Đọc truyện Triệu Thị Quý Nữ – Chương 57
Khách đông, ồn ào náo nhiệt nhiều phức tạp, nhiều nữ quyến tụ tập dưới một mái nhà, mắt thấy Định Quốc Công phủ bố trí ổn thỏa lễ độ, bài trí rất đơn giản, nhìn kỹ lại thấy đều là thứ tốt cực có giá trị, một phong cách bình tĩnh thư thái bên trong lại ẩn giấu sự phú quý. Trên bàn trà chén bát đĩa đều là làm từ bạch ngọc họa tiết hoa sen, màu trắng mộc mạc nhẹ nhàng thoải mái, dùng trong ngày mùa thu vô cùng phù hợp để trò chuyện.
Nha hoàn bưng thức ăn đều mặc một thân váy áo màu trắng hoa văn màu xanh, thắt đai lưng dải lụa màu sắc tươi đẹp khác nhau, bưng thức ăn ra vào hết sức tiếp đãi, bước chân nhẹ nhàng vững chắc, cúi đầu trả lời khéo léo hợp lý, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhiều liếc mắt nhìn khách một cái.
Một vòng nhìn lại, những nữ quyến đều thầm khen, đối với Triệu Văn Uyển cũng thu lại tâm tư khinh thường, nghĩ thầm rằng tóm lại vẫn là từ Định Quốc Công phủ đi ra, quy củ quản lý gia đình ngược lại rất nghiêm khắc, một cái tòa nhà to như vậy, nàng tuổi còn trẻ, một mình một người, lại có thể đem trong trong ngoài ngoài lo liệu xử lí gọn gàng.
Sau đó, trong cung cũng hạ lệnh ban tặng, hai viên dạ minh châu từ Nam Hải tiến cống, to lớn tròn xoe trong vắt, một bộ ngà voi chạm khắc mười hai con giáp, hình dáng trông rất sống động, cả vật thể trơn bóng, hai bảo vật quý hiếm khác nhau, cũng đủ để thuyết minh Thái hậu đối với Triệu lão phu nhân cùng con cháu coi trọng.
Lĩnh đồ ban cho, Triệu Văn Uyển an bài công công trong cung đưa đồ tới ở lại dùng cơm, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, làm cho tất cả khách mời vô cùng vui vẻ.
Phương phu nhân ban đầu đối với Triệu Văn Uyển có chút vừa ý hiện tại lại cảm thấy hết sức vừa lòng, nhìn như thế nào cũng thấy không giống quá quắt như trong lời đồn, đối với lời đồn đãi trên phố nổi lên vài phần nghi ngờ. Tây Bình Hầu phu nhân ngồi bên cạnh nàng, đem thần sắc tốt của nàng một chút đều thu vào đáy mắt, nghĩ đến cái người kia nhà mình tự nhiên thay đổi, đột nhiên trong lòng có một chút đắc ý.
Minh châu bị che đậy, một khi lau đi, khó tránh khỏi dẫn đến người khác mơ ước, nàng có phải hay không nên làm một chút cái gì?
Khác với những người khác ăn đến cao hứng, Triệu Văn Hi hôm nay làm nhân vật chính, lại thành bài trí, cứ việc nàng cỗ gắng dung nhập, nhưng phần lớn đều bị có lệ mà chống đỡ, dù sao cũng là cái thay đổi giữa chừng, ngoại trừ những người tận lực đi lên bấu víu quan hệ, tiểu thư thế gia chân chính thật sự không có đem người để vào trong mắt.
Ngược lại Triệu Văn Uyển như cá gặp nước, vốn là người làm diễn viên, lại để ý người khác hay gắp món ăn gì, vì vậy trước khi hết liền chuẩn bị đầy đủ, đứng lên tiếp đãi sắp xếp thành thạo. Sau khi ăn xong, mọi người được mời đến Lan Hiên xem kịch, mời chính là đoàn diễn nổi tiếng kinh thành, diễn tự nhiên cũng là tiểu thư thế gia, phu nhân trong kinh yêu thích xem vở kịch tình yêu “Đình Mẫu Đơn”, “Phòng Hướng Tây”.
