Đọc truyện Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng] – Chương 18: Cực yêu cực hận
Thái Kinh không có uy thế quá đáng sợ.
Cho dù có, đối với loại người thân kinh bách chiến như Diệp Vân Diệt, cũng chẳng có gì đáng sợ.
Thái Kinh cũng không có quan uy gì.
Uy thế nhà quan, phần nhiều là do quan viên trung cấp và hạ cấp thích khoe khoang. Một người làm quan đến mức đủ cao đủ lớn, người thay hắn khoe khoang uy thế lại là thuộc hạ. Bản thân hắn nếu như đủ sáng suốt, đa phần chỉ cố tỏ ra gần gũi thân thiết.
Thái Kinh thậm chí chẳng cần cố gắng xây dựng uy thế gì.
Bởi vì hắn đã không cần.
Với uy danh hiện giờ của hắn, có ai không biết? Có ai không kính? Có ai không sợ? Hắn đã không cần dọa người, bởi vì quyền lực và địa vị của hắn đã đủ dọa người rồi.
Cũng vì vậy, cho nên càng ẩn giấu chân tướng, càng khiến người khác không biết nội tình, càng đáng kinh đáng sợ.
Diệp Vân Diệt chính là sợ điều này.
Hắn không biết Thái Kinh là người như thế nào, thích cái gì? Không thích cái gì? Hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, như vậy mới càng đáng sợ.
Thái Kinh lại rất ôn hòa.
Hắn nói:
– Ngươi đừng khẩn trương, ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi!
Diệp Vân Diệt muốn tự nhiên một chút, nhưng toàn thân lại càng căng thẳng:
– Thái sư tìm tôi đến có chuyện gì?
Thái Kinh dứt khoát nói:
– Ta rất bận, cũng không nói lòng vòng nữa. Ta biết ngươi rất có bản lĩnh, quyền pháp rất cao minh, đúng không?
Khuôn mặt Diệp Vân Diệt nóng lên, khàn giọng nói:
– Tôi… dưới trướng thái sư cao thủ như mây, tôi không coi vào đâu cả.
Thái Kinh cười:
– Nếu như ngươi không coi vào đâu, vậy không có ai coi vào đâu nữa. Ta muốn trọng dụng ngươi, không biết Diệp gia có cao kiến gì không?
Lần này Diệp Vân Diệt chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, nói khàn khàn:
– Tôi nguyện trung thành với tướng gia!
– Tốt!
Thái Kinh chậm rãi nói:
– Bởi vì ta đặc cách đề bạt ngươi, chỉ sợ người khác tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng so bì. Ta nghe nói “Thất Thủ quyền” của ngươi thiên hạ vô song, ngươi hãy cho ta xem thử một chút, để ta dễ giao phó trước mặt mọi người, trong lòng những người khác cũng thoải mái hơn một chút, được chứ?
Diệp Thần Du chỉ mong có một ngày từ võ lâm đi vào quan trường, đối với hắn thì đây mới là chính đạo. Hiện giờ được tướng gia khen ngợi, hắn chỉ mong sao tận trung cống hiến, đền đáp vất vả, càng muốn chứng tỏ thực lực, giành được thái sư tin tưởng coi trọng.
Hắn lập tức nghiêm mặt hỏi:
– Thái sư muốn tôi xuất thủ ra sao?
Thái Kinh dường như cũng bị giọng nói kiên quyết của hắn làm giật mình, sau đó cũng không cảm thấy kỳ quái, cười nói:
– Trước tiên ngươi không cần khẩn trương.
Tiếp đó hỏi:
– Ngươi biết Vương Tiểu Thạch không?
Diệp Vân Diệt nói:
– Biết.
Thái Kinh nói:
– Ngươi chưa từng gặp người này đúng không?
Diệp Vân Diệt đáp:
– Chưa từng gặp.
Thái Kinh lại hỏi:
– Ấn tượng của ngươi đối với hắn thế nào?
Diệp Vân Diệt đáp:
– Xấu.
Thái Kinh hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì hắn đối nghịch với thái sư, như vậy là hắn không đúng.
Thái Kinh cười lên.
– Chúng ta không nói chuyện này. Nếu như ta muốn ngươi giết Vương Tiểu Thạch, ngươi sẽ làm gì?
– Giết.
– Giết như thế nào?
– Dùng tất cả phương pháp có thể giết để giết chết hắn.
