Đọc truyện Triệu Thị Quý Nữ – Chương 22: Kết thúc
“Phi, ngươi cái tiện nhân, hại chết Hàn Yên còn chưa đủ, còn muốn kéo cái đệm lưng, Triệu Sinh nhà ta rõ ràng là một người trong sạch, ngày thường ở trong phủ cũng không cùng ngươi xuất hiện cái gì, ngược lại là ngươi, nha hoàn trong lúc đó lời ra tiếng vào không ngừng, sau đó thông đồng với nam nhân không ít!”
Kim Điệp vừa nghe sắc mặt lại tái nhợt, lấy sức lực nổi giận mắng “Hai cô cháu các ngươi quả thật không bằng cầm thú, làm cái gì cũng không dám thừa nhận, còn ngậm máu phun người, nay ta chính là chết cũng phải xé ra bộ mặt thật của các ngươi.”
Nàng từ trên băng ghế dài trượt xuống, trên người chật vật không chịu nổi, trên y phục nhiễm máu, thân mình lung lay vài cái mới đứng vững, nhìn người chung quanh một vòng, một đám trừng hai mắt xem nàng giống như là một cái không sạch sẽ, vì cái gì nàng lại muốn một mình thừa nhận ô danh?! Mà người nọ còn muốn hại chết chính mình, may mà nàng sau khi lấy thuốc phá thai đã trì hoãn mấy ngày, thuốc còn không cẩn thận rơi ra ngoài một ít, bằng không nàng liền là người đã chết, càng nghĩ càng không cam lòng cười thê lương chỉ vào Triệu mụ mụ, cũng không quan tâm.
“Ta như thế nào cùng Triệu Sinh xuất hiện ngươi nhưng là người rõ nhất, chẵng lẽ lúc trước không phải Triệu mụ mụ lén đến tìm ta muốn ta làm việc cho người nọ, nếu ngươi hiện tại không cứu ta, ta sẽ đi chỗ lão thái thái cùng đại lão gia vạch trần bọn ngươi ác độc.”
“Nói bậy….Nói bậy bạ gì đó…..Ngươi là cái tam đẳng nha hoàn, ta có thể tìm ngươi làm chuyện gì.”
“Như thế nào, ngươi nghĩ rằng ta không dám nói à, đều đến bước đường này, ta còn cái gì tốt mà giấu diếm.”
“Ngươi lát nữa nói hươu nói vượn, ta xé rách miệng ngươi.”
“Ha ha, ngươi đây là chột dạ thôi, ta càng muốn nói, quốc công phu nhân làm cho ta giám thị nhất cử nhất động của Đại tiểu thư, thậm chí vài lần thiết kế hãm hại….”
Triệu mụ mụ trên mặt rốt cuộc áp chế không được thần sắc hoảng hốt, lắc lắc thắt lưng đi gần lên giơ tay đánh đi qua.
Kim Điệp thấy thế cũng tiến lên đón, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, nhào vào trên người Triệu mụ mụ, Triệu mụ mụ tránh ra thân mình nảy sinh ác độc bóp chặt cổ Kim Điệp. Kim Điệp thở không ra hơi, sắc mặt thay nhau xanh trắng, nàng quơ tay lung tung cào trên mặt Triệu mụ mụ, Triệu mụ mụ không có phòng bị, trên mặt bị cào vài đường thật sâu bị chảy máu, kêu đau một tiếng, ánh mắt càng ngoan lệ, lực đạo trên tay không ngừng, Kim Điệp ô ô nấc nghẹn giống như nói cái gì.
“Tiện nhân, còn dám nói bậy một câu, ta bóp chết ngươi.”
