương ta?

Vương Tiểu Thạch cười ha hả nói:

– Có gì không dám? Bốn năm trước ta đã muốn giết ngươi, kết quả chỉ giết đồng đảng vây cánh của ngươi là Phó Tông Thư. Ta chỉ cần đả thương ngươi, khiến ngươi bị thương nặng chết đi, cũng không tính là tự tay giết ngươi, cũng không xem là trái ước, đúng không?

– Ngươi ngươi ngươi như vậy… nhưng mà…

Thái Kinh biến sắc, không thể trấn định ung dung được nữa:

– Ngươi làm như vậy là gian xảo…

– Ta vốn là vô lại, cũng bất đắc dĩ mới gian xảo với ngươi.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Bây giờ trở lại chuyện chính, ngươi muốn ta không làm ngươi bị thương, trừ khi ngươi đáp ứng với ta một chuyện.

Thái Kinh vội nói:

– Đừng nói là một chuyện, cho dù mười chuyện trăm chuyện ta cũng đồng ý.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Ta cũng không cần ngươi đồng ý ngàn chuyện trăm chuyện, chỉ cần ngươi nhận lời ta, hôm nay tuyệt đối không truy cứu điều tra những người cướp pháp trường.

Thái Kinh vội vàng nói:

– Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề…

Nhưng hắn lập tức cảnh giác. Hắn vốn định trả lời qua loa trước, đồng ý rồi tính sau. Chỉ cần thoát thân được, vậy thì lại là chuyện khác. Nhưng hắn lại suy nghĩ, nếu như đồng ý quá dễ dàng, Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ không tin. Vì vậy hắn cố ý ra vẻ khó xử nói:

– Có điều, chuyện này náo loạn như vậy, e rằng thương vong không ít người, hoàn toàn không… chuyện đó… bên phía hoàng thượng không dễ giao phó, Hình bộ bên kia… cũng mất thể diện.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Ngươi có thể truy cứu, nhưng chỉ truy cứu người cầm đầu.

Hắn hiên ngang nói:

– Ta chính là người cầm đầu.

Thái Kinh đương nhiên hiểu được dụng tâm và dụng ý của Vương Tiểu Thạch:

Vương Tiểu Thạch nhất định là một người tự cho mình là anh hùng, chuyện gì cũng muốn ôm vào người.

Như vậy vừa khéo, chỉ cần có thể lừa hắn rời khỏi đây, xem Gia Cát lão nhi còn có thể bảo vệ được hắn hay không.

Lại nói, lúc này hắn không ngại đồng ý, chỉ cần Vương Tiểu Thạch để cung tên xuống, hắn sẽ lập tức hạ lệnh truy bắt Vương Tiểu Thạch. Nếu là tội do chính Vương Tiểu Thạch thừa nhận, mọi người đều nghe rõ, hắn muốn diệt trừ Vương Tiểu Thạch càng danh chính ngôn thuận.

Dù chưa chắc có thể xử tử Vương Tiểu Thạch, ít nhất cũng có thể bức Vương Tiểu Thạch rời khỏi kinh thành. Vương Tiểu Thạch một khi rời kinh, giống như rồng vào nước cạn, cá nhảy đất khô, đám đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu sớm muộn gì cũng sẽ biến thành hùng binh, con kiến trong tay mình.


Như đã nói qua, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thực lực của hắn có lớn đến đâu cũng không muốn chính diện đối địch với các lộ nhân mã trong võ lâm. Có thể sử dụng là tốt nhất, nếu không thì cũng không nên đắc tội toàn bộ. Cho dù lần này bày kế tiêu diệt những thế lực phản đối trong lục lâm, hắn cũng phải mượn chuyện xử trảm hai tên khâm phạm Đường, Phương mới có thể đường đường chính chính làm việc. Hơn nữa chủ yếu vẫn là nhờ chủ lực của tập đoàn Hữu Kiều, cùng với thế lực võ lâm quy thuận hắn ra tay, đây gọi là “dùng ngoại tộc chống ngoại tộc”. Lục lâm hắc đạo có rất nhiều kẻ ngốc bán mạng, liều mạng, không cần mạng, hắn cũng không muốn toàn diện gây thù chuốc oán với bọn họ.