Triệu Văn Uyển bị Tây Bình Hầu phu nhân bắt ngồi ở bên nàng xem kịch,nhận thấy được một góc khác tầm mắt liên tiếp nhìn qua đây có chút kinh ngạc, người đó nhìn vài lần bị phát hiện, ngược lại chứa ý cười nhạt nhẽo, dứt khoát thẳng thắn mà nhìn chằm chằm nàng. Triệu Văn Uyển bị nhìn có chút ngượng ngùng, thấp giọng hỏi đại cô cô sau đó nhận được câu trả lời không tình nguyện của nàng, là phu nhân Phương tướng quân, một chút nghĩ tới Phương Tử Mặc hết lòng hỗ trợ đối phó nữ phụ ác độc, liền quay lại hướng Phương phu nhân một cái mỉm cười sáng lạn.
Đánh giá tầm quan trọng của bà bà hiền lành độ lượng dịu dàng ngồi đối diện…..
Phía sau cách hai hàng bên phải, Triệu Văn Huyên cùng Đỗ Nhược Đồng ngồi ở cùng nhau bóc vỏ trái cây, ánh mắt lại cũng chưa dừng ở trên sân khấu, ngược lại ghé vào nhau nói nhỏ. Triệu Văn Uyển ánh mắt thoáng nhìn, tầm mắt dời về phía hai người một lát sau đó chuyển hướng về phía Triệu Văn Hi ngồi không xa, gặp người sau thường thường dùng tay gãi gãi cổ, ánh mắt âm u vài phần.
Triệu Văn Uyển lấy cớ rời đi, rồi thời điểm trở về đến bên người lão phu nhân, đưa tay cầm lấy cánh tay, cắn môi làm như cố nén khó chịu, đè thấp thanh âm cùng lão phu nhân nói “ Tổ mẫu, ta cảm thấy có điểm là lạ.”
Lão phu nhân vừa thấy nàng qua loa vén lên tay áo, nhìn đến gãi hồng một mảnh, vội vàng ngăn nàng không để nàng tiếp tục gãi, hỏi “Đây là làm sao vậy?”
“Ta cũng không rõ lắm, đột nhiên ngứa, tổ mẫu Văn Uyển cảm thấy cả người đều ngứa, rất khó chịu.”
Triệu Văn Uyển vẻ mặt đau khổ nói, trên cánh tay vết màu hồng là do bản thân nàng gãi thành, thể chất này vốn là dễ dàng lưu lại vết tích, gãi hai ba lần liền hồng thành như vậy.
Triệu lão phu nhân nghe vậy nào còn tâm tư xem kịch, hoài nghi là ăn phải đồ vật bị hỏng, nhưng người ở đây rất tốt, lúc này đảo qua liền thấy Triệu Văn Hi tình huống không khác Triệu Văn Uyển là mấy, chỗ cổ mơ hồ có thể nhìn ra từng cái từng cái điểm đỏ, lập tức sai người đi mời Triệu Văn Hi đi ra, lưu lại Dương ma ma nhìn, bản thân vội vã mà dẫn hai người trở về Minh Nhứ Uyển.
Lúc này vở kịch đến đoạn chính, không ai quan tâm một góc này, trừ bỏ hai người Triệu Văn Huyên cùng Đỗ Nhược Đồng vẫn luôn chú ý động tĩnh, Đỗ Nhược Đồng liền ở bên tai nàng thì thầm một phen, chờ khi được nàng gật đầu, cũng trộm rời đi.
Trong Minh Nhứ Uyển, Nguyên đại phu vội vội vàng vàng đeo hòm thuốc trên lưng chạy đến đây, trước giúp Triệu Văn Hi nhìn qua có chút nghiêm trọng xem mạch, người sau trên mặt, trên cổ, cánh tay đều nổi một chút nốt điểm hồng, nhìn rất dọa người, càng gãi càng nhiều.
Triệu Văn Uyển tay để cho lão phu nhân cầm lấy, cũng là sợ nàng dẫm vào vết xe đổ của Triệu Văn Hi, một bên đau lòng nói “Đang êm đẹp như thế nào lại thành như vậy, có phải hay không ăn nhầm đồ ăn gì?”