Lý quản sự không ngờ việc này cuối cùng lại có nội tình bên trong, dường như cùng quốc công phu nhân có liên quan, trên mặt thần sắc khó sử chợt lóe rồi qua, một phen cân nhắc lợi hại.Nếu thực sự cùng quốc công phu nhân có liên quan, ở tình huống này lại không có chứng cứ cụ thể, chỉ dựa vào lời nói của tiện tì Kim Điệp này, làm ầm ĩ đến cuối cùng bị bắt cũng chỉ là những hạ nhân biết một ít chuyện, nàng ở trong phủ đã trông thấy nhiều việc, vội vàng cho mấy cái bà tử ra tay tách Kim Điệp cùng Triệu mụ mụ ra.
Triệu mụ mụ không dám một hơi thở mạnh, trên mặt bắt đầu nhè nhẹ đau, thấy bà tử áp chế Kim Điệp, nảy sinh ác độc tiến lên tát nàng mấy cái, đánhKim Điệp đều hoa mắt, quai hàm đều lệch một bên, phun từ trong miệng ra ngụm máu đỏ tươi, rốt cuộc không thể nói ra lời nói rõ ràng, Triệu mụ mụ lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lắc lắc cổ tay vì vừa rồi bạt tai mà mỏi, bắt đầu bưng nét mặt già nua kêu to “ai ôi ai ôi”.
Lý quản sự tiến lên từng bước lên tiếng “Kim Điệp cùng người vụng trộm, làm hỏng quy củ trong phủ, đợi ta bẩm báo quốc công phu nhân liền đem tiện tỳ không sạch sẽ này đưa đến thôn trang làm việc nặng nhọc. Nha hoàn các ngươi đều mở to mắt ra mà nhìn bộ dạng hiện tại của Kim Điệp, nếu mà không tuân thủ quy củ, đây là kết cục của các ngươi.”
Tất cả các nha hoàn đều cùng nhau lên tiếng trả lời, nhìn cả người Kim Điệp đều là máu trong lòng nhịn không được đều sợ hãi.
Lý quản sự để lại hai bà tử trừng phạt Kim Điệp, mang theo những người còn lại rời đi trước, Triệu mụ mụ trước khi hung ác hướng Kim Điệp quát nạt, sau đó ôm mặt già nua bị cào kêu la đi ra hậu viện.
Sự việc vừa xong, mọi người tản đi, Kim Linh chạy nhanh trở về trong uyển nói tình hình.
Triệu Văn Uyển nghe xong trên mặt cũng không có biểu cảm gì lớn, kết cục của Kim Điệp như vậy là “gieo gió gặt bão”.
Trời vừa sáng, Kim Điệp đã bị người đưa tới thôn trang, buổi chiều có người tới báo nói trên đường đi thôn trang Kim Điệp không chịu đựng được, đã chết.
Lý quản sự một tiếng thở dài, sai người đem thi thể của nàng quấn chiếu ném vào bãi tha ma. Nhưng lời nói của Kim Điệp nói trước khi chết sớm truyền khắp nơi ở, để lại gốc rễ trong lòng mọi người, hơn nữa do Diệp thị tâm tư thu nhận Triệu Sinh.
Việc này làm ầm ĩ mấy ngày, rất nhanh lại khôi phục yên bình.
*************
Đình nghỉ mát xây đối diện ao sen, bàn gỗ tròn hoa văn màu vàng, đặt một lư hương hoa văn màu xanh nước biển, từ từ tản ra mùi hương thanh nhã từ cỏ quế hương. Nữ tử ngồi trên ghế bên cạnh bàn tròn đặt lư hương, hơi hơi nhíu mi nhìn về phía cái khay đựng đồ thêu thùa may vá, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết dũng cảm đến chịu chết.
“Nữ nhân trong nhà không cầu tài năng học vẫn quá tốt, công việc thêu thùa may vá không tốt là điều tối kị, sau này gả cho người ta phải thiệt thòi, trước kia ngươi cuối cùng vẫn không chịu thu liễm tính nết học tập, Tổ mẫu vẫn lo lắng, mấy ngày gần đây nhìn ngươi có thay đổi, lúc này ta nói lời nói nhàm chán này lần nữa, ngươi cũng đừng chê ta nói nhiều, Tổ mẫu đều là vì tốt cho ngươi.” Lão bà ân cần dạy, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
“Ta nuôi bảo bối lớn, như thế nào lại cam lòng để cho nàng ở gia đình khác chịu khổ.”