Có điều, Vương Tiểu Thạch hôm nay đến đây tuyệt đối không thoát được. Chẳng lẽ hắn có thể một mình chiến thắng bốn đại cao thủ Hắc Quang quốc sư, Thiên Hạ Đệ Thất, Thần Du Gia Gia, Nhất Gia sao?

Không thể.

Nếu Vương Tiểu Thạch sẽ phải chết, vậy không ngại đáp ứng hắn bất cứ điều gì. Nhưng đồng ý quá nhanh lại khiến người ta không tin tưởng, huống hồ Vương Tiểu Thạch thông minh tuyệt đỉnh, giỏi về ứng biến.

Cho nên Thái Kinh cố ý trầm ngâm nói:

– Như vậy cũng tốt, có điều, chỉ một mình ngươi vẫn không thể nào giao phó nổi, trừ khi… những người gây chuyện ở đây hoặc cướp pháp trường, phàm là lộ mặt thì phải xử chung; còn những người không lộ mặt, chúng ta cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Vương Tiểu Thạch hừ lạnh nói:

– Chuyện này cũng khó tránh khỏi, chỉ mong ngươi nói thì sẽ giữ lời.

Thái Kinh ưỡn ngực nói:

– Mỗi câu ta nói đều sẽ giữ lời.

Vương Tiểu Thạch uy nghiêm nói:

– Vậy cũng không tới phiên ngươi thất hứa. Ngươi hạ chiếu chỉ giả sát hại trung lương, ngụy xưng cải cách, thậm chí đục khoét công quỹ, kiếm chác mưu lợi đủ loại chuyện, chúng ta thu thập tư liệu đã lâu. Ngươi dùng chiếu chỉ giả tru diệt đồng liêu cựu đảng Nguyên Hữu (niên hiệu thời Tống Triết Tông), còn không buông tha cho con cháu bọn họ, nhốt vào ngục, bịa đặt tội danh. Ngươi luôn vô sỉ phản bội, diệt trừ trung thần, người nào không nghe theo lại vu oan giá họa. Gian thần làm ác từ xưa đã có, nhưng giang sơn Đại Tống lại mất trong tay một mình ngươi. Ngươi làm ác không hối cải, đã đến mức độ không hơn được nữa. Ngươi đừng tưởng rằng âm thầm tạo nghiệt, thiên hạ không biết. Có ít nhất bảy tờ chiếu chỉ giả của ngươi đang ở trong tay ta.

Thái Kinh lần này thật sự kinh hãi, sự kinh hãi này có lẽ còn lớn hơn cả nhà của hắn.

– Ngươi… các ngươi… đám nghịch tặc các ngươi…

– Ai mới là nghịch? Ai mới là tặc?

Vương Tiểu Thạch lạnh lùng chế nhạo:

– Chiếu thư thánh chỉ của hoàng đế, ngươi cũng cả gan làm giả. Chỉ cần ngươi không giữ chữ tín, ta sẽ nhờ người trình đến chỗ thánh thượng. Cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, xem lần này hoàng thượng còn tin ngươi như bình thường nữa không.

