Triêu Lộ Sanh Ca

Chương 19


Đọc truyện Triêu Lộ Sanh Ca – Chương 19

(Khẩu giao play + H)

Sau khi Cố Văn Sanh và Lưu Triêu hẹn hò rồi, lúc ở trong công ty vẫn như cũ không thay đổi, đôi khi chạm mặt nhau cũng chỉ chào hỏi một cách công thức hóa.

Hôm nay cũng như thế, hai người đang đi trên hành lang thì vô tình gặp nhau, bèn trò chuyện hỏi thăm một chút, lúc đi ngang qua thì ngón tay Cố Văn Sanh nhẹ nhàng cong lên, cọ nhẹ góc áo Lưu Triêu, quá trình này cũng chỉ có vài giây, Lưu Triêu dừng bước lại quay đầu nhìn Cố Văn Sanh đã đi xa.

Buổi tối Cố Văn Sanh về nhà muộn hơn Lưu Triêu một chút, gần đây cậu thường xuyên phải tăng ca. Lưu Triêu đã nấu xong cơm tối ở nhà chờ cậu, tiểu thiếu gia đắc ý nói: “Anh cứ như cô dâu nhỏ chờ chồng đi làm về ấy.”

Lưu Triêu giương mắt liếc cậu, Cố Văn Sanh làm bộ như không thấy, gắp một đũa rau cần nhét vào trong miệng nhận xét: “Ừm —— hương vị không tệ.”

Lưu Triêu giơ tay chạm một cái lên vành tai Cố Văn Sanh, tai Cố Văn Sanh hơi nhạy cảm, không nhịn được rụt cổ một cái, lúc co người lại vừa khéo kẹp được ngón tay Lưu Triêu.

Cố Văn Sanh ngẩng đầu lên, trùng hợp chạm phải đôi mắt đang ngậm đầy ý cười  của Lưu Triêu, tim không lí do chợt nhảy một cái, lập tức cúi đầu, có chút hốt hoảng nói: “Ăn cơm ăn cơm, cơm ngon lắm.”

“Ừm.”

Lưu Triêu phản ứng lại như thế, làm Cố Văn Sanh càng lúng túng hơn.

Sau khi cơm nước xong Lưu Triêu bảo Cố Văn Sanh đi tắm, hắn thì ở lại trong bếp rửa bát.

Cố Văn Sanh tắm táp xong xuôi đi ra từ buồng tắm, da thịt trắng nõn bị hơi nước nóng xông thành màu hồng phấn nhàn nhạt, Lưu Triêu bảo cậu có buồn ngủ thì đi ngủ trước, nói xong thì cũng đi tắm luôn.

Cố Văn Sanh lên giường, co chân, giơ ngón tay ra đếm.

Một, hai, ba… Lưu Triêu đã có năm ngày không chạm vào cậu rồi.

Cố Văn Sanh giật giật ngón chân, nhiệt độ trong phòng ngủ còn lâu mới cao được như trong phòng tắm, cơ thể ban nãy còn nóng hổi đã dần dần trở nên mát lạnh, đến cả chân răng cũng thấy lạnh lẽo, nhưng Cố Văn Sanh cũng không có tự giác đắp chăn cho mình, tay cậu ôm lấy chân mình —— động tác này thật sự rất ấu trĩ, nhưng cũng may mặt mũi của Cố Văn Sanh đủ trẻ con, mái tóc màu đen mềm mại ngoan ngoãn dính sát trên vầng trán, nét mặt mang theo ý cười dịu dàng, trông vô cùng đẹp mắt.

Lưu Triêu rất nhanh đã từ trong phòng tắm đi ra, tay Cố Văn Sanh vẫn còn duy trì động tác túm ngón chân, hắn sải bước đi tới trước giường.


Con ngươi Lưu Triêu sâu thẳm, hắn xoa xoa tóc Cố Văn Sanh, “Đang làm gì đấy?”

Trong đầu Cố Văn Sanh lúc này chỉ toàn là hình ảnh Lưu Triêu vắt khăn tắm đi đến bên giường, hết sức gợi cảm, chỉ biết trả lời bằng bản năng: “Chờ anh.”

