Triệu Thị Quý Nữ

Chương 79


Đọc truyện Triệu Thị Quý Nữ – Chương 79

Quỳnh hoa yến tới ngày thứ ba, ngoại trừ yến tiệc trong cung ra còn có hoạt động thả đèn hoa đăng. Ban ngày liền có nữ quan trong Thượng cung cục cùng nhóm cung nữ cùng nhau dạy các tiểu thư tự mình làm hoa đăng, từ trước đến nay năng lực tự tay làm của TriệuVăn Uyển rất kém cỏi,hoa đăng làm tốt cũng chỉ yên lặng cất giấu nhìn không dám cho người khác thấy, lặng lẽ nhìn thấy Triệu Văn Hi làm hoa đăng cực lỳ tinh xảo xinh đẹp, không khỏi cảm khái nữ chính đúng là nữ chính, ngay cả làm hoa đăng đều hơn người.

Bất giác bóng đêm đã phủ xuống, bên bờ hồ ở Lãm Nguyệt Hiên đèn cung đình bảy màu treo đầy trên ngọn cây, giữa hai cây buộc sợi dây nhỏ màu hồng, trên sợi dây là hà bao thêu hoa bằng tơ vàng, nặng trĩu kéo sợi dây hơi trùng xuống, vô cùng vui vẻ.

Đậu Thái hậu cùng các nương nương dẫn các tiểu thư và công tử đến bên hồ Lãm Nguyệt Hiên, lê thượng cung cũng giống như trước kia nói về thủ tục hôm nay cho các vị tiểu thư, công tử lần đầu tham gia Quỳnh hoa yến, bên trong hà bao thêu hoa bằng tơ vàng treo trên sợi dây kia đều là vật mà các tiểu thư yêu thích, hoặc trâm cài tóc bằng bạc, hoặc son nước, lại có thể là đồ vật các nương nương trong cung yêu thích ban cho.

Từng nút thắt trên hà bao đều cài câu đố hoặc đối đáp văn thơ hoặc câu thơ chờ viết vào, người nọ trả lời được tự nhiên lấy được hà bao, các công tử thế gia nếu được hà bao tự nhiên đặt ở trong túi gấm mà nhóm cung nữ đang cầm, viết tên một vị tiểu thư. Ban đầu vốn là cái trò chơi góp vui tạo náo nhiệt, nhưng Quỳnh hoa yến hàng năm khi trò chơi kết thúc, tự nhiên nhìn ra tiểu thư nhà nào được hoan nghênh nhất, thường thường vị nào đứng đầu được người ta hoan nghênh cũng có thể là ý trung nhân của các thế gia công tử, bởi vậy các vị trong kinh thành có con trai tới tuổi cưới xin liền càng quan tâm kết quả này.

Người được các công tử thế gia hoan nghênh tóm lại sẽ không quá kém, làm con dâu cũng là phù hợp.

Triệu Văn Uyển đối với việc này trốn thật xa, bồi ở bên người Đậu Thái Hậu xem chuyện vui, không phải không nghĩ lấy hà bao, mà là thực sự không có tài, lúc trước đoạt được khôi thủ, chẳng qua là biết được nội dung kịch bản, trước đó làm chuẩn bị, danh hiệu là lừa dối được. Vì vậy một đường giả trang bộ dáng cao ngạo lạnh nhạt, tỏ ra đối với việc này không có hứng thú, thật vất vả xây dựng thật tốt cũng không thể vì vậy mà bị phá hủy, bất luận là ở cổ đại không quyền lợi, vẫn là ở hiện đại pháp luật, bình thường chỉ có bản thân xuất sắc một chút mới có tư cách đi lựa chọn vị hôn phu, duy nhất không giống chính là hiện đại trực tiếp, cổ đại là cần bà mối đến nhà cầu thân.

Phong Vu Tu đi theo bên cạnh Cố Cảnh Hành, hai tay ôm ngực, vẻ mặt ngạc nhiên giống như nhìn khỉ, khó có được Lục vương gia hưng trí dạt dào giải đề, lấy tốc độ kinh người đoạt hà bao một cái lại một cái.

“Ngươi đây đều là cấp Triệu tiểu thư đi?”

