Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 22: Ngươi không phải là ta
Điều đáng tiếc, không phải là hắn gặp Thái Lão Trạch.
Mà là đao trong đao và đao trong đao trong đao của hắn đột nhiên đồng thời không thể phát huy.
Nguyên nhân?
Bởi vì trong đao đã không có đao, giữa đao làm sao còn có đao?
Miêu Bát Phương phát hiện thì đã chậm, đao thế của hắn đã xuất ra.
Nhưng đao ẩn trong đao của hắn hoàn toàn không thấy nữa. Thái Lão Trạch ba lần xoay người tấn công, hóa ra không phải muốn đoạt đao trong tay hắn, mà là phá hủy mấu chốt đao trong đao, đao giữa đao của hắn.
Hắn đã không còn đường lui.
Nhưng tuy hắn không có đường lui, vẫn còn quân bài sát thủ.
Quân bài sát thủ là tàng đao của hắn.
Lần này đao của hắn không phải giấu trong đao, trong tay áo, trong giày hoặc nơi nào khác, mà là giấu ở…
Trong nụ cười của hắn.
“Bát Phương Phong Vũ đao” của hắn, mặc dù thật sự có thể đem mưa gió tám phương múa trong một đao, có thể khiến cho anh hùng hào kiệt tám phương chết dưới một đao, càng có thể giết chết kẻ địch tám phương chỉ với một đao, nhưng đao của hắn thực ra không hề lớn.
Đao của hắn là khí thế đủ lớn.
Đao trong đao của hắn, đương nhiên so với đao ban đầu còn ngắn hơn nhỏ hơn nhiều.
Còn như đao trong đao trong đao thì lại càng ngắn càng nhỏ, chỉ là một thanh đao dài năm tấc.
Nhưng đao nhỏ nhất lại không nằm trên tay hắn.
Mà tại ở trên mặt hắn, trong miệng.
Mặt của hắn rất bộc trực, một gương mặt thuần phác giống như ba đời đều làm nghề nông.
Chỉ có điều, nhìn một người đương nhiên không nên chỉ nhìn bề ngoài. Đáng tiếc thế nhân nhìn người, thông thường chỉ nhìn bề ngoài của đối phương, bởi vì bề ngoài là dễ nhìn nhất.
Miêu Bát Phương có một khuôn mặt rất chất phác, nhưng hắn hiển nhiên không phải là một người bộc trực.
Hắn rất ít cười.
Mặt của hắn nhìn giống như trải qua tang thương, ẩn chứa vất vả và khổ cực.
Loại người này đương nhiên rất ít cười, cũng rất ít chuyện đáng để hắn cười.
Hiện giờ hắn lại cười, đột nhiên cười.
Hắn cười là để giết người.
Hắn vừa cười, một tiếng “vút” vang lên, một luồng ánh sáng trắng nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ từ giữa kẽ răng bắn ra, đánh thẳng vào Thái Lão Trạch.
Thái Lão Trạch đã phân giải đao của Miêu Bát Phương, cũng không cách nào lập tức phân giải đao ẩn giấu trong nụ cười của Miêu Bát Phương.
Lần này bất ngờ xảy ra, ánh sáng trắng chợt lóe lên, sau một tiếng “xoẹt” đã đến trước mặt.
Thái Lão Trạch dù phản ứng nhanh, muốn tránh cũng tránh không ra, muốn né cũng né không được, muốn ngăn cản cũng không ngăn cản kịp, muốn tiếp càng không tiếp nổi.
Nhưng vào lúc này, hắn lại làm một chuyện và không làm một chuyện.
Trước tiên nói chuyện không làm.
Chuyện mà hắn không làm là…
Hắn không động, không né, không tránh, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp.
Vào lúc này sống chết trước mắt, người có thể không hoảng, không loạn, không sợ, không động, đúng là có một không hai.
Thái Lão Trạch cũng không phải là không làm gì cả.
Hắn làm một chuyện.
Hắn mở miệng, cắn lấy luồng sáng trắng kia.
Sau đó hắn đưa tay, hai thanh đao một vừa một nhỏ đoạt được từ trong đao của Miêu Bát Phương, đồng loạt đâm vào hai sườn trái phải của Miêu Bát Phương.
Hắn lại dùng gậy ông đập lưng ông.
Phương pháp mà hắn đối phó với “đao ẩn trong nụ cười” của Miêu Bát Phương lại là…
Hắn mở miệng, dùng hàm răng cắn lấy thanh phi đao nhỏ từ trong miệng Miêu Bát Phương phun ra.
Miêu Bát Phương liên tiếp trúng hai đao, hai đao của chính mình, nhất thời kinh ngạc hơn cả đau đớn, bi thảm nói:
– Ngươi không biết ta… làm sao có thể phá được “Tàng đao” của ta…
Thái Lão Trạch trả lời.
Phương thức trả lời của hắn là…
Lại mở miệng, luồng sáng trắng lập tức bằn vào trên trán Miêu Bát Phương.
Cặp mắt Miêu Bát Phương trợn trừng, nhưng nhất thời vẫn chưa tắt thở, bỗng nghe người giết hắn nói như vậy:
– Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta không phá được tuyệt chiêu của ngươi?
Nhưng còn chưa hiểu được ẩn ý phía sau câu nói kia, hắn đã liều một hơi cuối cùng, nhào tới.
– Trên đời không có tuyệt chiêu nào không phá được. Cái gọi là tuyệt chiêu, chẳng qua là kẻ địch không biết chiêu thức ngươi sẽ dùng. Nhưng trên thế gian, chiêu thức chưa từng dùng rất ít, mà chiêu thức ngươi đã dùng thì nhất định sẽ có người biết, không tính là tuyệt chiêu gì.
Lúc Miêu Bát Phương lâm chung, sự giận dữ trong mắt đã chuyển thành vui mừng.
Chỉ có điều, Thái Lão Trạch cũng giống như bất cứ người nào, lúc thắng lợi (nhất là trải qua gian khổ mới giành được thắng lợi) đều không nhịn được có phần đắc ý, dương dương tự đắc.
Cho nên hắn bận nói đạo lý, quên đi nguy hiểm.
Đến khi liếc thấy ánh mắt của Miêu Bát Phương trước khi chết, hắn mới cảm giác được có người tiếp cận.
Kẻ địch.
Đại địch.
Hơn nữa không chỉ một người, mà là hai người.
Gặp phải loại cường địch như huynh đệ họ Tiêu, một người đã đủ, một người đã khó mà ứng phó.
Thái Lão Trạch lập tức muốn xoay người đối phó với địch.
Nhưng Miêu Bát Phương đã lao tới.
Hai khuỷu tay của Thái Lão Trạch lập tức đánh nát tất cả xương sườn của đối phương.
Có điều đối với Miêu Bát Phương, điều này đã không tạo thành bất kỳ lực sát thương nào.
Bởi vì hắn đã đứt hơi.
Tuy hắn đã chết, nhưng vẫn nhào tới, hai tay liều mạng dùng sức ôm lấy Thái Lão Trạch.
Thái Lão Trạch giãy dụa, nhưng nhất thời không thể thoát ra.