Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 27: Trên ngực hắn có một chữ dũng
Đường Bảo Ngưu cười lớn không ngừng.
Hắn cười đến toàn thân rung động, những người có mặt cũng cảm thấy đinh tai nhức óc, trợn mắt há mồm. Người ở khu vực hiện trường Phá Bản môn, ngoại trừ sáu đại cao thủ đang ở trong Hồi Xuân đường huyết chiến hung hiểm, những người khác đều ngừng tay nhìn về bên này.
Hắn cười giống như người nằm dưới lưỡi đao không phải hắn, mà là một mình hắn có thể nắm giữ sống chết thành bại của những người có mặt.
Đa Chỉ Đầu Đà cũng cảm thấy nếu để hắn tiếp tục cười như vậy, khí thế sẽ bị đoạt hết, cho nên dùng mũi kiếm đè xuống một cái, quát lên:
– Câm miệng! Không được cười! Còn cười nữa ta đây sẽ cho ngươi đầu rơi xuống đất, xem ngươi còn cười được hay không!
Đường Bảo Ngưu vừa nghe, tiếng cười thu lại. Đa Chỉ Đầu Đà mới an tâm một chút, lại nghe Đường Bảo Ngưu đột ngột quát lên với hắn:
– Đa Chỉ, con lừa trọc ngươi! Không chỉ nhiều ngón mà còn nhiều miệng! Đường cự hiệp Bảo Ngưu tiền bối ta nếu sợ ngươi giết, ta còn cười được sao? Tốt, ngươi giết đi, ngươi cứ việc giết đi! Ngươi có gan thì chém xuống một kiếm, ta chờ! Ai không dám giết chính là tổ tông nhà hắn không có giống mượn giống sinh ra đồ con hoang, bán cả mẹ lẫn em gái!
Những lời này âm âm vang vang, khua chiêng gõ trống mắng chửi, còn lớn hơn so với tiếng cười ha hả, chẳng những khiến cho chung quanh nhất thời yên lặng như tờ, người người nín thở lắng nghe, hơn nữa còn đổ mồ hôi vì lo cho sống chết an nguy của Đường Bảo Ngưu.
– Chết thì chết, sợ cái gì!
Đường Bảo Ngưu giống như trời sinh trên ngực có khắc một chữ dũng, không màng sống chết nói:
– Ngươi muốn giết thì cứ giết, Đường đại tông sư Bảo Ngưu thiếu hiệp ta nhíu mày một cái thì không phải là hảo hán!
Đến lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà thật sự không dám một kiếm giết người, bởi vì cao thủ cướp tù đang từ bốn phương tám hướng nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ cần một kiếm chém xuống, hắn biết những người này sẽ không bỏ qua hắn, chỉ sợ cả đời này hắn phải ứng phó với bọn họ và hành động báo thù của bọn họ.
Cho dù là người không có giao tình sâu đậm với Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, hôm nay chỉ đến tham gia phụ họa, nhưng nếu mình vung tay hạ kiếm, chém đầu phạm nhân, e rằng những người này chỉ vì mặt mũi nghĩa khí cũng sẽ quấn lấy hắn cả đời.
Như vậy cả đời này hắn sẽ phải đề phòng.
Không thể không đề phòng.
Hơn nữa không chỉ đề phòng một người.
Một đám như vậy, các môn các phái, tam sơn ngũ nhạc, hai phe hắc bạch, quan dân hai phía, văn võ đều có.
Như vậy, cả đời này e rằng hắn không dễ đi lại trên giang hồ.
Bản lĩnh lớn nhất của Đa Chỉ Đầu Đà không phải là chỉ pháp (bao gồm thành tựu của hắn trên âm nhạc và võ công), mà là “thân phận bí hiểm” của hắn. Bởi vì hắn không chính không tà, vừa chính vừa tà, cho nên trên giang hồ phần lớn mọi người không biết hắn là trung hay gian, nhưng đều nể mặt hắn. Mà hắn lợi dụng điểm này để làm “nội ứng”, bán rẻ người khác đến chết, giết cho bằng hữu không kịp trở tay, phản bội người mình mà không để lại dấu vết, do đó dù là người có võ công địa vị cao cũng bị hủy trong tay hắn.
Lần này vâng lệnh Thái Kinh áp giải phạm nhân hành hình, nếu không phải vì muốn tranh giành sủng ái với Long Bát trước mặt Thái Kinh, vì muốn sau này có đủ thực lực trong kinh để tranh quyền với Mễ Thương Khung, hắn thật không muốn “xuất đầu lộ diện” đi ra “biểu diễn” như vậy.