Cố Cảnh Hành khác thường “ừ” một tiếng, giọng điệu thản nhiên như trước không gợn sóng.

Phong Vu Tu có tâm nhắc nhở “Ngươi chẳng lẽ không biết sau mỗi lần yến hội, vị tiểu thư nào được nhiều hà bao nhất đều có một đống bà mối chạy đến, bản thân Triệu Đại tiểu thư còn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, ngày hôm trước lại đoạt khôi thủ, phong quận chính, hôm nay nếu là lại thắng, ha hả, chỉ sợ cánh cửa Triệu quốc công chỉ có nước bị đạp hỏng.”

Cố Cảnh Hành con ngươi đen liếc nhìn qua một cái, hỏi ngược lại “Thế thì sao?”


Một câu vô cùng khí phách, Phong Vu Tu nhìn Cố Cảnh Hành bộ dạng nghiêm túc, ngẩn người, chỉ đành cảm khái Triệu tiểu thư chỉ sợ chốn không thoát móng vuốt sói.

Cuối cùng, quả nhiên Triệu Văn Uyển lấy số lượng hà bao kinh người đè bẹp các tiểu thư khác, mà xếp cuối cùng đúng là Vương Tuyết Diên lúc ở trên yến hội đánh mất mặt mũi.

Triệu Văn Hi tuy là ghen tị cũng không thể hiện, nàng đứng thứ hại, cũng không tính quá kém,nhưng vẫn là không có tâm tình, Triệu Văn Huyên một bên đỡ thắt lưng một bên không ngừng than thở, TriệuVăn Hi không muốn để ý tới nàng liền đi bên kia lấy lòng Việt quý phi.

Chờ sắc trời thật sự tối, đó là thời điểm thả hoa đăng.

Trên hồ Lãm Nguyệt, hoa đăng như hoa, vô số ánh sao lấp lánh, có nội thị ở chỗ tối bên hồ đang cầm ống pháo hoa, ngọn lửa hoa tụ lại trên không trung rồi tản ra, ánh sáng lóe lên rồi chuyển nhỏ giống như bông tuyết nhẹ nhàng, làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của mọi người sáng rõ mỹ lệ.

Các trang phục tiểu thư hôm nay đến tham dự càng thêm nổi bật, các thiếu nữ hưng trí dạt dào, đang cầm hoa đăng tự tay làm thật cẩn thận ngồi xổm bên hồ, trên mặt hồ hoa đăng hoa sen trôi nổi, ở giữa cánh hoa là một ngọn nến nhỏ, gió thổi ánh lửa không ngừng lay động, sáng sáng tối tối theo gợn sóng hướng xa xa.

Mà bờ hồ đối diện là các công tử, áo gấm quần hoa, náo nhiệt lạ thường, mặc dù không thả hoa đăng, nhưng luôn luôn có nội thị đứng ở bên bờ hồ, trong tay đều cầm gậy trúc có móc câu, công tử nhà nào nếu nhìn trúng hoa đăng trong hồ của người nào, sẽ để nội thị câu lên, đem chữ trên mảnh giấy giấu trong hoa đăng lớn tiếng đọc lên, hai bên đều một trận cười đùa ồn ào, chỉ có hai đương sự biết được, xấu hổ đỏ mặt, lúc đầu cách hồ nước hai bên trộm nhìn nhau, vừa mới chống lại ánh mắt vội vàng né tránh, muốn nói lại ngừng.

Triệu Văn Uyển sau khi thả hoa đăng của mình xong, chợt  nghe Vĩnh Bình ở bên cạnh lôi kéo ống tay áo của nàng hưng phấn kêu lên “Nguyên Lễ ca ca cầm lên hoa đăng của muội!”

Nội thị đang chuẩn bị đọc to nội dung bên trong, hai người liền nhìn thấy cung nữ sắc mặt lo lắng đi đến bên người Triệu Nguyên Lễ, không biết nói thầm cái gì, Triệu Nguyên Lễ sắc mặt thay đổi lớn, nhíu mày, liền vội vã rời đi, nội thị gặp “chủ nhân” hoa đăng tự nhiên rời đi, liền để một bên chưa đọc lên, Vĩnh Bình công chúa dậm chân, chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, trong con ngươi nhiễm một tia thất vọng, Triệu Văn Uyển thấy bên kia có một tia kì quái, chuẩn bị tìm đại ca nhìn trộm một chút xem là chuyện gì xảy ra?