Lục Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt như hoa như ngọc của tiểu thư nhà nàng biến thành bộ dạng thê thảm như vậy, lại tưởng tượng đêm hôm qua Tam tiểu thư nói này nọ, cuối cùng cảm thấy tiểu thư gặp chuyện không may cùng Đại tiểu thư không thoát được quan hệ, chính là trước mắt Triệu Văn Uyển cũng trúng chiêu, chính là ai biết nàng hay không là cố ý để không bị hiềm nghi, liền theo trong lời nói lão phu nhân nhỏ giọng nói thầm “Tiểu thư mấy ngày nay điều dưỡng rất tốt, ăn bữa tiệc này liền biến thành như vậy, nhất định là đồ ăn này nọ có độc!”
Lời này vừa nói ra, trong phòng phút chốc trở lại yên tĩnh. Phùng ma ma tạm thời được lão phu nhân gọi về đến chỗ Triệu Văn Hi sai bảo ho khan hai tiếng, khiển trách nói “Làm nhất đẳng nha hoàn còn kêu to như vậy, còn ra thể thống gì!”
Phùng ma ma xem như người lão luyện trong phủ, mấy năm nay vẫn theo nhà chồng quản việc trong thôn trang ở Giang Nam thay Định Quốc Công phủ thu tiền thuê, Nhị tiểu thư trở về phủ, Phùng ma ma liền được lão phu nhân gọi trở về.
Lục Vân vốn là cái tam đẳng nha hoàn tay chân vụng về, nhân duyên trùng hợp được Hạ Tĩnh Viễn phái đi hầu hạ Triệu Văn Hi, sau đó Triệu Văn Hi không muốn thay đổi người hầu, Lục Vân liền đặc biệt lên làm nhất đẳng nha hoàn, theo Triệu Văn Hi sai đâu đánh đó, nhưng chính là không đủ quyết đoán, chống đỡ không được cái gì. Hôm nay nói chuyện, có thể thấy được rõ ràng.
Triệu Văn Uyển nhìn lướt qua Lục Vân, người sau làm như sợ hãi mà rụt lui, thật giống như nàng là cái ăn thịt người, Triệu Văn Uyển mỉm cười, mở miệng nói “Đồ ăn hôm nay không có vấn đề, tại phòng bếp có hai người quản sự giám thị, ngay cả ruồi bọ đều không thể bay vào, chớ nói gì là có người nghĩ muốn động tay động chân.”
“Kia trên đường…” Lục Vân yếu yếu phản bác.
“Ý tứ của ngươi chính là chắc chắn ta muốn hại Văn Hi muội muội?” Triệu Văn Uyển giọng điệu đột nhiên cứng rắn, một đôi con ngươi lạnh lùng quét về phía Lục Vân, hiển nhiên là nổi giận.
Triệu lão phu nhân con ngươi lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía tiểu nha hoàn kia cũng không tốt, Văn Hi vừa mới vào phủ không lâu, người bên cạnh lại dám châm ngòi ly gián như vậy,lâu ngày tỷ muội chắc chắn tâm tư xa cách, nha hoàn ngu ngốc như vậy như thế nào lưu lại!
“Nguyên đại phu, ngươi nói một chút đây là tình huống gì?” Triệu lão phu nhân day day mi tâm, hỏi.
“Bẩm lão phu nhân, thật sự là có dấu hiệu trúng độc.” Nguyên đại phu vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên một âm thanh ken két rất nhỏ, làm cho người trong phòng đột nhiên dừng lại.
Phùng ma ma lập tức chạy đi ra ngoài, đem người bên ngoài nghe lén tóm vào phòng, Triệu Văn Uyển đem mắt nhìn, có chút sửng sốt, người này không phải Đỗ Nhược Đồng theo bên người Triệu Văn Huyên xem cuộc vui sao, lúc này mặc y phục nha hoàn, bộ dáng run rẩy co lại hận không thể đem mình thu nhỏ.
“Ngươi là người phòng nào, lén lút bên ngoài làm cái gì?” Triệu Văn Uyển trước mở miệng hỏi.
Người sau nghe xong lại một trận run run, thanh âm yếu ớt như muỗi mà hàm hồ nói “Ta..Nô…Nô tỳ phải..Phòng phu nhân, lão phu nhân…Đột nhiên rời đi, cố ý sai…Nô tỳ lại đây nhìn một cái.”