Lưu Triêu ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay chạm một cái vào tai của cậu, vai phải Cố Văn Sanh hơi hạ xuống, Lưu Triêu kéo tay cậu qua.

Mặc dù biết nói ra thì sẽ phá hoại bầu không khí, nhưng mà Cố Văn Sanh vẫn mở miệng nói: “Tay em mới sờ chân đó.”

Lưu Triêu kéo tay cậu kề bên môi mình, hơi thở phả lên tay cậu, cậu hơi giật giật ngón tay, sau đó Lưu Triêu cúi đầu ngậm từng ngón tay cậu vào trong miệng cẩn thận liếm láp, Cố Văn Sanh thoáng ngẩn ngơ, trơ mắt ngồi nhìn.

Cậu không biết mình có nên lên tiếng nhắc Lưu Triêu lần nữa hay không, nhưng mà nhìn Lưu Triêu hình như cũng không thèm để ý tay cậu mới sờ chân thì phải…

Tiểu thiếu gia hơi bối rối.

Động tác sau đó của Lưu Triêu làm cậu hoàn toàn không còn lo lắng nữa —— Lưu Triêu đẩy cậu ngã xuống giường, một tay cầm lấy cổ chân của cậu, chậm rãi du tẩu qua từng tấc da thịt, từ dưới lần dần lên trên, thậm chí hắn còn trêu chọc qua lòng bàn chân Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh liếm môi một cái, có chút vui vẻ hỏi: “Muốn làm sao?”

dương v*t đã cứng của Lưu Triêu cọ cọ vào giữa hai chân cậu —— đây chính là câu trả lời tốt nhất.

Chỗ đó của hắn đã cương lên rất lớn, Cố Văn Sanh cảm nhận được.

Tay Lưu Triêu vuốt nhẹ qua mu bàn chân trắng nõn của cậu, Cố Văn Sanh không nhịn được giật giật ngón chân, hơi thở nóng rực của Lưu Triêu phả vào cần cổ của cậu, làm cậu lại muốn rụt cổ.

“Giúp anh cởi quần lót.” Lưu Triêu nói.

Nếu đã muốn làm rồi thì còn mặc quần lót chi nữa? Cố Văn Sanh âm thầm trợn trắng trong lòng, tay cậu giơ lên móc lấy góc quần nhưng bị Lưu Triêu kéo ra.

Lưu Triêu lại nói: “Giúp anh cởi.” Hắn nói nhưng tay vẫn giữ chặt cổ tay Cố Văn Sanh.


Cố Văn Sanh rướn người thấp xuống một chút, Lưu Triêu không cản, còn rút bàn tay đang đặt trên mu bàn chân cậu ra.

Cố Văn Sanh tiếp tục trườn thấp xuống, tay trái của cậu được tự do, nhưng cậu không lấy nó để chạm vào Lưu Triêu. Mà cậu dùng răng cắn chặt mép quần lót của Lưu Triêu, kéo xuống từng chút một, dương v*t cương cứng lập tức nhảy ra, Cố Văn Sanh theo bản năng nhắm mắt lại, vật đó rất lớn, bên trên còn chảy ra chất lỏng trong suốt, Cố Văn Sanh không thèm dây dưa suy nghĩ mà trực tiếp ngậm vào.

Từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên của Lưu Triêu, Cố Văn Sanh chợt thấy có chút đắc ý, cậu há to miệng phun ra nuốt vào con quái vật khổng lồ kia, tay nắm phần gốc của Lưu Triêu, ngón út đẹp đẽ lướt nhẹ qua tinh hoàn.

Lưu Triêu suýt chút nữa đã không nhịn được, tay hắn đan vào trong tóc Cố Văn Sanh, Cố Văn Sanh ngậm vào nhả ra một hồi, sau đó lè lưỡi liếm liếm mã mắt Lưu Triêu, giương mắt nhìn lên trên.

Lưu Triêu đang nhìn chăm chú vào cậu, Cố Văn Sanh lè lưỡi vô cùng sắc tình liếm láp phần thân dương v*t của hắn.

Cố Văn Sanh đang dụ dỗ hắn. Từ trước cả khi hai người hẹn hò, tiểu thiếu gia đã lén nghĩ đến chuyện phải làm sao mới có thể khiến Lưu Triêu “t*ng trùng lên não”.