Vĩnh Bình  công chúa đuổi kịp “Uyển tỷ tỷ, có phải tỷ muốn đi tìm Nguyên Lễ đại ca”

“Tỷ nhìn vừa rồi đại ca thần sắc vội vàng, có chút lo lắng, muốn nhìn một chút xem xảy ra chuyện gì?”


“Muội cùng đi với tỷ”

Triệu Văn Uyển do dự một chút, đáp ứng nói “Được.”

Hai người  chạy nhanh theo rời đi, nhưng vẫn là không tìm được bóng dáng Triệu Nguyên Lễ.

Triệu Văn Uyển nói “Tìm như vậy cũng không phải cách hay, Công chúa chúng ta đi tìm cung nữ kia hỏi xem có chuyện gì xảy ra?”

Vĩnh Bình Công chúa gật đầu, liền nói ngay “Muội đi hỏi, muội xem ai dám chậm trễ phân phó của công chúa.”

Được Vĩnh Bình phân phó một tiếng, rất nhanh cung nữ kia đã bị tìm ra, hai người đem cung nữ kia kéo đễn chỗ hẻo lánh, Vĩnh Bình vô cùng lo lắng nhưng không mất kiên nhẫn, nếu không phải nàng ta đúng lúc xuất hiện, Nguyên Lễ đại ca sẽ không bỏ qua hoa đăng của mình mà bỏ đi, lúc này còn mang theo vài phần tức giận “Ngươi vừa rồi nói gì với hắn?”

Cung nữ nằm rạp trên mặt đất, ấp a ấp úng “Là Vương tiểu thư An Viễn Hầu sai nô tỳ tìm Triệu Đại công tử, nói là có việc quan trọng….” Lập tức lại nhìn liếc nhìn sắc mặt chìm xuống của Triệu Văn Uyển một cái, nửa câu sau liền nuốt xuống.

Triệu Văn Uyển nhìn đoán ra được một phần, Vương Tuyết Diên sợ là lấy chính mình làm cái cớ để dẫn đại ca đi ra ngoài.

Vĩnh Bình cắn răng hung hăng nói “Trở về chờ lĩnh phạt đi”

Cung nữ kia lập tức mất hồn ngã trên mặt đất.


Hai người theo phương hướng cung nữ kia chỉ đi tìm, chỉ chốc lát liền đụng đến một chỗ trong đình có ánh sáng hơi tối, chỉ thấy hai bóng dáng rất xa đứng ở trong đình, Vĩnh Bình công chúa vốn định vọt đi vào, bị Triệu Văn Uyển vội vàng ngăn cản. Đại ca là loại người suy nghĩ tinh tế, Vương Tuyết Diên không biết xấu hổ như thế, nhất định sẽ không cùng nàng nối lại tình xưa, nhưng khúc mắc kia, hiện giờ chính là thời điểm tốt, liền khuyên Vĩnh Bình cùng nàng cùng nhau từ từ đến gần, trốn đi nghe lén.

Đầu tiên là nghe được thanh âm Vương Tuyết Diên khóc lóc kể lể “ Nguyên Lễ ca ca, năm đó muội trẻ người non dạ, bị ca ca mê hoặc mới có thể… Đối đãi huynh như vậy, đều không phải là xuất phát từ thật lòng, mặc dù huynh bị thuốc ảnh hưởng không thể khống chế, cũng không thương tổn muội một chút, vết thương kia là do muội không cẩn thận làm ra, nhưng không biết tại sao sẽ bị truyền thành như vậy. Mỗi khi nghe được tin tức Nguyên Lễ ca ca, muội đều đặc biệt khó chịu. Trong lòng Tuyết Diên… Đối với Nguyên Lễ ca ca vẫn hữu tình, bên cạnh Nguyên Lễ đại ca cũng không có nữ tử xuất hiện, đã chậm trễ lập gia đình, hay không…. Nguyên do liên quan đến Tuyết Diên?”