Triệu Văn Uyển cũng không vội vạch trần thân phận của nàng, híp mắt xẹt qua một tia ánh sáng, ngữ điệu không phập phồng nói “Chủ tử nào phái ngươi lén lút nghe lén, một chút quy củ đều không có, Phùng ma ma người này phiền ngươi đem đi phòng củi nhờ Lý quản sự dạy dỗ thật tốt, giáo huấn thật tốt để nhớ lâu lại thả ra.”
Phùng ma ma gặp lão phu nhân không ý kiến gì, liền lên tiếng đáp ứng.
“Ngươi..” Đỗ Nhược Đồng mạnh ngẩng đầu căm tức hướng Triệu Văn Uyển, đối diện nàng một đôi con ngươi tràn đầy vừa lòng đắc ý, lập tức liền hiểu được nàng cố ý chờ đợi mình, nhưng tình huống trước mắt không thể nói ra thân phận, căm tức cắn chặt răng.
Bị một lối rẽ như vậy, vẫn là Triệu Văn Uyển tìm về câu chuyện, hỏi tiếp Nguyên đại phu nói “Trúng độc như thế nào? Sao chỉ có hai người ta cùng Hi muội muội?”
Nguyên đại phu giống như được Triệu Văn Uyển nhắc nhở, vội vàng dò hỏi “Theo canh giờ phát tác, phải là từ hôm qua, Đại tiểu thư có ấn tượng gì vào ngày hôm qua cùng Nhị tiểu thư cùng nhau tiếp xúc qua cái gì, để có cái manh mối.”
Triệu Văn Uyển nghe vậy một trận trầm tư, như là thì thào tự nói “Hôm qua ta đều chưa nhìn qua Hi muội muội, nhưng thật ra Văn Huyên…Tặng một cái cốt hương cho ta, chỗ Hi muội muội cũng tặng.”
“Có thể hay không cho lão phu nhìn xem?”
Triệu Văn Uyển sai Bảo Thiền đi lấy lại đây, Nguyên đại phu đang cầm hương kia nghiên cứu nửa ngày, lại bỏ ra phương thuốc ố vàng, trái phải nhìn tới nhìn lui, nửa ngày vuôt chòm râu trầm ngâm nói “Hương này là đầu sỏ gây nên, Nhị tiểu thư thể chất yếu, trong đơn thuốc lão phu kê đơn có một vị thuốc cùng hương này xung khắc nhau, làm cho tình trạng trên người Nhị tiểu thư tương đối nghiêm trọng, Đại tiểu thư thì nhẹ một chút.”
Cuối cùng vẫn là khó hiểu cằn nhằn một câu “Kỳ quái, Tam tiểu thư là người hiểu hương, không có khả năng không rõ ràng hai vị thuốc xung khắc dẫn dến người mẫn cảm a.”
Ngoài cửa, bởi vì Đỗ Nhược Đồng rời đi thật lâu chưa quay về nên Triệu Văn Huyên tìm lại đây, vừa vặn nghe câu đấy, chống lại mấy ánh mắt trong phòng nhìn tới, thân hình cứng lại.
**********
“Văn Huyên, ngươi lại đây!” Triệu lão phu nhân nghiêm khắc gọi một tiếng, ánh mắt luôn luôn từ ái nhưng lại không khỏi sinh ra vài phần run sợ.
Triệu Văn Huyên không chịu nổi mọi người nhìn như vậy, đầu buông xuống, cặp mắt nhanh chóng xoay chuyển, chậm rãi kéo bước chân lại gần, mặc dù tinh thần luống cuống, nhưng dù sao cũng là Hạ di nương một tay nuôi lớn, nghĩ đến nương ngày thường chỉ dạy, tâm tư cũng nhanh chóng yên tĩnh. Bọn họ không có căn cứ chính xác, vẫn là mờ mịt phán đoán, càng là loại thời điểm này, càng là thẳng lưng kêu oan, chỉ cần cắn chết không nhận, liền sẽ không chọc phải phiền toái, vì vậy liền hô hào “Tổ mẫu, cháu gái là bị oan uổng nha.”