– Ngươi có sợ hắn không?
– Sợ hắn à?
Diệp Vân Diệt lập tức tức giận.
– Được, ta xem như ngươi không sợ hắn.
Thái Kinh nghiêm túc nói:
– Nếu thật sự không sợ, ta muốn ngươi giết hắn ngay bây giờ, ngươi chuẩn bị xong chưa?
– Tôi lúc nào cũng có thể thu hồn Vương Tiểu Thạch!
– Vậy nếu hiện giờ hắn ở đây thì sao?
– Cái… gì? Hắn ở đây?
– Đúng, nếu như hắn ở đây, ngươi có giết được hắn không?
– Hắn ở đâu? Ra đây! Ta muốn giết hắn!
– Được, nếu như ngươi biết hắn ở đây, ngươi phải chọn một người có thể là Vương Tiểu Thạch nhất trong số những người này, tóm hắn ra, hơn nữa thử xem ngươi có giết được hắn hay không!
Thái Kinh liếc nhìn tên đại hán trung niên tính tình nóng nảy này.
Diệp Thần Du lập tức toàn thân căng thẳng, hắn chỉ hận không thể lập tức thành tâm cống hiến, dốc sức phục vụ cho người khen ngợi quyền cao vọng trọng trước mắt.
– Ai là Vương Tiểu Thạch? Đi ra, ta giết ngươi!
Chợt thấy một người bước ra, nói:
– Ta đây.
Diệp Vân Diệt chậm rãi xoay người, trông thấy một người mặc áo bào lam, mặt rất đỏ, mắt rất híp, mũi rất cao, mày bạc như lửa, tóc rất dài.
Trên tay hắn ôm một thanh đao.
Một thanh đao rất dài rất dài rất dài rất dài.
Người này còn ngáp dài.
Lúc hắn ngáp gây cho người ta một loại cảm giác rất an tĩnh, không biết lúc hắn hắt hơi có phải cũng như vậy hay không?
Diệp Vân Diệt lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là Vương Tiểu Thạch?
Người an tĩnh kia an an tĩnh tĩnh gật đầu một cái.
Thần Du Gia Gia hét lớn:
– Ăn một quyền của ta!
Người an tĩnh này cũng đáp lại:
– Xem đao!
Hai người mỗi người phát một chiêu, chợt phân chợt hợp.
Bọn họ giao thủ một chiêu, chỉ một chiêu.
Nhưng một chiêu này lại có rất nhiều biến hóa.
Người xem không hiểu, giống như một tên tổng quản trong biệt thự là “Sơn Cẩu” Tôn Thu Bì, liền cảm thấy rất thất vọng.
Tại sao vậy? Nghe nói Nhất Gia là ngự tiền đệ nhị cao thủ, chỉ chém một đao như vậy, hơn nữa một đao kia còn yếu ớt, viển vông, thậm chí không hề có đao phong sát khí.
Một đao này, nhìn quả thật hoà nhã tiêu điều, phụ họa nhiều hơn là đả thương người.
Nghe nói người này chính là một trong sáu đại cao thủ đương thời, cũng là đệ nhất quyền thủ đương thế, một quyền kia dĩ nhiên kinh động lòng người. Nhưng chỉ công một quyền như vậy, lại sấm lớn mưa nhỏ, mây tan mưa hết, một quyền đó đã không biết đánh tới đâu rồi.
Chỉ thấy một đao kia của Nhất Gia chém vào trên nắm tay của Thần Du Gia Gia, sau đó thu quyền, thu đao, tất cả giống như mưa rơi cất củi, không có đoạn sau.
Hả.
Đây là quyền gì?
Đây rốt cuộc là đao gì?
Người xem hiểu được một chút, giống như thủ lĩnh Đỉnh phái Khuất Hoàn, lại nhìn thấy nửa vời.
Hắn biết rõ chỉ giao thủ một chiêu.
Nhưng hắn lờ mờ phát giác, trong đó dường như có rất nhiều thức, hơn nữa còn có nhiều loại biến hóa.
Có điều hắn lại không thấy rõ bất cứ biến hóa nào.
Thứ duy nhất mà hắn nhìn rõ hơn Tôn Thu Bì, đó là một đao kia không phải chém vào trên nắm tay, mà là một quyền kia đánh thẳng vào trên sống đao.
Sau đó đao và quyền đều biến mất.