Vương Tuyết Diên nghĩ đến Triệu Nguyên Lễ còn nhớ đến chuyện cũ, tự mình cảm thấy tốt bụng mà sâu kín nói. Nàng ở bữa tiệc Quỳnh hoa yến bêu xấu, hôm nay lại xếp cuối cùng, đừng nói Lục vương gia, sợ là thiếu gia quan lại cũng không nhất định sẽ cưới nàng, vì bây giờ mà tính toán, không ngại hối lỗi mà bám víu ngọn cây này, theo người này khôi phục phong thái khí phách, nói không chừng có thể ngày càng vượt trội.

“Nguyên Lễ ca ca nếu nguyện ý, Tuyết Diên chắc chắn thuyết phục phụ mẫu…” Nói xong chỉ thấy bóng dáng mảnh mai kia đi lên trước.

Triệu Nguyên Lễ hơi hơi nghiêng thân mình, trực tiếp lạnh lùng đánh gãy “Vương tiểu thư, mời ngươi tự trọng, tính mạng đánh quý, ngươi dùng nó uy hiếp Nguyên Lễ không khỏi có chút buồn cười.”

Cung nữ nói mơ hồ, chính là Vương Tuyết Diên nhắc tới Triệu Văn Uyển, hắn liền nhất thời mất đi thông minh, dù sao đối với nữ tử này hắn hiện giờ coi như nhìn thấu, làm bộ làm tịch như vậy chỉ có thể càng thêm chán ghét. Nếu không có phía sau dùng tính mạng ép buộc, hắn thật sự không nghĩ ở lại nghe nàng nói chuyện.

“Nguyên Lễ đại ca còn để ý tính mạng của muội, nói vậy cũng là đối với chuyện của muội để ý đi.” Vương Tuyết Diên một đôi mắt chăm chú nhìn, tự tin nói.

“Vương tiểu thư hiểu lầm, gia muội khó có được đến trong cung tham gia yến hội, hết sức cao hứng, không muốn nghe đến tin tức ngươi chết, phá hủy hứng trí của gia muội.”

Vương Tuyết Diên tựa hồ khó có thể tin mà lui về phía sau từng bước.

Vĩnh Bình nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía Vương Tuyết Diên rõ ràng tối tăm, không thể tưởng được người có thể vô sỉ đến mức này. Về chuyện tình Nguyên Lễ đại ca nàng có nghe thấy, nhưng sau khi gặp hắn, tất nhiên là không tin hắn giống như người trong miệng người ta đồn thổi là người quá quắt, hiện giờ lại nghe Vương Tuyết Diên lí do thoái thác còn có gì không rõ, nữ tử này vì ham muốn cá nhân tùy ý tổn thương người khác, lại ở lúc chính mình nghèo túng nghĩ tới Nguyên Lễ đại ca thật tốt, lời nói quyến rũ, cực lỳ không biết xấu hổ.

Triệu Văn Uyển nghe được sảng khoái, Vương Tuyết Diên nghĩ muốn cái gì nàng rõ ràng, chính mình mất giá trên thị trường, liền không biết liêm sỉ muốn cùng đại ca lần nữa nối lại hôn ước, tự tin tận trời này cũng làm cho người ta bật cười, đại ca trả lời quyết tuyệt, nhìn thần sắc Vương Tuyết Diên, mùi vị bị đánh mất mặt không dễ chịu đi.

Dưới mái đình, Vương Tuyết Diên làm như không chịu nổi nhục nhã, sắc mặt thay đổi “Nhìn khắp kinh thành, còn có tiểu thư nào dám gả cho ngươi, ta lần này nguyện ý, không phải cảm thấy cao hứng sao?”


Triệu Văn Uyển nghe vậy đối với trình độ của nữ tử này thật sự không còn gì để nói, đang muốn đi ra ngoài, lại có một bóng dáng so với nàng nhanh hơn, đứng ở bên cạnh Triệu Nguyên Lễ, ngửa đầu nhìn về phía hắn. Thân ảnh xinh đẹp đứng cùng bóng dáng cao thẳng như ngọc của đại ca dưới ánh trăng màu bạc, nhiều chấm hoa đăng, làm nổi bật vô cùng xinh đẹp.