Chỉ là cậu có tà tâm không tặc đảm, chỉ có ý tưởng chứ chưa dám thực hành.

Bây giờ hai người đã hẹn hò rồi, thì cậu mới có gan dụ dỗ Lưu Triêu —— mà Lưu Triêu đúng thật là đã bị cậu thành công dụ được.

Lưu Triêu đã có chút không thể chờ được nữa mà muốn đâm thúc vào trong tiểu huyệt mềm mại kia ngay bây giờ, hắn kéo Cố Văn Sanh, trao đổi một cái hôn ẩm ướt với cậu, nước bọt từ miệng cả hai chảy ra, trên tay Lưu Triêu bóp lấy gel bôi trơn, chất lỏng lành lạnh chảy trên tay hắn, hắn mò được đến miệng huyệt mềm mại, mắt cũng vừa hay chạm đến hai mắt ướt nhẹp của Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh dùng tóc tai cạ cạ lên vai hắn, có chút không cam lòng nói: “Anh còn chưa bắn mà… ưmm…”

Lưu Triêu đâm một nửa ngón tay vào trong cơ thể cậu.

Cố Văn Sanh ưm ưm hai tiếng, sau khi cơ thể dần dần làm quen với cảm giác khi có vật lạ xen vào, tay cậu lại bắt đầu không ngoan, “Anh vẫn chưa bắn mà…” Cậu nắm chặt dương v*t của Lưu Triêu nhẹ nhàng tuốt, Lưu Triêu cùng lúc đó thêm một ngón tay nữa, cả hai ngón tay bắt đầu ra vào vào ra.

Mỗi lần Cố Văn Sanh lên xuống, ngón tay của Lưu Triêu sẽ càng sâu hơn một phần.


Cuối cùng thì Cố Văn Sanh không chịu nổi nữa, buông tay mở chân bảo hắn tiến vào.

Lưu Triêu lấy chất lỏng chảy ra từ phía trước lau qua lau lại trên miệng huyệt đã được mở rộng đến mềm mại ướt át của Cố Văn Sanh, cọ thêm mấy lần rồi cắm vào.

dương v*t cương cứng thô to tách thịt ruột ra tiến vào cơ thể, lưng Cố Văn Sanh căng thẳng, hai chân móc trên người Lưu Triêu.

Hậu huyệt của Cố Văn Sanh bao vây chặt chẽ dương v*t của Lưu Triêu, Lưu Triêu di chuyển đôi lần, tinh hoàn lắc lư vỗ nhẹ lên mông Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh tự tuốt dương v*t của mình mấy lần, sau đó để nó lảo đảo dưới sự thúc đẩy va chạm của Lưu Triêu.

“Sâu quá.” Cố Văn Sanh lay động hông mình để phối hợp với động tác của Lưu Triêu. dương v*t đâm vào hậu huyệt phát ra tiếng nước xấu hổ vô cùng, âm thanh “bạch bạch” đầy ẩm ướt đủ làm người ta phát điên không ngừng vang lên bên tai cả hai.

“Sâu lắm sao?” Lưu Triêu làm chuyện xấu, nặng nề thúc vào bên trong.

Khi bị đâm vào điểm nhạy cảm nhất kia, ngón chân trắng nõn mềm mại của Cố Văn Sanh nhanh chóng co lại, Lưu Triêu nắm chân cậu, làm hai chân cậu mở lớn hơn nữa,  tiếng va chạm không dứt bên tai, Lưu Triêu nghiêng đầu liếm lên bắp chân của cậu.

Cố Văn Sanh chịu không thấu, cảm giác ngứa ngáy ẩm ướt làm cậu không khép được môi mình, tiếng rên rỉ tuôn ra từ trong miệng cậu, âm thanh nhuộm đầy sắc tình dâm mỹ, làm động tác của người ở trên cậu càng thêm hung ác.

“Ai là chồng nào?” Lưu Triêu đột nhiên kề đến bên tai cậu nói.

Đầu óc Cố Văn Sanh đã nhão như bột rồi, hoàn toàn không hiểu Lưu Triêu đang nói gì.