Triệu Văn Uyển đứng ở bên cạnh lão phu nhân mắt lạnh nhìn, con ngươi mang chút châm chọc, nhưng thật ra học tốt tinh ranh của di nương, nhìn bộ dáng khóc thét kêu oan, cùng Hạ di nương thật sự là giống nhau như đúc, chính là hôm nay tâm tư mọi người ở đây đều rõ ràng, để nhìn xem Triệu Văn Huyên còn có thể giãy dụa được bao lâu? Dám đi tìm đường chết, sẽ vì chính mình tìm đường chết mà gánh lấy hậu quả.
Lúc này tiếng kêu gào đầu tiên hô ra, Triệu Văn Huyên cảm thấy độ mạnh yếu không đủ, liền lại mở ra cái miệng nhỏ nhắn, còn chưa kịp kêu gào lần thứ hai, lời nói liền tắc ở trong cổ họng, bị đè ép xuống dưới.
Từ bên ngoài truyền đến một tiếng bén nhọn giọng nữ, trang sức trên người theo bước đi đinh đinh đang đang rung động, mọi người chưa nhìn thấy bóng dáng nhưng nghe tiếng cũng biết là ai, trừ bỏ tam phòng e sợ thiên hạ không loạn còn có thể là ai “Mẫu thân, sao ngài cùng Hi Nhi đều rời đi? Chính là xảy ra việc gì?”
Triệu Văn Huyên thần kinh nhảy lên, nhất thời có chút đau đầu, tam thẩm này thích nhất là tham gia náo nhiệt, mà Triệu Văn Uyển nhìn tam phòng khóe miệng cũng là hơi hơi gợi lên mỉm cười, tới thật đúng lúc.
Từ thị túm góc váy vội vàng đi tới,nhìn tình cảnh bên trong, lông mày nhíu lại thẳng đến Triệu Văn Hi nằm trên nhuyễn tháp, hiện giờ bên Triệu Văn Hi đang khó chịu gãi chung quanh khuôn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc hiện lên từng nốt đỏ hồng chi chit, còn lộ ra vài tia máu, hiển nhiên là bản thân gãi thành, bộ dáng rất là “Thảm thiết”, Lục Vân cùng nha hoàn khác bận việc không ngừng, túm cánh tay Triệu Văn Hi ngăn cản nàng tiếp tục gãi.
“Hi Nhi..” Từ thị nhìn hai má kia, đau lòng mà ôm người bên cạnh, toàn bộ mặt đều nhăn thành một khối, nàng lúc này là thật tâm đau, khuôn mặt hé ra khuynh thành như vậy, nếu thực sự bị hủy dung, nhưng là không thể dùng tốt, vì thế liền tức giận “Hi Nhi đây là làm sao vậy? Ngươi đại phu này là làm như thế nào, còn muốn hay không ở lại Quốc Công phủ?”
Nàng vừa thông suốt tùy tiện trút giận, Nguyên đại phu không chen được miệng vào bất đắc dĩ quay đầu đi, Triệu Văn Uyển hợp thời đứng ra giải vây cho Nguyên đại phu, đem chuyện vừa rồi xảy ra một phen nói cho Từ thị nghe, lời nói bình thản, công bằng, Nguyên đại phu quay đầu qua ánh mắt cảm kích, một tiếng thở dài, lại đi dò xét bệnh tình Triệu Văn Hi.
Từ thị nghe xong bật người ánh mắt lạnh lùng tức giận trừng mắt nhìn Triệu Văn Huyên, vén vén tay áo, một bộ dáng phải nhảy ra bóp chết người “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cũng dám làm ra việc ác độc như vậy khi dễ Hi Nhi của chúng ta.” Đối với Triệu Văn Uyển cũng bị mẫn cảm cũng không quan tâm.
“Oan uổng a, tổ mẫu, cháu gái không có làm.” Triệu Văn Huyên gấp gáp hướng lão phu nhân kêu oan nói.
Lão phu nhân cảm thấy sẽ tranh cãi ầm ĩ, liền quát bảo Từ thị ngừng lại, có vẻ rất có kiên nhẫn, lời nói như trước là lạnh nhạt “Ngươi nói ngươi bị oan uổng, bây giờ liền cùng tổ mẫu nói ngươi oan uổng chỗ nào?”