Không biết vì sao, Khuất Hoàn bỗng cảm thấy một loại tình yêu kịch liệt, lại vượt quá quy củ, đột nhiên sinh ra cảm giác ái mộ đối với Thái Tuyền trước giờ vốn gian xảo ngang ngược, quyến rũ khả ái, lúc này trên mặt đang hiện lên vẻ hốt hoảng.
Đồng thời hắn lại cảm giác được một sự thù hận mãnh liệt, không biết từ nơi nào kích thích ra, khiến cho sống lưng của hắn cảm thấy tê dại một trận, thậm chí ngay cả da cũng nổi da gà vì phát lạnh.
Tại sao lại có tình yêu đột ngột này?
Sự thù hận này từ đâu tới?
Người xem hiểu, giống như Thiên Hạ Đệ Thất, chỉ thoáng nhìn đã tương đối rung động, vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì lần giao thủ này tuy chỉ có một chiêu, nhưng đã cực hận cực yêu.
Thiên Hạ Đệ Thất từng học được “Cừu Cực chưởng” từ Nguyên Thập Tam Hạn. Bởi vì đây là tuyệt kỹ mà Nguyên Thập Tam Hạn chỉ truyền con cái không truyền đồ đệ, do đó năm xưa ở Phát đảng Hoa phủ, hắn vì đối kháng với “Nhân kiếm” của Vương Tiểu Thạch nên đã thi triển loại chưởng pháp này, cũng khiến cho Vương Tiểu Thạch cùng một môn phái ngạc nhiên nghi hoặc.
Đó là một loại chưởng pháp cực thù, mỗi chưởng thi triển giống như thù sâu hận lớn, tuyệt đối không chừa đường lui, càng không chừa người sống.
Hắn còn có một loại tuyệt kỹ khác do mình ngộ ra, đó là “Sầu Cực quyền”.
Đó là bước tiếp theo của “Cừu Cực chưởng”, mỗi quyền đánh ra sầu kình, giống như nhất giang xuân thủy (ưu sầu) tràn về bốn hướng đông nam tây bắc, dìm chết kẻ địch mới thôi.
Có điều, hiện giờ hắn lại chỉ có thể nhìn mà cảm thán.
Bởi vì trong một đao kia có bảy biến hóa, trong một quyền kia lại bao hàm mười một thức, nhưng mỗi thức mỗi biến đều là cực yêu, cũng cực hận.
Biến hóa chiêu thức không hề đặc biệt, nhưng tình yêu và thù hận ẩn chứa, tiết lộ, tỏa ra, phát ra trong một đao một quyền này, mới làm người ta rung động, không thể ngăn cản.
Yêu đến lúc điên đủ để giết người.
Hận sâu không sợ.
Mặc dù Thiên Hạ Đệ Thất tinh thông “Cừu Cực chưởng”, sở trường “Sầu Cực quyền”, nhưng hắn lại không phải là một người yêu ghét rõ ràng.
Thậm chí có thể nói, hắn không có yêu ghét gì đặc biệt, cũng không hề ân oán phân minh.
Hắn là một người rất có bản lĩnh.
Bản lĩnh của hắn là giết người.
Hắn muốn giết người, nhất định sẽ giết được.
Hắn cũng là một người rất có tài hoa.
Tài hoa của hắn là học võ.
Hắn có thể nhanh chóng học được một loại võ công, hơn nữa hoàn toàn có thể biến nó thành tuyệt kỹ độc môn của mình.
Điểm này không phải người người đều có thể làm được.
Rất nhiều người chỉ có thể làm người trong võ lâm, không thể nổi bật, chủ yếu là vì chỉ biết bắt chước, dừng lại ở mô phỏng (thậm chí chỉ biết sao chép), mà không thể đổi cũ thành mới, tự thành một phái, do đó nhiều nhất chỉ có thể trở thành cao thủ, tuyệt đối không thể tiến vào tông sư. Đáng tiếc có quá nhiều người và đa số người đều không tự mình biết mình, nếu không chỉ sợ chẳng mấy ai dám đi lại trong võ lâm nữa.
Thiên Hạ Đệ Thất thì không.
Hắn chăm chỉ, biết tiếp thu, giỏi lĩnh ngộ.
Võ công, chiêu thức và phương pháp giết người của hắn, hoàn toàn có phong cách của riêng mình.