Thái Kinh hơn nửa đời người đều làm những chuyện vô sỉ vô đạo, cậy quyền cướp đoạt. Lúc hắn còn làm Hộ bộ thượng thư, giám sát ngự sử Thường An Dân đã tố cáo hắn: “Thái Kinh gian xảo đủ để mê hoặc mọi người, biện luận đủ để che lấp sai trái, giả dối đủ để lừa gạt tai mắt người khác, lực lượng đủ để điên đảo thị phi trong thiên hạ. Trong cấu kết quan lại, ngoài liên kết triều sĩ (quan ngoài triều và hình ngục), lại vu cáo những người không nghe theo là kết bè kết đảng. Khi Nguyên Hữu còn chưa mất đế pháp, cần phải loại trừ hắn. Hiện nay quan lại trong triều hơn phân nửa là thuộc Kinh đảng, bệ hạ phải sớm giác ngộ trục xuất hắn, nếu để ngày sau cánh chim lớn mạnh, hối hận sẽ không kịp.”

Nhưng lúc ấy Triết Tông rất tín nhiệm Chương Đôn, mà Chương Đôn lại trọng dụng Thái Kinh, kết quả tố cáo lại là Thường An Dân bị cách chức đến Trừ Châu.

Vì vậy quyền hành của Thái Kinh đã vững chắc.

Đến khi Triệu Cát lên ngôi, thế lực của Thái Kinh đã không ai có thể lay chuyển được, hắn muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên. Vì loại bỏ kẻ thù chính trị (thực ra chỉ là người hơi có dị nghị), bất kể chết hay sống, tại triều hay bên ngoài, hắn đều tuyệt đối không tha. Ngay cả ân nhân, đồng liêu, cấp trên của hắn, hắn cũng một côn đánh ngã và giết chết.

Hắn còn gọi những thành viên cựu đảng năm xưa từng nâng đỡ hắn là “Nguyên Hữu gian đảng”, như Tư Mã Quang, Văn Ngạn Bác, Lữ Công Trứ, Lữ Đại Phòng, Lưu Chí, Phạm Thuần Nhân, Hàn Trung Ngạn, Hàn Duy, Lý Thanh Thần, Tô Triệt, Tô Thức, Phạm Tổ Yêu, Lưu An Thế, Tăng Triệu, Thiên Trí, Phong Tắc, Trình Di, Hoảng Bổ Chi, Hoàng Đình Kiên, Thường An Dân, Trịnh Hiệp, Tần Quan, Cung Phu, tổng cộng một trăm hai mươi người, lập “Đảng Nhân bia” tại Đoan Lễ môn. Hơn nữa còn liệt những người chỉ hơi bất mãn với tân đảng như Vương Khuê, Trương Thương Anh vào “gian đảng”, kể cả Chương Đôn một tay cất nhắc trọng dụng hắn cũng không ngoại lệ. Hai đảng cũ mới đã trở thành món hổ lốn, đồ thập cẩm, chỉ có một phương hướng chung, đó là phàm người hắn không thích thì chính là “gian đảng”, phàm là người không phù hợp với hắn thì lập tức hãm hại.

Thế là danh sách “gian đảng” đã mở rộng đến ba trăm chín mươi người, do Thái Kinh tự mình viết tên, không chỉ lập bia tại kinh sư, còn ban lệnh cho các châu quận huyện, mệnh giám ti, trưởng lại, phân biệt khắc đá truyền cho đời sau, lại huỷ bức họa của mười người đám Tư Mã Quang, Lữ Đại Phòng, Phạm Thuần Nhân, Lữ Công Trứ, Lưu Chí ở Cảnh Lộ cung, còn tiêu hủy “Đường Giám” do Phạm Tổ Yêu viết, cùng với thơ văn tập của đám người Tô Tuần, Hoàng Đình Kiên, Tô Thức, Tần Quan, Tô Triệt, không cho lưu truyền.

Đối tượng bị hắn đả kích không phân cũ mới, bất kể thân sơ. Chỉ có chó săn nô tài trung thành với một mình hắn, cùng với đám ác bá có quan hệ với hắn, bọn họ mới ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cấu kết với nhau, cùng làm những chuyện tàn ác vô đạo, thương thiên hại lý, hại nước hại dân.