Liền vì câu nói kia, cho dù Triệu Văn Uyển có tiếp tục chán ghét việc thêu thùa như thế nào đi nữa, cũng thể không bắt đầu kiên trì học tập. Nhưng là sau khi nhìn qua sản phẩm của Bảo Thiền và Tuyết Nhạn thêu, Triệu Văn Uyển chỉ có thể tự hiểu rõ kĩ xảo sau đó tìm một chỗ vắng người im lặng ngồi lén luyện – vì lòng tự trọng của Đại tiểu thư!
Thêu hoa là việc tinh tế, cũng là cái công việc cần kỹ thuật, cực kì thử thách tính kiên nhẫn con người, so sánh trước kia ngồi một lúc không quá ba khắc (bằng 45 phút) liền đem ném, thay đổi hồn phách Triệu Văn Uyển so với nguyên chủ hơn một phần tính tình quật cường không chịu thua, như việc thêu thùa may vá.
Đợi đến đắm chìm trong đó, ngay cả thời gian trôi qua đều không phát hiện. Bị kim đâm đến đầu ngón tay đều quấn vải thưa thật dày, tiếp tục hoàn thành, đến trình độ hoàn toàn quên hoàn cảnh xung quanh.
Bất ngờ có tiếng khóc thật nhỏ vang lên, Triệu Văn Uyển lại khiến kim hung hăng đâm xuống, chảy ra giọt máu đỏ sẫm, lấy khăn tay băng bó, ánh mắt quét về phía nơi phát ra thanh âm làm nàng phân tâm hại chính mình, nhíu mày.
Là một bánh bao trắng mềm? Tiểu hài tử toàn thân áo gấm tự cho là đã ẩn nấp kĩ, lúc này chính là cong mông không hề có hình tượng, thoạt nhìn tay nhỏ bé mập mạp luôn luôn lau nước mắt, khỏi phải nói có bao nhiêu thương tâm.
Tuy nói ở thời điểm đối phương thương tâm như thế cười ra tiếng thật là không phúc hậu, nhưng Triệu Văn Uyển nghe đến tiểu hài tử nói lảm nhảm lên án Khổng Tử, Mạnh phu tử thường làm hại đối với tâm lý hắn thật nhiều, vẫn là nhịn không được bật cười ra tiếng. Tiểu hài tử giống như con thỏ bị kinh hãi lui ra phía sau hai bước, ngã một cái, nhưng đầu tiên là thông minh hướng xung quanh nhìn nhìn, gặp không có người khác sau đó mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Văn Uyển tinh mắt, thấy được trên cánh tay trắng nõn bị trầy xước chảy máu, nhất thời nhíu mi, đứng dậy đi đến bên người tiểu hài tử đem người mang vào trong đình nghỉ mát.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi….Sẽ đối ta làm làm làm cái gì….Ta ta ta muốn gọi người!” Triệu Nguyên Thụy đối với Triệu Văn Uyển vẫn có một phần bản năng sợ hãi, nguyên nhân là nghe đồn về nàng nhiều lắm, không biết là nàng có hay không ăn tiểu hài tử.
Tiểu hài tử chính là ra sức giãy dụa, Triệu Văn Uyển cũng không nói nhiều, trực tiếp tách lòng bàn tay hắn ra bôi thuốc cho hắn, cuối cùng dùng vải thưa quấn lại, nhìn đến trên mặt tiểu hài tử thần sắc phòng bị, tự giễu nhếch miệng, ra vẻ ác ý nói “Ôm còn rất nặng, tiểu tử kia thịt còn rất nhiều a.”