Cho nên võ công của hắn rất cao, lực sát thương của hắn rất lớn, phong cách của hắn rất mãnh liệt.
Nhưng hắn cũng không phải một người rất có cách thức.
“Rất có cách thức”, bốn chữ này bình thường là chỉ những chuyện cần thiết trong cuộc sống, trong hiện thực.
Những chuyện này rất quan trọng, nhưng đối với rất nhiều tài tử, giai nhân, nhân sĩ đầy bụng kinh luân và đại sư võ nghệ cao cường, lại là một vấn đề lớn nghĩ mãi không ra.
Thế nhưng, chỉ cần không giải quyết được những chuyện trong cuộc sống thực tế này, ngươi có bản lĩnh và tài học bằng trời cũng không hữu dụng.
Bởi vì sẽ không có ai dùng ngươi.
Nếu không có ai dùng ngươi, ngươi sẽ bị ném vào một góc tối tăm mờ mịt, nổi mốc, sinh gỉ, ăn mòn, cuối cùng sẽ trở thành phế vật.
Nhân sĩ có tài sợ nhất chính là chuyện này.
Là Bá Lạc (1) sợ không có thiên lý mã.
Nhưng thiên lý mã càng sợ không có Bá Lạc.
Bá Lạc không tìm được thiên lý mã, còn có thể tìm bách lý mã và ngựa thứ tuyển khác. Thiên lý mã không có Bá Lạc, đời này chỉ có thể kéo xe củi, thồ xe rác, vĩnh kiếp bất phục.
Giết người không thể qua cả đời.
Cho nên hắn cần Nguyên Thập Tam Hạn.
Chỉ Nguyên Thập Tam Hạn mới có thể chỉ đạo võ công của hắn tiếp tục tiến bộ.
Nhưng hắn càng cần Thái Kinh.
Chỉ Thái Kinh mới có thể khiến hắn không lo cơm áo, được hưởng quan lộc danh vị. Chỉ cần dùng tài năng của hắn làm việc cho Thái Kinh, như vậy hắn có thể muốn gì được nấy, không cần phải nếm quá nhiều tang thương trong giang hồ, trải qua phong ba hiểm ác không cần thiết trong võ lâm.
Ai không thích hưởng thụ?
Ai cũng từng có lúc hoang mang, dù là nhân sĩ tài trí tuyệt thế, cũng phải tin tưởng một số chuyện, u mê không tỉnh ngộ, hoặc tín nhiệm một số người, tận trung đến cùng.
Ngay cả nhân tài tuyệt thế như đám người Vương An Thạch, Tư Mã Quang, Gia Cát Lượng cũng vậy, bảo người phàm làm sao có thể không câu nệ thế tục? Cho dù là thế ngoại cao nhân có thể từ bỏ tất cả, cũng khó tránh khỏi tin phật bái thần, có người nào chưa từng mê hoặc hoài nghi đối với sống chết ly hợp, làm hay không làm?
Ai cũng hi vọng trong tâm linh có một nơi nương tựa.
Thiên Hạ Đệ Thất cũng không ngoại lệ.
Tuy hắn học cừu chưởng sầu quyền, nhưng trước giờ hắn lại hờ hững, thực ra là càng lãnh khốc, vì vậy không thể xem là quá thù, quá sầu.
Nhưng Diệp Thần Du và Nhất Gia lại khác.
Bọn họ vừa xuất chiêu đã đại yêu đại hận.
Chỉ có người đại hận đại yêu mới có thể thi triển ra loại chiêu thức cực yêu cực hận này.
Mặc dù một chiêu này đã triệt tiêu lẫn nhau, nhưng đối với Thiên Hạ Đệ Thất đã tạo thành không ít rung động.
Lại không biết cách nhìn của Thái Kinh thế nào?
Rốt cuộc Thái Kinh có thể nhìn ra hay không?
Thái Kinh vuốt râu, búng đầu ngón út, đôi mắt hẹp khép rồi lại trừng, trừng rồi lại khép, chậm rãi nói:
– Ai da, các ngươi giao thủ nhanh như vậy, làm sao ta thấy kịp được!
Hắn còn hỏi:
– Người nào thắng vậy?
Lại hỏi Diệp Vân Diệt:
– Ngươi thắng sao?
Lại hỏi Nhất Gia:
– Ngươi cũng không thua chứ?