Do đó đến hiện nay, nhân sĩ trung trực trong triều đã gần như không còn. Chỉ có võ lâm giang hồ vẫn chưa hoàn toàn bị hắn khống chế, vẫn còn một số người bênh vực kẻ yếu không chịu khuất phục. Bởi vì triều đình vẫn cần những cao thủ kiệt xuất chịu phục vụ để giữ gìn đại vị, cho nên mới không đến nỗi đuổi tận giết tuyệt. Do đó cũng có một số nhân sĩ có bản lĩnh, chịu đứng ra chủ trì chính nghĩa, miễn cưỡng đấu tranh cầu tồn dưới tình cảnh gió mưa lật thuyền này.

Đám người Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch là thuộc về nhóm trước.

Đám người Gia Cát Chính Ngã, Thư Vô Hý là thuộc về nhóm sau.

Bởi vì Thái Kinh luôn hung tàn tuyệt độc với những người chỉ hơi không phục hắn, mà pháp chế do hắn thi hành không một thứ nào không có lợi cho hắn, vì vậy ngoại trừ ra sức nịnh hót lấy lòng hoàng đế, củng cố quyền thế của mình, trên phương diện quân sự hắn còn nắm chắc không buông, chuyển tinh anh quân lực cho “trung tâm” điều động, khiến nó trở thành vệ đội tư nhân của hắn. Hắn còn thường xuyên bất chấp thủ đoạn, mượn danh nghĩa ý trên, giả tạo thánh chỉ, tàn hại tất cả những người mà hắn không thích. Nhiều năm như vậy, cho dù làm sạch gọn đến đâu cũng sẽ lưu lại một vài tội chứng. Thái Kinh vốn cậy mình quan to thế lớn, cộng thêm hoàng đế rất nghe lời hắn, chắc hẳn không ai có thể lay chuyển được, cho nên không hề sợ hãi. Nhưng hiện giờ nghe Vương Tiểu Thạch nói như vậy, xem ra thật sự đã nắm được chứng cứ ngụy tạo chiếu chỉ của hắn, nếu hoàng đế chính mắt nhìn thấy, dù có tín nhiệm e rằng cũng sẽ mặt rồng giận dữ, đây cũng không phải là chuyện đùa.

Tại khoảnh khắc này, Thái Kinh trợn mắt há mồm, trong lòng biết, Vương Tiểu Thạch lần này người đến không thiện, người thiện không đến, cho dù có thể giết chết hắn ngay đương trường, e rằng đối phương cũng đã sớm an bài, vẫn là một mối họa ngầm nghiêm trọng, nhất thời cũng không có cách ứng phó.

– Một người không làm được anh hùng.

Lần này dường như đến phiên Vương Tiểu Thạch nhìn ra Thái Kinh đang tâm loạn thần mê, liền lạnh lùng nói:

– Hôm nay một mình ta dùng một cây cung ba mũi tên nhắm vào ngươi, nhưng sau lưng ta lại có ngàn ngàn vạn vạn nhân sĩ chính nghĩa đang ủng hộ ta.

Giọng nói của hắn khẳng định, giống như châm ngôn do thiên thần khắc vào trên thiết bản:

– Hôm nay ngươi đắc thế, có thể ngông cuồng nhất thời, nhưng kết quả, ngươi cũng chỉ là rác rưởi giấy vụn bị vạn người khinh bỉ, người thần cùng căm phẫn, sẽ không có kết quả tốt đâu.

Thái Kinh vốn hung ác, bị mấy câu nói này khiến cho lửa giận bốc lên, nhe răng trợn mắt quát:

– Kết quả? Ta mặc kệ kết quả gì!

Vừa nói xong, hắn chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng, giống như có thứ gì lướt qua, bay qua, trước mắt giống như có một luồng ánh sáng, lúc nhìn lại thì không phải sáng, ngược lại còn ảm đạm tối đen.

Hắn gần như muốn hôn mê bất tỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.