“Ta không thể ăn!” Triệu Nguyên Thụy lập tức trả lời.
Triệu Văn Uyển cố giữ không được sắc mặt nở nụ cười, người sau sửng sốt, bất ngờ nhìn người trước mặt cười đến thật đẹp, không biết chuyện gì xảy ra liềt hạ xuống một chút phòng bị, tùy ý nàng nhào nặn thịt hai má, chỗ thường bị nắn đau, lúc này giống như bị mây mềm lướt nhẹ qua.
Tiểu hài tử khuôn mặt như mặt trời tháng sáu, Triệu Nguyên Thụy mới vừa rồi còn khóc thương tâm lúc này sớm đã bị rời đi lực chú ý, lấy qua khung thêu Triệu Văn Uyển thêu được một nửa nhìn nửa ngày, nói “Này vịt thêu thật xấu.”
“…Đó là uyên ương.”
Triệu Văn Uyển phản bác, nhận được người sau cho một cái ánh mắt ngươi đừng có gạt ta, không hé răng. Triệu Nguyên Thụy chỉ vào phía dưới “Vịt không ăn rau hẹ đi, nhiều như vậy?”
“….Đó là mặt sông.” Trả lời sau nhận được Triệu Nguyên Tấn ánh mắt ghét bỏ, Triệu Văn Uyển cảm thấy đầu đại khái mơ hồ đau.
Đứa trẻ ba tuổi không cần tính toán, không cần tính toán, một phen trấn an chính mình như vậy, Triệu Văn Uyển liền mở miệng thẳng thắn đâm chọc nói “Ngươi một mình lúc lắc đến làm cây đậu vàng ở nơi này, nương ngươi biết sao?”
Triệu Nguyên Thụy từ lúc tiếp xúc Triệu Văn Uyển được đến hứng thú liền tiêu tan, bẹp miệng không lên tiếng.
“…” Triệu Văn Uyển da mặt dày liền đỏ lên, ho khan một tiếng, biết tình cảnh tiểu hài tử khó có được thần sắc an ủi “Tuy nói nương ngươi hi vọng thành rồng, nhưng làm hết thảy đều là vì tốt cho ngươi, nhưng ngươi hiện tại người còn quá nhỏ, bỗng nhiên cố sức khó tránh khỏi lại đốt cháy giai đoạn, ngược lại có hại, nếu ngươi quả thực không chịu nổi tình cảnh này, không nên là trốn đi một bộ dạng nam nhi rơi lệ, mà nên là nói rõ ràng ý nguyện của ngươi cho họ, ngươi nhưng là chịu đựng.”
“Đại ca sớm thông minh, nhưng cũng tổn hại, không biết người chỉ sống một lần, hài lòng mà sống mới là vui vẻ.” Triệu Văn Uyển hình như cũng hiểu được, ở tại thế giới này chỉ sợ hài lòng mà sống chỉ có thể là tâm nguyện.
Triệu Văn Tuyết nghe được hồ đồ, đã có chút biết ý đồ lời nói của nàng, mở to con ngươi trong sáng nhìn chăm chú nữ tử đang thất thần thật lâu, âm thanh nha hoàn cách đó không xa truyền đến, Triệu Nguyên Thụy nghe ra là nha hoàn trong uyển, mắt lại nhìn một chút Triệu Văn Uyển, nhảy xuống băng ghế.
“Ngươi cùng các nàng nói không giống nhau, là người tốt.” Tiểu hài tử ném một câu như vậy, đỏ mặt vội vàng chạy xa.
Lưu lại Triệu Văn Uyển như cũ kinh ngạc, các nàng trong miệng tiểu hài tử là ai không cần nói cũng biết, như thế nào suy đoán cùng nàng có liên quan. Hạ di nương cùng nữ nhi của nàng cũng không phải người hiểu chuyện láu lỉnh, nhưng đứa nhỏ này thật ra có vài phần ý tứ.