Sau đó hắn an ủi Diệp Thần Du vẫn còn đang vung kiếm giương nỏ:
– Ngươi đừng tin là thật, ta chỉ thử ngươi một chút thôi. Hắn là ngự tiền nhất đẳng đới đao hộ vệ đại thống lĩnh Nhất Gia, không phải là Vương Tiểu Thạch. Nếu hai người các ngươi đều không bị thương, đại khái là công lực tương đương. Vậy thì tốt, ta quyết định đề bạt ngươi ở bên cạnh ta chờ lệnh, phong làm kinh đô phụng thiên hữu hộ mệnh thiếu bảo, ý của ngươi thế nào?
Ngay cả Thiên Hạ Đệ Thất nhất thời cũng đoán không ra, tướng gia này rốt cuộc có thể nhìn thấu một chiêu kia hay không? Có thể nhìn hiểu một chiêu kia hay không? Rốt cuộc Thái Kinh muốn một chiêu nào? Có phải hắn cũng đang thi triển một chiêu vô chiêu với đám người Nhất Gia, Thần Du hay không?
Diệp Vân Diệt kinh ngạc vui mừng, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:
– Như vậy, ai là tả kinh đô phụng thiên hộ mệnh thiếu bảo? Hắn à?
Hắn căm giận bất bình nhìn chằm chằm vào Nhất Gia đang mỉm cười chắp tay trở lui.
– Không phải.
Thái Kinh vội giải thích:
– Nhất Gia là đại tài chỉ có thánh thượng mới dùng được. Thiếu niên xuất anh hùng, ta muốn nói đến Văn tiên sinh, người ta gọi là “Thiên Hạ Đệ Thất”…
Nói xong, hắn bỗng cười lên:
– Hắn là Thiên Hạ Đệ Thất. Có điều sáu người phía trước không chết thì cũng thoái ẩn, vị trí thứ bảy này của hắn cũng chẳng khác gì thiên hạ đệ nhất. Có hắn ở đây, có ngươi ở đây, cho dù lá gan của Vương Tiểu Thạch lớn bằng trời cũng không dám đến.
Diệp Vân Diệt vừa nghe, liền trợn mắt nhìn Thiên Hạ Đệ Thất.
Trên gương mặt luôn lạnh đến phát rét của Thiên Hạ Đệ Thất, lúc này cũng thoáng hiện lên vẻ không vui.
Chủ yếu là vì, hắn không ngờ Thái Kinh vào lúc này nơi này lại công bố họ gốc của hắn.
Trước giờ rất ít người biết tên họ ban đầu của hắn, hắn cũng rất ít khi để người ta biết, hơn nữa càng ít khi để cho người biết hắn là ai có thể sống sót.
Hình dáng của hắn tiều tụy gầy còm, thoạt nhìn còn lớn hơn mười năm tám năm so với tuổi tác thực tế.
Những người ở đây biết võ công sâu không lường được và uy danh chiến thì phải giết của Thiên Hạ Đệ Thất, đều cảm thấy hơi bất ngờ.
Càng bất ngờ hơn, lại có người tiếp lời Thái Kinh, nói một câu:
– Ngươi sai rồi, Vương Tiểu Thạch dám đến, hắn đã đến rồi.
Một câu này, quả thật khiến cho người ta giật mình.
Dọa cho những người có mặt đều phải giật mình.
Đá ở đây, mồi lửa vĩnh viễn không dập tắt.
Nói chuyện thì phải phát ra âm thanh, cho nên vừa lên tiếng sẽ tiết lộ hắn đang ở đâu.
Người nói chuyện đang ở trong phòng.
Hơn nữa còn ở ngay phía sau Lê Tỉnh Đường.
Đối với thủ lĩnh Thác phái Lê Tỉnh Đường, đâu chỉ là giật mình một cái, quả là giật mình bảy tám cái.
Làm sao thuộc hạ do mình dẫn vào, lại có người nói ra những lời này!
Nhưng trong nháy mắt đó hắn cũng nhận ra, người này không phải do hắn mang đến.
Hắn chỉ mang đến hai tên thủ hạ.
Người này là ở trước cửa biệt thự Biệt Dã dẫn hắn vào bên trong.
Do đó, đây hẳn là người của phủ tướng gia, ít nhất hắn vẫn luôn cho rằng đó là người trong tướng phủ.
Nhưng mà, đã là thủ hạ của Thái Kinh, tại sao lại nói ra những lời này?