“Vĩnh Bình qua năm nay liền mười bốn tuổi, Nguyên Lễ đại ca chờ ta một thời gian được không?” Nữ tử khuôn mặt như ánh mặt trời hiện lên một tia thẹn thùng, cũng là kiên định, thẳng nhìn chằm chằm người nọ, trong mắt một mảnh thâm tình.

Vương Tuyết Diên chấn động “Công chúa…Ngài tại sao lại ở chỗ này…”

Còn chưa từ trong kinh ngạc tỉnh lại, chợt nghe bên cạnh một thanh âm lạnh thấu xương nói “Vương tiểu thư bản tính không biết liêm sỉ như thế thật làm cho ta mở rộng tầm mắt.”

Vương Tuyết Diên nghe vậy run lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, thấy chỉ có một mình Triệu Văn Uyển trong lòng không tự giác nhẹ nhàng thở ra, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt khinh thường kia mặt tự giác nóng lên, cũng không chịu thừa nhận nói “Triệu tiểu thư có ý tứ gì?”

“Vốn tưởng rằng Vương tiểu thư chính là đầu óc không dùng được, không nghĩ tới ngay cả lỗ tai cũng không dùng được, cùng một người ngu dốt lại khiếm khuyết thật là không có gì để nói, ta nếu là ngươi, đã sớm tìm một cái hố mà chui xuống, làm trò để người ta chê cười, chậc chậc…” Đại ca nói không nên lời, Triệu Văn Uyển bực bội ra sức không tử tế mà nói lại, nhìn nữ tử đối diện trên mặt lúc xanh lúc trắng, mới tính hết giận.

“Nguyên Lễ đại ca là người tốt nhất đáng được nữ tử hiểu huynh ấy toàn tâm toàn ý yêu huynh ấy, từ lúc ngươi thiết kế huynh ấy nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, ngươi phải nhận lấy báo ứng.” Vĩnh Bình Công chúa đang trong lúc đối mặt Triệu Nguyên Lễ thua trận mà đỏ hồng hai tai, ngược lại chống lại Vương Tuyết Diên, thần sắc lạnh lùng nói.

“Công chúa, Tuyết Diên biết sai, xin công chúa chớ đem việc hôm nay nói ra!” Vương Tuyết Diên không sợ Triệu Văn Uyển, nhưng vị công chúa này cũng không thể không sợ, thanh danh của nàng đã muốn đánh mất không còn lại bao nhiêu, nếu thêm chuyện này, vậy thực liền xong rồi.

Vĩnh Bình Công chúa nhìn bộ dáng chó vẫy đuôi mừng chủ của nàng, không hiểu sao có chút đau lòng cho người bên cạnh, nhìn thấy đối tượng từng có hôn ước bộ dáng không chịu nổi như thế, trong lòng Nguyên Lễ đại ca sợ là không dễ chịu đi, thanh âm liền lạnh lùng nói “Cút đi thôi.”

Vương Tuyết Diên gặp Công chúa không truy cứu, vội vàng mà đi ra khỏi đình nghỉ mát. Triệu Văn Uyển nhìn theo nàng đi xa, trong con ngươi hiện lên ánh sáng, lập tức phát hiện bầu không khí giữa đại ca với Công chúa có chút khác thường, thức thời mà lùi lại đến xa xa, để lại không gian riêng cho hai người.

Trong đình nghỉ mát, thình lình xảy ra im lặng khiến Vĩnh Bình bỗng dưng nhớ tới chính mình xúc động làm ra việc kia, chỉ là một chút cũng không hối hận, nàng thích Triệu Nguyên Lễ, không nghĩ về sau có người thứ hại, thứ ba như Vương Tuyết Diên cướp đoạt… Nhưng mà chống lại Triệu Nguyên Lễ, con ngươi buông xuống tay vô ý thức mà nắm chặt một góc váy, đối với đáp án cũng cực kỳ không yên.

Triệu Nguyên Lễ nhìn Vĩnh Bình như thế, khóe miệng gợi lên một độ cong mờ nhạt “Thần xin tuân theo chỉ thị của Công chúa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.