Triệu Văn Huyên nhếch khóe môi, trong mắt cực nhanh rơi ra vài giọt nước mắt “Tổ mẫu, Văn Huyên là có ý tốt, hương kia điều chế cực kỳ không dễ, phải mất công sức một tháng, vội vàng làm rốt cuộc làm ra, chính là muốn huân hương tốt tặng các vị tỷ tỷ dùng, cũng không có nghĩ đến Đại tỷ cùng Nhị tỷ thân thể mẫn cảm, tổ mẫu việc này ngài không thể thiên vị hai vị tỷ tỷ con vợ cả liền đều trách móc trên đầu Văn Huyên.”
Triệu lão phu nhân hừ một tiếng “Đều là cháu gái bảo bối của ta, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, lời nói vừa rồi của ngươi là oán giận tổ mẫu trách móc nặng nề ngươi sao?”
“Văn Huyên, ngươi đối tổ mẫu nói lời nói vô liêm sỉ, đích thứ phân biệt như xuân thu khác nhau, bây giờ nhóm thứ nữ con vợ kế gia đình nhà khác thường bị nghiêm khắc là bình thường, nhưng ngươi sinh ra ở Quốc Công phủ, mặc dù là thứ nữ, nhưng Quốc Công phủ cấp bậc tỷ muội là ngang hàng, nào có đích thứ, nói sau trong phủ có ai từng cắt giảm chi phí ăn mặc của ngươi, cắt xén tiền tiêu mỗi tháng Văn Hương Uyển của ngươi? Dựa theo lễ nghi tổ tiên, có vài thứ ngươi là so với Nhị muội khác nhau, nhưng tổ mẫu lại đối xử bình đẳng, cố ý phân phó mẫu thân đem kiểu dáng uyển của ngươi sắp xếp cùng uyển chúng ta giống nhau, ngươi lí do thoái thác như vậy, không chỉ tổ mẫu nghe xong trái tim băng giá, ngay cả ta đây làm Đại tỷ cũng lạnh tâm.”
Triệu Văn Huyên vừa nghe, mới biết bản thân nói sai rồi, trong lòng bối rối không thôi, vội vàng quỳ trên mặt đất “ Tổ mẫu, cháu gái là nói bậy, Văn Huyên chính là nhất thời cảm thấy oan uổng, trong lòng khó chịu, mới có thể nói không suy nghĩ, mong tổ mẫu đừng để trong lòng.”
“Ngươi lại tiếp tục nói chuyện vừa rồi đi!” Lão phu nhân không muốn nhiều để ý tới,
“Cháu gái chưa từng xem qua phương thuốc của Nhị tỷ, lại như thế nào sẽ biết cốt hương cùng vị thuốc nào đó không thể cùng dùng?”
“Muội muội điều hương nhiều năm, như thế nào lại không nghiên cứu cẩn thận. Nếu là không thấy phương thuốc, cũng nên đem hương liệu cùng người dùng hương hỏi cho rõ ràng, hỏi hay không xung khắc?”
Triệu Văn Huyên vội vàng biện giải, cũng không quan tâm “Ta lúc ấy hỏi qua Nhị tỷ, nàng nói cũng không va chạm, cho nên…”
Nàng âm thầm liếc liếc mắt nhìn Triệu Văn Hi nằm trên nhuyễn tháp cách đó không xa, nửa sống nửa chết, giờ phút này làm sao nghe được nàng nói cái gì, âm thầm thở ra một hơi.
Triệu Văn Uyển cười khẽ “Chiếu theo muội muội nói như vậy quả thật là không có gì sai lầm, lần trước ta rơi xuống nước sinh bệnh, muội muội đưa tới một hộp Bách Hợp hương vốn là để an thần giúp đỡ giấc ngủ, ta dùng xong liền rất đau đầu, có phải hay không muội muội học nghệ không tinh, trình độ điều hương không tốt?”
Triệu Văn Huyên lập tức nóng nảy, lần trước Triệu Văn Uyển cũng bởi vì hương này dùng tốt mà muốn xin, khi đó liền buồn bực, nàng lần đó đưa Bách Hợp hương là bỏ thêm nguyên liệu, nàng ta lại nói là dùng không tồi, nhưng hiện tại lời nói Triệu Văn Uyển không đồng nhất, lộn xộn, nàng liền sinh ra một loại cảm giác Triệu Văn Uyển cố ý nhục nhã mình, thoáng cái quên việc này cuối cùng là nàng tự mình làm. Đúng vậy, lúc này nàng cũng không ở trong hương động tay chân, cùng dùng thuốc với hương mới có thể làm thân mình không khỏe, Triệu Văn Huyên khóe miệng âm thầm cười khẽ, như là bắt được cọng rơm cứu mạng, phản bác.