Những người khác lại không nghĩ như vậy.
Bọn họ đều rất kinh ngạc, kể cả người thật sự dẫn bọn họ vào biệt thự là tổng quản Tôn Thu Bì cũng ngạc nhiên thầm nghĩ.
Chỉ là một thủ hạ do thủ lĩnh Thác phái dẫn đến, lại dám nói ra những lời này!
Người nọ vừa dứt lời, Nhất Gia đã phi thân đến trước người.
Tay của Nhất Gia ấn lên trường đao.
Hắn sử dụng trường đao, lại lướt đến bên cạnh kẻ địch.
Thân pháp của hắn mạnh mẽ giống như hình dáng thanh đao, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với đao ý ôn nhu chậm rãi của hắn.
Giọng nói của hắn càng sắc bén:
– Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với Vương Tiểu Thạch?
– Ta họ Lương, gọi là A Ngưu.
Tên hán tử gầy ốm cằm nhọn, cặp mắt lồi ra kia trả lời một cách không hề sợ hãi.
– Người người đều biết ta là huynh đệ của Vương Tiểu Thạch.
– Ngươi nói Vương Tiểu Thạch đã đến? Hắn ở đâu?
Lương A Ngưu kiêu ngạo cười lên, tiếng cười vừa chua vừa the thé, rất chói tai khó nghe.
Hắn chỉ trừng khóe mắt, nói:
– Không phải sao? Đá ở đây, mồi lửa vĩnh viễn không dập tắt. Huống hồ Vương Tiểu Thạch vẫn luôn có mặt.
“Vương Tiểu Thạch vẫn luôn có mặt”… ở đâu? Kinh thành? Pháp trường? Nơi này?
Hay là vẫn luôn ở sâu trong lòng mỗi người tin vào hai chữ “hiệp nghĩa”?
Ngươi thì sao?
Ngươi có tin trên thế gian vẫn có con người tên là “Vương Tiểu Thạch” này không? Hoặc là “Vương Tiểu Thạch” vẫn luôn ở trong lòng ngươi, thậm chí ngươi chính là “Vương Tiểu Thạch”.
Lương A Ngưu dùng đôi mắt trâu của hắn đảo qua, mọi người lập tức quay đầu, nhưng đã muộn.
Thái Tuyền hét lên một tiếng.
Một bóng người thanh tú nhỏ nhắn đã đến sau lưng Thái Tuyền, một tay tóm lấy năm yếu huyệt sau lưng nàng, một tay khác cầm kiếm đặt ngang trên cổ nàng.
Thiên Hạ Đệ Thất vừa phát hiện không ổn, lập tức vọt ra, nhưng vẫn chậm một bước. Mục tiêu của hắn là Vương Tiểu Thạch, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, đợi đến lúc hắn ra tay thì Thái Tuyền đã bị khống chế.
Đó là hòn ngọc quý trên tay tướng gia.
Thiên Hạ Đệ Thất đương nhiên không dám làm càn.
Mọi người đều kinh hãi.
Thái Kinh sau khi giật mình, ngược lại cảm thấy yên tâm.
Hắn chỉ sợ Vương Tiểu Thạch.
Hắn chỉ sợ Vương Tiểu Thạch thật sự đã đến.
Hiện tại người tới đương nhiên không phải Vương Tiểu Thạch.
Mặc dù người tới đã bắt được con gái của hắn, nhưng dù nói thế nào, bắt được con gái của hắn vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với bắt được hắn. Huống hồ hắn không chỉ có một đứa con gái, rốt cuộc hắn có bao nhiêu đứa con gái, chính hắn cũng không biết rõ lắm, giống như gia tài của hắn vậy. Hắn là người sở hữu càng nhiều thì càng muốn được nhiều hơn.
Đối với loại người như Thái Kinh, quả thật là như vậy.
Cho nên hắn cười lạnh nói:
– Không ngờ Vương Tiểu Thạch lại là một nữ nhân.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không phải nữ nhân.
Cô gái này là một trong những vũ công vừa rồi uyển chuyển nhảy múa, hơn nữa còn là người nhảy giỏi nhất. Thái Kinh đã sớm chú ý đến nàng, vốn đang định hôm nay sau khi dụ Vương Tiểu Thạch đến pháp trường giết chết, làm tan rã Phong Vũ lâu, vừa lúc có thể thoải mái một chút, bảo nàng ở lại đùa bỡn vui vẻ với mình một phen.