Cho nên, một kiếm này quả thật không dễ chém.
Nhưng không chém lại không được.
Tên đã lên nỏ, lửa đã đốt lên thuyền.
Đường Bảo Ngưu mắng chửi như vậy, nếu như hắn không lập tức giết, những người đến cứu dĩ nhiên sẽ lớn gan hơn, nhất định sẽ liều chết công vào, sĩ khí tăng mạnh.
Ngược lại, người bên mình sẽ lòng quân chán nản, đối mặt với thế công dời non lấp biển của đám cường đồ cướp tù, chỉ sợ không dễ ứng phó.
Lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà có thể nói là “giết không được, không giết cũng không được”.
Phải làm sao cho tốt?
Lúc này, hắn chợt nhớ tới còn có một Long Bát.
Vừa may!
Long Bát đang dùng đao để trên cổ Phương Hận Thiếu.
Đa Chỉ Đầu Đà linh cơ vừa động, nói ngay:
– Bát gia, trước hết giết một tên đi!
Long Bát uy vũ nghiêm mặt lại, mày xám dựng lên, trừng mắt nghiêm nghị quát:
– Nói đúng!
Đa Chỉ “đánh rắn theo côn lên” (nhìn chuẩn cơ hội, thuận thế mà làm), lập tức thêm một câu:
– Trước hết ngài hãy giết họ Phương lập uy rồi hãy tính!
Long Bát hừ một tiếng, cơ mặt hơi co quắp, ngay cả gân cánh tay lộ ra dưới tay áo cũng hơi co rúm, cuối cùng đao không chém xuống, giọng nói lại trầm xuống:
– Xin mời ngài trước!
Đa Chỉ nói:
– Mời ngài!
Long Bát nói:
– Ngài trước.
Đa Chỉ nói:
– Quan vị của ngài lớn hơn ta, mời ngài trước!
Long Bát nói:
– Địa vị giang hồ của ngài cao hơn ta, mời ngài!
– Mời!
– Mời mời!
– Mời mời mời!
– Mời…
Hai người nhường nhịn lẫn nhau.
Đường Bảo Ngưu bỗng dưng lại phát ra một trận cười long trời lở đất, thúc giục:
– Thế nào? Không dám giết phải không? Không dám động thủ thì thả đại gia ta và Phương công tử ra, sau khi tiêu dao vui vẻ sẽ cho một mồi lửa nướng chín cả nhà ngươi!
Xem ra, Đường Bảo Ngưu chẳng những trên ngực có khắc chữ dũng, mà toàn thân hắn đều là do một chữ “dũng” viết thành.
Hắn giống như không kiên nhẫn được, lại thúc giục hai người động thủ.
Đa Chỉ Đầu Đà biết, Long Bát bề ngoài hào sảng nhưng tâm tư cẩn thận, lá gan lại càng nhỏ bé. Hoá ra hắn và mình là “hợp tình hợp lý, cách nghĩ giống nhau”, cũng không dám một đao hoặc một kiếm chém xuống, trở thành kẻ thù không đội trời chung với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Chỉ có điều, hắn không chém, Long Bát cũng không chặt, cứ kéo dài như vậy, Đường Bảo Ngưu lại càng hùng hổ doạ người. Trông thấy lòng quân đấu chí sắp sửa dao động, phải làm như thế nào cho tốt?
Chợt hắn linh cơ vừa động, tay phải vẫn cầm chặt trường kiếm, chỉ xéo vào gáy Đường Bảo Ngưu, tay trái lại từ trong vạt áo lấy ra một cây tiêu, đưa lên bên mép, nhúm môi thổi mấy cái.
Tiếng tiêu phá không, nhanh, trầm bổng và sắc bén.
Lại giống như tiếng chim ầm ĩ, trong gấp gáp vẫn mang theo nhàn nhã, trong lưu loát vẫn có phần êm tai.
Thực ra Đường Bảo Ngưu thích thể diện yêu mạng sống, nổi danh xa gần.
Hiện giờ hắn không cần mạng, giống như trên trán khắc một chữ “dũng”, chủ yếu là vì…
Hắn không quan tâm đến nữa.
Hắn không muốn khiến mọi người vì hắn mà hi sinh tính mạng, nằm lại ở đây.
Hắn thấy các lộ hảo hán người trước hi sinh, người sau tiếp bước xông tới cứu hắn, lại bị từng nhóm giết lui, đường dài đẫm máu, thây ngã khắp nơi. Mặc dù hắn yêu quý tính mạng của mình, cũng không muốn chết, nhưng hắn lại càng không đành lòng nhìn thấy mọi người vì bọn hắn mà không cần mạng, hi sinh uổng phí như vậy.