“Nếu theo như lời tỷ tỷ nói, ta điều hương nhiều năm như thế nào xảy ra sai lầm, ta nhưng là thật ra một chút muốn hỏi tỷ tỷ, Nguyên đại phu nói Nhị tỷ sở dĩ bị bệnh là cùng thuốc nàng uống không hợp, nhưng đại tỷ ngài lại không uống, như thế nào trên cánh tay cũng sẽ nổi mụn, này có phải hay không đã nói lên ngươi cùng Nhị tỷ không biết dính cái gì vậy mới nổi mụn?”
Triệu Văn Huyên càng nói càng không biết thu liễm “Hay là Đại tỷ ngài nhìn Nhị tỷ như vậy, cảm thấy được tự mình không bị bệnh sẽ khiến người ta nghi ngờ…Mới..Người nào không biết ngươi cùng Nguyên đại phu lui tới rất nhiều, nếu là động chút tay chân cũng là có thể, nhất định là ngươi làm, còn muốn vu oan cho ta.” Triệu Văn Huyên trong cơn tức giận đem tất cả nước bẩn hắt lên Triệu Văn Uyển.
“Tam muội, ngươi không có bằng chứng cũng đừng ăn nói lung tung đi?”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi vì sao cũng bị bệnh, Nhị tỷ nghiêm trọng như vậy, Đại tỷ lại còn sinh long hoạt hổ cùng ta đứng ở chỗ này làm sáng tỏ sự việc.” Triệu Văn Huyên cảm thấy Triệu Văn Uyển lộ ra sơ hở, bị nàng bắt được, liền gắt gao cắn không tha.
Triệu Văn Uyển cũng không lên tiếng giải thích, lập tức bày ra thần sắc ủy khuất nhìn hướng tổ mẫu.
Triệu Văn Huyên khóe miệng nhếch lên, cảm thấy được Triệu Văn Uyển không có gì để nói, đúng lúc đắc ý, lão phu nhân lại vỗ bàn, căm tức mà trả lời, Triệu Văn Huyên thân mình nhất thời cứng đờ.
Triệu lão phu nhân làm như thật sự nổi giận “Đại tỷ ngươi thường đi Tịch Liên Uyển chiếu cố Văn Hi, thường thay nàng thử độ ấm của thuốc, tự nhiên thân mình cũng dính vị thuốc kia, ngươi oan uổng tổ mẫu (ý là nói lão phu nhân thiên vị) không sao, nhưng ngươi lại oan uổng nha đầu Văn Uyển kia, trong lòng tổ mẫu rõ ràng, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, lại học tâm tư xấu xa!”
“Ta…ta chẳng qua chỉ là nói.” Triệu Văn Huyên lời nói lập tức không có sức lực, ngừng lại.
Triệu Văn Uyển lộ ra một tia không vui “Chẳng qua chỉ là nói? Nếu là muội muội như vậy, ta có phải hay không cũng có thể tùy ý hoài nghi nói ngươi chính là đã nhìn thấy phương thuốc? Không phải ngươi, cũng có thể là ngươi phái người khác đến hỏi thăm.”
Triệu Văn Huyên nóng lòng che dấu chân tướng, thanh âm không khỏi đề cao vài phần “Ngươi đừng ngậm máu phun người.”
Lời này vừa nói ra, Từ thị thật là sửng sốt, giống như nhớ lại cái gì, chạy nhanh liền đối lão phu nhân nói “Mẫu thân, có chuyện, ta thiếu chút nữa đã quên, đứa nhỏ Văn Hi này ở bên ngoài chịu không ít khổ, ta liền để tâm nhiều chút, hướng Nguyên đại phu đi đến, ta từng nhìn đến, có một nha hoàn đi chỗ tiểu đồ đệ Nguyên đại phu nhìn phương thuốc của Văn Hi, nhìn như là người Văn Hương Uyển, nếu là có thể gọi toàn bộ nha hoàn Văn Hương Uyển đến đây, ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.”