May mà không có.
Cô gái mày nhỏ mắt nhỏ kia cười lên:
– Ta đương nhiên không phải là Vương Tiểu Thạch…
Lại nghe có người nói:
– Nhưng ta thì phải.
Nói như đinh đóng cột, không có đường lui.
Chẳng lẽ Vương Tiểu Thạch thật sự đã đến biệt thự Biệt Dã, biệt phủ của đương kim thừa tướng Thái Kinh?
Đã đến. Không chỉ đã đến, hơn nữa còn đang ở sau người Khuất Hoàn của Đỉnh phái, dùng một cung ba tên, nỏ kéo căng, nhắm vào một người.
Đương nhiên là đương kim tể tướng.
Thái Kinh!
Lần này, chẳng những người người đều mất tiên cơ, liên tục xuất hiện ba kẻ địch, khiến cho những người ở đây nhất thời không kịp trở tay, ngay cả Thái Kinh cáo già cũng biến sắc.
Lần này, hắn đã chính thức đối mặt với lực sát thương và tính uy hiếp của Vương Tiểu Thạch (kỳ hiệp luôn gây cho người khác cảm giác bình dị gần gũi giống như một “đứa trẻ lớn”).
Ba mũi tên, đầu tên phát ra kim quang yêu dị, nhằm vào trán, cổ họng và ngực của hắn.
Thái Kinh chỉ cảm thấy khuôn mặt rét căm, cổ họng ngứa ngáy, lồng ngực nóng lên.
Hơn nữa chóp mũi đã bắt đầu đổ mồ hôi, trong miệng đã cảm thấy khô khốc.
Mà vào lúc này, Nhất Gia đang muốn xông đến kiềm chế Lương A Ngưu, Thiên Hạ Đệ Thất đang muốn giải cứu Thái Tuyền bị rơi vào tay Hà Tiểu Hà, ngược lại khiến cho Vương Tiểu Thạch chiếm được tiên cơ, một cung ba tên nhắm chuẩn vào Thái Kinh.
Nhưng vẫn có ngoại lệ.
Ít nhất vẫn còn một người ngoại lệ.
“Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt.
Thiên Hạ Đệ Thất phải cứu Thái Tuyền, Nhất Gia muốn khống chế Lương A Ngưu, chỉ có Diệp Thần Du đã lẻn đến sau lưng Vương Tiểu Thạch, cách nhau chỉ khoảng một cánh tay, hít hơi, muốn đánh ra một quyền.
Vương Tiểu Thạch lập tức nói:
– Ngươi còn cử động, tên của ta sẽ bắn ra.
Thái Kinh lập tức hô:
– Đừng động!
Động tác của Diệp Thần Du lập tức ngừng lại.
Điều này khiến cho gương mặt, nắm tay, cằm và tám đường gân xanh vừa to vừa dài trên huyệt thái dương trái phải của hắn đồng loạt xuất hiện, gồ lên và lộ ra.
Thái Kinh nhìn vào người đang kéo căng nỏ, đứng cách hắn mười một thước:
– Quả thật là Vương Tiểu Thạch?
Vương Tiểu Thạch đã dịch dung, nhưng đôi mắt đa tình, khí thế vương giả và phong thái hiệp giả lúc giở tay nhấc chân, không ai có thể mô phỏng được.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Là ta.
Thái Kinh quay sang hỏi Khuất Hoàn:
– Vương Tiểu Thạch sao lại trở thành thủ hạ của ngươi?
Khuất Hoàn mồ hôi chảy ròng ròng.
Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy. Hắn còn tưởng rằng đây là người của biệt thự Biệt Dã, được phái ra dẫn đường cho hắn.
Đồng dạng, Lê Tỉnh Đường cũng không hiểu. Ngay cả Thái Tuyền cũng chớp đôi mắt híp, dường như không thể lý giải vì sao trong đám vũ công do nàng một tay huấn luyện, lại có gián điệp lẻn vào như thế.
Cũng vì không hiểu, cho nên mới bị những người này trà trộn vào.
Cũng vì không thể lý giải, do đó mới bị Lương A Ngưu vừa xuất hiện đã làm Nhất Gia phân tâm, Hà Tiểu Hà làm Thiên Hạ Đệ Thất phân thần.