Cho nên hắn đã tỉnh ngộ, đã nghĩ thông.
Vì vậy hắn cố ý chọc giận Đa Chỉ Đầu Đà.
Chỉ cần Đa Chỉ Đầu Đà tức giận giết chết hắn, như vậy sẽ không ai phải bỏ mạng vì cứu hắn, cũng không ai bị uy hiếp vì hắn nữa.
Đường Bảo Ngưu không thể xem là một người vĩ đại, hắn chỉ là một người lúc cần thiết có thể hi sinh tất cả vì bằng hữu, huynh đệ, ái tình, chính nghĩa, nhưng hắn lại không thể để bằng hữu, huynh đệ, người yêu, chính nghĩa hi sinh vì mình.
Bình thường hắn hay “tâng bốc” mình lên cao đến trượng tám, trong cổ kim vĩ nhân, ngàn năm trên dưới, năm trăm năm trước, năm trăm năm sau, e rằng cũng không có nhân tài phi thường như hắn, có điều thực ra hắn là ai, có bao nhiêu phân lượng, có lẽ trong lòng hắn hiểu rõ nhất.
Bởi vì bình thường, cho nên mới không tầm thường.
Cũng bởi vì nằm ở góc tối, cho nên hắn mới phải “vượt quyền”.
“Vượt quyền” thật ra là phải đặt mình vào nơi có ánh sáng, ít nhất là nơi có người thấy được.
Nếu như ngươi ở trong bóng tối, hành vi và việc làm của ngươi, bất kể có bản lĩnh bao nhiêu, biểu hiện tốt đến đâu, đều sẽ không ai nhìn thấy, khó tránh khỏi bị người khác xem thường.
Hiện giờ hắn không phải muốn “vượt quyền”, mà là không muốn quá nhiều người hi sinh vì hắn.
Cho nên hắn phải hi sinh trước.
Chuyện này xem ra dễ dàng, nhưng làm được lại tất khó.
Ngươi không thấy trên đời có rất nhiều vĩ nhân, mặc kệ người trong thiên hạ hi sinh vì hắn, hắn đạp lên con đường máu một tướng công thành vạn cốt khô, một bước lên trời hay sao?
So với những “vĩ nhân” này, đừng trách Đường Bảo Ngưu không hề “vĩ đại”.
Phương Hận Thiếu thì sao?
Hắn cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có điều, phương pháp biểu đạt của hắn lại hoàn toàn khác với Đường Bảo Ngưu.
Hắn biết, càng ép đối phương giết bọn hắn, đối phương có thể càng không ra tay, nhưng đồng đảng huynh đệ lại có thể vì vậy mà càng nóng lòng sơ xuất, cho nên hắn thà chết chứ không lên tiếng, không phát tác.
Hắn cũng không muốn mọi người bị thương vì hắn, chết vì hắn. Mặc dù hắn chỉ là một kẻ đọc sách nghèo khổ, nhưng mà hắn có ngạo khí, có ngạo cốt, hắn không muốn mọi người đều nhìn hắn bất lực như vậy, quỳ trên mặt đất, không thể giãy giụa, không thể phản kháng.
Hắn có lẽ đã quên mất một điểm, ngày đó tại Phát đảng Hoa phủ, lúc đám người Nhậm Lao, Nhậm Oán, Bạch Sầu Phi dùng “Ngũ Mã Dạng”, khống chế quần hùng, mặc cho xâu xé, lại là một mình hắn và Ôn Nhu chống đỡ đại cục, cầm chân nguy cục, quần hào mới không đến nỗi toàn quân bị diệt. Do đó, lần này đám giang hồ hảo hán tới cướp tù nhìn thấy thư sinh yếu đuối này cúi đầu không nói, nhẫn nhục chịu đựng, lại càng xúc động phẫn nộ, quyết chí phải cứu hắn để báo ơn.
Hán tử trên giang hồ, chỉ nói hai chữ.
Nghĩa khí!
Vừa khéo là, lúc này Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu một người nóng nảy còn một người trầm tĩnh, chẳng qua đều hi vọng kẻ địch động thủ giết mình nhanh một chút, khiến huynh đệ hữu hảo không cần vì bọn họ mà bị uy hiếp, hi sinh; cùng lúc đó, Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát thái gia đều thỉnh cầu và hi vọng đối phương ra tay trước, thứ nhất có thể lập uy, thứ hai không cần kết thành thù sâu với đám nhân vật giang hồ này.
Nhân mã hai phái, ý nghĩ khác nhau.
Đại đạo như trời, mỗi người một phía.
Là phân đen trắng, tự định chính tà.