Cậu suy nghĩ ước chừng một phút, mới nhớ ra chuyện mình chọc hắn trên bàn ăn lúc nãy.

Lưu Triêu lại đâm sâu thêm một chút, “Hả?”

“A…” Tay Cố Văn Sanh bắt lấy lưng Lưu Triêu, thật ra cậu đã từng nghĩ tới chuyện ở trên giường thì nên Lưu Triêu là gì rồi, cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy “A Triêu” là thích hợp nhất, cho nên bây giờ cậu mềm mại kêu một tiếng “A Triêu”, như là đang xin hắn khoan dung.

dương v*t của Lưu Triêu đang chôn trong cơ thể cậu hình như mới nhảy lên một cái, Cố Văn Sanh nghĩ là mình gọi đúng rồi, nhưng ở một giây sau đó, vật to lớn trong cơ thể lại thúc đẩy mạnh lên, Lưu Triêu nói: “Chưa đủ.”

Hắn muốn được càng nhiều hơn từ con người tên Cố Văn Sanh này, mọi tham lam của hắn đều bắt nguồn từ Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh bị làm đến tiếng nói cũng vỡ vụn, biết gọi A Triêu không có tác dụng, đành phải nói: “Anh…là, a, anh là…”


“Là gì nào?”

Cố Văn Sanh cảm thấy Lưu Triêu xấu tính quá chừng, ngón tay của cậu vân vê dương v*t của mình, vừa tuốt vừa khẽ rên rỉ chịu đựng va chạm mãnh liệt đến từ Lưu Triêu.

Lưu Triêu biết mình bắt nạt tiểu thiếu gia hơi quá rồi, vừa định cúi đầu hôn hôn dỗ dành tiểu thiếu gia bị bắt nạt, nhưng ngay lúc này Cố Văn Sanh lại ngẩng đầu lên ghé vào tai hắn nói: “Anh là chồng em.”

Cố Văn Sanh càng bị bắt nạt dã man hơn.

Sau khi cậu bắn một lần, dương v*t theo động tác đâm thúc của Lưu Triêu vô lực lay động, Cố Văn Sanh tự cảm thấy mình đáng thương thật sự, rồi lại không nhịn được nhấc mông lên nghênh đón Lưu Triêu.

Cậu thích Lưu Triêu nhiều như vậy, mà Lưu Triêu cũng thích cậu.

—— cơ mà nếu như tinh lực Lưu Triêu không dồi dào như thế thì sẽ tốt hơn.

Cuối cùng Lưu Triêu đâm sâu mấy lần, bắn vào trong cơ thể Cố Văn Sanh.

Bắn xong hắn không rút ra ngay lập tức, mà đưa tay nâng khuôn mặt của Cố Văn Sanh lên hôn hôn.

dương v*t trượt ra từ hậu huyệt, kéo tinh dịch dinh dính dài ra thành sợi tơ, Cố Văn Sanh hơi co lại hậu huyệt của mình, lên án Lưu Triêu: “Anh lâu quá.”

Lưu Triêu ngồi dậy, lấy nước trên tủ đầu giường đưa cho Cố Văn Sanh: “Ngồi lên uống nước, cổ họng em khàn rồi kìa.”

Cố Văn Sanh được Lưu Triêu đỡ dậy, nhe răng nhếch miệng: “Lỗi ai?”

“Anh.” Lưu Triêu thoải mái thừa nhận, hắn uống trước một hớp, sau đó mới đưa cho Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh đang muốn nhận cốc và vào trong miệng, tay đang cầm cốc Lưu Triêu lại xoay một cái, đổi thành chỗ mà mình vừa mới kề miệng uống.

Cố Văn Sanh chớp mắt mấy cái, rồi uống nước.

Từ rất lâu rất lâu trước đây, chỉ cần là nước mà Lưu Triêu đưa cho Cố Văn Sanh, hắn sẽ là người uống trước nhất —— đây là chi tiết nhỏ mà Cố Văn Sanh chưa từng phát hiện, cũng là tư tâm nhỏ của Lưu Triêu.

Trước kia bởi vì thích em nên mới âm thầm lén lút làm chuyện mờ ám, cuối cùng thì bây giờ cũng đã có thể quang minh chính đại làm cho em xem rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.