Lão phu nhân gật gật đầu, gọi cái bà tử đi Văn Hương Uyển gọi toàn bộ nha hoàn đến, lập tức lại gọi một người, phân phó nói “Đi đem vị tiểu sư phụ kia đến!”
Triệu Văn Huyên cả kinh, cảm giác đã muốn bị buộc đến vách núi, còn là không chịu nhận sai, chỉ chốc lát sau nha hoàn Văn Hương Uyển liền nối đuôi nhau vào phòng, xếp thành một hàng, Tam phòng cắn răng nhất nhất nhìn qua, khi xẹt qua một cái nha hoàn sắc mặt trắng bệch lập tức liền nhận ra “Mẫu thân chính là nàng.”
Nha hoàn kia bị dọa vội vàng quỳ trên mặt đất, chờ tiểu sư phụ đến gần, liếc mắt một cái cũng nhận ra nha hoàn ngày đó phụng mệnh đến nhìn phương thuốc của Triệu Văn Hi, vì thế càng sợ lạnh run co người lại “Đúng là tiểu thư sai nô tỳ nhìn trộm phương thuốc, còn nói muốn nô tỳ đem phương thuốc nhớ rõ rành mạch, trở về viết ra, không biết muốn làm cái gì.”
Từ thị nghiến răng nghiến lợi tiến lên “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn có thể nói cái gì, không phải nói không biết phương thuốc sao?” Cuối cùng thật sự là vươn cánh tay vén tay áo, ở trên người Triệu Văn Huyên đẩy thật mạnh, vẫn là ma ma bên người tay mắt lanh lẹ chạy nhanh đến đem Tam phòng kéo ra.
Triệu Văn Huyên ngã ngồi ở trên tấm ván gỗ, hận không thể hôn mê, đã hết đường chối cãi.
Lão phu nhân lại là vỗ bàn một cái, động tĩnh kinh động đến Triệu Văn Huyên làm nàng run rẩy “Chờ yến hội nhận thức hôm nay xong, gọi lão gia, mẫu thân ngươi tới định đoạt như thế nào phạt ngươi thật nặng, cho ngươi quỳ phạt phật đường vẫn là không dạy được.”
Triệu Văn Huyên vô lực ngã ngồi trên sàn nhà, nước mắt rơi xuống, kêu thảm thiết cầu xin tha thứ “Tổ mẫu, cháu gái sai lầm rồi, cháu gái sai lầm rồi, cháu gái sai lầm rồi.”
Chính là cũng không ai lại để ý.
Triệu Văn Uyển khuyên giải an ủi tổ mẫu vài câu, nói còn muốn đi ra ngoài tiếp đãi khách mời, lão phu nhân đau lòng ban đầu là không muốn, chính là Triệu Văn Uyển kiên trì, sự tình phải xử lý đến nơi đến chốn.
Sau khi đi đến, kịch đã muốn hát hơn phân nửa, đã có tân khách lục tục cáo biệt, Tây Bình Hầu phu nhân ý bảo Triệu Văn Uyển đi đưa Phương phu nhân đang đứng dậy, Triệu Văn Uyển cũng không từ chối, khách khí lễ độ đưa tới cửa nhà, trên đường nói chuyện với nhau vô cùng thân thiết.
Ra bên ngoài, liền có gã sai vặt dẫn đường, Phương phu nhân càng nhìn Triệu Văn Uyển càng vừa lòng, hăng hái ra cửa, gặp một gã sai vặt khác hướng trong xe đặt đồ vật này nọ, quản gia ở một bên bận rộn chỉ huy, liền trong xe nhà mình cũng có đồ vật này nọ, không khỏi hỏi “Việc này là ý gì?”
Quản gia cúi đầu khách khí nói “Phu nhân, đây là Đại tiểu thư cấp các vị khách mời đáp lễ, không tính cái gì, mong phu nhân không chê.”
Lễ nhẹ tình ý nặng, Phương phu nhân làm một trong những khách mời trong lòng đối với Triệu Văn Uyển cảm giác tốt lại tăng lên không ít, thật là đứa nhỏ chu đáo, Tử Mặc bên kia… Nàng trở về liền gõ tỉnh, tư tưởng thật tốt.