Nhưng những chuyện này đều không làm Thần Du Gia Gia thất thủ.
Hắn đã đến gần sát Vương Tiểu Thạch.
Chỉ cách một quyền.
Thủ thế đợi phát.
Chỉ chờ hiệu lệnh.
Lần này Thái Kinh ngưng mắt nhìn mũi tên lập lòe kim quang, mồ hôi trên trán dường như cũng lấp lánh kim quang.
– Thái Dương thần tiễn?
Vương Tiểu Thạch trầm tĩnh nói:
– Ta đoạt được từ chỗ Gia Cát tiên sinh, y còn bị ta gây thương tích.
Đến lúc này Thái Kinh vẫn còn cười được:
– Bị thương và không bị thương, còn thật khó nói được ngay. Lần trước ta muốn ngươi giết hắn, hắn không chết, ta lại giả vờ bị thương, mượn chuyện này bẩm tấu lên thánh thượng. Lần này ngươi tới giết ta, lại đến phiên hắn bị thương, hơn nữa đã sớm diễn một vở kịch hay trước mặt hoàng thượng, nắm lấy cái lý, các ngươi quả là một đôi đặc sắc.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng như thế. Có điều Thái Dương thần tiễn này lại là thứ thiệt, chắc chắn là thật.
Thái Kinh vẫn nhìn kỹ một nỏ ba tên kia, nghiêm nghị nói:
– Ta nhìn ra được. Khó trách năm đó Nguyên Thập Tam Hạn từng nói, giả sử hắn luyện thành “Thương Tâm tiểu tiễn”, lại có được Xạ Nhật thần cung và Truy Nhật thần tiễn, hắn đã sớm là thiên hạ vô địch rồi. Ta biết ngươi đã lấy được Sơn Tự kinh, nhưng không biết Vô Mộng Nữ có truyền “Nhẫn Nhục thần công” cho ngươi hay không? Cũng không biết “Thương Tâm tiễn pháp” của ngươi đã luyện thành hay chưa?
Vương Tiểu Thạch nhếch môi cười:
– Ngươi nói sao?
Thái Kinh dùng đầu lưỡi liếm liếm môi khô:
– Tiễn pháp của ngươi thành hay chưa, ta không biết được… có điều đá của ngươi, ta đã thử qua.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Chúng ta đúng là bạn cũ.
– Đúng.
Thái Kinh nói:
– Chúng ta là bạn cũ… ngươi làm như vậy, không phải quá mạo hiểm rồi sao? Nếu như ngươi một phát bắn không trúng ta, “Thất Thủ quyền” của Diệp Thần Gia sẽ lập tức đánh vào sau lưng ngươi. Lại nói, cho dù ngươi giết chết ta, ngươi cho rằng có thể rời khỏi biệt thự Biệt Dã sao?
Câu trả lời của Vương Tiểu Thạch rất đơn giản:
– Không thể.
– Nếu đã không thể.
Thái Kinh định khuyên:
– Sao không bỏ cung và tên của ngươi xuống?
Vương Tiểu Thạch lập tức lắc đầu.
Hắn có thể cảm giác được sát khí sau lưng hắn đột nhiên tăng lên. Nếu phần lưng của hắn là do rất nhiều sinh mệnh nhỏ tạo thành xương thịt, vậy thì nơi ấy đã tử thương la liệt.
Nhưng hắn vẫn tiếp lời:
– Ta đến đây là muốn ngươi đáp ứng một chuyện.
Thái Kinh cười khan nói:
– Ngươi dùng phương thức này tới đàm phán với ta… chẳng phải là… rất không quang vinh sao?
– Nói sinh tử tiến lùi với loại người như ngươi.
Bàn tay Vương Tiểu Thạch vững như tảng đá, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đại nhân vật trong cả nước chỉ dưới một người (cũng không hẳn) mà trên vạn người (đâu chỉ) này, giọng nói cũng rất kiên quyết:
– Khó tránh khỏi, phải dùng một vài thủ đoạn phi thường…
Sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn nóng nảy:
– Đây là thủ đoạn hèn hạ.
– Không.
Vương Tiểu Thạch lập tức đính chính:
– Đây chỉ là thủ đoạn sấm sét. Người phi thường làm chuyện phi thường đối phó với kẻ địch phi thường dĩ nhiên phải dùng thủ đoạn phi thường.
Chú thích:
(1) Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.